Edit: jena
"Khoan đã." Sở Nhuế ngăn Đường Kiền đang muốn đóng cửa tủ lại.
"Sao thế?" Đầu ngón tay của Đường Kiền lạnh đến phát run, khó hiểu hỏi: "Có gì không đúng sao?"
Sở Nhuế không chắc, vào ban ngày, khi lên lớp anh có nhìn qua sách giáo khoa, đúng là... "Đây là thi thể của phụ nữ."
Trần Phương Dĩnh chỉ vào thi thể: "Không thể nào, trên này viết Trương Đạt Bính, giới tính nam mà!"
Hộp sọ nhỏ, bề mặt bóng loáng, hốc mắt cũng nhỏ, vòm mi hơi dài ra ngoài.
Là đặc thù của tính nữ... Sở Nhuế không quá chắc, bây giờ anh lại thấy hối hận vì buổi sáng không tập trung ghi nhớ kiến thức y học lâm sàng.
Nhưng mà... Hình như có một nghiệm chứng khác để xác định giới tính nam hay nữ.
"Mở nó ra." Sở Nhuế vừa nói vừa kéo cửa tủ, Thương Trọng Lệ tiến lên hỗ trợ.
Trần Phương Dĩnh đột nhiên la to, tiến lên giữ chặt tay Thương Trọng Lệ: "Anh làm như vậy với người chết là sai, hơn nữa, tại sao cứ phải một hai xem thi thể này làm gì?!"
Thương Trọng Lệ không quan tâm đến Trần Phương Dĩnh, vòng qua người cô đến phía tủ đông, kéo ngăn tủ của Trương Đạt Bính ra.
"Đừng mà!"
Trần Phương Dĩnh khác thường khiến mọi người trở nên cảnh giác hơn.
Đường Kiền hỏi: "Cô bị làm sao vậy?"
Trần Phương Dĩnh nhận ra mình thất thố, nhìn chằm chằm vào thi thể kia không chớp mắt, lùi về sau hai bước: "Tôi chỉ... sợ mà thôi!"
"Trời, không sao đâu, tôi cũng sợ mà, cô trốn ở phía sau đừng nhìn nữa là được." Đường KIền an ủi cô gái, La Lịch đứng ở bên cạnh không khỏi đánh giá Trần Phương Dĩnh tỏ vẻ yếu ớt mong manh.
Thi thể hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Sở Nhuế, Sở Nhuế cũng xác định được đáp án trong lòng: "Người này không phải Trương Đạt Bính, đây là một người phụ nữ."
"Anh chắc chắn?" Đường Kiền hỏi.
Sở Nhuế gật đầu: "Là nữ, buổi sáng tôi có xem sách giáo khoa y, nội dung có dạy về sự khác biệt giữa khung xương đàn ông và phụ nữ."
"Anh chỉ mới nhìn qua, ai mà biết đúng hay sai!" Trần Phương Dĩnh chất vấn, cô hoàn toàn không tin lời của Sở Nhuế.
Sở Nhuế nhìn thi thể đã biến hóa, giải thích: "Hộp sọ này là của nữ giới, mọi người nhìn này, hộp sọ nhỏ, phần góc cạnh lại hơi lồi lên, hơn nữa xương chậu của người này lại lớn, có hình trứng, cánh cung xương mu rộng, là đặc thù của giới nữ."
"Chúng tôi không biết, ai mà biết anh nói đúng hay nói sai?" Trần Phương Dĩnh không phục mà mạnh miệng.
"Tôi tin." Thương Trọng Lệ không hề do dự nói.
Trần Phương Dĩnh vừa mới được chứng kiến bản lĩnh của người đàn ông này, cô co rụt đầu lại, không dám mạnh miệng với Thương Trọng Lệ. Cô túm chặt tay áo Đường Kiền, tức tối nói: "Tôi chỉ nghi ngờ hợp lý mà thôi, lỡ như anh ta nói sai thì chẳng phải chúng ta đang lãng phí thời gian à?"
Đường Kiền có thể lý giải được lo lắng của Trần Phương Dĩnh, nhưng không thể nghi ngờ phán đoán của Sở Nhuế được: "Tôi cũng tin lời anh ấy."
Trần Phương Dĩnh không thể tin nổi: "Tại sao chứ? Tôi biết rồi, mấy người đều cùng một giuộc, nên cậu chắc chắn cùng phe với anh ta!"
Quả là oan uổng Đường Kiền, ban đầu cậu cũng không quá tin tưởng năng lực của Sở Nhuế, nhưng bản thân cậu cũng đã bị vả mặt một cách đau điếng: "Cô tin anh ấy đi, anh ấy rất giỏi, vì nhìn đã nhớ ngay, anh ấy đã nói thì chắc chắn là đúng."
Trần Phương Dĩnh nhìn bộ dáng của Đường Kiền, lại nhìn về phía người đàn ông ở phía sau, không cần phải nói, người đàn ông không bao giờ mở miệng nói chuyện kia từ khi cô xuất hiện đã tỏ ra bài xích cô, người này chắc chắn cũng sẽ đứng về phía Sở Nhuế. Cô không có cách nào để phản bác, đành phải mím môi giận dỗi.
"Thi thể này có liên quan đến nhiệm vụ không?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Có khả năng, chúng ta đều mở hết các tủ đông kiểm tra xem còn có thi thể nào khác thường nữa không." Sở Nhuế nói xong thì những người khác cũng bắt tay vào hành động.
Từ ngăn tủ được mở, Sở Nhuế xem xét, nhìn từ trên xuống dưới, ngoại trừ những ngăn bỏ trống thì đều có thi thể ở bên trong, mỗi thi thể đều có một nhãn dán ghi thông tin và giới tính.
Cho đến ngăn tủ cuối cùng, cảnh tượng ở bên trong khiến cho mọi người cả kinh.
Ở ngăn tủ cuối cùng có đến hai cái xác được nhét vào trong.
Sở Nhuế suy tư một chút, nói: "Từ thi thể nữ vừa nãy, có thể xác định được đây mới là Trương Đạt Bính." Anh chỉ tay về phía hai cái xác trước mặt, trong đó có một thi thể nam có hình dáng lớn hơn một chút.
"Cái này có liên quan gì đến nhiệm vụ của chúng ta chứ?" Trần Phương Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm.
"Sao lại không, giăng lưới rộng, không bỏ quan bất kỳ một chi tiết nào mới có thể tìm được mục tiêu của nhiệm vụ. Chúng ta rất cần một người chú ý tiểu tiết như Sở Nhuế đó!" Đường Kiền vừa nói vừa bật ngón tay cái.
Trần Phương Dĩnh không biết nói gì, cô bất an nhìn về phía cửa ra vào. Sở Nhuế cũng chú ý, cố ý hỏi: "Cô Trần, có phải cô biết chuyện gì không?"
Không ngờ Sở Nhuế đột nhiên hỏi mình, Trần Phương Dĩnh chấn động: "Cái gì mà cái gì, tôi thì biết cái gì, tôi có thể biết gì chứ! Anh muốn gì?!" Cô cao giọng nói, bày ra bộ dạng chực khóc: "Có phải vừa tôi không tin lời anh nên anh muốn làm tôi khó xử không, tôi không cố ý mà, chúng ta không quen biết gì nhau, tôi nói điều tôi thắc mắc chẳng lẽ là sai, anh là một người đàn ông, sao lại nỡ lòng nào so đo với phụ nữ?!"
Sở Nhuế nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng nhưng sắc bén: "Nếu cô là một người phụ nữ yếu ớt như cô nói thì sao cô luôn mang theo dao chuyên dụng của cánh sát bên người?" Sở Nhuế nhìn thoáng qua cộm túi quần Trần Phương Dĩnh, nắp túi không biết bị bung ra từ khi nào, hé ra một khe hở, lộ chuôi dao ở bên trong.
Sở Nhuế từng nhìn thấy thứ này trên người Triệu Tử, là dao chuyên dụng của cảnh sát để chống khủng bố.
Tim Trần Phương Dĩnh hẫng một nhịp, hoảng loạn che đi túi quần của mình, có chút lạy ông tôi ở bụi này nói: "Tôi không phải đã nói với các anh tôi vào đây cùng bạn mình à, cô ấy là cảnh sát, cô ấy lo cho tôi nên đưa dao của cô ấy cho tôi để phòng thân, chuyện này thì có gì mà nghi ngờ, tôi đã nói từ đầu với các anh rồi còn gì?"
Đường Kiền thấy Trần Phương Dĩnh nói cũng có lý, bọn họ là bốn người đàn ông, cũng không quá tốt khi cứ gây khó dễ cho một cô gái, đang muốn nói giúp Trần Phương Dĩnh thì lại nghe Sở Nhuế tiếp tục hỏi: "Lúc trước cô nói mình không thấy bạn mình đâu, cô đã tận mắt nhìn thấy người đó biến mất à?"
"Đó... thật ra là không có, nhưng không nhìn thấy cô ấy thì tôi cũng không biết cô ấy đi đâu!"
"Cô nói dối." Sở Nhuế nghiêm túc nói: "Cô biết, hơn nữa cô cũng biết cô ấy đang ở đây."
"Cái gì cơ?" Đường Kiền tiến lên truy vấn: "Sở Nhuế, anh đang nói giỡn hả, không phải chỗ này đều là xác ngâm formalin sao?"
Sở Nhuế chắc nịch đáp: "Tôi không đùa, thi thể nữ nằm trong ngăn tủ đông của Trương Đạt Bính là người bạn cảnh sát của cô, đúng không?"
Trần Phương Dĩnh không nói lời nào, cô ôm ngực, cúi đầu không nói, rõ ràng là chột dạ.
"Cô ấy là cảnh sát, thường xuyên sẽ chịu nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau, xương ngón tay của cô ấy, xương ngực, xương ống chân đều có đấu vết của vết thương nông hoặc sâu, mà những thi thể khác lại hoàn toàn không có, có cả vết thương nghiêm trọng ảnh hưởng đến xương cốt khi va chạm với vũ khí sắc bén, ngoại trừ cảnh sát là một nghề nghiệp nguy hiểm thì cũng khó mà còn nghề nào khác phù hợp."
Đáp án đã rõ ràng.
Chỉ cần nhìn trong sách vài lần đã có thể nhớ kỹ từng chi tiết ư? Trần Phương Dĩnh cảm thấy sởn tóc gáy, trong lúc nhất thời cô không nhận ra hoàn cảnh hiện tại đáng sợ hay là người đàn ông này mới là thứ đáng sợ.
"Lúc trước cô luôn ngăn cản chúng tôi đi xuống tầng ngầm, lúc sau lại không chịu mở tủ đông, có phải vì cô sợ chúng tôi phát hiện ra chuyện của bạn cô, đúng không?" Sở Nhuế cảm thấy người phụ nữ trước mặt này không hề đơn giản. Đây là một người có thể lôi một thi thể từ trong thùng ngâm formalin rồi cõng một đường xuống tầng ngầm.
"Cô đã sớm biết ở đây có gì, đúng không? Hai người đã đến đây kiểm tra rồi?" Không khó để nghĩ, hẳn là cô cảnh sát đã phát hiện tòa nhà thí nghiệm không đúng nên đến đây, với biểu hiện này của Trần Phương Dĩnh thì chẳng qua cô chỉ là một bao cỏ mà thôi.
Lời nói đầy sơ hở, nếu không cũng sẽ không bị anh nhìn ra.
"Chà..." Nếu đã bị phát hiện, Trần Phương Dĩnh cũng không muốn giấu diếm nữa, cô đảo mắt, kể lại chuyện lúc đó cho họ nghe: "Cô ấy nói sau khi cô ấy phát hiện một sinh viên bị thương thì dưới lớp da có chất thịt biến hóa vì formalin, cô ấy bảo trong trường chỉ có tòa nhà thí nghiệm là có thùng chứa xác và tủ đông xác, đề nghị buổi tối đến kiểm tra. Tôi đi theo cô ấy tìm thấy một tầng ngầm chứa đá, cho nên tôi mới biết vị trí của tầng ngầm..."
Sở Nhuế gật gật đầu, xem ra cô cảnh sát kia là một người kín đáo cẩn trọng, thân thủ cũng mạnh, đáng tiếc...
Trần Phương Dĩnh tiếp tục nói: "Chúng tôi xem xong tầng ngầm này thì đi ra ngoài, ra ngoài lại gặp quái vật, chúng tôi bỏ chạy, khi cô ấy đánh nhau với quái vật lại không cẩn thận ngã vào trong thùng ngâm xác, tôi biết sinh viên y vào buổi sáng sẽ giải phẫu thi thể trong thùng chứa xác, tôi không nỡ để cô ấy bị giải phẫu nên vớt cô ấy ra, sau đó giấu vào tầng ngầm này."
Đường Kiền nghe xong thì cảm thấy Trần Phương Dĩnh vẫn là một co gái trọng tình trọng nghĩa: "Không phải cô rất nhát sao?"
Trần Phương Dĩnh liên tục gật đầu: "Tôi rất nhát, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn của tôi, tôi không thể sợ hãi được."
Nói xong, Đường Kiền cảm thấy Trần Phương Dĩnh đúng là một cô gái tốt.
Sở Nhuế lại không quant âm, anh nhìn về phía Thương Trọng Lệ ra hiệu, hai người âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Hai người đều có thể rút ra được một kết luận từ ánh mắt của đối phương, đó là bọn họ thấy Trần Phương Dĩnh hoàn toàn không nói thật, cô ấy vẫn còn lừa gạt bọn họ chuyện gì đó.
"Đêm đó các cô có phát hiện thứ gì khác không?" Sở Nhuế hỏi.
Đúng lúc này, không gian yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng gió rít mơ hồ, Sở Nhuế rùng mình, trong lòng cũng cảnh giác lên.
Không bao lâu sau, những người khác cũng nghe thấy, nhưng thứ bọn họ nghe thấy còn rõ ràng hơn, đó là tiếng chuyển động của quái vật.
Trần Phương Dĩnh giật bắn người lên, từ ánh mắt của cô, mọi người có thể nhìn thấy sự sợ hãi đến tột độ.
"Chúng đã trở lại!"
Sở Nhuế nhìn qua, anh chú ý dến lời nói của cô.
Thứ gì... trở lại?
15.11.22