Nhìn thấy Phong Tang Nhu khóa chặt mày, An mẹ đương nhiên cũng hiểu được những rối rắm ở trong đó, lập tức đề nghị nói: “Phu nhân, không bằng chúng ta trước trấn an Lâm mẹ, khiến cho nàng tin rằng phu nhân sẽ không rời bỏ nàng, sau đó chúng ta lại tham dò tiếng gió bên chỗ Đại tiểu thư, xem nàng ta định xử lý chuyện này như thế nào, sau đó lại ra đối sách”.
“Ân! Vẫn là An mẹ suy nghĩ chu đáo, cứ theo đó mà là đi!”. Phong Tang Nhu như trút được gánh nặng nói, những chuyện phát sinh ngày hôm nay thật khiến nàng trở tay không kịp, lại hỏi tiếp: “An mẹ, Lưu bán tiên đã đi chưa, chuyện hôm nay có nói rõ ràng với hắn không?”.
“Phu nhân yên tâm, tất cả ta đã an bài thỏa đáng rồi, chắc sẽ không có sơ hở gì đâu. Nơi hắn ở cũng khó tìm, mà hắn đối với tiêu vương kính trọng, chắc sẽ không tiết lộ nửa câu”.
“Vậy thì tốt, ngươi đi xuống đi. Mệt mỏi cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi chút, chờ đợi tin tốt của ngày mai”. Phong Tang Nhu đứng lên, đi đến trước gương nói.
Thanh Ngọc Uyển.
“Tiểu thư! Chu công tử đến rồi!”. Diên Nhi bước vào, hành lễ nói.
“Ân, khiến huynh ấy ngồi chờ ở bên ngoài, ta lập tức ra ngay”. Sở Ngâm Ngọc buông quyển sách trên tay, chậm rãi đáp.
Nhìn đến Diên Nhi, mới nhớ đến việc ngày hôm qua, tất cả người hầu trong Thanh Ngọc Uyển đều bị đuổi ra ngoài, chờ đợi chỉ thị của nàng. Xem ra lần này nàng phải tuyển thêm một ít người mới để sai khiến. Lại phân phó Diên Nhi:
“Ngươi nói với Trần quản gia, phiền hắn lưu tâm một chút, tuyển cho Thanh Ngọc Uyển một ít nha hoàn, bà tử”.
“Vâng… Nhưng thưa tiểu thư, Trần quản gia là người của Phong di nương?” Diên Nhi cẩn thận nói.
“Ta biết. Ngươi dựa theo tình hình nói với hắn, những người đó có lưu lại đây hay không còn phải xem sự định đoạt của ta”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên nói, trong lòng lại nghĩ, Diên Nhi quả nhiên là suy nghĩ sắc sảo, có thể nghĩ được như vậy, không uổng phí sự tin tưởng của nàng một phen.
“Vâng, tiểu thư. Vậy nô tỳ xin được cáo lui”. Nói xong liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
“Hoằng ca ca, để huynh phải đợi lâu rồi!”. Vừa mới bước vào tiền thính, nhìn thấy Chu Trừng Hoằng mặc một thân áo dài màu xanh, tóc đen được buộc bởi một dải ngọc quan, ngũ quan tuấn dật, trên người thản nhiên mùi thảo dược lại càng tăng thêm vẻ thu hút lòng người, Sở Ngâm Ngọc ân cần hỏi thăm, không hề chú ý ngoài Chu Trừng Hoằng và gã sai vặt còn có một người khác nữa.
“Ngọc muội không cần khách khí!”. Chu Trừng Hoằng nho nhã trả lời.
“Lần trước bắt mạch cho Ngọc muội phát hiện thấy điều dị thường. Ta sau khi trở về liền tra điển tịch, lật xem các sách, nhưng vẫn không tra được đáp án. Ta cũng từng nhắc đến có một vị sư huyng y thuật hơn người, đúng dịp huynh ấy đến kinh thành, liền mời lại đây bắt mạch cho Ngọc muội”.
Chu Trừng Hoằng nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc ngồi vào chỗ bản thân, liền từ từ nói ý đồ đến, trong mắt không hề che giấu được vui mừng. Ngọc muội vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng hắn, từ sau lần trước tra ra nghi nan, hắn liền hoảng sợ không thôi, thề nhất định phải giúp nàng trị khỏi bệnh này. Vậy nên sư huynh vừa mới gửi thư đến nói ít ngày nữa sẽ đến thăm hắn, hắn liền mỏi mắt ngóng trông ngày sư huynh đến. Sư huynh vừa đặt chân đến phủ Thừa tướng, hắn liền cứng rắn muốn sư huynh đến thăm bệnh cho Ngọc muội muội.
“Ngọc nhi đa tạ Hoằng ca ca nhớ tới”. Sở Ngâm Ngọc đứng dậy cúi người cảm tạ, lại ngẩng đầu đánh giá nam tử phía trước. Quần áo trắng không nhiễm bụi trần, tóc đen phiêu dật, khuôn mặt lạnh lùng có chút tà mị, ngũ quan rõ ràng, khí thế bức người, bộ dạng so với Phan An còn đẹp…
Nhưng nàng thấy người này có chút quen mắt, tựa như đã từng gặp ở đâu đó?