Rời khỏi Di Thọ Viên, vừa mới bước chân ra khỏi, đi chưa được mấy bước, chợt từ chỗ xa truyền đến tiếng cười, tuy rất nhỏ, nhưng ngược lại rõ ràng. Lý Tề là người đầu tiên phản ứng lại, Sở Ngâm Ngọc mạnh quay đầu, lạnh lùng nói: “Ai?”.
Liền thấy Phong Hạo Vĩ chậm rãi từ một góc hàng lang đi tới, mặt như ngọc thạch, liếc mắt một cái liền có thể biết đây là một cái tuấn mĩ nam tử. Giờ phút này, chính đang dùng nụ cười thâm thúy, đáy mắt mãn ý cười nhìn nàng. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi mới tựa phi tiếu nói: “Biểu muội tựa hồ khác so với trước kia”.
Sở Ngâm Ngọc không trả lời, buông đầu xuống thấp, tựa như dáng vẻ tự hỏi nên trả lời như thế nào. Khóe mắt dư quang lại đánh giá người trước mặt. Hắn quả thực tuấn mỹ, cười rộ lên thời điểm lại có nhợt nhạt lúm đồng tiền, liền vì thế mà tăng thêm tính trẻ con. Một đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, chính như Sở Ngâm Ngọc cất giấu quá sâu, ai cũng nhìn không thấu. Cho dù như thế, Sở Ngâm Ngọc cũng không coi khinh ở trong cung đấu tranh mà vẫn còn có thể sống được thập phần tư mãn Tuệ vương. Ở Phong Tân quốc cung cấm, một hoàng tử có thể bình an lớn lên, sau lưng đều có bối cảnh hiển hách, cũng không phải chỉ cần ngươi mẫu phi xuất thân giàu có là tiền cảnh, có thể sống được ngăn nắp tự tại, nếu không có bổn sự liền không thể.
Sở Ngâm Ngọc ngẩng đầu mỉm cười: “Biểu ca nói đùa”. Lời này nói được ý tứ hàm xúc không rõ, lại nhìn Phong Hạo Vĩ, thấy hắn trên mặt vẫn là vẻ tươi cười.
Trước mắt nữ tử này mặc dù tuổi nhỏ, lại thông minh cơ trí, đôi mắt giống u đàm giống nhau, thanh u u, có một loại cảm giác thành thục hơn tuổi, đây cũng không phải tầm thường nữ tử có. Phong Hạo Vĩ không thích này nũng nịu tiểu thư, ở trong mắt hắn, nữ tử này giống như gấm vóc, không chịu nổi lạnh, không chịu nổi thời gian, không chịu nổi xé rách. Nhưng cũng có một loại người, chỉ cần ngươi xem được của nàng ánh mắt, sẽ thấy được nghị lực trong nội tâm nàng. Liền như trước mắt Sở Ngâm Ngọc thản nhiên cười mỉm, tuyệt đối cũng không chán ghét như những người kia.
“Biểu ca, nếu không có chuyện khác, Ngọc Nhi trước cáo lui!”. Lặng im nháy mắt, Sở Ngâm Ngọc nhìn một mực không lên tiếng Phong Hạo Vĩ, cúi thân mình nói.
“Ân, biểu muội trước vội đi”. Phong Hạo Vĩ thản nhiên nói, ngày sau còn dài, không nên nóng vội nhất thời.
Ức Y Các
Sở Ngâm Ngọc chủ tớ ba người đi vào Ức Y Các, kiếp trước không có trí nhớ về Ức Y Các, nhưng phòng của mẫu thân nàng, tự nhiên cũng không tầm thường, nàng hi vọng có thể thu hoạch một ít, nếu sống lại, hết thảy đều thay đổi, tự nhiên không giống với trí nhớ kiếp trước, nàng cần phải cường đại, nghênh đón mỗi lần chiến đấu.
Ức Y Các trước mắt tinh mỹ, lịch sự tao nhã, khắp viện hoa lan nở rộ, trong viện không có một cây cỏ dại. Nhìn vào bên trong, sạch sẽ sáng sủa, không nhiễm một hạt bụi. Chắc hẳn là Lý Tề an bài người hàng ngày quét tước đi. Phụ thân đối với mẫu thân tình yêu thật khiến người ta cảm động, như vậy nam tử thế gian hiếm thấy.
Sở Ngâm Ngọc than nhẹ một tiếng, không nói lời nào, cũng không cất bước, chính là đứng ở trong vườn hoa lan. Các giống hoa lan quý, Mặc Lan, Linh Lan, Hàn Lan, hoa lan Phúc Kiến… đẹp không chớp măt. Nàng giống như thấy được năm đó mẫu thân, dáng thong dong tao nhã tựa hoa lan, cùng phụ thân hai người đánh đàn, ngâm thơ. Thật thích ý, đúng là một bức cảnh đẹp “Chi tiện uyên ương bất tiện tiên”. (chỉ hâm mộ đôi chim uyên ương, không hâm mộ cảnh tiên).
Chương 24:
Nhấc bước đến nội điện, cả phòng thiết kế đều là cổ kính, vết đồi mồi được khảm trên bàn trang điểm, mặt trên đặt chiếc gương đồng hình lăng hoa và hộp trang sức đỏ thẫm khắc hình hoa mai. Bên trong ba gian phòng chỉ có một bức bình phong thêu mẫu đơn cao bằng một người, dương quang theo song cửa hình thoi chiếu lại, khiến cho án thư bằng gỗ hoa lê dường như rạng rỡ sáng lên, bên cạnh bày các loại danh nhân thư thiếp, cùng hơn mười án bảo khố nghiên mực, các màu ống đựng bút cùng bút lông, một bên đặt một chiếc cầm cổ, bình sứ thanh hoa cắm một bông hoa mẫu đơn làm từ bạch ngọc tinh xảo. Mẫu thân của nàng hẳn là có “một bụng thi thư, là một vị tài nữ câu toàn.
Bên cạnh thiên điện trong cùng của Ức Y Các là một tàng thư các, trên giá sách chỉnh tề bày rất nhiều loại sách, nàng kiếp trước vì làm Thái tử phi của Phong Hạo Lăng, không muốn bôi đen mặt hắn, sau khi được tứ hôn, liền không ăn không ngủ học tập các loại lễ nghi, cầm kì thi họa đến mức không người có thể sánh bằng. Vốn nàng muốn cho Phong Hạo Lăng một kinh hỉ, nên nàng vẫn chưa cùng kẻ nào nói, nàng đã từng tưởng tượng đến Phong Hạo Lăng nhìn đến nàng sau kinh ngạc cùng vui sướng biểu tình “bất phi tắc dĩ, nhất phi trúng thiên” (tưởng không biết lại đã biết, bỗng chốc vút bay lên trời). Nhưng đến tận trước lúc nàng chết, chung quy vẫn không có cơ hội mở ra phong thái, cũng thế, này đó đều vô dụng, Sở Ngâm Ngọc cô đơn cười nhẹ, cười chính mình kiếp trước chính mình có ý nghĩ này, cười bản thân kiếp này mới lĩnh ngộ ra…
Tuy rằng nàng đọc lướt qua bộ sách rất nhiều, sách trong thư phòng phụ thân, về cơ bản nàng cũng đều có thể nhắm mắt đọc thuộc, nhưng lúc này các loại sách quý hiếm trong tàng thư các nàng vẫn chưa nhìn qua, xem ra về sau có việc để làm, lại nhiều thêm một việc.
Đi đến trước một kệ thuộc về sách y thuật, Sở Ngâm Ngọc tràn đầy hứng thú nhìn sách, mẫu thân nàng đối với phương diện y thuật rất có kiến thức, tùy tay lật xem một quyển sách, là một bộ trân quý do mẫu thân sao chép, nếu có tâm chắc cũng có thể lĩnh hội được trong đó ý tứ.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một quyển sách có tên gọi “Cổ kinh”, đây vốn là độc môn tuyệt kỹ của một bộ tộc viễn cổ thuộc vùng biên cảnh Tuyết Vực quốc, nước láng giềng của Phong Tân quốc. Nghe nói loại này cổ thuật bí hiếm, dùng các loại độc trùng mãnh thú, hoa độc dị thảo luyện chế thành, thâm chí cũng có người dùng người sống luyện dưỡng cổ trùng. Người bị hạ cổ sẽ bị tra tấn sống không bằng chết, hơn nữa không có cách cứu chữa, trừ bỏ phương pháp giải cổ độc của bổn môn, không người có thể giải, quả nhiên là khủng bố cực kì.
Rất nhiều người dã tâm bừng bừng tìm cách luyện cổ độc, chính là cũng không có kết quả, không ai có thể tìm được, nhưng vẫn có rất nhiều người tựa như muốn khống chế loại vũ khí khiến con người đau khổ, chỉ cần có loại vũ khí này có thể khống chế được cả thiên hạ, tiến tới thỏa mãn dã tâm của bản thân.
Sở Ngâm Ngọc vui mừng, đôi mắt lộ ra ý cười, “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”, đạt được không hề phí một chút công phu nào. Có này môn tuyệt học, kế hoạch báo thù sau này của nàng càng trở nên thoải mái, chính là khiếm khuyết chuyên môn cổ sư người chỉ dạy, vô sự tự thông cũng cần là trời cho. Tuy nhiên nàng không nghĩ độc bá thiên hạ, cũng không nghĩ tới làm tai họa nhân gian, nhưng là cũng thể khiến người khác dễ dàng hạ cổ bản thân đi, chính là kỹ không áp thân, trước mắt nghiên cứu một ít độc dược để phòng thân, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!
Khóe môi có nụ cười yếu ớt, cả người Sở Ngâm Ngọc phát ra ánh sáng mỏng manh. Từ hôm nay trở đi, nàng liền mỗi ngày đều đến đây đọc sách, xem từng quyển một, những thứ có thể dạy nàng bảo hộ chính mình, khiến nàng có được trí tuệ không ai sánh bằng…