Sửu Thiếp


Trán dựa vào đầu vai, chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi hương của rượu, lỏa lồ trong da thịt toả ra.

Chăm chú nhìn hắn dưới ánh nền mập mờ, nàng cũng không biết là lấy xúc động cùng dũng khí ở đâu ra, hôn lên đôi môi đấy.

Cánh môi mềm mại, cảm xúc nhẹ nhàng, Thạch Thương Tiều hơi ngạc nhiên.

Đôi môi cơ hồ chưa từng đụng chạm qua nhiều, nay bị nàng sờ mó, nhộn nhạo một cảm giác ôn nhu xưa nay chưa từng có.

????hử đọc t????u????ệ???? khô????g quả????g cáo tại ⩵ ????R????M????R????Y Ệ????﹒V???? ⩵
Ý thức được chính mình đường đột, Uyển Nương vội vàng dừng lại, nhưng trên lưng bàn tay to của ai đó không cho nàng chuyển động.

"Tiếp tục.

" Hắn thấp giọng nói.

Trong lòng thấp thỏm bởi vậy hắn chỉ có thể nói hai chữ ngắn ngủn, thậm chí cảm thấy hình như mình đang có ý nghĩ cổ vũ nàng.


Bàn tay trắng xoa lên má bên kia mặt, môi khẽ nhếch, khi buông tay ra như có nhiệt vào mặt, chạm qua vành tai mẫn cảm, hắn nhắm mắt lại, làm như đắm chìm.

Như cánh bướm tác động lúc uyển chuyển nhẹ nhàng, dọc theo hàm dưới đường cong hôn một chút một chút qua, dừng ở khóe môi, giây lát, lúc lại nhanh nhẹn rời đi.

Hắn giơ cằm lên, Uyển Nương dọc theo yết hầu chậm rãi hôn xuống.

Đi vào vùng nổi lên của hầu kết, nàng vươn cái lưỡi tới vòng vòng liếm láp, Thạch Thương Tiều đột nhiên giật mình, thân mình lập tức run run.

Khi thấy động tác đó của Thạch Thương Thiều, Uyển nương lập tức ngừng động tác.

Thạch Thương Tiều biết nàng cẩn thận nhát gan, dù chỉ là tiếng ngón tay động đậy nàng cũng sẽ hoảng sợ.

"Tiếp tục.

" Hắn nói, "Ta chưa nói dừng thì không được dừng.

" Tiếp theo hắn lấy ngữ khí cổ vũ nói, "Phải làm tốt như lần trước đó.


"
Uyển Nương nghe vậy rất vui, dù ánh sáng không rõ cũng có thể nhìn ra được trên mặt nàng tươi cười bao nhiêu sáng lạn bao nhiêu, trong mắt mơ hồ ngấn lệ chớp động, đó là vui quá mà khóc.

Bất quá là đơn giản tùy ý một câu, có cần phản ứng lớn như vậy không?
Thạch Thương Tiều mỉm cười.

"Chưa từng nghe qua lời ca ngợi sao?"
Tươi cười tức khắc thành quẫn bách, nàng thẹn thùng mà cúi đầu.

"Tiện thiếp vụng về, luôn là làm mọi việc không tốt.

"
Từ nhỏ đến lớn ai mắng không thiếu qua, mặc dù nỗ lực cần mẫn cũng không thay đổi được trời sinh vụng về.

Nàng rất hâm mộ những người thông minh a, chỉ cần có thể làm một chút liền khiến người khác cảm thấy vui vẻ, nhưng nếu là nàng thì chì là hy vọng xa vời.

Thạch Thương Tiều ánh mắt hơi tối xuống, liếc nhìn nữ hài tự ti trước mặt, biết rõ không nên nói, nói sẽ làm nàng nảy sinh những cảm tình không nên có đó, nhưng hắn vẫn là nhịn không được mở miệng.

"Ngươi không hề ngốc, ngươi chỉ là thiếu tự tin thôi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận