Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi


“Vâng, tổ mẫu, Ngọc Nhi kính cẩn ghi nhớ lòng yêu thương của bác và biểu ca, ngày sau tận lực hồi báo”. Sở Ngâm Ngọc cung kính hữu lý đối với Lão phu nhân nói, trong lòng lại nghĩ, thực sự là lão cáo già, đây là nghĩ làm cho nàng bảo phụ thân đi theo phái Tuệ vương đi! Hừ, tính toán giỏi a!
Trong phòng mọi người nghe được Sở Ngâm Ngọc lời nói không hề kiêu ngạo, xiểm nịnh, nói năng vững vàng, hào phóng, có điểm phong phạm của con vợ cả, không khỏi có chút nghi hoặc, điều này có chút xa lạ đâu, đây không phải là ngày thường Tam tiểu thư yêu diễn xuất sao?
Sở lão phu nhân cũng sửng sốt, nhưng nghe được của nàng trả lời, hiểu được nàng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, cũng không lại nhiều lời.

Cùng với Sở lão phu nhân nói xong, Sở Ngâm Ngọc đánh giá đang ngồi ngay ngắn nam tử, một thân nguyệt bạch sắc áo khoác ngoài; dưới chân một đôi giày mới tinh; khuôn măt tuấn lãng, đôi mắt đen láy như hắc bảo thạch, sáng ngời; tiêu sái phiêu dật tựa như cây đón gió, khiến người khác vừa thấy liền quên thế tục. Mặt mày gian rõ ràng có lạnh lùng khí phách, không hổ là vật trong ao, quả thực có hoàng gia cao quý khí chất. Sở Ngâm Ngọc nhẹ nhàng cúi người, nói: “Ngọc Nhi đa tạ biểu ca nhớ đến”.
“Biểu muội khách khí, nhà mình thân thích không cần đa lễ, không cần xa lạ mới tốt”. Phong Hạo Vĩ thẳng thắn đáp.
Từ khi nữ tử này vào cửa, hắn đã sớm nhìn ra chỗ khác người của nàng, không hề là cô gái ngày xưa nhu nhược, bất lực. Mặc dù đã lâu không thấy, nhưng hắn một chút liếc mắt liền nhìn ra trong đó khác thường, biểu muội này chỉ sợ ngày sau không còn yếu đuối. Vị này biểu muội ngoại trừ vết bớt trên trán, khuôn mặt thanh tú, vẻ trấn định, một đôi con ngươi tĩnh lặng không gợn sóng, giơ tay nhấc chân để lộ ra cao quý cùng tu dưỡng, ngày xưa không thể sánh bằng, cũng có thể là vượt trội hơn hẳn các vị biểu muội đang ngồi ở đây đi. Nhất là vị kia Phong Tân đệ nhất mỹ nữ, mặc dù có dung mạo, nhưng khí chất thì… Phong Hạo Vĩ tự cố thân lắc đầu.
Sở Ngâm Ngọc từ biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt của Phong Hạo Vĩ, cảm thấy người này đã nhìn ra của nàng biến hóa, lại vẫn như trước trấn định tự nhiên, một bộ vân đạm phong khinh bộ dáng.
Nghe xong hai người đối thoại, lão phu nhân lại là nói: “Nhà mình thân thích vốn nên năng đi lại, trước mắt thân thể Ngọc Nhi còn yếu, đợi tốt rồi, liền tổ chức hội thi thưởng tuyết. Hoa mai ở trong phủ Quốc công ở Tân Đô được coi là độc nhất vô nhị, ở trong tuyết lạnh lại là một phen phong cảnh, cũng coi như là cấp Ngọc Nhi đi xui”.
“Lão phu nhân, chủ ý này rất tốt, vậy liền từ Mộng Nhi lo liệu việc này đi, Ngọc Nhi hiện giờ thân thể còn yếu, cũng không thể chịu thêm mệt nhọc, khiến cho Mộng Nhi nhiều học tập kinh nghiệm, cấp mình tỷ tỷ giúp đỡ”. Phong Tang Nhu nghe đến việc tốt này, trước mắt sáng ngời, lập tức liền vì Sở Tiêu Mộng tranh thủ. Đến lúc đó sẽ có quan to quý nhân, danh môn công tử, thậm chí là hoàng gia người cũng sẽ tiến đến, một là có thể để Mộng Nhi triển lãm nàng sức quyến rũ, mặt khác cũng tốt vì nàng tính toán hôn sự.
“Cứ như vậy quyết định đi, Vĩ Nhi đến lúc đó cũng đến, lại mời thêm một ít Tân Đô quyền quý, mọi người nhiều trao đổi một phen”.

“Vĩ Nhi tuân mệnh tổ mẫu”. Phong Hạo Vĩ cúi đầu, cung kính đáp lại.
“Tổ mẫu, nếu không còn việc gì, Ngọc Nhi xin phép trở về uống dược, nếu không thưởng tuyết ngày ấy, Ngọc Nhi tham gia không được”. Sở Ngâm Ngọc mang theo làm nũng biểu tình cười nói. Kỳ thật trong lòng nàng không nghĩ lại tiếp tục đợi ở nơi này, Lão phu nhân là đánh của nàng cờ hiệu vì cháu ruột của nàng mưu tính đâu, thôi, chỉ cần không xâm phạm đến nàng, tạm thời nhẫn nhẫn.
“Ừm, Ngọc Nhi mau trở về đi thôi. Tất cả cũng đều tan đi, chuẩn bị thật tốt, đến lúc đó đừng làm mất mặt phủ Quốc công”.
“Vâng”.
“Vâng”.

……
Nhóm người cùng nhau ứng thanh đáp lại, sau liền tản ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận