Sửu Tiểu Xà

Thương Vân từ nhỏ đã không có ai thương yêu, lần này đột nhiên xuất hiện một cữu cữu thân cận dịu dàng, khiến hắn dù nằm mơ cũng cười ra tiếng, ban ngày thì càng quấn chặt lấy Lãnh Thanh Thanh không buông. Mà Lãnh Thanh Thanh thì lại rất chiếu cố hài tử được lòng người này, hai người ở chung, thường phát ra tiếng cười hạnh phúc.

Chỉ là, sửu tiểu xà tựa hồ bị lãnh đạm. Từ sau khi Thương Vân và Lãnh Thanh Thanh nhận mặt, số lần Lãnh Thanh Thanh và hắn nói chuyện rõ ràng đã ít đi, hơn nữa mỗi lần Lãnh Thanh Thanh muốn bắt chuyện với Lãnh Tịnh, Thương Vân nếu không phải đau bụng, thì là đau đầu, dọa Lãnh Thanh Thanh phải xoay vòng quanh hắn, cuối cùng đặt hết chú ý lên người Thương Vân.

Lãnh Tịnh cũng phát hiện, Thương Vân trở nên càng lúc càng tùy tiện, có lúc Lãnh Tịnh còn chưa chạm vào hắn, hắn đã khóc ầm lên, sau đó Lãnh Thanh Thanh sẽ vội chạy tới, Thương Vân sẽ cáo trạng nói Lãnh Tịnh đánh hắn. Lãnh Thanh Thanh sẽ vô cùng tức giận, quở trách Lãnh Tịnh trước mặt Thương Vân.

Thế là Lãnh Tịnh cười lạnh, Thương Vân cười trộm. Mầm mống mâu thuẫn đã bị hạ như thế.

Bất tri bất giác, ba người đã ở chung được hai tháng. Thương Vân luôn quấn chặt bên người Lãnh Thanh Thanh, nhưng đối với Lãnh Tịnh lại càng lúc càng nhìn không thuận mắt, thường xuyên ở trước mặt Lãnh Thanh Thanh nói xấu Lãnh Tịnh. Mà Lãnh Thanh Thanh lại không có biểu hiệu gì, luôn cười híp mắt nói: “Tiểu Tịnh chính là như thế, Tiểu Vân đừng để trong lòng.”

Y càng nói vậy, Thương Vân càng tức giận, hễ thấy Lãnh Tịnh liền cảm thấy như có cây kim trong mắt.

Lãnh Thanh Thanh cũng đã hơi ý thức được điều không đúng, thế là có một ngày liền gọi hai người tới trước mặt, nói: “Tiểu Tịnh, Tiểu Vân, các ngươi là biểu huynh đệ, phải chung sống hòa bình chứ. Hôm nay ta muốn ra ngoài giúp Kim quy đại nhân làm việc, hai đứa ở nhà, phải thuận hòa đó.”

Thương Vân vội gật đầu: “Cữu cữu yên tâm, ta nhất định sẽ hòa thuận với Tịnh ca ca, sẽ không cãi cọ.”

“Vậy mới ngoan ” Lãnh Thanh Thanh sờ đầu Thương Vân, nhìn sang Lãnh Tịnh: “Tiểu Tịnh, Tiểu Vân đã nói như thế, còn ngươi?”

Lãnh Tịnh trừng mắt với y, Lãnh Thanh Thanh không tự chủ rùng mình một cái, vì thế nói: “Bỏ đi… các ngươi ở nhà chơi, ta đi đó.”

Thương Vân đeo nụ cười đơn thuần tiễn cữu cữu đi, sau đó quay mặt qua chính là một biểu tình chán ghét.

“Sau này không cho phép ngươi tiếp cận Lãnh Thanh Thanh! Nghe rõ chưa?” Hắn vênh mặt nói với Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh cười lạnh một tiếng, ngồi xuống uống trà.

“Ta nói ngươi rốt cuộc có nghe không hả!?” Thương Vân tức giận, đi tới hất tung ly trà của Lãnh Tịnh. Lãnh Tịnh nhướng mày, không thèm để ý.

Thương Vân thấy hắn không để ý tới mình, rõ ràng khiến mình giống như kẻ vô lý gây sự, trút giận không được, liền uy hiếp: “Nếu ngươi còn dám tiếp cận Lãnh Thanh Thanh, thì cứ chờ đó cho ta.”

“Ta chờ coi thử đó, hừ.” Lãnh Tịnh thản nhiên nói.

“Ngươi… ngươi…” Thương Vân chụp lấy bình trà đập bể, sau đó lại bất ngờ phóng lên ào tới những mảnh vỡ!

Lập tức, trên người Thương Vân liền bị mảnh vỡ rạch cho máu tươi đầm đìa, hắn chưa từng chịu khổ sở như thế, rên rỉ vài tiếng liền ngất đi.

Đợi khi hắn tỉnh lại, chỉ thấy mình đang nằm trên giường, Lãnh Thanh Thanh mặt đầy nước mắt nhìn hắn, vui mừng nói: “Tiểu Vân! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Thương Vân hít hít mũi, rồi khóc nói: “Cữu cữu… Tịnh ca ca ngược đãi ta… hắn nói ta không nghe lời, liền lấy mảnh vỡ rạch lên người ta… nói muốn ăn cá…”

“Ha ha.” Lãnh Tịnh ngồi một bên nghe, nhịn không được cười ra tiếng.

Thương Vân bị dọa phát run: “Cữu cữu… cữu cữu ngươi cứu ta… hắn nhất định nói với ngươi những vết thương này là ta tự làm! Còn không cho phép ta nói ra!”

“Không ngờ lại thế! Thật quá mức rồi!” Lãnh Thanh Thanh đột nhiên đại nộ, đứng lên đi tới trước mặt Lãnh Tịnh, trách mắng: “Sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế! Ta không có loại nhi tử như ngươi!”

“Ta vốn không phải là do ngươi thân sinh.” Lãnh Tịnh nói.

Lãnh Thanh Thanh vừa nghe, toàn thân chấn động: “Ngươi ngươi… sao có thể không lương tâm như thế!” Rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng quạt một cái lên mặt Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh lại che mặt, vẻ không thể tin nổi: “Ngươi thế nhưng đánh ta!!”

“Tiểu Tịnh… ta không phải cố ý… Tiểu Tịnh… 55555” Lãnh Thanh Thanh vừa thấy nhi tử bị đánh đau, khí thế vừa rồi liền tan biến, lập tức trở thành hồng mềm, đi tới lấy lòng không ngừng: “Cha thổi thổi cho ngươi được không? Không đau không đau thổi ”

Thương Vân thấy y như vậy, lập tức liền tan vỡ.

Thì ra bản thân dù có thế nào, cũng không thể bì được địa vị của Lãnh Tịnh trong lòng Lãnh Thanh Thanh! Hắn ghen tỵ cắn góc chăn, trong lòng ấp ủ kế hoạch càng điên cuồng hơn.

Mà Lãnh Tịnh thì lại lạnh mặt, gọi Lãnh Thanh Thanh ra ngoài.

“Tiểu Tịnh, đây là cá chiên được phân hôm nay.” Lãnh Thanh Thanh ngoan ngoãn đem cá chiên trộm từ ngự thiện phòng, bao bọc tầng tầng ra giao cho Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh cầm cá, gật đầu: “Ân. Khó trách có người ngưỡng mộ ngươi, ta cũng nguyện ý phối hợp ngươi, để ngươi qua cơn nghiệm làm gia trưởng đôn hậu, nhưng vừa rồi bị chọc thủng rồi.”

“Vậy thì sao chứ? Vừa rồi ta thấy Tiểu Tịnh bị đánh đau, trong lòng rất buồn rất buồn a! nhịn không được liền chọc thủng…”

“Không sao, chắc hắn không nhìn ra cái gì, ngày mai ta sẽ tiếp tục phối hợp ngươi, nhưng ta muốn ăn khô mực.” Lãnh Tịnh nói, “Ta nói, cảm giác được người ta ỷ lại và ngưỡng mộ thật khiến ngươi mê đến thế sao?”

“Ân ân! Cảm giác này rất tốt nha! Cảm thấy trên mặt đều lấp lánh kim quang đó!” Lãnh Thanh Thanh mắt sáng rực nói.

Sau đó, Lãnh Tịnh cầm được cá chiên, tự mình trốn vào góc hẻo lánh, ăn đến vui sướng.

Đối với hắn mà nói, thế giới luôn quá lớn. Hạnh phúc nho nhỏ thi thoảng đã đủ cho hắn cảm thấy thỏa mãn. Cho tới hiện tại, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con sửu tiểu xà đi theo sau lưng phụ thân, hiểu biết một chút xíu thế giới to lớn mà thôi.

Mà âm mưu đầu tiên sửu tiểu xà phải đối mặt trong đời, đang được ấp ủ lặng lẽ.

Nửa tháng sau, long tộc đại tế, hôm nay tất cả hoàng tử đều phải tới nơi, Thương Vân cũng không ngoại lệ. Hắn sớm đã ăn mặc chỉnh tề, đi tới đại điện. Mà Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh thì lưu lại quét dọn phòng ốc.

Lãnh Tịnh ném chổi đi, trèo lên giường ngủ, Lãnh Thanh Thanh thì đi cán mì.

Đây vốn là một ngày vô cùng bình yên.

Nhưng mà, ai cũng không ngờ được, thất hoàng tử Thương Vân gầy yếu vào lúc đại điển đã lẳng lặng chuồn tới hậu cung.

Cho dù là kết giới phòng vệ nghiêm mật, đối với hoàng tử long tộc mà nói cũng không chút tác dụng. Hơn nữa tầm vóc hắn gầy nhỏ, dễ dàng tránh khỏi thị vệ, chuồn nhanh như khói tới cung điện hậu cung chỗ ở của các tần phi.

Lúc này ngay cả các tần phi cũng đều tham gia đại điển, cho nên hậu cung vô cùng yên tĩnh.

Thương Vân lộ ra nụ cười âm hiểm.

Kết thúc một ngày tế điện, Thương Vân trở về nơi ở của mình, thấy được chính là Lãnh Tịnh đang ngủ gật và Lãnh Thanh Thanh ăn no tới đánh ợ, hắn vừa thấy Lãnh Tịnh, nộ khí không khơi tự phát. Nhưng vẫn bồi cười nói: “Tịnh ca ca, vừa rồi trên đường ta trở về, quy thừa tướng bảo ta kêu ngươi đi trực đêm.”

Lãnh Tịnh ứng một tiếng, đứng lên khỏi giường, chỉnh chỉnh y phục chuẩn bị đi công vụ.

Sau đó Thương Vân lại nói với Lãnh Thanh Thanh: “Cữu cữu, ngự thiện phòng hôm nay chuẩn bị đại yến, lưu lại không ít rượu ngon nha.”

Lãnh Thanh Thanh lập tức tỉnh táo, hưng phấn nói: “Ta đi liền đây.” Thế là chớp mắt đã chạy khỏi viện.

Hiện tại trong phòng chỉ còn lại một mình Thương Vân, hắn cười lạnh đem một bao đồ cất trong ngực ra nhét xuống dưới đệm giường của Lãnh Tịnh.

_____________

Lãnh Tịnh, Lãnh Thanh Thanh không hiểu gì nhìn một đám đông thị vệ lao vào.

Một người đứng đầu trong đó, đi lên nắm áo Lãnh Tịnh, nghiêm giọng nói: “Có phải ngươi trộm châu bảo của nương nương?!”

Lãnh Tịnh đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Các ngươi nói gì ta không hiểu.”

Lúc này, một thị vệ khác từ dưới giường Lãnh Tịnh lấy ra một bao đồ, mở ra xem, quả nhiên là châu bảo hoàng cung bị trộm.

Thương Vân trốn ở một bên cười trộm, đúng vậy, hắn tự mình trộm châu bảo ra, sau đó lén lút đặt dưới giường Lãnh Tịnh, cuối cùng lại đi tới hoàng cung cáo trạng, nói Lãnh Tịnh trộm đồ.

Tất cả đều quá hoàn mỹ.

Mà Lãnh Tịnh cũng trong thoáng chốc hiểu rõ đây là chuyện gì, hắn không làm ồn, yên tĩnh để mặc thị vệ đeo gông lên cho mình, dưới tình huống tang vật có sẵn như thế, tranh biện cũng vô dụng.

Lãnh Thanh Thanh thì không nói ra lời, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Lãnh Tịnh bị người dẫn đi.

Chỉ là, khi Lãnh Tịnh bị đẩy ra đại môn, hắn đột nhiên quay đầu, nhếch miệng cười nhìn Thương Vân.

Đây thật sự là một nụ cười ưu nhã vô cùng, nhưng Thương Vân lại rùng mình.

Tất cả yên tĩnh trở lại, trong phòng chỉ còn Lãnh Thanh Thanh và Thương Vân.

Qua một lúc sau.

Thương Vân hấp háy mũi, nhào vào lòng Lãnh Thanh Thanh, nỉ non: “Cữu cữu, thật đáng sợ mà!”

Lãnh Thanh Thanh cúi đầu, vuốt đầu Thương Vân.

“Cữu cữu, ngươi sẽ mãi ở bên cạnh ta đúng không?” Thương Vân làm nũng.

“Tiểu Vân…” Lãnh Thanh Thanh sờ tóc hắn, nhẹ nói: “Ngươi… ngu xuẩn hệt như mẫu thân của ngươi…”

“A?” Thương Vân kinh ngạc ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đối diện với mục quang của Lãnh Thanh Thanh, toàn thân liền đông cứng.

“Quả nhiên là duyên phận a.” Lãnh Thanh Thanh đột nhiên cười lạnh. Chỉ có thể thấy y cười tới mức bờ vai run rẩy, và Thương Vân tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất.

“Cữu cữu… đừng như thế… ta rất sợ…” Thương Vân ôm chân y khẩn cầu.

Lãnh Thanh Thanh cúi nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên: “Đi lấy rượu cho ta. Đêm nay ta muốn quậy tưng một bữa.”

“Quậy tưng một bữa? Ta thật sự mong đợi.” Thanh âm của Lãnh Tịnh đột nhiên truyền tới sau lưng bọn họ.

“Hả?” Lãnh Thanh Thanh cứng người quay đầu, thấy Lãnh Tịnh ôm tay dựa bên khung cửa.

“Tiểu Tịnh ” Trên mặt Lãnh Thanh Thanh lộ ra kinh hỉ, chạy tới ôm hắn, “Sao ngươi được thả về nhanh vậy?”

Lãnh Tịnh xấu xa cười: “Ta đập phá nhà lao, còn thêm chừng một phần ba Long Đình. Nơi này thật sự không chắc chắn.”

“Ngươi… ngươi ngươi…” Lãnh Thanh Thanh kinh ngạc há to miệng.

“Không phải muốn quậy tưng một bữa sao?”

“Ta chỉ hù dọa đám cá con thôi 5555 ngươi thế nhưng đập phá long cung giờ phiền phức lớn rồi ” Lãnh Thanh Thanh ôm đầu kêu to.

Lãnh Tịnh tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Không chỉ như thế, ta còn gặp được long hoàng. Ta nói với hắn, không phục thì tới Tiêu Nhiên các tìm ta.”

“Ngươi ngươi ngươi đã làm gì long hoàng (phụ hoàng)?!!!” Lãnh Thanh Thanh và Thương Vân cùng hét ầm lên.

“Ha.” Lãnh Tịnh không trả lời, chỉ cười mỉm.

“Oa cữu cữu ta sai rồi 5555 ta không nên hãm hại Tịnh ca ca!!” Thương Vân cuối cùng bị khí thế của Lãnh Tịnh dọa khóc, hắn không ngờ chuyện sẽ diễn biến tới mức độ này.

“Oa Tiểu Vân ta cũng sai rồi 55555 ban đầu ta không nên cùng Tiểu Tịnh đùa ngươi cũng không nên ở trước mặt ngươi giả khí thế ” Lãnh Thanh Thanh cũng khóc lớn.

Nhưng mà, nói gì cũng đều vô dụng, long cung dần tối đi, điện quang chớp giật, đó là dự báo long hoàng phát nộ.

“Thật là đáng trông đợi.” Lãnh Tịnh còn có thể cười được.

Lúc này nước biển trên kết giới Long Đình đã xuất hiện lốc xoáy cực đại, không khí trong kết giới ngưng trọng, tử điện bộc phát, rõ ràng là long hoàng thịnh nộ, nộ khí sắp bạo phát. Trong Long Đình ai nấy đều bất an, Thương Vân bị dọa trốn sau lưng Lãnh Thanh Thanh, mà Lãnh Thanh Thanh thì lại trốn sau cái ghế.

Cuối cùng, một dòng khí lưu to lớn từ đại môn ập tới, khiến bức tường gạch ở đại môn Tiêu Nhiên Các bị nát vụn, long khí thanh sắc chói mắt giáng xuống. Tạo cảm giác áp bức tới nghẹt thở!

Long khí phân tán, trong quang khí bước ra một nam tử vĩ ngạn thân mặc hoàng bào xanh biếc, chính là long hoàng hiện nhậm__ Thương Liệt.

“Cuối cùng cũng tới rồi!” Lãnh Tịnh tựa hồ có chút hưng phấn, đứng lên khỏi ghế, đưa một tay ra, trong thoáng chốc triển khai thành kết giới cùng long khí tử sắc tràn lan khắp nơi của long hoàng, ngăn cách đại thính nơi bọn họ ở cùng long hoàng.

“Đúng là trò hề con nít!” Bước chân long hoàng không vì thế mà dừng lại, kết giới lập tức bị hắn đánh vỡ, tiếp đó là sát khí quanh thân hắn phát ra, long hoàng cuối cùng bước vào trong phòng.

Trên đời này có thể đối mắt nhìn với long hoàng đang thịnh nộ, mà còn có thể bình tĩnh như thế, tin rằng chỉ có một mình Lãnh Tịnh. Phải biết ngay cả thiên đế cũng phải cố kỵ long hoàng ba phần.

Long hoàng khinh thường trừng mắt nhìn hắn, mới nghiến ra vài câu: “Thì ra là bạch long sao? Tuy rất hiếm gặp, nhưng nếu đã dám chọc giận trẫm, thì ngươi cũng đừng mơ được sống tiếp trên đời!”

“Nga.” Ngữ khí của Lãnh Tịnh giống như không sao, “Đợi một chút, năm nay ta chỉ có năm mươi tuổi.”

“Ấu long chưa dứt hơi sữa sao?” Long hoàng cho rằng hắn đang sợ hãi cầu tha. Bình thường mà nói, ấu long dưới trăm tuổi thì cũng chỉ cỡ như anh hài nhân loại.

“Coi vậy đi.” Lãnh Tịnh nhếch môi, “Vì thế, ngươi muốn giết ta, trước tiên phải thông qua phương diện gia trưởng của ta đi?”

“Gia trưởng? Hừ, cũng tốt, cùng ra chịu chết đi!” Sát ý của long hoàng không chút giảm bớt.

Lúc này, Lãnh Thanh Thanh mới căng da đầu chui ra từ sau ghế: “Cái đó cái đó… ta… ta chính là gia trưởng của hắn… hắn là nhi tử của ta…”

Y run run rẩy rẩy đứng bên cạnh Lãnh Tịnh.

Ánh mắt thách thức của long hoàng ngay khi nhìn rõ Lãnh Thanh Thanh liền trở nên chấn kinh. Hắn không kìm được bước tới trước, nắm vai Lãnh Thanh Thanh, chất vấn: “Ngươi?! Ngươi còn sống sao?! Bạch Thiếu Khanh?!”

“Đúng a… Liệt đại ca…” Lãnh Thanh Thanh cười khổ. Cuối cùng bị phát hiện rồi.

“Quả nhiên có liên quan.” Lãnh Tịnh cười lạnh, ôm tay xem kịch vui. Mà Thương Vân thì hoàn toàn không hiểu tình huống, đã thạch hóa.

“Thiếu Khanh! Ngươi có biết ta tìm ngươi cực khổ thế nào không! Ta cho rằng ngươi đã…” Long hoàng tràn đầy nộ khí lập tức hóa thành kinh hỉ đan xen.

Thì ra Lãnh Thanh Thanh trước kia tên Bạch Thiếu Khanh.

“Liệt ca, ta cũng rất nhớ ngươi…” Nếu so ra thì Lãnh Thanh Thanh rõ ràng trấn định hơn nhiều.

“Thiếu Khanh, ta sẽ không để ngươi chịu khổ nữa!” Long hoàng kéo y vào lòng, không chút che giấu thốt nên tâm tư của mình: “Mấy trăm năm nay, ta ngày nhớ đêm mong đều là ngươi! Đã có vài lần ta nghĩ muốn tới hoàng tuyền tìm ngươi, không ngờ được ngươi vẫn còn sống trên đời, thật là quá tốt! Quá tốt rồi… Ngươi thật nhẫn tâm, thế nhưng mở mắt nhìn ta chịu dằn vặt cũng không tới, có phải ngươi vẫn còn trách ta năm đó không kịp thời tìm được ngươi?”

“Liệt ca, sao ta lại trách ngươi chứ?” Lãnh Thanh Thanh nhớ tới trước kia, nước mắt lập tức trào lên.

Hai người tâm tình không nghỉ, giống như muốn đem tưởng niệm mấy trăm năm toàn bộ thốt ra.

Mà Lãnh Tịnh chỉ lãnh mắt đứng nhìn. Rất lâu, Lãnh Thanh Thanh mới nhớ ra giới thiệu, nói: “Đây là nhi tử của ta, tên Lãnh Tịnh, tính cách không tốt lắm. Chọc Liệt ca tức giận thật xin lỗi…”

Thương Liệt nhìn Lãnh Tịnh, hừ lạnh một tiếng, giống như còn chưa thể tiêu giận, nhưng nếu đã là dưỡng tử của ái nhân, hắn cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nói: “Cho dù là vậy, nghĩ chắc Thiếu Khanh ngươi cũng phí không ít tâm. Từ nay về sau, Lãnh Tịnh cũng coi như dưỡng tử của ta, phong làm bạch long hoàng tử, lát nữa ta sẽ lệnh người chuẩn bị tẩm cung cho Tịnh Nhi.”

“Liệt ca ngươi thật tốt!” Lãnh Thanh Thanh vui mừng.

“Đa tạ phụ hoàng.” Lãnh Tịnh lúc này mới hành lễ. Thương Liệt nhịn không được cười lạnh, xem ra Lãnh Tịnh này cũng chỉ là hạng tham lợi, dẫn mình tới đây chắc là vì mục đích này. Nhưng cũng nhờ hắn, mình mới có thể tìm được Thiếu Khanh.

Lúc này long hoàng ôm Lãnh Thanh Thanh, cảm thấy vui mừng vì tìm được ái nhân ngày xưa, lập tức truyền lệnh thiết yến chúc mừng, khắp chốn mừng vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui