“Ừm, nói với nàng, ta sẽ đến luôn”. Sở Ngâm Ngọc mặt vô biểu tình đáp, lông mày lại nhíu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Lão phu nhân là dưỡng mẫu của phụ thân, chỉ sinh được một người con gái, năm đó người Sở gia của Quốc công phủ nhân đinh đơn bạc, chỉ có một nam một nữ, người nam ấy chính là phụ thân nàng, Sở Hoài Thiên. Lão phu nhân vì muốn bảo vệ ngôi vị chủ mẫu, bèn thu dưỡng vừa mất mẹ Sở Hoài Thiên. Phụ thân nàng từ nhỏ liền văn thao võ lược, đánh trăm trận trăm thắng, hiện là Trấn Quốc Hầu của Phong Tân quốc tiếng tăm lừng danh. Lại nói người con gái đẻ của nàng, hiện là Sở quý phi của Phong Tân quốc, thâm chịu hoàng đế sủng ái. Sở quý phi sinh được một con trai là Phong Hạo Vĩ, cùng tuổi với Sở Ngâm Ngọc, là Tam hoàng tử của Phong Tân quốc. Bởi vì từ nhỏ hiểu rõ thế sự, những kiến giải nhạy bén độc đáo, năm tuổi liền được phong làm Tuệ vương, ngụ ý trí tuệ hơn người. Do vậy, địa vị của Lão phu nhân ở Tân đô cũng là nước chảy thuyền trôi.
Ở phủ Quốc công, Lão phu nhân cùng Phong di nương quan hệ vốn tốt đẹp, ở con mắt người ngoài xem đến họ không khác gì hai mẹ con ruột, cũng chính vì thế mà địa vị của Phong di nương ở phủ này cũng cao.
Kiếp trước Lão phu nhân dựa vào địa vị của mình ở Phong Tân quốc, lại thêm có nàng là cháu gái, lại xấu xí thậm tệ, đánh giá nàng về sau cũng không đem lại lợi ích gì, cho nên trước nay chưa từng đem nàng Quốc công phủ đích nữ để vào mắt. Nhưng, Lão phu nhân cũng giống Phong di nương, bên ngoài thì phủng nàng trong lòng bàn tay, mà bên trong lại xa lánh, những lúc có phụ thân ở nhà, hoặc ông ngoại đến thăm, liền tỏ ra dáng vẻ thập phần thân thiết, luôn cấp cho nàng sắc mặt, chớp mắt một cái liền trầm mặt, đối xử với nàng còn không bằng đối với hạ nhân, lời nói lạnh lùng chế nhạo, ánh mắt như hàn băng, thật khiến lòng người giá lạnh.
Dẫu sao thì, nàng kiếp này cũng không phải nhu nhược nữ tử, người người đều có thể chà đạp được nữa, Lão phu nhân này tốt nhất không nên chọc tới nàng, nếu không cho dù nàng là trưởng bối, nàng cũng sẽ đánh trả lại.
Sở Ngâm Ngọc khôi phục lại dáng vẻ trấn định, nhưng trong con ngươi dáng vẻ tối tăm lại vô pháp tản đi, giống như một đóa bạch ngọc lan mọc trong thâm u âm lãnh, thanh lệ thoát tục. Khóe mắt lại tảo đến bóng dáng vội vàng biến mất ở ngoai cửa trù phòng trong Thanh Ngọc Uyển, môi khẽ cười lạnh, bèn đem theo Xuân Cầm hướng nơi ở của Lão phu nhân đi đến.
Di Thọ Viên nằm ở bên cạnh mai lâm, có một nhà chính và ba gian nhà phụ, trước đó là đại hoa viên của Phủ Quốc công, các loài hoa cỏ quý hiểm đều có, hòn non bộ, cây cối tốt tươi, từ xa đến gần đều đẹp, bên cạnh là một hồ sen, hiện tại là mùa đông, tuyết phủ kín mặt hồ, càng là một cảnh đẹp đặc sắc.
Sở Ngâm Ngọc chú ý đến có một cái cửa sắt ở một góc không ai đến trong hoa viên, cửa sắt bị băng tuyết che kín, cơ hồ hòa thành là một trong màu trắng của tuyết rồi, nếu không cẩn thận nhìn kĩ, sẽ không phát hiện ra điểm khác lạ này.
Sở Ngâm Ngọc lục tìm trí nhớ, vô luận là trí nhớ của kiếp trước, hay những hình ảnh xem ở đá Tam Sinh đều không có chút thông tin nào về cánh cửa sắt này, cũng là, nàng kiếp trước quá mức ngu muội, không từng suy nghĩ nhiều, càng không đoán được lòng người hiểm ác, chỉ là nàng một mực cảm thấy cánh cửa kia ắt có điều gì bí mật.
Sở Ngâm Ngọc phóng chậm bước chân, khiến cho đi ở đằng sau Xuân Cầm nhịn không được dùng thanh âm mà chỉ có hai người nghe thấy được nói: “Tiểu thư, ngài có chỗ nào không thoải mái sao? Lão phu nhân cũng thật là, tiểu thư vừa mới bệnh khỏi, lại cứ bắt ép đến thỉnh an”.
“Lời này ngươi cũng dám nói?” Sở Ngâm Ngọc nhẹ giọng trách cứ, lại khiến người khác nghe ra trong đó dặn dò “Về sau đừng nói những lời như thế nữa, cẩn thận người khác nghe thấy được”. Nàng biết Xuân Cầm là vì nàng, chỉ là nàng không hi vọng vì thế mà bị bắt lấy nhược điểm, hiện tại nàng thế đơn lực bạc, cũng không thể có việc ngoài ý muốn xảy ra…
Sau đó, nhãn châu vừa chuyển, phân phó rằng: “Nói với Lý Tề, khiến hắn đi tra một chút, cánh cửa ở góc khuất kia là chuyện gì xảy ra”.
“Vâng, tiểu thư”. Xuân Cầm hướng về cánh cửa mà tiểu thư nói, nhẹ giọng đáp ứng, nhưng mà nàng cũng khong nhìn thấy chỗ đó có cánh cửa a, tiểu thư sao lại hỏi như vậy?