Sửu Thụ Ngự Phu

An Trữ kê một cái bàn nhỏ cùng ghế bành dưới gốc cây vừa ngồi đọc sách vừa uống  trà. Trí lực hắn kỳ thực cũng chỉ có lực chú ý cùng trí nhớ là bị hao tổn, còn những cái khác như lực lĩnh ngộ và phân biệt cũng không thấp, tài trí của hắn vốn được di truyền từ cha mẹ, cho nên dù trí lực bị hao tổn, nhưng cũng không phải nguyên bản ngu dốt.

Chẳng qua,  nếu không thể tập trung, đọc sách đương nhiên cũng chính là xem được ba chữ liền ngẩn người hoặc là dời tầm mắt đi nơi khác, đông nhìn tây nhìn một chút. Do đó hắn mới nhìn thấy lấp ló ngoài cửa sân một thân ảnh nho nhỏ mặc y phục xanh ngọc.

“Tiểu thiếu gia, ngươi tới nơi này làm gì? Chắc không phải lạc đường chứ?” Thúy tỷ cũng phát hiện hắn, tiến lên ngồi xổm xuống hỏi.

“Không phải, ta không có lạc đường…” Thanh âm tiểu oa nhi ngọng nghịu, “Ta tới tìm…”

“Tìm thiếu gia An Trữ?” Thúy tỷ cười hỏi.

Tinh Thiên gật gật đầu.

Thúy tỷ cười cho đi: “Vậy tìm thiếu gia An Trữ chơi đi. Bất quá người ta vừa mới tới, ngươi đừng có khi dễ hắn nha.”

“Ân!” Tinh Thiên sau khi gật đầu, liền hướng bạch y thiếu niên đi đến. Có điều rốt cuộc có chút sợ hãi, càng đến gần bước chân càng chậm.

An Trữ buồn cười nhìn đứa nhỏ trước mặt, vẫy tay: “Ngươi tới làm cái gì? Không sợ ta?”

Tinh Thiên giơ tiểu cung bạch ngọc lên.

“Nga, hỏng? Ngươi thật đúng là nghịch ngợm, ta dùng mười mấy năm cũng chưa phá hỏng, vừa đến tay ngươi liền thành vậy. Lấy đến ta xem xem.”

Tiểu hài nhi cuối cùng cũng đi tới trước mặt hắn, đưa cung ra lại lui lại một bước dài, một bộ có chuyện là chạy ngay lập tức.

An Trữ giả vờ như không thấy, cúi đầu nghiên cứu cách sửa, ngô, là dây chun bị đứt. Quay đầu lại kêu hạ nhân lấy ít dây chun đến, sau đó tu tu bổ bổ một phen, cuối cùng đem một cái cung hoàn hảo trả lại cho Tinh Thiên.

Tinh Thiên nhận lấy cung, nghiêng nghiêng đầu, nửa ngày mới nói một câu: “Cám ơn An Trữ thúc thúc.”

“Không cần cảm tạ. Chỗ ta có mứt, muốn ăn không?” An Trữ tùy tay lấy ra một khối hoa quế đường, dụ dỗ nói.

Tinh Thiên gật đầu. Cha mẹ hắn trông nom hắn rất kỹ, sợ hắn ăn vặt đến bữa sẽ không ăn cơm, cho nên một khối nho nhỏ hoa quế đường thật rất hấp dẫn.

“Cầm đi, ngoan.” An Trữ cười, rốt cuộc vẫn là tiểu hài nhi, thật dễ dụ.

Cho nên lúc Đông Phương Ngọc xử lý sự vụ xong xuôi trở về, hỏi quản gia An Trữ thế nào, quản gia hé ra vẻ mặt cười khổ báo cáo: “An Trữ thiếu gia cùng tiểu thiếu gia hôm nay chơi bắn tên phá hư hai khối vườn hoa, làm bể chậu hoa lan của lão đương gia, nói muốn xem chim nhỏ nên leo lên cây, kết quả không xuống được, còn đang chờ bắc thang xuống.”

“…” Đông Phương Ngọc khẽ nhếch môi, “Hiện tại đang ở đâu?”

Quản gia dẫn đường tới Hạnh viên, trên cây cổ thụ ước chừng đến trăm năm có hai cái thân ảnh một trắng một xanh, đang cao hứng xem chim nhỏ mới sinh ra ở trong tổ, hạ nhân phía dưới ngẩng đầu nhìn nhìn, sợ hai vị thiếu gia ngã xuống.

“An Trữ! Tinh Thiên!” Đông Phương Ngọc hô.

“A?” An Trữ nghe thấy, cúi đầu nhìn xuống thấy Đông Phương Ngọc nghiêm mặt nhìn mình lom lom, trong lòng thầm kêu không xong, thang bắc lên rồi cũng không dám xuống, sợ bị Đông Phương Ngọc phạt.

Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, hơi nhún chân một cái đã phi thân lại đại thụ, trước ôm lấy tiểu hài nhi, trừng mắt liếc An Trữ rồi phi xuống, đem Tinh Thiên giao cho tỳ nữ, lại đề khí bay lên cây.

An Trữ nhìn sắc mặt y không tốt lắm, vòng vo biện giải: “Hắc hắc, việc này…”

“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Cây cao như vậy chơi thích lắm sao? Té xuống thì biết làm sao? Cũng đã mười sáu tuổi đầu sao lại cùng cái tiểu hài nhi giống nhau không biết nặng nhẹ!” Đông Phương Ngọc không cho hắn có cơ hội mở miệng, vừa nói liền mắng một tràng.

“Thực xin lỗi, không nên mang theo Tinh Thiên leo lên đây.” An Trữ cúi đầu, rất có ý thức nhận sai.

“Tinh Thiên thật không có gì, từ nhỏ hắn đã tập khinh công, cây trong nhà có cái nào chưa từng trèo? Ta là nói ngươi, không để ý một chút, ngươi là thành tâm muốn cho mình ngã chết sao?”

“Ta cũng sẽ khinh công…”An Trữ nhỏ giọng nói thầm.

“Thật thế sao, vậy ngươi phi xuống cho ta xem?” Đông Phương Ngọc khoanh tay trước ngực.

“…Rất cao.” An Trữ nói nhỏ.

Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng, vòng tay ôm hắn phi thân xuống.

Mới vừa đặt chân xuống đất, Tinh Thiên chạy nhanh ra nói: “Ngọc thúc thúc đừng trách An thúc thúc, là Tinh Thiên không ngoan, Tinh Thiên cứ bắt An thúc thúc cùng leo lên xem chim con.”

“Tiểu quỷ đầu này, hôm qua mới sợ tới mức khóc nhè, hôm nay đã bênh nhau chằm chặp sao?” Đông Phương Ngọc nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Tinh Thiên, xem như nho nhỏ trừng phạt.

“An Trữ thúc thúc không phải người xấu, Tinh Thiên thích chơi đùa với An Trữ thúc thúc.” Tinh Thiên trả lời, nhanh cầm tay An Trữ, “Ngọc thúc thúc đừng nóng giận được không?”

“Được rồi.” Đông Phương Ngọc vỗ vỗ đầu hắn, “Đi ăn cơm trưa đi.”

Thấy Đông Phương Ngọc không còn ý trách cứ, An Trữ trộm thở một hơi.

Lần đầu tiên gặp Đông Phương Ngọc phát hỏa, khí thế khi tức giận…thật dọa người…

Bởi vì cùng Tinh Thiên đánh cái thân thiết, An Trữ vốn cũng chỉ là tiểu hài tử tâm tính, cách vài ngày, liền không để ý giáo huấn của Đông Phương Ngọc hôm ấy, hai người trèo tường, leo cây, hôm nay xem chim con, ngày mai đi câu cá, ngày qua ngày rất khoái hoạt, toàn bộ bù lại thời thơ ấu cô đơn của hắn. Đương nhiên, tất thảy đều là gạt vài cái đương gia đại nhân tiến hành.

Đông Phương gia gia nghiệp lớn, nói tóm lại là thương hộ, chính là mở cửa hàng buôn bán vật dụng hàng  ngày, hiệu thuốc, tiêu cục, hiệu cầm đồ, cũng là gia tộc trọng yếu về vận tải đường thủy của Giang Nam. Đông Phương gia tổ mẫu là tổng quản, vài đứa con phân phó khắp cả nước mở chi nhánh, tôn bối trừ bỏ lưu có mấy người ở Giang Nam, còn lại cũng phân ra khắp nơi.

Cho nên ban ngày cả  tòa đại trạch cơ hồ không thấy được bóng dáng của mấy vị đại nhân, An Trữ cùng Tinh Thiên mừng rỡ tiêu dao, tất nhiên cũng phải phân phó hạ nhân giữ bí mật trước.

Qua mấy ngày chạy ngược chạy xuôi, An Trữ coi như là đem cả phủ chạy đủ một lần, nhưng vẫn như trước không nhớ được đường, nếu Tinh Thiên chạy quá nhanh hắn theo không kịp, như vậy cũng chỉ có thể mang theo gương mặt xấu xấu, đông hỏi một câu tây hỏi một câu mới có thể trở lại tiểu viện của hắn. Tinh Thiên sớm đã lĩnh hội được bản lĩnh lạc đường của hắn, cho nên nếu quay đầu lại mà không thấy An Trữ thúc thúc đâu, cũng sẽ ngoan ngoãn về Đào uyển chờ. Nhưng lúc này Tinh Thiên đợi đã cả buổi, đợi đến tận khi Ngọc thúc thúc của hắn về, đến Đào uyển tìm người, vẫn là không thấy bóng dáng An Trữ thúc thúc.

Đông Phương Ngọc vừa tức vừa buồn cười mà nghe Tinh Thiên đại khái thuật lại tình huống, hỏi địa điểm nào thì không thấy An Trữ, sau đó dắt Tinh Thiên đi tìm tên lạc đường kia.

Tinh Thiên là từ Lý viên đi ra thì không thấy An Trữ, vì thế Đông Phương Ngọc trực tiếp đi Lý viên. Tới sân, chợt nghe thấy tiếng đàn du dương của lão thất Đông Phương Lỗi. Đến gần, quả nhiên thấy tên kia đang ngồi cạnh Đông Phương Lỗi, cười nghe hắn đánh đàn.

Đông Phương Ngọc cũng không nói lời nào, đợi Đông Phương Lỗi đàn xong một khúc, mới cao giọng trầm trồ khen ngợi.

An Trữ vừa thấy là y, còn dắt theo tiểu Tinh Thiên, chột dạ cúi đầu. Đông Phương Ngọc tự tiếu phi tiểu, tiểu tử này là do y mang đến Đông Phương gia, người quen hắn đầu tiên cũng là y, vậy mà lại liên tiếp cùng người nhà y giao hảo, tiểu Tinh Thiên là thế, lão thất cũng là thế. Nhìn hắn mới vừa rồi cười đến thực thoải mái, nhưng vừa nhìn thấy y đã như chuột thấy mèo, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám.

“Tam ca, sao hôm nay lại đến Lý viên thăm ta thế này?” Đông Phương Lỗi cười nói, đứng dậy kêu hạ nhân mang thêm hai ghế dựa nữa, “Là đến tìm tiểu An Trữ của ngươi đi?”

“Cái gì gọi là ‘tiểu An Trữ của ta’?” Đông Phương Ngọc dương mi, “Hắn cũng không phải là đệ đệ của mình ta.”

“Đúng đúng, là tiểu đệ nói sai, nói sai.” Đông Phương Lỗi cười nói, tự giải thích trước, “An Trữ tựa hồ là lạc đường đi, cho nên mới đến viện của ta. Ngươi cũng biết ta ở nhà dưỡng thương đã nhiều ngày, mỗi ngày nhàm chán, chỉ có đánh đàn đọc sách, nên kêu An Trữ ở lại, Tam ca sẽ không trách tội đi?”

“Sao lại trách chứ?” Đông Phương Ngọc cười, miết mắt nhìn An Trữ một cái, “An Trữ có thể tiếp xúc với nhiều người đương nhiên là tốt. Hắn ở chỗ ngươi đọc sách nghe đàn, tổng tốt hơn nhiều so với cả ngày đi theo Tinh Thiên leo cây lội nước.”

An Trữ nghe xong, trong lòng nhất thời một mảnh hắc ám, nguyên lai y cũng biết. Không khỏi âm thâm trừng mắt liếc nhìn tiểu Tinh Thiên đang chột dạ lùi phía sau Đông Phương Ngọc, tiểu tử kia, bán đứng hắn nhanh như vậy.

“Nga?” Đông Phương Lỗi cười ra tiếng, “Xem bộ dạng An Trữ yên lặng hòa nhã, nguyên lai cũng là một cái nghịch ngợm quỷ.”

“Cũng không hẳn thế.” Đông Phương Ngọc liếc nhìn người kia cúi đầu ngày càng thấp.

An Trữ trừ bỏ chột dạ, càng không rõ chính là mình vì sao lại chột dạ…Theo đạo lý hắn một người tự do, tự nhiên là  muốn làm cái gì thì làm cái đó, vì sao phải để ý Đông Phương Ngọc giáo huấn? Mấu chốt chính là mình sợ Đông Phương Ngọc, ân, khi Đông Phương Ngọc tức giận… Chẳng lẽ mẫu thân hắn lúc trước cũng đem lá gan hắn chỉnh nhỏ?

“Tốt rồi, cũng đến lúc dùng bữa, mọi người vừa vặn cùng nhau đi.” Đông Phương Lỗi gọi hạ nhân lại thu cầm. Vì thế đoàn người dời hướng nhà ăn.

Nhìn Tam ca của hắn tự nhiên mà kéo An Trữ đi phía trước, một bộ bảo hộ tư thế, Đông Phương Lỗi sờ sờ cái mũi, cười lắc đầu đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui