Xem nam tử trước mắt, một thân áo dài màu đen, tóc dùng màu tím thúc quan buộc chặt, khuôn mặt vuông vắn, góc cạnh, sạch sẽ sang sảng. Sở Ngâm Ngọc cố gắng nhớ lại những trí nhớ có liên quan đến Lý Tề.
Nam tử, từ khi năm tuổi, liền đi theo phụ thân, phụ thân chỉ nói là khi phòng thủ ở ngoài biên cương nhặt về trẻ mồ côi, thấy xót thương, liền mang về phủ nuôi. Hắn được dạy dỗ như con nhà quý tộc, cầm kì thi họa, thi thừ ca phú, cùng Quốc công phủ các công tử giống nhau, đều có sư phụ dạy dỗ. Hắn cũng không phụ sự ưu ái, các môn nghệ đều tinh thông, chính là hắn quá mức ẩn giấu, rất ít khi ở trước mặt người ngoài triển lãm. Cảm nhớ ơn cứu mạng của phụ thân, hắn đôi với võ nghệ nhưng lại dốc hết lòng, ngày đêm khổ luyện, vốn định đi theo phụ thân, lại chịu phụ thân phó thác, thay hắn bảo hộ trong phủ an nguy, đặc biệt là nàng an nguy, do từ nhỏ nàng luôn yếu ớt, bị người bắt nạt, khiến phụ thân vô cùng lo lắng.
Lý Tề chỉ hơn nàng ba tuổi, hiện giờ tính ra, cũng chính là mười lăm tuổi, so với bạn cùng lứa càng tỏ ra thâm trầm, hơn vài phần nội liễm cùng im lặng. Lý Tề vốn vẫn đi theo bên người nàng, làm của nàng hộ vệ, thế nhưng, kiếp trước nàng nghe theo lời gièm pha của di nương, nói là nam nữ có khác, sợ hỏng thanh danh của nàng; hiện tại ngẫm lại, các nàng chỉ sợ muốn nàng sống được không tốt mà thôi.
Sở Ngâm Ngọc khóe mắt thêm vài phần ý lạnh.
Hoảng quá thần đến, Sở Ngâm Ngọc thản nhiên nói rõ trong lòng mình suy nghĩ: “Lý Tề, theo hôm nay bắt đầu, ngươi liền làm hộ vệ cho ta đi, còn là chuyên dụng cho một mình ta, như thế nào?”
“Vâng, thuộc hạ chỉ nghe đại tiểu thư một người phân phó”. Lý Tề không chút do dự đáp. Đây là hắn mong muốn, rốt cuộc có thể quay về bên người đại tiểu thư. Từ sau khi hắn vào phủ, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương này, tuy rằng mọi người đều nói nàng là Tân Đô đệ nhất xấu nữ, nhưng trong lòng hắn, nàng chính là Tân Đô đệ nhất mỹ nhân. Ngại cho chính mình nỗ lực đều không đạt được nàng coi trọng, hắn hiểu được, nàng không phải người có thế lực, của nàng ôn nhu thiện lương, hắn đều xem ở trong mắt, đau ở trong tim.
“Là tiểu thư”. Sở Ngâm Ngọc nghe được của hắn trả lời, sửa đúng lại, cười mỹ mỹ.
“Vâng… là tiểu thư”. Lý Tề nhìn Sở Ngâm Ngọc khóe miệng cười, có chút ngốc lăng đáp, “Tiểu thư”, chỉ kém một chữ, lại thể hiện nàng đối với hắn tín nhiệm, ý nghĩa giữa bọn họ quan hệ gần thêm một bước. Hắn nhất định sẽ không phụ của nàng tín nhiệm.
…
Tối đen ngõ nhỏ, không có một bóng người, sắc bén tiếng kêu khóc vang vọng chân trời, tứ chi bị cắt đoạn, da đầu bị bứt lên, máu tươi tùy ý chảy, nữ tử bị tra tấn, bị đau đớn tỉnh lại mấy lần, như thế nào cũng không thoát được, liều mạng muốn giãy dụa... Đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người mơ hồ, nữ tử dùng toàn lực la lên “Cứu ta… cứu ta…”.
“Tiểu thư… tiểu thư…”. Xuân Cầm thấy tiểu thư đầu đầy mồ hôi, khóe mắt lệ rơi, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lay gọi Sở Ngâm Ngọc, nghe được tiếng kêu nỉ non của nàng, liền vươn tay cầm chặt lấy bàn tay run rẩy của Sở Ngâm Ngọc.