Người mặc áo xanh cao chín thước, toàn thân thấm đầy máu tươi đang đứng sừng sững trên lầu trúc hiên ngang lừng lẫy như thần tiên.
Hắn nheo mắt nhìn vào gian đình của Thanh đế rồi điên cuồng cười ha hả: "Linh Cảm Ngưỡng, chúng ta từ biệt cũng đã ba mươi năm, vậy mà ngươi thật đúng là đồ bạc tình bạc nghĩa, bạn cũ đến thăm mà lại trốn chui trốn nhủi ở trong phòng không dám ra gặp mặt.
Ngươi sợ thấy ta rồi sẽ phát ngượng sao?"
Thập Tứ Lang quát: "Cuồng đồ to gan! Mau quỳ xuống nhận lấy cái chết cho ta!" Thân hình thiếu niên chớp lên lao đến bên hông gã cao lớn áo xanh rồi cầm chiếc roi dài hơn trượng nhắm thẳng đầu vụt xuống.
Từ lúc lên đỉnh Ngọc Bình đến nay đã mấy canh giờ nhưng không lúc nào hắn không cảm thấy bất an, chẳng những thủ hạ của hắn không ngăn chặn được người ngoài xâm nhập mà còn động chạm binh đao ở sườn núi, đây chính là việc đại kỵ ở nơi ở của Thanh đế.
Mà đúng lúc này lại có gã cao lớn áo xanh sông vào, đây chính là trách nhiệm mà cũng là cơ hội trời ban cho hắn.
Hắn phải mau chóng đem người mặc áo xanh đánh chết hoặc bắt sống rồi giao cho Thanh đế sử lý.
Người cao lớn mặc áo xanh nghe tiếng xé gió của ngọn roi đang vụt đến nhưng tỏ vẻ không hề hay biết, hắn chỉ vung tay chém ra một chưởng, trong miệng vẫn cười ha hả:
"Linh Cảm Ngưỡng, nhiều năm không gặp thực chẳng ngờ ngươi đã xa đọa đến vậy, lại cùng với Thủy yêu của cốc Triêu Dương thông đồng với nhau, thật là nực cười, thật là nực cười!"
Thập Tứ Lang thấy người áo xanh nhẹ nhàng phất ra một chưởng mà phát ra một cỗ kình lực kinh người như lốc xoáy, ngay cả chính ngọn roi đang vụt xuống cũng bị cỗ kình lực quấn ngược trở lại đánh vào chính mặt của hắn.
Quá đỗi kinh sợ, hắn lộn ngược một vòng nương theo thế kình phong để giảm bớt lực đánh, nhưng chính vì vậy mà làm cho hai chân trụ không vững, phải lùi liên tục bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Thập Tứ Lang từ nhỏ đã ngạo mạn kiêu căng, lòng dạ rất hẹp hòi, lại được cha hắn chiều chuộng nên chẳng bao giờ phải chịu thiệt thòi điều gì, bởi thế nên hàng ngày hắn chỉ biết ngang tàng tung hoành khắp nơi.
Lần này hắn tự mình xin đi giết giặc ở núi Ngọc Bình vì mong lập được công lao.
Thật chẳng ngờ được là chưa ra tay mà suýt chút nữa bị gã mặc áo xanh đánh ngã chổng vó, không cần nói cũng biết trong lòng hắn đang rất xấu hổ.
Lão già áo đen hiểu rõ tâm địa của vị công tử này, lại thấy hắn vừa phải chịu thiệt thì nhìn về phía gã cao lớn áo xanh lạnh lùng nói: "Một chưởng Trúc Tiết Đao vừa rồi của các hạ nhìn có vẻ khí thế kinh người nhưng kỳ thực lại vô cùng yếu ớt, cũng chỉ có thể để làm cảnh mà thôi.
Nếu ta đoán không nhầm ngươi chính là Đoạn Duật Khải của thành Thận Lâu?" Hắn nói vậy vừa để khiêu khích gã áo xanh, lại vừa lấp liếm cho Thập Tứ Lang.
Gã cao lớn cười ha hả: "Đúng vậy, ông nội nhà ngươi đây đi không thay tên, ngồi không đổi họ.
Thành Thận Lâu có cuồng nhân Đoạn Duật Khải chính là ta đây!"
Thập Tứ Nhân nghe vậy liền rùng mình, còn nhớ tháng trước ở cốc Triêu Dương cha hắn từng nói, ngoài trừ thành chủ thành Thận Lâu là Kiều Vũ ra , ở đó còn có hai đại cao thủ cả về võ công lẫn ma pháp đều đã đạt đến cảnh giới hạng nhất, đều là những nhân vật đỉnh cao của Đông Hải.
