Kiếp trước khi nàng gả nhập thái tử phủ, ngoại tổ phụ liền đột nhiên buông tay nhân gian. Lúc lâm chung, liền đem lệnh phù đưa cho nàng, nhưng nàng lại phụ sự phó thác của tổ phụ, làm cho lệnh phù cuối cùng rơi vào tay Phong Hạo Lăng, khiến vận mệnh của Phong Tân quốc thay đổi.
Trùng sinh lại, nàng nhất định sẽ không làm lại chuyện ngu xuẩn như này nữa, báo đáp ân nghĩa, trả hết nợ nần.
Suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt chợt sáng, trong lòng có đối sách, nếu các ngươi muốn chui đầu vào lưới, vậy Sở Ngâm Ngọc ta liền giúp các ngươi một tay.
…
Sau bữa cơm tối, Xuân Cầm đi vào trong phòng của Sở Ngâm Ngọc, thấy chủ nhân của nàng đang ngồi ở trên tháp yên lặng đọc sách, mùi trầm hương lượn lờ, tràn ngập cả gian phòng.
“Tiểu thư, nô tỳ vừa thấy Hân nhi chạy về, thần sắc có chút dị thường, đặc biết cẩn thận”. Xuân Cầm bẩm báo nói.
“Thật vậy? Ta biết ngay là có người không an phận được”. Sở Ngâm Ngọc buông cuốn sách trong tay, nói với Xuân Cầm. “Đợi lát nữa ta đi dạo trong hoa viên, ngươi mượn cơ hội quan sát động tác của nàng, nhớ đừng đả thảo kinh xà”.
“Vâng, tiểu thư. Nô tỳ nhất định sẽ chú ý nàng ta”. Xuân Cầm có chút tức giận nói, những người này thật không biết an phận, tiểu thư tốt nhất nên đem hết đám người này đuổi hết đi.
“Lý Tề đâu? Ngươi đi gọi hắn, lát nữa đi theo ta”.
“Nô tỳ lập tức đi ngay”. Nghe được phân phó, Xuân Cầm lập tức ra ngoài tìm Lý Tề.
…
Sau một lát, Sở Ngâm Ngọc mang theo Lý Tề đi dạo hậu hoa viên, cũng nhân cơ hội đó điều tra thêm về cánh cửa sắt.
“Tiểu thư, nô tài tra qua, sau cánh cửa sắt này chính là một mật đạo, có một thước cao, có thể vừa một người tiến nhập. Nô tài nhân cơ hội tiến vào, bên trong tối đen, sâu khoảng hơn hai dặm, nhưng đi đến cuối cũng không phát hiện điều gì, tất cả bị ngăn bởi một bức tường đá”. Lý Tề nhỏ giọng bẩm báo, lúc điều tra, hắn cũng rất kinh ngạc vì mật đạo này.
“Có phát hiện điều gì khác thường không?”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên hỏi, mật đạo này vô luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không hề có chút ấn tượng gì, rốt cục nó là cái gì, nếu là mật đạo tại sao lại không có đường ra?
“Thưa tiểu thư, vấn đề này thuộc hạ đã từng suy nghĩ qua, nhưng sau khi nhiều lần xem xét, vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt”. Lý Tề đáp.
“ưm, có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều”. Sở Ngâm Ngọc yên lặng nói, nhưng trong mắt vẫn nồng đậm nghi hoặc, có lẽ, mật đạo này cùng nàng có quan hệ gì đó.
“Ngươi lại điều tra thêm một chút, đằng sau bức tường kia rốt cục là nơi nào?”.
“Vâng, tiểu thư. Thuộc hạ sẽ nhanh chóng điều tra”.
…
Mặt khác, sau khi Sở Ngâm Ngọc rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, Xuân Cầm liền rời khỏi theo, nàng nói với mấy nha hoàn quét tước rằng, bản thân muốn đi hậu hoa viên tìm tiểu thư. Sau đó lại trộm tránh ở một góc, theo dõi cử động của Hân Nhi. Một lát sau, quả nhiên thấy Hân Nhi lén lút đi vào phòng ngủ của tiểu thư, một lát sau lại đi đến giữa vườn. Xuân Cầm đứng nhớ từng vị trí, xem nàng ta rốt cục đang làm gì.