Nhìn t
hấy nụ cưới chắc chắn trên khuôn mặt Trì Nguyên Hiên, Chu Trừng Hoằng giấu không được nghi hoặc hỏi: “Trước đó ta cũng dùng châm thử, nhưng cũng không có dấu hiệu trúng độc”.
Sở Ngâm Ngọc cũng không tin tưởng đây là trúng độc bình thường, nếu đã khó phát hiện như vậy, hẳn nên kiểm tra kĩ hơn.
Nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc trên mặt vẫn là biểu hiện thờ ơ, tựa hồ đây không phải là chuyện của nàng vậy, nàng tựa như người từng trải, có được sự thông thấu mà người thường không địch nổi.
Trì Nguyên Hiên trong lòng không khỏi bội phọc Sở Ngâm Ngọc, tiếp đó giải thích mối nghi hoặc trong lòng cho mọi người: “Đây quả thực không phải là một loại độc tầm thường, người khác sẽ rất khó để tra ra nó. Đây là một loại cổ độc, chỉ có ở trong tộc mới có, mà loại độc Sở tiểu thư trúng, chính là một trong số chúng”.
“Độc cổ?”. Trừ bỏ Sở Ngâm Ngọc, những người khác đều đồng thanh kêu lên.
“Đúng vậy, nó được gọi là Tình Cổ, hay Tình Hoa cổ. Là loại độc mà các cổ bà trong tộc thường có, dùng máu người luyện thành, mỗi ngày dùng máu nuôi, mười năm được một con tình cổ. Này tình cổ có thể bỏ vào trong đồ ăn, hoặc trang phục, bình thường là những nữ tử Hoặc tộc xin loại cổ này để hạ trên người tình lang của bản thân. Mới đầu là một tháng phát tác một lần, là loại đau đớn tê tâm liệt phế. Tới gần kì cuối, cơ hồ là mỗi ngày một lần, có nhiều người do không chịu nổi đau đớn tra tấn đã tự sát, rất ít người có thể chống đỡ được đến cùng.
Trì Nguyên Hiên chậm rãi nói, nói xong câu cuối cùng liền liếc mắt nhìn Sở Ngâm Ngọc. Xem vết bớt trên trán của nàng, hẳn là đã đến giai đoạn cuối, có thể thừa nhận thống khổ như vậy, nàng là người rất giỏi.
Nghe xong lời của Trì Nguyên Hiên, trừ bỏ A Tuấn cùng Sở Ngâm Ngọc, Xuân Cầm cùng Chu Trừng Hoằng đều trợn mắt, khó tin.
Hoặc tộc? Chưa bao giờ nghe thấy có tộc này.
Tình cổ? Loại độc này thực xa lạ đối với bọn họ, ngay cả Chu Trừng Hoằng kiến thức rộng rãi cũng không biết là thứ gì.
“Nguyên sư huynh, vậy có cách giải loại độc này không?”. Vô luận là ngạc nhiên cỡ nào, điều Chu Trừng Hoằng e ngại nhất là có cách giải loại độc này hay không.
Nhìn ánh mắt tha thiết của Chu Trừng Hoằng, Trì Nguyên Hiên cảm thấy hẳn Sở Ngâm Ngọc là người mà sư đệ rất để ý. Trì Nguyên Hiên trả lời: “Có thì có, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Thuốc có thể tạm phát bệnh thì dễ kiếm, nhưng nếu muốn trị hẳn thì phối dược rất khó tìm, hơn nữa vết bớt trên trán Sở tiểu thư cũng cần cắt bỏ”.
Trì Nguyên Hiên vừa nói, vừa nhìn Sở Ngâm Ngọc.
“Vết bớt? Cắt bỏ?” Xuân Cầm nghe được lập tức nhịn không được lên tiếng. Tuy rằng theo lẽ thường, nàng chỉ là một nha hoàn, không được phép cướp lời chủ nhân. Nhưng là nàng lo lắng cho tiểu thư, nếu không có vết bớt này, chỉ dựa vào khí chất hiện tại của tiểu thư, ngũ quan lại xinh xắn, thì cho dù là đệ nhất mỹ nhân của Tân Đô cũng đều không sánh kịp. Mới đầu nàng cứ nghĩ vết bớt này là từ khi tiểu thư sinh ra liền có, hiện tại nghe Trì Nguyên Hiên nói hẳn là do cổ độc ảnh hưởng đi. Nếu như có thể cắt bỏ nó thì thật tốt quá.