“Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên là Diên Nhi, do không phải con cháu của người làm trong phủ, Lâm mẹ trước nay luôn an bài nô tỳ làm việc ở phòng bếp, vậy nên tiểu thư chưa găp qua nô tỳ bao giờ. Ban nãy người phủ Thừa tướng đến, nô tỳ trùng hợp cũng vừa xong việc đi ra, thấy không có nha hoàn nào tiếp đón, liền tự chủ trương nhận bái thiếp, xin tiểu thư tha tội cho!”. Diên Nhi vẻ mặt sợ hãi trả lời.
“Ân! không trách ngươi. Ngươi lui xuống đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi là nhất đẳng nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển, giúp đỡ Xuân Cầm xử lí mọi việc ở đây”. Sở Ngâm Ngọc ôn hòa nói.
“Vâng! Cảm ơn tiểu thư cất nhắc. Nô tỳ xin được lui xuống trước”. Diên Nhi bình tĩnh trả lời, sau đó cẩn thận rời khỏi căn phòng.
“Diên Nhi này, nô tỳ cũng từng gặp qua nàng một lần, cứ nghĩ nàng bị câm điếc, hiện tại xem ra, nàng cũng là người bị Lâm mẹ hành hạ”. Xuân Cầm nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, nàng cũng không phải loại người nhát gan, ngược lại lại là người cẩn thận, bằng không không có khẳ năng luôn dấu giếm trướ mặt người khác. Hẳn là do không khuất phục Lâm mẹ, cam nguyện làm một nha đầu không có tiếng tăm gì. Hơn nữa, có thể sống được bình yên dưới sự cai quản của Lâm mẹ nhiều năm như thế, chắc cũng không phải hạng tầm thường gì”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên nói, người như vậy, chắc cũng có điều bí mật khó nói gì đây.
Thải Vi Viên.
“Phu nhân, những nha hoàn, bà tử của Thanh Ngọc Uyển đang quỳ ngoài kia, còn đang đợi ngài ra lệnh”. An mẹ đi vào phòng, hướng Phong Tang Nhu bẩm báo, thấy được vẻ mặt tươi như hoa của phu nhân, chắc hẳn hôm nay mọi chuyện đã thành công mỹ mãn.
“Ân. Ta đã biết, chính là hiện giờ ta cũng không tiện nhúng tay vào việc này, giọng điệu của Lão phu nhân vừa nãy là ủng hộ cho xấu nữ kia, chúng ta hiện giờ cũng chỉ có thể giữ mình. Ngươi bảo các nàng trở về đi, đợi chỉ thị của Đại tiểu thư”.
Phong Tang Nhu khuốn mắt vốn tươi cười mà khi nghe đến nhóm nha hoàn, bà tử này nhất thời cau có, trong lòng tiếc nuối. Cơ sở ngầm của nàng ở Thanh Ngọc Uyển tất cả đều bị triệt hết, rất bất lợi cho những hành động sau này. Hơn nữa hiện giờ Sở Ngâm Ngọc đã thay đổi hoàn toàn, biết tính kế lại nàng, nên cần phải cẩn thận hơn. Rồi lại đột nhiên nghĩ đến, hôm nay nha đầu kia đã uống bát nước kia, nàng ta cũng chỉ còn cách đến cầu xin nàng mà thôi, khuôn mặt liền giãn ra. Ngày còn dài, trận chiến còn dai dẳng.
“Vâng , phu nhân! Lão nô lập tức đi truyền lời, còn Lâm mẹ thì tính sao ạ?”. An mẹ lại nghĩ đến Lâm mẹ cũng có mặt trong đám người đó, Lâm mẹ cùng nàng từ vương phủ theo tới đây để hầu hạ phu nhân, rất được sự coi trọng của phu nhân, được phu nhân an bài cho hầu hạ bên người Đại tiểu thư, không nghĩ tới hiện giờ lại…
“Lâm mẹ?” Phong Tang Nhu đột nhiên nhớ tới tâm phúc của mình, nàng hiện tại phải làm gì bây giờ? Lúc vu oan cho Sở Ngâm Ngọc, Lâm mẹ lại lời thề son sắt hứa hẹn, mặt khác, nha đầu kia kiêng kị Lâm mẹ đã lâu, nay có cơ hội để loại bỏ, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lão phu nhân cũng nói rõ rồi, nếu bây giờ nàng cả gan làm trái lại, chẳng khác gì chống đối quyền uy của lão phu nhân, ức hiếp đích nữ hay sao? Việc này đối với nàng cực kì bất lợi, vạn nhất Hầu gia trở lại mà biết được chuyện này, vậy thì chuyện phù nàng lên ngôi chính thất là không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng Lâm mẹ là người theo hầu nàng từ khi nàng còn nhỏ, từ sau khi vào Quốc công phủ, Lâm mẹ giúp nàng rất nhiều việc, mọi nhược điểm của nàng đều bị bà ấy nắm rõ như lòng bàn tay, vạn nhất nếu bị cắn ngược lại, chẳng phải là nàng sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục hay sao?