Mà kẻ tên Đoạn Duật Khải này chính là một trong số đó.
Lúc đầu nghe cha hắn nói vậy hắn còn không mấy tin tưởng, nhưng đến bây giờ thì thấy nhân vật trước mặt này quả nhiên có chỗ hơn người.
Thập Tứ Lang luôn tự kiêu là được cha hắn mời mười cao thủ dưới trướng dốc lòng truyền thụ, ngoài ra còn được cha hắn đích thân chỉ dạy nên ma pháp của hắn rất có thành quả.
Hơn nữa tư chất của hắn cũng rất cao, chỉ mới mười tám tuổi mà công phu đã hơn người, được xếp vào hàng ngũ những thiếu niên cao thủ của Đại Hoang.
Hắn thường rất tự cao tự đại, lòng dạ lại hẹp hòi kiêu căng, hôm nay mới chỉ đánh ra một chiêu đã bị người ta dễ dàng phá giải, nỗi xấu hổ trong lòng hắn nhanh chóng biến thành lửa giận, ham muốn trả thù rửa nhục mãnh liệt.
Hắn lập tức giương roi cười lạnh: "Đồ không biết xấu hổ, bổn thiếu gia nể trọng Thanh Đế nên không dùng hết sức tại nơi ngài ở, ngươi cho rằng bổn thiếu gia sợ ngươi sao?"
Người áo xanh ngoảnh mặt làm ngơ, hắn xé một góc vạt áo xuống rồi băng bó vết thương trên người sau đó hét lớn: "Lão thất phu Linh Cảm Ngưỡng, ngươi càng sống lâu càng trở nên nhát gan, chỉ biết co đầu rụt cổ trốn trong phòng không dám ra gặp ta sao?" Từng tiếng nói to lớn, rõ ràng rành mạch truyền vào tai Thác Bạt Dã cùng thiếu nữ áo trắng trong tòa đình.
Thác Bạt Dã trộm đưa mắt ngắm thiếu nữ áo trắng, chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ ửng vì giận dữ, chắc hẳn là nàng đang rất bực bội tên áo xanh đã buông lời nhục ma Thanh đế.
Tính tình hắn chẳng những là người hảo sảng trượng nghĩa mà còn rất kính ngưỡng những bậc nghĩa hiệp, anh hùng.
Tối này được thấy người mặc áo xanh ngoài kia một thân một mình xông vào cấm địa của Thanh đế, lại còn không ngại chê bai kẻ địch, khí thế hiên ngang khiến lòng hắn rất nể phục.
Nhưng thấy tâm trạng của thiếu nữ áo trắng không vui làm hắn có chút mâu thuẫn, hắn sợ rằng vị tỷ tỷ này sẽ ra tay với gã cao lớn ngoài kia.
Tuy người đó có một thân võ công cao thâm, nhưng lúc đấu với thiếu nữ áo trắng thì chỉ sợ...Không hiểu vì sao, trong lòng hắn luôn nghĩ rằng thiếu nữ áo trắng này võ công vô cùng kinh người.
Tuy thầm tức tối nhưng thiếu nữ áo trắng xưa này đều không thích xuất hiện trước mặt người khác, lại càng ghét việc đấu đá hơn, nàng tuy giận cũng chỉ kìm chế trong lòng, chẳng hề có ý định phát tiết.
Thập Tứ Lang thấy Đoạn Duật Khải làm ngơ coi thường mình, trong lòng hắn liền vô cùng tức giận, hắn quay về tòa đình rồi ôm quyền cung kính nói: "Xin Thanh Đế hiểu cho, Thập Tứ Lang ta biết rằng ở nơi này không được phép ẩu đả đấu võ, nhưng chính tên cuồng đồ này không thèm coi ai ra gì, lại còn to gan dám nhục mạ ngài.
Thập Tứ Lang ta không thể nhịn được nữa, cầu khẩn Thanh Đế cho phép Thập Tứ Lang đi bắt tên cuồng đồ này."
Tất cả đám người mặc đồ đen đều nhìn về tòa đình vái một cái thật sâu.
Thác Bạt Dã thầm nói: "Miễn lễ, miễn lễ.
Nhiều người như vậy tìm đến ta than thở, ta thực sự là nuốt không tiêu a."
Lão già áo đen nhìn qua Thập Tứ Lang nói: "Công tử, giết gà đâu cần dùng đến dao mổ trâu.
Đối với loại rơm rác này cứ đến tại hạ ra tay là được rồi, cần gì phải mệt nhọc đến người."
Thập Tứ Lang phất tay lạnh lùng: "Không cần!" Nói đoạn xoay người bước lại gần Đoạn Duật Khải.
Đoạn Duật Khải vẫn không để đám người này vào mắt mà chỉ một mực kêu lớn tục danh của Thanh đế nhưng trong tòa đình vẫn im phăng phắc, lúc này hắn đã cảm thấy không thể kiên nhẫn hơn nữa.
Thân hình của Thập Tứ Lang đảo qua đảo lại nhanh như cắt, rồi lại như một tia chớp vọt lên cao vung ngọn roi trong tạy vụt xuống gáy của Đoạn Duật Khải.
Chiêu Thiểm Điện Tiên được đánh ra lần này so với lúc nãy không khác nhau nhiều lắm.
Đoạn Duật Khải vẫn như cũ không thèm liếc nhìn mà chỉ chậm rãi phất lên một chưởng, cũng là chưởng Trúc Tiết Đao vừa rồi.
Nhưng khi ngọn roi đánh đến cách đầu của Đoạn Duật Khải khoảng gần một trượng thì bỗng dưng phát ra một tiếng thét chói tai.
Ngọn roi đen thùi lùi lập tức gấp khúc xoay tròn, rồi biến lớn lên hơn bốn lần.
Ngọn roi đột nhiên tỏa ra ánh sáng âm u màu nửa xanh nửa đen, rồi lại bắn ra một chiếc lưỡi đỏ tươi nhanh như đạn bay.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt ngọn roi đã biến thành một con rắn lớn, dài hơn hai trượng, to khoảng nửa thước!
Thác Bạt Dã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi liền chấn động thốt "a" lên, hắn vội vàng đem tay che miệng nhưng không kịp.
Bạch Long Lộc không dằn lòng được cũng khẽ gầm gừ.
Con rắn như được thay da đổi thịt, toàn thân không ngừng lớn lên, cái đầu nó lúc này đã to hơn lúc trước đến bội phần.
Nó nheo cặp mắt màu xanh tối om, há cái miệng đỏ lòm mọc đầy răng lởm chởm, cái lưỡi liên tục thụt thò rồi nhắm về Đoạn Duật Khải "phì phì" cắn xuống.
Đoạn Duật Khải kinh hãi hô thất thanh: "a", hai tay hắn múa chưởng điên cuồng, một mạch đánh ra hơn mười chiêu Trúc Tiết Đao rồi nhờ vào chưởng phong mới làm giảm một phần thế lao của con rắn.
Nhưng do lúc nãy hắn quá khinh địch, mặc dù biến chiêu nhanh nhưng vẫn không đủ để kháng cự lại.
Hắn lập tức không hề lưỡng lự nhún chân làm xập cả tòa tháp bằng trúc rồi theo thế rơi xuống, tiếng trúc đổ va nhau kêu từng tràng ầm ầm.
Con rắn thấy vậy cũng cong thân lại rồi vọt tới bám sát theo hắn, truy đuổi riết không tha cứ như hình với bóng vậy.
Đoạn Duật Khải mới chỉ một chiêu đã rơi vào thế hạ phong, hắn đã mất đi hết tiên cơ, chỉ có thể múa chưởng khắp bốn phía để bảo vệ toàn thân.
Lúc này hắn cam chịu lùi một bước để chờ đợi thời cơ phản công.
Thập Tứ Lang đứng trên cành tùng ven hồ, từng ánh trăng màu xanh nhạt đang chiếu lên khuân mặt trắng bệch của hắn, tà áo đen đang bay phấp phới, hắn cứ quỷ dị đứng như vậy không nói một lời.
Tay phải thì bắt quyết, tay trái lại múa loạn, vẻ mặt lạnh như băng của hắn khẽ mìm cười.
Thác Bạt Dã thấy vậy trong lòng dấy lên kinh hãi, chẳng nhé con rắn kia uốn lượn thân hình đúng theo cách tay hắn múa máy điều khiển mà truy đuổi hay sao?
Đúng là lúc này Thập Tứ Lang đang vận dụng Chỉ Khống Xà, mượn uy thế của con rắn mà tấn công.
Con Huyễn Điện Huyền Xà này chính là con thú hung bạo nhất trong mười tám loài linh thú của Thủy tộc, danh tiếng của nó sánh ngang với Bạch Long Lộc của Thác Bạt Dã.
Cha của Thập Tứ Lang là Bá Thiên Ngô, một trong bốn ma pháp sư giỏi nhất của Thủy tộc.
Năm đó tại núi Bích Thủy đã hàng phục được con rắn này, sau đó lại dùng Bắc Cực Huyền Băng Tằm Ti phong ấn nó trở thành một trong bảy món binh khí tốt nhất của cốc Triêu Dương.
Bá Thiên Ngô đối với người con thứ của mình là Thập Tứ Lang vô cùng cưng chiều, hắn chẳng những đem chiếc roi Huyễn Điện Huyền Xà cho đứa con của mình mà còn sáng tạo ra một bộ võ công độc đáo gọi là "Huyễn Điện Huyền Xà Chỉ".
Với môn võ công này thì chỉ cần niệm đúng pháp quyết đem phong ấn của con rắn tháo bỏ, sau đó lại sử dụng chỉ pháp nhanh như chớp đứng từ xa khống chế con rắn tấn công kẻ địch.
Mà khi con rắn màu đen này thoát được phong ấn thì càng thêm hung hãn, hơn nữa nhờ có sự trợ lực của Huyễn Điện Huyền Xà Chỉ khiến nó vô cùng điên cuồng, chính nhờ vậy mà uy lực của nó lại mạnh bội phần.
Thập Tứ Lang cười lạnh nói: "Tên điên, ngươi chỉ là con đom đóm mà cũng dám so sánh với trăng rằm.
Bây giờ trên thân ngươi có đến bảy vết thương đang nhỏ máu liên tục.
Chỉ cần có mùi máu sẽ kích thích cuồng tính của con rắn này.
Nếu ngươi ngoan ngoãn chiu trói ta có thể để ngươi cho Thanh đế sử lý.
Còn nếu không thì chỉ một chốc nữa thôi ngươi sẽ táng thân trong miệng con rắn, chết không toàn thây."
Đám môn hạ của cốc Triêu Dương cũng đuổi đến nơi rồi vây quanh đồng thanh phụ họa: "Tên họ Đoạn kia, chỉ với một chút bản lãnh hèn kém của ngươi mà đi so với công tử của chúng ta thì khác nào con sâu cái kiến, công tử chỉ cẩn phẩy nhẹ một ngón tay cũng đủ để bóp chết ngươi!" "Công tử là người rộng lượng từ bi, ngươi còn không mau mau cúi đầu bái lạy ơn đức của công tử?"
Đoạn Duật Khải cười điên cuồng: "Ông nội nhà ngươi tung hoành thiên hạ có quái vật nào mà chưa gặp qua? Cần gì nói đến con rắn nhỏ xíu này, ngay cả Hỏa Long, Phượng Hoàng còn bị ta vặt trụi lông như con gà rồi đem nướng nhắm rượu." Tuy hắn nói vậy nhưng sắc mặt càng trở nên căng thẳng.
Hắn phải cưỡi ngựa suốt mấy ngàn dặm, rồi trải qua không biết bao nhiêu là hung hiểm mới đến được núi Ngọc Bình.
Nhưng vẫn chẳng được nghỉ ngơi mà phải chém giết để giành đường lên núi, trên người bây giờ đã có đến bảy vết thương, sức cùng lực kiệt như tên bay hết tầm.
Hiện giờ thời cơ đã mất, từng bước từng bước bị người ta dồn ép, nếu muốn chuyển bại thành thằng thật là chẳng mấy dễ dàng.
Thập Tứ Lang điên tiết, miệng hắn thúc dục bí pháp, hai tay múa lên như cuồng phong bão táp.
Cuồng tính của con Huyễn Điện Huyền Xà liền bùng lên, da trên toàn thân nó đen cháy như bị xét đánh, nó liên tục phun lưỡi múa đuôi mãnh liệt công kích.
Chân trái của Đoạn Duật Khải đang lùi lại phía sau bỗng nhiên như dẫm phải khoảng không, cả thân hình mất thăng bằng tức thì hơi nghiêng đi.
Chỉ chờ có mỗi vậy, Huyễn Điện Huyền Xà đột nhiên phóng đến như một viên đạn, chiếc đuôi cứng như đá tảng nháy mắt vụt đến, hung hăng đánh vào ngực của Đoạn Duật Khải.
Đoạn Duật Khải thấy miệng ngọt lịm, tức thì phun ra một ngụm máu tươi.
Thân hình hắn bị đánh văng mạnh ra phía sau rồi đập mạnh vào một gốc cây tùng gần đó.
Thác Bạt Dã thốt "a" thất thanh.