Sửu Thiếp


Tiểu Quả sau khi đi đến phòng bếp kêu người làm mì cho Uyển Nương, sau lại đến đến phòng Trần cô cô ( trước đây là chỗ ở của Lư cô cô).
Nghe được tiếng bước chân, Trần cô cô vùi đầu án kỉ giương mắt, "Như thế nào tới?"
"Dì." Tiểu Quả bước vào phòng sau, xác định bốn bề vắng lặng mới thỉnh an.
Trần cô cô là dì của Tiểu Quả, bất quá Thạch gia cũng không người nào biết được.
Sau khi Tiểu Quả bị bà bà đuổi ra ngoài, tuy trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhưng đại tẩu không muốn cho nàng ở lại nhà, nàng nhớ tới mình có một người dì đang làm việc ở Thạch gia, nàng liền đến đó xin vào làm, mong có thể ấm no làm việc, vì thế nàng liền ở lại Thạch gia làm nô tỳ.
Buổi sáng, sau khi ba cái nha hoàn Tiểu Lan bị Thạch Thương Thiều cắt chức, Ngô tổng quản một cái đầu nhưng lại phải làm hai cái việc a.
Thạch gia chủ tử chỉ có một mình Thạch Thương Tiều, có một vài nha hoàn thì hầu hạ bên người hắn, vậy nên Ngô tổng quản định sai mấy cái nha hoàn có tư chất đó đến hầu hạ Uyển Nương, hắn trong khoảng thời gian ngắn căn bản tìm không thấy người hầu hạ Uyển Nương.
Bên người nha hoàn bên người cũng không phải là tùy tùy tiện tiện ai đều có thể làm, dung mạo, tư chất, phản ứng, tuổi từ từ, đều cần phải suy xét, bên trong phủ đúng là không có một nô tỳ nào hợp.
Hai ngày này mới để cho Trần cô cô làm nhưng thật ra đưa ra bất đồng quan điểm.
Nàng nói thẳng không cố kỵ Uyển Nương dung mạo xấu lại lớn tuổi, chọn nhà hoàn tuổi trẻ xinh đẹp qua đó, đáy lòng nha hoàn khó tránh khỏi khinh thường Uyển Nương, cử chỉ liền không cung kính, không bằng chọn người bên ngoài bình thường nhưng trong thông minh, hiểu được tâm ý người khác, huống hồ Thạch Thương Tiều cũng nói, muốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ "hiểu chuyện" cũng đã đưa ra tiêu chuẩn chọn người.
Ngô tổng quản lúc này mới biết được cái hồ đồ của mình, liền đem việc chọn người giao cho Trần cô cô.
Trần cô cô chọn Tiểu Quả, nhiều ít là có mang tư tâm.
Dù sao cũng là cháu gái ngoại của mình, xếp vào bên người chủ tử để có được sự tín nhiệm đối với nàng cũng có thể trợ giúp.
"Hà di nương không có tiền tiêu tháng này, cho nên cháu muốn phiền toái dì tra rõ sự việc này."

"Sao lại vậy?"
Trần cô cô mới tiếp nhận chức vụ quản sự được hai ngày, rất nhiều sự việc còn làm chưa tốt, rốt cuộc quản toàn bộ nô tỳ gia trạch không giống quản độc mình nô tỳ của phòng giặt chút nào.
"Để ta kiểm tra xem."
Trần cô cô đứng dậy đến phía sau kệ sách tìm kiếm sổ sách.
Nàng vừa tìm vừa hỏi, "Hà di nương kia là người như thế nào?"
"Trước mắt xem ra, nàng là người không giống lời đồn giỏi về tâm kế, cháu ngược lại cảm thấy nàng quá mức đơn thuần, không có gì phòng người cả"
Trần cô cô cười nhạo.
"Lời đồn này là Lư cô cô truyền ra, nàng ta đối với Hà di nương mang hận, nên việc bôi xấu Hà di nương cũng không phải chuyện gì lạ."
"Dì ngay từ đầu cũng không tin lời đồn này sao?"
"Nửa tin nửa ngờ." Trần cô cô tìm sổ sách, trở lại án kỉ rồi lật xem.

" Cháu ở chỗ Hà di nương kia làm việc thật tốt, ta sẽ tìm cơ hội thăng chức cho cháu, tương lai chủ mẫu tiến vào, ta sẽ đem cháu điều qua đó.

Hà di nương kia tính tình cùng bề ngoài, tương lai xác định chắc chắn sẽ bị thê thiếp khác dẫm đến trong lòng bàn chân, không phải chủ tử đáng để phụng dưỡng lâu dài."
"Tạ dì vẫn luôn giúp cháu lo lắng."
Trần cô cô đỡ Tiểu Quả dậy, muốn nàng đừng để ở trong lòng.
"Tháng này tiền tiêu hàng tháng đích thực không có cấp cho Hà di nương." Trần cô cô trầm ngâm nói.

"Cháu tháng này tiền lương cầm bao nhiêu?"
"200 văn tiền ạ."
"Nhưng trong sổ lại ghi 250 văn."
Tiểu Quả giật mình lắc đầu, "Cháu chỉ lấy 200 văn."
"A." Trần cô cô cười lạnh.

"Có người muốn ăn cắp tiền.


Ta xem Hà di nương này căn bản là mặt kính chiếu yêu, cùng nàng giao thủ, chỉ cần ngầm làm sự việc này nhất nhất sẽ bị vạch trần ra."
Tiểu Quả khó hiểu mà nhìn Trần cô cô.
"Lư cô cô tham ô tiền lương của nô bộc."
Tiền lương là dựa vào cá nhân và năng lực của cá nhân mà cho, mỗi người nhận cũng không tương đồng, vì tránh cho mọi người tâm sinh bất mãn, thảo luận chuyện tiền lương, nên Thạch gia đã lập ra quy củ là hạ nhân trong lòng hiểu rõ mà không được nói ra, không nghĩ tới lại cho Lư cô cô cơ hội tham ô tiền.
"Thật sao? " Tiểu Quả giật mình trố mắt.
Nàng vất vả làm việc thế nhưng bị Lư cô cô cướp mất?
"Nói không chừng Hà di nương tiền tiêu hàng tháng cũng là bị lấy mất." Trần cô cô khép lại sổ sách.

"Ta đi báo cho Ngô tổng quản, cháu đi về trước đi, tối nay ta sẽ đem tiền tiêu hàng tháng của Hà di nương đưa đến."
Mấy ngày sau, Lư cô cô bị bắt vào quan phủ, sự truyền đến Thạch gia, bọn nô tỳ mới biết được, nguyên lai là Lư cô cô biển thủ tiền lương của nô tỳ, ngay cả mua vật phẩm cũng lấy ít báo nhiều, dự đoán nàng ít nhất tham ô cũng đến trăm lượng bạc.
Bọn hạ nhân khó có thể tin, Lư cô cô ngày thường cùng người khác giao hảo, không nghĩ tới thế nhưng sẽ tham ô tiền mồ hôi nước mắt của các nàng.
Khi xác định Lư cô cô tham ô, Ngô tổng quản liền báo cáo với Thạch Thương Thiều tiền căn hậu quả.
Nghe nói tin tức này Thạch Thương Tiều nhướng mày.
"Là vì tra sự việc tiền tiêu hàng tháng của Hà di nương mới phát hiện?"
"Đúng vậy, gia."
"Ngô tổng quản, thủ hạ của ngươi tham ô thế nhưng ngươi không phát hiện?"

Ngô tổng quản sau lưng nháy mắt đã một mảnh ướt.
"Ngươi tháng sau bắt đầu đi thành nam làm chưởng quầy quán trà đi." Thạch Thương Tiều thanh đạm nói.
Đây không hề nghi ngờ là giáng chức.
Ngô tổng quản khóc không ra nước mắt.
"......!Là."
"Trần cô cô có công, thưởng năm lượng bạc."
"Là..."
"Đi xuống đi."
Ngô tổng quản vẻ mặt đau khổ, cong eo rời khỏi sảnh ngoài nhà chính.
"Gia." Tiểu Mật mang trà ướp lạnh lại đây.
Thạch Thương Tiều một ngụm uống cạn, thư giãn.
Hắn buông cái ly, đầu ngón tay ở trên bàn gõ hai cái
"Đi thông tri cho Hà di nương, tối nay lại đây dùng bữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận