Sau khi tiễn các công tử rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, Xuân Cầm bước vào phòng nhìn Sở Ngâm Ngọc toàn thân lãnh khí, nàng đã quen với tính khí hiện tại của tiểu thư, nàng cũng không dám đánh vỡ không khí im lặng hiện tại. Từ tiểu thư bệnh nặng tỉnh lại, tính cách đột biến, luôn luôn là khí tràng mạnh mẽ quật cường.
“Tiểu thư, Trần quản gia đến đây!”. Diên Nhi đứng ở gian ngoài phá vỡ sự trầm tư của Sở Ngâm Ngọc.
“Ân, ngươi bảo hắn đợi ở trong viện. Ta lập tức đi ra ngoài”. Vuốt trên trán sợi tóc, Sở Ngâm Ngọc nhẹ giọng nói, thoáng hiện một tia cười lạnh, hành động cũng thật quá nhanh đi.
Đi ra ngoài phòng, liếc mắt một cái liền nhìn đến bốn bà tử và tám nha hoàn đứng ở trong viện. Quần áo sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, không nghĩ tới Phong di nương lại hạ công phu lớn như vậy, chấp nhận hùa theo ý nàng, bằng mọi cách phải gài được người vào Thanh Ngọc Uyển. Tuy nhiên, lần này sẽ không được đúng như ý nguyện của nàng.
“Đại tiểu thư, những người này đều là nô tài tinh tế tuyển chọn đưa đến cho ngài dùng. Ngài xem có ai vừa mắt liền giữ lại dùng, nếu như tiểu thư không chê người nhiều ầm ĩ, liền tất cả đều giữ lại đi”. Trần quản gia vẻ mặt nịnh bợ nhìn Sở Ngâm Ngọc, hiện tại Sở Ngâm Ngọc mới ra dáng là con vợ cả - Đại tiểu thư của Quốc công phủ. Hắn hiện tại phải thăm dò thật kĩ, nếu không cũng thật khó sống trong phủ Quốc công này.
“Ân, Trần quản gia, ngươi xem có người nào thích hợp liền để họ lưu lại. Nơi này của ta nhỏ, cũng không lưu lại được nhiều người như thế”. Sở Ngâm Ngọc châm rãi nói. Nàng cũng muốn xem, rốt cuộc Phong Tang Nhu cho nàng chuẩn bị bao nhiêu người.
“Lão nô cũng không dám làm chủ, nếu không để cho Xuân Cầm cô nương đến chọn?”. Trần quản gia nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Sở Ngâm Ngọc, có chút chống đỡ không được, quả nhiên là vậy, may mắn mình thông minh đem vấn đề này giao cho Xuân Cầm. Hắn cũng không thể đắc tội cả hai bên.
Sở Ngâm Ngọc nhẹ cười, quả nhiên là bậc lão lạt trong phủ, khéo đưa đẩy. Người như vậy cũng có chút tài năng, nếu lợi dụng được, tất nhiên cũng có thể trở thành trợ lực cho nàng.
“Xuân Cầm, ngươi xem có ai thích hợp liền lưu lại đi”.
“Vâng thưa tiểu thư”. Xuân Cầm hiểu được ý tứ của Sở Ngâm Ngọc.
Xuân Cầm đi đến gần nhóm nha hoàn, bà tử quan sát kĩ. Trong số bọn họ, có một bà tử ánh mắt ý cười, nhiều lần ám chỉ nàng chọn bà ta, người như vậy tất không thể tin dùng được; một người thì ăn mặt sáng bóng, bàn tay nhẵn nhụi, người như vậy hẳn là kiểu khi dễ nha hoàn; hai người còn lại, một người làn da có chút đen, quần áo tẩy trắng, có chút ố vàng, đứng im nghiêm túc. Xuân Cầm mắt sáng ngời, người này hẳn là người mà tiểu thư cần, trong lòng có chút lo lắng, không biết mình tuyển người có đúng hay không.
Mặt khác sau một hồi quan sát kĩ bọn nha đầu, cũng chọn được bốn người cảm thấy có thể dùng được. Một cái trên người có mùi thuốc đông y, ánh mắt bình thản; hai cái còn lại hình như là song bảo thai, cơ hô giống nhau như đúc, nếu không để ý đến nốt ruồi sau tai thì đúng là không thể phân biệt được; một người trên tay có vết chai, hẳn là biết chút công phu, nhìn bề ngoài tựa như xuất thân từ gia đình bình thường, cũng không biết có chút chuyện xưa gì.
Ân, liền chọn mấy người này đi.
Quay đầu nhìn thấy ý cười trong ánh mắt tiểu thư, nàng hiểu được mình chọn đúng người rồi.