Sửu Thụ Ngự Phu

“Loảng xoảng!”

“Đông!”

An Trữ giật mình tỉnh ngủ, buông trong tay quyển sách, đứng dậy nhoài người ra ngoài cửa sổ, tối đen một mảnh cái gì cũng nhìn không thấy. An Trữ mở miệng kêu: “Trương công công, có chuyện gì sao?”

Vừa nghe thanh âm khàn khàn quen thuộc kia, Trương công công cũng đang khó hiểu sao lại có tiếng vang, bèn đáp lời: “Nô tài đi nhìn xem.”

“Ngươi chờ một chút,” An Trữ chống tay lên cửa sổ, thân mình nhẹ nhàng nhảy một cái, đi ra, “Ta đi cùng ngươi.”

Trương công công ngẩn ra một hồi lâu, mới hoảng hốt kêu lên: “Ôi tiểu chủ tử của ta, sao lại nhảy ra từ cửa sổ nha, rất không có quy củ.”

An Trữ cười hắc hắc: “Yên tâm, không ai thấy.”

Trương công công nghe xong, cảm thấy lòng chua xót, thở dài, không nói thêm gì nữa, cầm đèn, đi phía trước.

“Cũng không biết trễ như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” An Trữ chắp tay sau lưng, đi ở phía sau.


“Chẳng lẽ là con mèo nhỏ làm đổ chậu hoa?” Trương công công đoán.

“Nhìn sẽ biết.” An Trữ nói.

Kia một cái đen đen…là người đi? An Trữ nhặt cành khô lên, hướng người nọ chọc chọc, tựa hồ chọc tới miệng vết thương, người nọ rên lên một tiếng, xem ra vẫn chưa chết.

“Trương công công.” An Trữ không quay đầu lại, kêu một tiếng.

“Là, nô tài biết.” Trương công công bất đắc dĩ nhận mệnh, đưa đèn cho An Trữ, còn mình cõng hắc y nhân kia, xem dáng người, chắc cũng chỉ khoảng hai mươi.

“Ngô…” Người trên giường có vẻ từ từ chuyển tỉnh, An Trữ buông sách, tiến lên thăm hỏi.

Nhẹ nhàng, chậm rãi, từng chút, từng chút một, mở mắt ra, thấy một khuôn mặt cực xấu cực dọa người, Đông Phương Ngọc lại chậm rãi nhắm mắt lại, làm trước một bước chuẩn bị tâm lý…

An Trữ thấy y tựa hồ lại hôn mê, ngáp một cái, đang định tiếp tục đọc sách, người nọ lại mở mắt.

“Ngươi tỉnh?” Thanh âm khàn khàn thoát phá.

Đông Phương Ngọc có điểm cam chịu. Theo lý mà nói, người nào tướng mạo xấu xí hẳn là sẽ có giọng nói dễ nghe…

An Trữ giúp đỡ nam nhân bị thương ngồi dậy, lại đi rót chén nước đến, một ngụm một ngụm uy y uống.

Hắn thực thiện lương…Đông Phương Ngọc nghĩ trong lòng, vẻ ngoài dù xấu nhưng tâm địa lương thiện cũng rất tốt.

“Có thể nói chuyện sao?” An Trữ buông chén, cười hỏi.

“Ân.” Đông Phương Ngọc mở miệng, “Đa tạ các hạ cứu giúp.”


“Đừng khách khí.” An Trữ cười, “Lần này dược mới điều chế xem ra cũng không tệ lắm, ta còn lo độc tính quá mạnh sẽ làm ngươi bị thương mà.”

…Hắn thực sự là người tốt sao? Miệng vết thương bắt đầu ẩn ẩn đau nhức, suy yếu như vậy đáng lẽ phải thập phần muốn ngủ mới đúng, nhưng vì sao thần trí y lại càng ngày càng thanh tỉnh?

“Vừa rồi trong nước có thả chút tỉnh thần dược. Ngươi ngủ hai ngày hai đêm, ta nghĩ hay là nên bảo trì một chút thanh tỉnh, miễn cho đầu óc ngủ phá hư.”

Nghe lý luận quái dị của hắn, Đông Phương Ngọc ngẩn người một lát, mới nhẹ giọng nói thầm: “Đầu óc ngươi bị hỏng thì đúng hơn…”

Nếu bình thường, thiếu niên lão thành như y hẳn là sẽ không nói như vậy, có lẽ là do mê man hai ngày mới tỉnh lại, lại còn phát sốt nữa…

(thiếu niên lão thành: trưởng thành trước tuổi, ở mình hay gọi là ông cụ non ys^^)

An Trữ đang định quay về bên cạnh bàn lại dừng lại, quay đầu lại, mỉm cười: “Đầu óc ta đúng là bị hỏng.”

…Ở trong mắt Đông Phương Ngọc, cảnh tượng lại thành như sau: Dị nhân đang chuẩn bị quay về bàn bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn y, uy hiếp lẫn đe dọa mà cười: “Đầu óc ta đúng là bị hỏng. Ngươi có ý kiến sao?”

“Trước đây ta bị mẫu thân ta hạ độc, tổn thương trí não,” An Trữ trở về ngồi bên cạnh bàn, “Cho nên đọc sách rất khó tập trung, trí nhớ cũng không tốt.”

Là thế sao? Ánh mắt Đông Phương Ngọc nhìn thoáng qua hai ba vết sẹo dữ tợn trên mặt An Trữ rồi nhanh chóng dời sang chỗ khác. Bất quá thời gian tuy ngắn ngủi nhưng y vẫn nhớ kỹ đôi con ngươi đen láy kia.

“Vậy mặt của ngươi…” Thuần túy tò mò, còn có chút…Không đành lòng, chẳng qua chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, ai lại nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy?


“Là mẫu thân ta làm.” An Trữ nhẹ giọng trả lời, “Cổ họng cũng vậy. Vốn nàng còn muốn chọc mù một con mắt, nhưng cuối cùng không có nhẫn tâm hạ thủ.”

“Nương ngươi…” Đông Phương Ngọc kinh ngạc, sao lại có thể có mẫu thân như vậy?

“Ân, ngươi đừng hiểu lầm. Mẫu thân ta là thương ta, mới có thể làm thế.”

“Ân?” Đông Phương Ngọc khiêu mi.

“Trong hoàng cung, dung mạo xinh đẹp chưa chắc là phúc khí.” An Trữ vẫn như cũ hòa nhã mà yên lặng mỉm cười, “Mẫu thân ta bởi vì xinh đẹp xuất chúng, kết quả bị chúng hậu phi ghen tị. Các nàng hướng phụ thân ta tiến lời gièm pha, cho nên mẫu thân mới bị đánh vào lãnh cung. Nàng sợ thất thế vô lực bảo hộ ta khỏi bị người chèn ép hoặc khi nhục, vì thế mới ra hạ sách này.”

…Đông Phương Ngọc không nói được lời nào, người trước mắt nói rất đúng, chỉ là hắn thật sự không có một chút tiếc hận hay thống khổ sao, hay là hắn quả thực đơn thuần lãnh đạm hòa thiện lương…

“Ai nha, hình như không cẩn thận nói hơi nhiều chuyện, chúng ta còn không có rất thân quen a. Ân, bởi vì nơi này bình thường không ai đến, cho nên ta vừa thấy có người liền rất vui…, thật là xấu hổ.” An Trữ cười cười, có điểm ngượng ngùng sờ sờ mũi mình, “Đúng rồi, ta gọi là An Trữ.”

Tĩnh một chút, Đông Phương Ngọc mở miệng: “Ta tên là Đông Phương Ngọc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận