“Ngay cả Tam nha đầu, vô luận thế nào cũng không thể tránh khỏi quan hệ”. Lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Sở Tiêu Mộng. Đứa cháu gái này tuy là Phong Tân quốc đệ nhân mỹ nữ, lại là Tiêu vương phủ thứ xuất ngoại sinh nữ, nhưng cũng không được sự yêu quý của Tiêu vương. Nàng đối với Vĩ Nhi một chút cũng không có tác dụng, hiện tại Phong Tang Nhu lại ra yêu thiêu thân, hẳn là phải răn dạy một chút Sở Tiêu Mộng, cũng tốt lung lạc Sở Ngâm Ngọc.
“Lão phu nhân, chuyện này nhất định là do kẻ xấu gây lên, ý muốn cho hai tỷ muội nàng bất hòa, làm cho phủ Quốc công nội chiến”. Phong Tang Nhu nhìn thấy Lão phu nhân nhíu mi, liền đoán được suy nghĩ của bà ta, hiện nay muốn đối phó với Sở Ngâm Ngọc là không có khả năng, chỉ có thể theo thuốc uống mà hãm hãi thôi, nếu tiếp tục ắt sẽ phá hủy thanh danh của Mộng Nhi.
“Vậy theo ý ngươi, ngươi nói nên làm như thế nào?”. Lão phu nhân nghe xong Phong Tang Nhu nói, liền đem vấn đề vứt cho Phong Tang Nhu, ngẫm lại cả hai bên đều không thể sụp đổ được, chỉ có thể ngồi giữa hưởng lợi.
“Bẩm lão phu nhân, chẳng phải có Lưu bán tiên ở đây hay sao, khiến cho ngài ấy vì hai chị em khu trừ tà, làm cho các nàng đều khôi phục bình thường, gia hòa mọi sự hưng”. Phong Tang Nhu ý cười nói.
Nghe đến câu “gia hòa mọi sự hưng”, Lão phu nhân liền hiểu được ý tứ trong đó của Phong Tang Nhu, thản nhiên cười “Vậy cứ theo ý ngươi mà làm, cũng không thể khiến cho bọn tiểu nhân luồn lách chỗ sơ hở, phá hủy sự hài hòa trong phủ Quốc công”.
“Lời nói của Lão phu nhân rất đúng”. Phong Tang Nhu vội vàng phụ họa nói.
“Vậy theo ý của tổ mẫu, tất cả những chuyện vừa phát sinh, hoàn toàn quên đi?” Sở Ngâm Ngọc thản nhiên nói, thanh âm trấn định khiến lòng người sợ hãi.
“Thế thì đem tất cả nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển đều thay mới hết đi, như vậy liên hợp với nhau ám toán chủ tử, thật không hợp với lẽ thường, Ngọc Nhi, việc này do con làm chủ”.
“Tạ ơn tổ mẫu vì Ngọc Nhi làm chủ”. Sở Ngâm Ngọc cúi người, hào phóng trả lời, mục đích của nàng hôm nay đã đạt tới. Nghĩ đến vấn đề vu hãm này, Phong Tang Nhu vẫn chưa thể lập tức giải quyết được. Nàng cũng hiểu được, muốn diệt trừ Phong Tang Nhu và Sở Tiêu Mộng cách tốt nhất là dựa vào lão phu nhân.
Phong Tang Nhu nghe được tin tất cả nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển đều thay đổi, nội tâm như có trận gió lạnh thổi qua, xem ra nha đầu kia là thay đổi thật, về sau không có cơ sở ngầm, muốn làm chuyện gì cũng có chút khó khăn.
“Khiến Lưu bán tiên chê cười rồi! Hiện nay tất cả các vấn đề đều xử lý ổn thỏa, mời ngài ban cho nước tiên, để cho hai đứa bé này đem những thứ dơ bẩn trên người tất cả đều rửa sạch”. Nhìn thấy hai bên đều trấn an, Sở lão phu nhân mỉm cười nói với Lưu bán tiên.
“Vâng! Lão phu nhân”. Lưu bán tiên chắp tay nói.
Một lát sau, hai chén nước tiền chậm rãi được ngưng tụ trong khí Lưu bán tiên đọc thần chú. Bát nước này nhìn giống hệt với nước bình thường, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Phong Tang Nhu, Sở Ngâm Ngọc liền biết bát nước này hẳn có vấn đề. Nếu nàng đã muốn như vậy, đừng trách nàng phản công.
“Đại tiểu thư, Tam tiểu thư. Đây là nước tiên do bần đạo cầu, chỉ cần uống vào, thì toàn bộ những điềm xấu, điềm gở trong cơ thể sẽ thanh trừ sạch sẽ”.
“Ngọc Nhi, Mộng Nhi nhanh uống đi”. Lão phu nhân lập tức nói.