Edit: jena
《 Làng Chu Nho 》*
*Chu Nho: người lùn
Mức độ khó: ★★☆
Mức độ sinh tồn: ★★★★☆
Bóng tối nuốt chửng ánh sáng, tiếng khóc la của trẻ nhỏ kéo tôi xuống địa ngục vĩnh hằng, tuần hoàn vô tận.
——
Đêm tối bao trùm khắp nơi, ở đây không có ánh sáng, kể cả trăng sao.
"Tên quỷ này, sao bây giờ anh mới tới!" Một cô gái trẻ tuổi với gương mặt ngây thơ đứng dưới bóng cây, giơ tay đấm một quyền về phía người đàn ông khoan thai vừa đến.
Người đàn ông tiến tới ôm lấy cô gái, nhiệt tình hôn xuống: "Cục cưng của anh, Triệu Tử vẫn không chịu đi ngủ, anh phải chờ cô ấy ngủ rồi mới tới được!"
Người phụ nữ trẻ tuổi bĩu môi, ngẩng đầu ngửa cổ mặc người đàn ông muốn làm gì thì làm: "Chừng nào thì anh mới chia tay chị ấy hả! Em nhìn chị ấy thôi đã chán ngấy rồi, còn phải diễn cảnh chị em thân thiết nữa, tởm muốn chết!"
Người đàn ông nói: "Cục cưng, em chờ một chút, anh cũng chẳng chịu nổi cô ấy đây này, nhưng chúng ta còn phải dựa vào Triệu Tử để vượt qua trò chơi, chờ đến khi chúng ta có đủ tiền thì anh sẽ chia tay ngay! Sau đó, cả hai chúng ta sẽ được hạnh phúc bên nhau!"
Người phụ nữ cười: "Là do anh nói đó nha!"
Một nam một vụng trộm phóng túng ở trong góc tối, dưới bóng cây khô cằn vang lên tiếng quạ kêu phía sau lớp lá mục nát, bàn tay của người phụ nữ đặt trên lưng của người đàn ông đột nhiên cảm nhận được một xúc cảm nhớp nháp.
Người đàn ông cũng cảm giác được lạ thường, phần đầu chôn sâu trong cổ người phụ nữ ngẩng lên, gã nhìn thấy đôi mắt trừng lớn của người phụ nữ, lăm lăm nhìn lên trên, gương mặt vặn vẹo giống như nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
...
Hai tiếng thét chói tai vang lên giữa ngôi làng yên tĩnh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hai nam hai nữ bị tiếng la kinh động vội vã chạy ra khỏi phòng.
"Mọi người đừng chạy nhanh thế, chờ tôi với!" Cam Hiểu Hiểu chạy tít ở phía sau hoảng sợ không ngừng vội vàng đuổi theo những người ở phía trước, đột nhiên cô đụng phải tấm lưng của một thanh niên, đau đến mức bịt mũi, oán trách nói: "Này! Đau quá! Sau tự nhiên dừng lại vậy!"
Cảm Hiểu Hiểu xoa xoa cái mũi ê ẩm, nhìn về phía trước, hình ảnh kia khiến cô kinh ngạc đến mức quên đi đau đớn, sự sợ hãi tột độ đổ ập xuống, khiến cô la lên thất thanh: "A —"
Máu tươi ở khắp nơi.
Một nam một nữ quần áo xộc xệch dựa vào nhau đầy bất chính, phần lưng của người đàn ông bị xẻ đôi ra hoàn toàn, xương sống màu trắng lộ ra ngoài; bụng của người phụ nữ bị phanh rộng, may mắn là có người đàn ông chắn phía trước nên chỉ nhìn thấy máu thịt băm vụn mơ hồ.
"Là Du Lị và Trình Bằng!" Từ Nguyên với bộ râu quai nón dài la lên.
Cam Hiểu Hiểu siết lấy Triệu Tử ở bên cạnh, cô không dám nhìn thẳng vào hai thi thể ở trước mặt, chỉ có thể nhìn về phía Triệu Tử.
Triệu Tử ôm lưng cô, trấn an cho cô đừng sợ.
Có chị lớn an ủi mình, Cam Hiểu Hiểu cũng có cảm giác an toàn hơn, đồng thời, cô cũng lo lắng cho Triệu Tử: "Chị Triệu, chị ổn không?"
Vì ở đây, người chơi nào cũng biết Triệu Tử và Trình Bằng đang quen nhau.
Triệu Tử nói bằng chất giọng lạnh lùng: "Chị không sao, tên khốn đó bị vậy là xứng đáng!"
Hai cái xác nam nữ trần truồng dính chặt lấy nhau, ai nhìn vào cũng có thể đoán được trước khi chết họ đang làm gì.
Triệu Tử: "Chị chỉ cảm thấy thật ghê tởm!"
Lá gan của Hoa Lạc Thâm cũng tính là khá lớn, nhìn khắp nơi, bọn họ có tất cả 8 người tham gia trong trò chơi, đã chết hết hai, còn lại sáu người.
Ở đây lại có năm người, là cậu, Thương Trọng Lệ, Từ Nguyên, Triệu Tử và Cam Hiểu Hiểu.
"Bé Sở đâu rồi?"
Triệu Tử: "Anh ta là anh em tốt của anh, sao anh lại hỏi chúng tôi?"
Hoa Lạc Thâm cảm thấy không ổn: "Bé Sở sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?"
Cam Hiểu Hiểu trừng lớn đôi mắt to tròn: "Anh ấy đúng là không nên..."
Ba người cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tình huống bây giờ đã có người chết, một khi có người đi lạc thì người đó chắc chắn sẽ đối mặt với nguy cơ tử vong.
Năm người nhanh chóng chạy về phòng, trong căn phòng tối tăm, một thanh niên gầy yếu đang cuộn tròn ở trên ghế.
Cam Hiểu Hiểu mắng to: "Sở Nhuế, anh hù chết chúng tôi rồi!"
Sở Nhuế ngẩng đầu lên, vì sợ hãi mà không ngừng nuốt nước bọt, yết hầu lăn lộn lên xuống, run run giơ tay đẩy gọng kính, nhìn thấy bạn của mình thì mới thò chân từ trên ghế xuống.
"Bên ngoài..."
Hoa Lạc Thâm đi đến bên cạnh anh: "Trình Bằng và Du Lị chết rồi."
Sở Nhuế kinh ngạc, nhưng biểu tình không quá hoảng loạn: "Chết thật hay chết giả vậy?"
Cảm Hiểu Hiểu quả thực không ưa nổi bộ dạng rụt rè sợ sệt của Sở Nhuế, nhìn chẳng ra dáng thanh niên trai tráng một chút nào: "Đương nhiên là chết thật! Chúng ta tiến vào trò chơi bằng thực thể, chết trong trò chơi là chết thật!"
Khác với vẻ kinh hoảng của Cam Hiểu Hiểu, Sở Nhuế lại đẩy gọng kính: "Phần mềm trò chơi được sáng tạo ra đều có tính an toàn, có lẽ chuyện người chơi tử vong chỉ là một sự trừng phạt..."
Gặp tình trạng căng thẳng như thế này, Sở Nhuế vẫn còn có thể nghiêm túc phổ cập tri thức khoa học.
Thương Trọng Lệ đang dựa lưng vào tường thì bị anh chọc cười, nhịn không được mà cong khóe miệng.
Sở Nhuế lại nghiêm túc đưa ra nghi vấn: "Quá kỳ lạ, tiếng la to như thế mà sao người dân trong làng không có phản ứng gì cả?"
Đây là lần thứ tư Triệu Tử tham gia trò chơi, tương đối hiểu rõ hơn so với những người chơi lần thứ hai, kinh nghiệm khá phong phú: "Không thể dùng lí lẽ bình thường để phán đoán thế giới ở trong trò chơi, cái chết của Trình Bằng và Du Lị quá tanh tưởi, mức độ sinh tồn là 4 sao thì theo lý thuyết chỉ cần cẩn thận một chút là có thể không gặp nguy hiểm, trong chuyện này chỉ sợ rằng có chuyện gì đó, vì vậy mọi người cố gắng không nên tách lẻ ra hành động."
"Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi, mọi người nhớ khóa kỹ cửa phòng, chờ đến khi trời sáng sẽ an toàn."
Mọi người đều nghe theo lời của Triệu Tử, có hai phòng, bốn thanh niên ở một phòng, Cam Hiểu Hiểu Hiểu và Triệu Tử một phòng, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ khóa kín cửa, chuẩn bị vượt qua buổi tối đầu tiên ở trong trò chơi.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn dầu cỡ nhỏ, vào nửa đem, làng quê đơn sơ không có mở điện, trông cực kỳ hiu quạnh, tiêu điều.
Sở Nhuế đã sớm nằm trên giường, nghiêng người qua một bên, đối diện với vách tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng ngáy của anh vang lên đều đều, bên cạnh là tiếng nói chuyện rù rì của Hoa Lạc Thâm và Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ hạ thấp giọng nói, chất giọng hơi khàn khàn, đặc biệt nam tính: "Đây là lần đầu tiên anh tham gia trò chơi à?"
Hoa Lạc Thâm trả lời: "Lần thứ hai, lần đầu là lính mới ở trạm kiểm soát, 《 Lữ khách cô độc 》."
Giọng điệu của Thương Trọng Lệ có một tia thưởng thức: "Tôi cũng là lần hai, nhưng khi nãy thấy anh nhìn thi thể mà không hề sợ hãi, tôi còn nghĩ rằng anh đã tham gia nhiều lần rồi."
Hoa Lạc Thâm: "Tôi khá gan, nhưng đầu óc thì không được tốt lắm, bé Sở thông minh hơn nhiều, tôi toàn dựa vào cậu ấy thôi!"
Cuộc trò chuyện dừng lại một chút, Thương Trọng Lệ nói tiếp: "Tôi thấy anh ấy không dũng cảm lắm, hơn nữa dưới tình huống hoảng loạn, gấp gáp thì cũng không thể dùng mỗi đầu óc được."
Hoa Nhạc Thâm: "Cậu ấy chưa vào làng Tân Thủ, sống ở thành phố lâu rồi, khi gặp phải cảnh tượng xa lạ quái dị thì cũng khó mà không sợ hãi được.
Cậu đừng có xem thường bé Sở, cậu ấy cực kỳ lợi hại!"
Trong giọng điệu của Thương Trọng Lệ có một chút cưng chiều: "Bây giờ chúng ta cũng xem như là bạn bè, vậy thì bạn của anh cũng là bạn của tôi, sao mà tôi xem thường anh ấy được...!Đúng rồi, sao anh lại gọi anh ấy là bé Sở vậy?"
"Cậu ấy nhát lắm, tôi phải bảo vệ cậu ấy!"
Sở Nhuế đang quay người vào tường hít một hơi thật sau, hoàn cảnh xa lạ khiến anh không biết mình phải theo ai, anh lại dễ sợ hãi, anh cũng không hiểu vì sao một giai cấp công nhân 5 hiểm 1 kim* mới đi làm được có một năm như mình, không có khát vọng cao sang gì với tiền bạc, cũng không có mục tiêu gì đặc biệt trong cuộc sống sinh hoạt, sao anh lại xuất hiện ở trong một trò chơi chết chóc như thế này?
*五险一金: là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động.
Năm loại bảo hiểm ("ngũ hiểm") bao gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, và bảo hiểm sinh dục.
Trong đó, bảo hiểm dưỡng lão, y tế và thất nghiệp là do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần và người lao động sẽ chi trả phần còn lại; bảo hiểm tai nạn lao động và sinh dục hoàn toàn do đơn vị sử dụng lao động có trách nhiệm chi trả toàn bộ.
"Nhất kim" là quỹ nhà ở xã hội, cũng do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần.
Đến khi người lao động có nhu cầu mua nhà ở hoặc tu sửa nhà ở thì có thể vay tiền từ quỹ này với lãi suất thấp, mỗi năm chỉ được vay một lần.
Chuyện này phải nói đến sự tình xảy ra vào ngày hôm qua.
Ngày hôm qua là một ngày cuối tuần, cũng như những cuối tuần khác của anh, anh nằm ngủ nướng ở nhà đến 10 giờ thì mới rời giường để nấu cơm.
Sở Nhuế và Hoa Lạc Thâm là anh em tốt suốt mười mấy năm nay, khi còn nhỏ, họ cũng chỉ ngang ngửa nhau, càng lớn thì vóc dáng lại càng khác biệt.
Sở Nhuế nhỏ tuổi thì ngây thơ đáng yêu, bây giờ tính tình lại lặng lẽ, có hơi hướng u ám, mỗi ngày chỉ đi đến công ty rồi lại về nhà, cuộc sống nhàm chán nhưng vẫn tự tìm kiếm niềm vui cho mình.
Hoa Lạc Thâm lại trở thành một người mẫu, dáng người cao 1 mét 86, đẹp trai cao ráo, nhưng không có bối cảnh và chỗ dựa nên dù đã lăn lộn 4-5 năm vẫn còn là một tên tuổi vô danh.
Mấy ngày nay, Hoa Lạc Thâm rất kỳ lạ.
Sở Nhuế là một thanh niên rất trạch, bình thường cũng không bao giờ rời khỏi phạm vi thoải mái của mình, mỗi lần anh đi ra ngoài đều là do Hoa Lạc Thâm chủ động đến làm phiền.
Hai người ở hai tầng trên tầng dưới, mỗi ngày Hoa Lạc Thâm đều sẽ đến cọ một bữa cơm.
Khi đó, Sở Nhuế vừa nấu cơm xong, anh nhìn thấy Hoa Lạc Thâm đang bịt vết thương ở ngoài phòng khách, nửa cánh tay của cậu như bị một vũ khí sắc nhọn cắt một đường dài, đầy máu tươi.
"Cậu...!Đánh nhau?" Sở Nhuế hỏi.
Hoa Lạc Thâm nhìn thấy Sở Nhuế thì giống như một người con đi xa nhà mấy năm không gặp cha mẹ mình, nhào lên người Sở Nhuế: "Bé Sở, thiếu chút nữa là tôi nghĩ rằng không còn được gặp cậu nữa —"
Hoa Lạc Thâm là một thanh niên cao to 1 mét 86, cao hơn Sở Nhuế cả một cái đầu bây giờ lại như một đứa nhỏ thút thít.
"Làm sao thế này?" Sở Nhuế lấy túi y tế ra xử lý vết thương cho Hoa Lạc Thâm, ánh mắt dừng trên cánh tay đẫm máu của Hoa Lạc Thâm, thịt đỏ còn lẫn lộn mạch máu xanh trắng, đột nhiên quát lên một tiếng: "Đừng động!" khiến cho Hoa Lạc Thâm sợ đến mức không dám lộn xộn nữa..
"Sao...!Sao vậy?"
Sở Nhuế cố định bạn mình, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng: "Rốt cuộc cậu đã làm gì? Vết thương này là như thế nào?"
【 Tác giả có lời muốn nói 】: Tác phẩm mới, không có giới hạn
Thụ nhát gan dễ hoảng sợ VS Công giai đoạn đầu không vừa mắt sau này bị vả mặt
Cập nhật mỗi ngày vào buổi trưa, và cập nhật hai chương vào ngày đầu tiên
Dù không có ai đọc vẫn sẽ kiên trì viết đến hết, cảm ơn đã ủng hộ nha (=·ω<=)☆
29.09.22.