Nhìn thấy quần áo của nam tử, mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là Sở Tiêu Mộng. Khuôn mặt vốn xinh đẹp, nho nhã đột nhiên trắng bệch, hét lên từng tiếng một dường như là khó tin lắm, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, xác định rõ đây không phải là ảo giác, Sở Tiêu Mộng lúc này mới tỉnh lại, ngồi xuống đất khóc hoa lê đẫm mưa nói: “Mẫu thân, nữ nhi không có. Thực không phải của nữ nhi”. Nàng giống như bị đả kích rất nặng, ngay cả biện giải cũng không có, chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.
Sở Ngâm Ngọc đứng ở phía sau, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.
Bộ quần áo này đương nhiên là do nàng sai người đặt vào Thanh Mộng Uyển để hãm hại Sở Tiêu Mộng. Đây chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi. Ngày đó sau khi nàng đi dạo hậu hoa viên trở về, cùng Xuân Cầm giở xem số quần áo mà Hân Nhi giấu, liền hiểu thấu Phong Tang Nhu “dụng tâm lương khổ”, nàng sao lại không đáp trả cho phải phép chứ?
Vậy nên nàng mới sai Lý Tề lẻn vào Thanh Mộng Uyển, trong khi mọi người đang tụ tập ở Thanh Ngọc Uyển, liền đặt tại đầu giường của Sở Tiêu Mộng. Dựa vào khinh công của Lý Tề, đây là chuyện rất dễ dàng, cũng không khiến người khác phát hiện ra sơ hở. Hơn nữa Sở Tiêu Mộng cả ngày hôm nay vẫn chưa về Thanh Mộng Uyển nên cũng không phát hiện ra việc này.
Có quần áo của nam tử làm bằng chứng, lại là do nhóm nha đầu tìm ra, lần này, danh dự của Sở Tiêu Mộng chắc chắn tiêu rồi!
Phong Tang Nhu sắc mặt cũng trắng bệch. Nàng cứ đinh ninh rằng, có nha đầu Hân Nhi tự mình giấu đồ vật, lại thêm Lâm mẹ nhìn chằm chằm, thì vô luận Sở Ngâm Ngọc có kế độc gì cũng không thể thực hiện được. Vì cớ gì quần áo kia đáng ra phải xuất hiện ở Thanh Ngọc Uyển lại xuất hiện ở Thanh Mộng Uyển? Xem bộ dạng vừa rồi của Sở Ngâm Ngọc, chẳng lẽ có xuất hiện sai lầm ở đây? Lại bỗng nhiên chớp mắt, nhìn chằm chằm Hân Nhi, dường như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Hân Nhi cũng là người hiểu được, biết sự tình bị bại lộ, nàng cũng không thể ngồi chờ chết, mẹ đẻ của nàng còn đang ở trong tay của Phong Tang Nhu, nhất định không thể đắc tội được. Vì thế liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết. Thỉnh lão phu nhân trách tội”.
Hân Nhi đột nhiên lao tới thỉnh tội, khiến mọi người đều ngây ngẩn.
Lão phu nhân nhìn thấy Hân Nhi, có chút kì quái hỏi: “Chuyện gì?”.
“Việc đã đến nước này, nô tỳ cũng không dám giấu diếm nữa, quần áo này là do Đại tiểu thư làm cho nô tỳ mang đi đặt tại… Nô tỳ… nô tỳ…không dám làm trái lời Đại tiểu thư, cho nên mới hãm hại Tam tiểu thư, khiến nàng danh dự bị tổn hại. Xin lão phu nhân trách phạt”. Hân Nhi run rẩy trả lời, nàng hiểu rõ, vô luận như thế nào, nàng cũng không còn đường lui nữa.
Hân Nhi vừa dứt lời, tất cả mọi người nhất loạt quay đầu nhìn về phía Sở Ngâm Ngọc, Hân Nhi là nha đầu trong Thanh Ngọc Uyển, nếu đây là mưu kế của Đại tiểu thư, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chính là mọi người không thấy được bộ mặt thất kinh của Sở Ngâm Ngọc, chỉ thấy nàng ung dung tự nhiên, tựa hồ như chuyện này một chút cũng không có quan hệ với nàng.
“Ngươi chắc chắn chứ? Hân Nhi!”. Sở Ngâm Ngọc nhìn Hân Nhi quỳ rạp trên mặt đất, hỏi lại.
“Nô tỳ xác định, chuyện này Lâm mẹ cũng có thể làm chứng cho nô tỳ”. Hân Nhi tự tin nói, kéo theo Lâm mẹ vào trong, chắc hẳn mọi người sẽ tin theo đó.
“Thực là một nô tỳ tận trung với chủ a!”. Sở Ngâm Ngọc cười lạnh một tiếng, lại đối với Hân Nhi sẵn giọng: “Mặc kệ hôm nay kết cục như thế nào, ngươi và Lâm mẹ sau này cũng không được bước vào Thanh Ngọc Uyển nửa bước”.