Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi


Ngày hôm sau, giờ Dậu, Phong Tang Nhu dẫn theo một đạo sĩ tóc trắng, vui vẻ đi đến Thanh Ngọc Uyển, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc liền nói: “Đây là dựa vào quan hệ của ngoại tổ phụ con, mới tìm được Phong Tân quốc nổi tiếng – Lưu bán tiên, hàng năm ẩn sâu trong thâm sơn, hấp thụ linh khí trời đất, người thường chưa chắc tìm được ngài, ít nhiều có ngoại tổ phụ con vất vả mới tìm được”.
“Đa tạ mẫu thân quan tâm. Nhưng Ngọc Nhi không hiểu đây là có chuyện gì?”. Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt vô tội nhìn Phong Tang Nhu, có chút khờ dại, tội nghiệp nói.

“Việc này… Hôm qua không phải Lâm mẹ đã giải thích rõ ràng cho con sao? Nhìn thấy con lần này mắc bệnh có chút khác thường, sợ là quỷ thần quấn thân, ta liền thương lượng với ngoại tổ phụ con, tìm một vị đạo sĩ trừ tà. Hơn nữa, cha của con cũng sắp trở về, lẽ nào con lại muốn để cha con nhìn thấy bộ dạng như vậy sao?”.
Phong Tang Nhu sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích, đồ tiện nhân này hiện nay không ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa, nhìn đôi con ngươi lạnh lùng của nàng đã khiến cho người ta không rét mà run rồi, tuy rằng cử chỉ không có thay đổi, nhưng dù sao khí chất phát ra cũng không phải ngày xưa có thể sánh kịp.
Hoàn hảo, phụ thân vẫn luôn rõ ràng Sở Ngâm Ngọc rất ỷ lại vào nàng, nếu không thật đúng là khó mời được Lưu bán tiên, thuyết phục hắn làm việc cho mình. Nghĩ đến qua đêm nay, Sở Ngâm Ngọc sẽ khôi phục lại bộ dáng cũ, Phong Tang Nhu trong lòng có chút vui vẻ.
“Nga? Mẫu thân cảm thấy bộ dáng hiện giờ của con không tốt?”. Sở Ngâm Ngọc hỏi ngược lại.
“Không phải, chỉ là con vừa mới khỏi bệnh, muốn giúp con trừ tà một chút, như thế về sau mới ít gặp tai nạn được. Lát nữa lão phu nhân cũng đến đây, ngài ấy nghe được danh tiếng của Lưu bán tiên đã lâu, cũng hi vọng con sớm ngày khỏe lại”. Phong Tang Nhu trả lời.
“Nếu mẫu thân đã muốn con quay trở lại bộ dạng trước kia như vậy, Ngọc Nhi không thể không nghe theo, nhất định không khiến mọi người thất vọng”. Sở Ngâm Ngọc tươi cười trả lời. Hừ! Nghĩ đến dùng cái này để áp chế ta, cũng quá đơn giản đi, vậy thì ta liền cùng các ngươi chơi vậy.

“Vẫn là Ngọc Nhi nghe lời, vậy thì bắt đầu thôi”. Phong Tang Nhu nhìn Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt đầy ý cười, trong lòng không thấy thoải mái, ngược lại lại càng thêm rét lạnh hơn.
May mắn đêm nay không có tuyết rơi, tuy vẫn có chút lạnh, gió thổi vù vù, nhưng sau khi đêm xuống, cả Thanh Ngọc Uyển đèn đuốc sáng ngời, nhộn nhịp người ra vào. Sở lão phu nhân dưới sự nâng đỡ của bọn nha hoàn cũng đi đến Thanh Ngọc Uyển. Sở Tiêu Mộng dắt tay Sở Liên Nguyệt cũng đến. Lần này, vốn không thích náo nhiệt Sở U Nhược cũng đến góp vui.
Nhìn đến đã lâu không gặp mặt Sở U Nhược, Sở Ngâm Ngọc ánh mắt có chút dại ra. Ngũ muội vốn không thích xuất hiện tại chỗ đông người; vô luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng Sở Ngâm Ngọc đều không có chút ấn tượng nào về vị muội muội này. Hình như cái nàng nhớ rõ nhất về Ngũ muội, đó là trước khi nàng ấy xuất giá, do không cam lòng Phong di nương bức hôn, rõ ràng liền cắt tóc đi tu, suốt đời sống nơi cửa phật. Hiện nay nhìn lại, Ngũ muội mặc một thân màu trắng áo váy, chất liệu tuy bình thường, nhưng cũng không thể nào che dấu nổi vẻ đẹp thanh cao, thoát tục, tựa như tiên nữ lầm nhập hồng trần của nàng.

Sau khi chuẩn bị xong hương án, Lưu bán tiên cầm lấy một xấp bùa chú, lần lượt rải ra sợi dây thừng, miệng lầm bầm khấn. Đợi đến niệm đến một nửa, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, đột nhiên trong lúc đó ngọn lửa bùng lên, nháy mắt thiêu hết số bùa.
Tất cả mọi người đều xem sững sờ, nín thở, sợ nhiễu loạn đến Lưu bán tiên.
Lưu bán tiên vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, giống như đang nói chuyện với một ai đó. Khi hắn nói, mọi người nhìn thấy cây bút đặt trên bàn bỗng dựng ngược lên, ở trên sa bàn viết thoăn thoắt. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào cây bút, lộ ra vẻ mặt không dám tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận