Tây viện của Thạch gia có một tòa đình ở giữa hồ, vào những ngày hè gió đêm thổi qua mặt hồ làm không khí trong đình rất mát mẻ.
Thạch Thương Tiều tính toán tại đây cùng Uyển Nương cùng ăn bữa tối, ai ngờ vừa mới tắm gội xong, liền nghe nói biểu ca tới.
Biểu ca —— Hồ Phẩm An, chỉ lớn hơn hắn một tuổi, là nhi tử của biểu cữu, cũng chính là hài tử của biểu ca mẫu thân, quan hệ không tính là thân, nhưng Hồ gia cùng Thạch Thương Tiều thường xuyên lui tới chặt chẽ, còn là bởi vì vị biểu cữu này, ngày xưa nguyên bản là muốn cùng mẫu thân thành thân.
Mẫu thân bởi vì gia cảnh bần hèn, mười tuổi năm ấy liền vào Thạch gia làm nô, dự tính khi hai mươi tuổi sẽ trở về cùng biểu ca thành thân.
Nàng là một hài tử thông minh lanh lợi, cho nên năm mười hai tuổi liền thành nha hoàn bên người đại tiểu thư Thạch Tím Ý.
Vào một ngày khi nàng mười ba tuổi, Thạch Tím Ý bị bệnh, Thạch lão gia lại đây thăm nữ nhi, nhìn thấy nha hoàn này lớn lên xinh đẹp, thế nên nhân lúc nữ nhi ngủ say, liền đem nàng đè một bên ở trên bàn cưỡng gian.
Vì thế nàng thành người của Thạch lão gia, hôn ước cũng bị huỷ, thương tâm muốn chết nhìn biểu ca cưới người khác.
Tuy rằng Thạch lão gia luôn muốn nàng, nàng hai năm sau còn vì Thạch gia sinh một đứa con trai, nhưng Thạch lão gia vẫn luôn chưa cho nàng danh phận.
Quốc khố hư không đương triều bèn ra cái luật pháp, trừ bỏ sĩ phu, bình dân bá tánh chỉ có thể một chồng một vợ, nếu muốn nạp thiếp, một là nam nhân vượt qua 40 chưa sinh con, nhưng chỉ được nạp một thiếp; hai là bỏ tiền mua.
Nạp một thiếp cần nộp lên trên quốc khố một trăm lượng, tiền nạp thiếp tiền này đều có thể mua một đống phòng ở.
Hai cái thiếp ba trăm lượng, ba cái thiếp năm trăm lượng, bốn cái thiếp bảy trăm lượng, muốn nạp năm cái thiếp liền phải bỏ ra một ngàn lượng, hạn mức cao nhất chính là năm cái, cho nên chỉ có nhà có tiền mới nạp nhiều thiếp.
Thạch gia giàu có, không để bụng điểm này bỏ tiền ra, trực tiếp một hơi mua năm cái.
Ngay lúc đó Thạch lão gia đã có năm người thiếp thất, các thiếp thất đó mỗi người thủ đoạn lợi hại, lại đồng dạng được Thạch lão gia sủng ái, cho nên tiểu nha hoàn như nàng chỉ có thể làm thông phòng nha đầu, sinh nhi tử cũng không thể gọi nàng là nương hoặc di nương, còn chỉ có thể tự xưng nô tỳ.
Thạch phu nhân chán ghét nàng, bởi vì có lúc Thạch phu nhân cùng trượng phu nàng cãi nhau, trượng phu buột miệng thốt ra: "Ngươi nếu bằng một nửa Uyển Nương dịu dàng ngoan ngoãn thì tốt rồi."
Mẫu thân hắn, tên là Uyển Nương, cùng xấu thiếp của hắn cùng âm khác chữ.
Từ sau đấy, Thạch phu nhân thập phần chán ghét Uyển Nương, có cơ hội liền đem nàng chỉnh chết.
Uyển Nương hai mươi tuổi liền đã chết, khi nàng chết khế ước bán mình của nàng cũng sắp hết thời gian, chỉ kém ba ngày.
Cũng bởi vì từng có qua quan hệ hôn ước, Thạch Thương Tiều sau khi Thạch gia phát triển, liền đem mấy cái cửa hàng giao cho Hồ gia kinh doanh.
Nguyên bản Hồ gia cũng là một gia đình nghèo, là dựa vào Thạch Thương Tiều mới có thể có chút tài sản, gia đạo khá giả.
Biểu ca sẽ qua đây, trừ bỏ nói việc nhà, cũng sẽ tâm sự tình huống của mấy gian cửa hàng kinh doanh, du Quan Công sự, nên Thạch Thương Tiều liền không cho Uyển Nương lại đây.
Hai người ở đình giữa hồ vừa ăn cơm uống rượu vừa nói chuyện phiếm, Hồ Phẩm An bỗng nhiên chuyển đề tài, nhắc tới tháng sau là sinh thần của Thạch Thương Tiều.
"An Hoa vẫn luôn thực chờ mong ngày đó, còn la hét nói, để ngày đó nhớ thỉnh rạp hát, xem kịch 『 Trác Văn Quân."
Thạch Thương Tiều có chút dở khóc dở cười, "Năm trước không phải đã xem qua sao? Hàng năm xem cùng một vở diễn, không chán sao?"
"Cô nương đó mà, lúc nào cũng tính tình trẻ con." Phẩm An cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
" Cũng đã trưởng thành rồi, muốn thành thân."
"Vậy giúp nàng tìm một người tốt đi."
"Đệ biết tâm ý của An Hoa mà." Phẩm An nhắc nhở đến rõ ràng.
"Đệ cùng với nàng tuổi tác kém quá nhiều, không được." Thạch Thương Tiều ngữ khí nhàn nhạt, uống một ngụm rượu.
"Nàng năm sau là mười bảy, tuy rằng các ngươi kém nhau mười bốn tuổi, nhưng nàng cũng không phải tiểu hài tử nữa, ta cảm thấy vị trí đương gia chủ mẫu nàng gánh nổi."
Thạch Thương Tiều ánh mắt một cái chớp mắt, mặt ngoài bất động thanh sắc.
Đúng rồi, vị tiểu biểu muội này nếu gả vào, quyết không chịu ủy khuất làm thiếp.
Chủ mẫu Thạch gia sao?
Thạch Thương Tiều âm thầm cười lạnh.
"Cha ta cũng nói, năm đó vô pháp cùng lệnh đường thành thân, vẫn luôn trong lòng tiếc nuối, nếu tiểu bối có thể ngọc thành chuyện tốt, tin tưởng cũng là do cô mẫu phù hộ."
"Lại nói." Thạch Thương Tiều thay hắn rót rượu.
"Đệ vừa mới nạp thiếp, không có nghĩ đến chuyện cưới chính thê."
Phẩm An nghe vậy ngữ khí có chút nóng nảy, "Nhưng ngươi hậu viện hư không, hơn nữa ngươi đã 30, không phải hẳn là nên chạy nhanh cưới vợ khai chi tán diệp?"
"Biểu ca." Thạch Thương Tiều ngữ khí có chút trầm trọng, "Huynh biết chuyện Giang Nam lũ lụt không?"
"Ách......"
Phẩm An nhớ tới Thạch Thương Tiều trên tay hiểu rõ cửa hàng đúng là kinh doanh nam bắc lâu năm mà.
"Hàng hóa vận chuyển không tốt, ta đang lo đây, nào có tâm tư thành thân?"
"......!Cũng là."
Tuy rằng Phẩm An rõ ràng thấy đây không phải lý do, rốt cuộc với Thạch Thương Tiều mà nói, do lũ lụt mà chút hàng hóa tổn thất, bất quá giống chín trâu mất một sợi lông, thế mà hắn lại lấy đó làm lí do đổ thừa.
Phẩm An nghĩ thầm, lúc này phải đến cùng cha thương lượng thôi, như thế nào cũng phải nghĩ cách làm An Hoa gả được vào đây.
Hồ gia muốn thăng chức nhanh, phải dựa vào mối quan hệ thông gia này, nếu không vẫn phải làm bang nhân kiếm tiền, sao có thể đại phú đại quý!
"Nếu có yêu cầu ta hỗ trợ, đệ cứ việc mở miệng." Phẩm An xum xoe nói.
"Đệ đây cảm tạ biểu ca trước."
"Đừng có khách khí như vậy."
Hai người lại hàn huyên một hồi lâu, thấy thời gian không còn sớm, Phẩm An liền cáo từ rời đi.
Thạch Thương Tiều đi xuống sau đình hóng gió, bỗng dưng nghĩ lại, hướng hậu viện bước vào.
Lúc này Uyển Nương chính là đang thắp nến khâu vá quần áo.
Tháng sau chính là sinh thần Thạch Thương Tiều, Uyển Nương không biết phải tặng Thạch Thương Tiều cái gì, rốt cuộc trên tay nàng cũng không có nhiều tiền, vật phẩm quý trọng mua không nổi, sau khi cùng Tiểu Quả và các nha hoàn khác thương lượng, liền mua một khối tơ lụa, tính toán làm một kiện áo ngủ làm thọ lễ.
Kích cỡ quần áo là do Tiểu Diệp đi vào phòng giặt trộm cầm kiện Thạch Thương Tiều quần áo trở về đo đạc, sau đó liền mang trở về phòng giặt, động tác nhanh chóng, thần không biết quỷ không hay.
Bọn nha hoàn đã đi xuống nghỉ ngơi, Uyển Nương khâu vá tỉ mỉ, mỗi một đường may đêù rất tinh tế.
Truyện chính ở ( TRUMtг uyeИ.V N )
"Đang làm gì đó?"
Thạch Thương Tiều thanh âm đột nhiên truyền vào trong tai, làm Uyển Nương hoảng sợ, vô ý một cái, kim liền đâm vào lòng bàn tay.
Nàng đau đớn kêu nhẹ, vội vàng bỏ ngón tay xuống, một giọt máu nhỏ liền rơi xuống làm dơ quần áo.
"Gia, gia."
Nàng cuống quít đứng lên, thần sắc hốt hoảng, đem quần áo giấu đến phía sau đi.
"Hiện tại mới muốn giấu cũng quá muộn đi?"
Thạch Thương Tiều đi đến phía trước nàng, khom người vòng tay qua phía sau nàng, lấy ra kia kiện quần áo.
Hắn ngọn tóc nàng ngửi được một hương thơm hoa cỏ nhàn nhạt.
Đó là do Tiểu Quả ở trong nước xoa nhẹ cánh hoa, làm mùi hoa thấm vào trong nước, rồi bôi lên tóc.
"Tóc lau thứ gì?"
Đại chưởng dán ở trên lưng, đem người đẩy đến phía trước, làm hương thơm của tóc càng nồng nàn.
"Là hoa ạ." Cơ hồ là dán trong lòng ngực của hắn Uyển Nương tim đập hỗn loạn.
"Đem cánh hoa ngâm ở trong nước, rồi chải lên tóc."
"Rất thơm."
"Thật sao?"
Hắn khen ngợi làm Uyển Nương trong lòng nho nhỏ nhảy nhót.
"Đây lại là thứ gì?"
Thạch Thương Tiều giũ xiêm y chưa may xong của Uyển Nương.
Đã trải qua khâu vá làm quần áo có thể thấy được hình thức ban đầu.
Từ kích cỡ có thể thấy được đây là kiện xiêm y của nam nhân.
"Đây là quà sinh nhật của gia." Uyển Nương thẹn thùng nói.
Đáy lòng nàng biết lễ vật này thập phần nhỏ bé, rất sợ hắn ghét bỏ.
"Ta tới thật là không khéo, sẽ không kinh hỉ khi nhận được quà rồi."
Thạch Thương Tiều thấy đường may thập phần tinh tế, so bên ngoài may vá còn muốn tới dụng tâm hơn.
"Không sao đâu ạ." Uyển Nương vội la lên.
"Không được, giờ đem cái này may xong nhanh đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Xiêm y như vậy quá mức tinh tế, quyết không phải mười ngày nửa tháng là có thể may xong.
"Được ạ."
Uyển Nương gật đầu, trong lòng vẫn cứ có chút ảo não, sao không nghe được tiếng bước chân, không kịp giâú quần áo.
"Tay sao vậy?"
Thạch Thương Tiều chú ý tay nàng vẫn luôn nắm thành quyền đặt ở bên cạnh người bất động.
"Không có việc gì."
"Để ta xem."
Hắn cầm quần áo để lên trên bàn, kéo tay nhỏ ra, mở ra năm ngón tay.
Tay nàng vẫn là thô ráp, nhưng so với khi mới gả vào tốt hơn một chút chút.
Đầu ngón tay hắn mơn trớn lòng bàn tay nàng, làm Uyển Nương cảm thấy thẹn thùng.
Nàng mặt cùng tay rất là khó coi, mỗi khi Thạch Thương Tiều tầm mắt dừng ở hai địa phương này, nàng liền cảm thấy tự ti.
Trên ngón trỏ lòng bàn tay có một vài vết thương nhỏ, bị kim đâm nên nhiều chỗ còn dính máu.
Thạch Thương Tiều thấy vậy, chưa suy nghĩ gì, liền ngậm tay vào trong miệng..