Sửu Thụ Ngự Phu

An Trữ nhẹ nhàng ưm một tiếng, xoay người lại, thói quen ôm lấy gối đầu. Đột nhiên phát hiện không đúng, gối đầu không phải rất mềm sao? Giờ sao lại cứng cứng rắn rắn, còn khá nóng nữa?

Thình lình trợn mắt, thấy trước mắt mình là khuôn ngực rắn chắc, lại ngẩng đầu, vẻ mặt Đông Phương Ngọc tự tiếu phi tiếu ánh vào mắt. An Trữ ngơ ngác, sau đó mặt hắn hơi hơi đỏ lên, từ mặt lan dần ra toàn thân. Nhận ra tình cảnh hiện giờ, ngượng ngùng muốn giãy ra, nhưng trốn chỗ nào cũng không thoát được đôi tay hữu lực của Đông Phương Ngọc, đã thế còn bị ôm eo kéo sát lại gần y, không may cọ cọ vào nơi nào đó, chỉ nghe Đông Phương Ngọc hít sâu một hơi, An Trữ tức thì nằm im không dám động đậy nữa.

“Thật biết sát nhan quan sắc mà…Ha ha…” Đông Phương Ngọc cười, trầm thấp nói.

An Trữ đầu tiên là có điểm quẫn bách, không biết nên nói cái gì, kế đó lại thấy Đông Phương Ngọc đắc ý vênh váo, liền cũng ngẩng đầu, không cam lòng yếu thế: “Thả ta ra.”

“Không thả.” Đông Phương Ngọc dứt khoát nói.

“….” An Trữ im lặng nhìn y, từ từ đỏ mắt, lại cúi đầu, “Người ta, suốt cả đêm….Đau quá….”

Đông Phương Ngọc vừa nghe liền lập tức buông ra An Trữ, vội vàng ngồi dậy, xốc chăn lên muốn kiểm tra. An Trữ nhân cơ hội kéo chăn bao kín mình lại, chỉ lộ ra cái mặt nhỏ nhắn bên ngoài: “Ta muốn ăn cháo.”

Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ dụ dỗ: “Ngoan, trước để cho ta xem xem…”

An Trữ dùng sức lắc lắc đầu: “Không cần, ta muốn ăn cơm, ta đói bụng.”

“…” Đông Phương Ngọc hồ nghi, “Ngươi không phải là lại tính toán….”


An Trữ lắc đầu: “Lần này không chạy, thật đó.

Đông Phương Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn trong chốc lát, mới xuống giường mặc xiêm y, rồi lại quay lại: “Hay là trước để cho ta xem xem…”

An Trữ kiên quyết lắc đầu: “Ta xấu hổ.”

“…..”

Chờ khi Đông Phương Ngọc sai hạ nhân làm điểm tâm xong trở về phòng, thấy An Trữ đã mặc xong quần áo, đang đứng trước gương đồng chải đầu. Đông Phương Ngọc tiến lên, lấy lược trong tay hắn: “Sao không ngồi sơ?”

An Trữ u oán trừng y một cái: “Đau.”

Đông Phương Ngọc liên tục trấn an: “Quen rồi sẽ không đau.”

An Trữ bĩu môi, rõ ràng không tin.

Đông Phương Ngọc khẽ mỉm cười, động tác ôn nhu giúp hắn chải đầu: “Bất quá dù rất đau, đêm qua cũng không thấy ngươi bảo ta dừng lại, vì cái gì?”

An Trữ lại đỏ mặt.

Ý cười trên mặt y càng sâu: “Ân?”

An Trữ ba một tiếng tránh đi chiếc lược trong tay y, tự mình lưu loát dùng dây buộc tóc vấn tóc lại, xong xuôi mới lườm y một cái: “Còn không phải ỷ vào ta thích ngươi!”

Trong lòng Đông Phương Ngọc lập tức như vừa được quét mật, ngọt đến khó tả. Tiến lên ôm hắn, cứ như vậy đứng nhìn bóng hai người trong gương: “An Trữ….”

An Trữ bĩu môi, mở to mắt nhìn ảnh phản chiếu trong gương.

“Ta thích An Trữ, rất thích, thích vô cùng.” Đông Phương Ngọc ôn nhu nói: “Thích ngươi trước kia giả bộ nhu thuận dịu ngoan, cũng thích ngươi như bây giờ thẳng thắn biểu đạt chính mình…”

Như tình nhân thì thầm yêu ngữ, ai ngờ An Trữ căn bản không chịu lép vế, phiết miệng nói: “Lời ngon tiếng ngọt nói lưu loát đến như vậy, còn không phải luyện tập nhiều mà ra. Ỷ vào ta không biết nói…”

“….” Đông Phương Ngọc dở khóc dở cười, xoay người hắn lại, mặt đối mặt, “Ta không cùng người khác luyện qua, thật sự, đó đều là thật lòng, chỉ nói với một mình ngươi.”

An Trữ hướng y chun chun cái mũi, nhưng cũng dần cong môi cười, Đông Phương Ngọc nắm cằm hắn, chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên.


“Điểm tâm đến đây ai ai, thật có lỗi, các ngươi tiếp tục.” Phương Quỳnh một tay nâng khay, một tay đẩy cửa vào, thấy một màn này, lập tức liên tục xua tay, muốn lui ra ngoài.

“Phương huynh sớm.” Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ buông ra An Trữ, quay đầu nói.

Quả nhiên, Phương Quỳnh đứng ở cửa vốn dĩ không định rời đi vừa nghe xong đã bật người bước vào, cười hì hì: “Hai ngươi cảm tình thật là tốt, làm kẻ cô đơn như ta nhìn rất ghen tỵ a.”

An Trữ được Đông Phương Ngọc cầm tay, đi hướng bên cạnh bàn. Khuôn mặt hơi hồng hồng, có chút không dám ngẩng đầu.

Phương Quỳnh đặt khay, ngồi xuống bên cạnh bàn. “An Trữ tiểu công tử khỏe a, ta kính đã lâu. Ngày ấy gặp ngươi cùng Tiêu công tử tự mình tìm tới, ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh mà.”

An Trữ ngoan ngoãn hành lễ: “Làm cho Phương đại ca chê cười.”

Phương Quỳnh cười to: “Hảo, tính ngươi ta thích. Trong thiên hạ, cũng chỉ có mình ngươi khắc được tiểu tử Đông Phương Ngọc này đi!”

Đông Phương Ngọc ho nhẹ một tiếng, kéo An Trữ ngồi xuống, thay hắn múc cháo.

“Kế tiếp hai ngươi có dự định gì không?” Phương Quỳnh cũng vừa lấy cho mình một cái bánh bao vừa hỏi: “Đông Phương gia cho người truyền lời, bảo các ngươi xong việc thì nhanh chóng trở về.”

“Xem An Trữ tính toán thế nào đã.” Đông Phương Ngọc cưng chiều nói.

An Trữ lặng im húp liền hai miệng cháo, ngẩng đầu: “Ta muốn đi tìm lão thần y.”

“Ân, tìm Tuyệt Mộc lão nhân giúp ngươi giải độc, cũng là việc cấp bách.” Đông Phương Ngọc nhớ tới đêm qua nhìn thấy khối độc tụ xanh tím, cũng nghiêm mặt nói.


“Ân, ta muốn thỉnh hắn giúp ta khôi phục dung mạo, thuận tiện giải độc.” An Trữ nói tiếp.

Đông Phương Ngọc cả kinh, nhướng mày: “Ngươi muốn khôi phục dung mạo?”

An Trữ kiên định gật đầu.

Đông Phương Ngọc thấy vậy trong lòng thầm kêu nguy to, tiểu tử này rõ ràng là mỹ nhân họa thủy, nếu thực cho hắn khôi phục mỹ mạo, không biết sẽ chiêu đến bao nhiêu sài lang a! Vì thế vội vàng hỏi: “Vì sao?”

“Ta thật muốn nhìn, là dung mạo di truyền từ mẫu thân của ta đẹp, hay là hoa khôi gì kia đẹp.” An Trữ bĩu môi nói, hắn chính là thủy chung vẫn canh cánh trong lòng chuyện Đông Phương Ngọc từng đặt chân tới thanh lâu.

Đông Phương Ngọc giật nhẹ khóe miệng, vỗ vỗ vai hắn trấn an: “Ở trong mắt ta, đương nhiên là ngươi đẹp nhất, đẹp hay gì gì đó, không phải chỉ dựa vào bề ngoài….”

“Hừ.” An Trữ liếc y một cái, một bộ hoàn toàn không thèm tin, tiếp tục vùi đầu húp cháo.

Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ nhìn hắn, lại ngẩng đầu nhìn người nào đó đối diện đang cúi gằm mặt, bả vai không ngừng run rẩy, tức giận nói: “Muốn cười thì cười, không cần phải vất vả nhẫn nhịn như vậy.”

“Phốc…..Ha ha ha ha!” Phương Quỳnh ngẩng đầu, ôm bụng, cười to ra tiếng, “Đông Phương Tam đương gia oai phong là thế mà cũng có hôm nay, ha ha ha ha! Tự làm tự chịu!”

Đông Phương Ngọc lại cúi đầu nhìn An Trữ chẳng chút ảnh hưởng vẫn đang tiếp tục thản nhiên ăn điểm tâm, thật sâu hít một hơi. Muốn khuyên được tiểu tử này, cũng không phải chuyện dễ…Nhưng mà, y thật sự là không có làm sai cái gì a, này đúng là đại đại oan uổng mà….Khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận