Sửu Thúc

Vừa mở cửa ra, thân thể Dung Thụy Thiên đã bị ôm lấy gắt gao, động tác ôm lấy hắn kia giống như một con chó sói to lớn, phi thường mạnh mẽ, làm cho hắn không có biện pháp dễ dàng tránh ra. Ngay sau đó, thanh âm quen thuộc mà ngọt nị vang lên bên tai: “Thụy Thiên, em rất nhớ anh, em biết anh vẫn luôn ở đây, vẫn chờ em trở lại”.

Dung Thụy Thiên trợn mắt há mồm đứng cương tại chỗ, đôi hàng mi đen dày vững vàng không có gì chấn động, im lặng đến nỗi có chút thần kỳ, chỉ là hai má trắng như tuyết không có nửa phần huyết sắc.

Là Kiều…

Thế nhưng lại thật là Kiều…

Sau khi chia tay, hắn đã từng nghĩ nếu Kiều tìm đến hắn, hắn phải đối mặt ra sao, dùng loại thái độ nào để cùng cậu nói chuyện với nhau, thậm chí nghĩ đến câu đầu tiên sẽ phải nói những gì, hắn không ngừng tưởng tượng rồi diễn tập. Một năm qua đi, hai năm qua đi, bảy năm qua đi, mặc dù hắn có viết bao nhiêu lá thư, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng Kiều cũng chưa hồi đáp, dần dần hắn nản lòng thoái chí. Hiện tại Kiều thế nhưng lại xuất hiện trước mắt hắn, bản thân cho rằng mình sẽ thất thố, hốc mắt sẽ đỏ lên thuận tiện lảng tránh cậu, nhưng không nghĩ tới vẫn có thể trấn định như vậy mà đáp lại: “Đã lâu không thấy, Kiều “.

” Đã lâu không thấy, mấy năm nay anh sống được không?” Kiều mỉm cười nhìn hắn, giống như thật vui sướng khi nhìn thấy hắn.


Dung Thụy Thiên có lệ: “Ừ” một tiếng. Trước kia thích Kiều, cũng thật sự thương cậu, thậm chí nghĩ đến dù cho có thống khổ hoặc vui vẻ, đều phải cùng cậu đi đến cuối cùng, vẫn kiên định tin tưởng như thế, cũng tự tin tâm ý Kiều đối với hắn.

Nhưng kể từ sau khi hắn bị hủy dung…. Mọi người trên thế giới này ruồng bỏ hắn, cau mày tránh xa hắn, không ngừng xem thường hắn, cười nhạo khuôn mặt xấu xí của hắn, nhưng thống khổ nhất là không ngờ, không ngờ Kiều cũng giống bọn họ.

” Hôm nay anh có rảnh không? Khó có được em trở về một chuyến, theo em cùng ăn bữa cơm đi “, Kiều giống như không thấy được khuôn mặt tái nhợt của Dung Thụy Thiên, yêu cầu rất đương nhiên.

Dung Thụy Thiên giật mình, không nghĩ tới Kiều sẽ đưa ra lời mời như vậy.

” Hôm nay anh ấy có việc, không thể ăn cơm với cậu “, tiếng nói trong trẻo dễ nghe đột nhiên vang lên trong không khí.

Theo tiếng nói nhìn lại, Kiều nhìn thấy phía sau Dung Thụy Thiên xuất hiện một người đàn ông anh tuấn, cho đến khi thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông thì đột nhiên giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, kinh ngạc hỏi: “Hôm nay anh có khách?”.

“Ừ ”

” Y là, y là Tịch Nhạ Hoài?” là vinh quang tột đỉnh thiên vương siêu sao Tịch Nhạ Hoài kia sao, người như vậy xuất hiện trong phòng Dung Thụy Thiên, đột ngột cảm thấy quái dị, không phải là nhìn lầm rồi đi!

Dung Thụy Thiên gật đầu.

Sắc mặt Kiều nhất thời trắng bệch: “Y là bạn của anh?”

” Ừm, đúng vậy…” vẻ mặt Dung Thụy Thiên xấu hổ, cứ việc không biết Tịch Nhạ Hoài có xem hắn là bạn hay không, nhưng y là người có thể giúp hắn, cho hắn sắc mặt hòa nhã, khiến hắn không khỏi muốn quý trọng y. Hắn nhìn về phía Tịch Nhạ Hoài, so với loại hình thanh niên trắng nõn đi ra từ tranh vẽ như Kiều thì y rất khác biệt, màu da Tịch Nhạ Hoài trắng nõn, khí chất tao nhã, khuôn mặt tà khí lại tuấn mỹ, y mặc tây trang đen Burberry, vô cùng anh tuấn bức người, thoạt nhìn giống như người đàn ông Anh quốc mang theo hơi thở quý tộc bước ra từ điện ảnh.


Dung Thụy Thiên nhìn về phía Kiều, chỉ thấy Kiều dùng ánh mắt lạnh như băng mang theo địch ý trừng Tịch Nhạ Hoài. Bốn mắt giao tiếp, hai loại khí tràng hoàn toàn bất đồng giằng co, Dung Thụy Thiên rõ ràng cảm thấy thân thể Kiều dần dần cứng ngắc.

Không rõ mục đích Kiều đến đây làm gì, bất quá nhìn hành vi mới vừa rồi của cậu, tựa hồ là đặc biệt đến tìm hắn, nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy khó có thể tin, lập tức mở miệng hỏi:”Cậu trở về lúc nào vậy?”.

Kiều thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào Dung Thụy Thiên, tươi cười sáng lạn nói: “Hai ngày trước trở về, muốn nhìn anh sống ra sao, liền thuận tiện lại đây gặp anh”, ở năm thứ ba rời đi Dung Thụy Thiên, từng thu được bưu thiếp hắn gửi đến, trên bưu thiếp có để lại địa chỉ của hắn.

Hóa ra là như vậy, Dung Thụy Thiên lặng yên thở dài.

Tịch Nhạ Hoài giữ chặt cánh tay Dung Thụy Thiên, dịu dàng lại không mất cường thế nói: “Không còn sớm, chúng ta phải về công ty, chỉ sợ không thể cho anh ôn chuyện với bạn”.

” Vậy hiện tại liền đi đi “.

Dung Thụy Thiên nhân cơ hội đáp ứng, rồi mới nói vài câu với Kiều, không để ý Kiều hừng hực bất mãn mà đi theo Tịch Nhạ Hoài, nếu tiếp tục ở trước mặt Tịch Nhạ Hoài nói chuyện với Kiều, sẽ chỉ khiến mình càng thêm xấu hổ…


Chuyện hắn là đồng tính luyến ái, chuyện hắn kết giao với Kiều đều sẽ bị phát hiện, này đó đều là những chuyện không tốt đẹp, nếu Tịch Nhạ Hoài mà biết thì có lẽ sẽ xem thường hắn. Không hiểu sao hắn thực để ý thái độ Tịch Nhạ Hoài, thậm chí nghĩ tới những việc này thì ngực liền ẩn ẩn đau, mỗi lần hô hấp đều phải vận dụng khí lực toàn thân.

Dưới chung cư cũ kỹ dừng một chiếc Cadillac màu đen. Tịch Nhạ Hoài tao nhã giúp Dung Thụy Thiên mở cửa xe, Dung Thụy Thiên xoay người ngồi vào ghế phó lái, cửa sổ thủy tinh màu đen chậm rãi nâng lên, Tịch Nhạ Hoài lái xe rời đi.

Kiều dựa hờ bên mép cửa, ánh mắt phức tạp nhìn xe hơi màu đen đi xa, Dung Thụy Thiên thế nhưng lại bỏ cậu ở lại mà đi cùng Tịch Nhạ Hoài, chẳng lẽ hắn và Tịch Nhạ Hoài không phải là bạn bè bình thường, nếu thực như vậy thì thái độ gần như cẩn thận của Dung Thụy Thiên lại không giống, còn nữa, hắn cũng không thích đàn ông.

Trước kia Dung Thụy Thiên đi làm ở quán bar, sẽ luôn luôn có người lợi dụng danh nghĩa uống rượu mà tiếp cận hắn, có kẻ ỷ có quyền có thế không ai dám đắc tội liền gọi loại rượu sang quý, thuận tiện bảo Dung Thụy Thiên đi qua bồi rượu. Sau này quay lại công tác ở nhà ăn cũng gặp được tình huống tương tự, chủ quán suy nghĩ biện pháp, một lần nữa xếp lại thời khóa biểu ca làm, cho Dung Thụy Thiên làm ca sáng, làm cho hắn tan tầm có thể về nhà, tránh ở trong nhà ăn lại rước lấy phiền toái.

Kiều lấy điện thoại di động mở ra ảnh chụp của Dung Thụy Thiên, trong ảnh chụp, Dung Thụy Thiên có khuôn mặt anh tuấn, lông mi đen dày, tóc đen tế nhuyễn xõa tung trên trán. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng tinh khiết, dáng người cao ngất lại rắn chắc, tựa như người mẫu duỗi thân trên sàn diễn. Khi đó hắn đang chụp ảnh, nhìn thấy cậu, Dung Thụỵ Thiên liền đối với màn ảnh lộ ra một chút tươi cười, tươi cười kia vô cùng tinh khiết, cũng vô cùng dễ xem.

Kiều yêu say đắm vuốt ve người trên ảnh chụp, nếu Dung Thụy Thiên có khuôn mặt như vậy, cậu tin tưởng Tịch Nhạ Hoài cũng sẽ bị hấp dẫn, nhưng khuôn mặt hiện tại lại trở nên vô cùng thê thảm như thế, không có khả năng có đàn ông thích hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận