Edit: jena
【 Tôi cũng nhìn thấy. 】
Thương Trọng Lệ đột ngột gửi một tin nhắn như vậy, Sở Nhuế hiểu ngay.
Sau đó, anh bật cười.
Hai người bọn họ như đang làm gián điệp.
Sở Nhuế ngẩng đầu, xung quanh là những cái xác không hồn, não thịt rơi vãi đầy đất, anh dời mắt, đầu ngón tay run rẩy hồi âm 【 chúng ta xem như là anh em cùng chung cảnh ngộ? 】.
Đối phương trả lời rất nhanh.
【 Anh nói giỡn với tôi hả? Tôi còn cho rằng anh là một người có tính cách lạnh lùng khó gần, xém nữa là không thể tin nổi là do anh nhắn. 】.
Tôi không phải là một người nghiêm túc, thực tế thì tôi không chắc mình là người như thế nào.
Sở Nhuế cảm thấy cô đơn, đôi mắt mờ mịt.
Bên kia lại gửi tin nhắn.
【 Anh là anh, dù là trong hình dạng nào đi nữa cũng chỉ là anh. 】.
"..."
"Ha ha..." Sở Nhuế rên lên một tiếng, che mắt lại, khóe mắt có chút ướt át. Gần đây anh luôn sống trong sợ hãi, đặc biệt là sau khi phát hiện thế giới này tan vỡ, nhìn thấy cha mẹ mình là quái vật, anh gần như không thể kiên trì nổi nữa.
Bây giờ có vẻ như anh có thể tiếp tục kiên trì rồi.
***
Sau khi tan làm, Sở Nhuế ra khỏi văn phòng, trong thang máy chật ních "người", xung quanh anh toàn là mùi hôi thối.
Sở Nhuế cố gắng bình tĩnh đứng yên trong góc, anh nhìn qua hai bên sườn, bóng "người" phản chiếu trong gương, toàn bộ đều là những con quái vật có gương mặt xấu xí.
Thời gian anh nhìn thấy những con quái vật này ngày một dài hơn...
Cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu vì mùi hôi tanh tưởi, sau khi thang máy tới nơi, Sở Nhuế không nhanh không chậm xuôi theo dòng người ra khỏi thang máy.
Xe của Thương Trọng Lệ dừng ở dưới lầu, Sở Nhuế hơi giật mình, không ngờ cậu sẽ đến đây.
"Cậu tới đón tôi?" Sở Nhuế nhìn xe thể thao rồi lại nhìn Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ mở cửa xe cho anh: "Không phải rất rõ ràng à?"
"Chúng ta đã thân thiết đến mức độ này rồi?" Sở Nhuế ngẩng đầu, những con quái vật đi đầy đường khiến trong lòng anh rơi lộp bộp, vì vậy không hề nghĩ ngợi mà ngồi vào trong xe của Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ giật giật khóe mắt, đang muốn nói thì Sở Nhuế đã thắt đai an toàn, nghiêm túc bảo: "Đúng vậy, chúng ta rất thân thiết!"
Một màn tự hỏi tự đáp này đã chọc cười Thương Trọng Lệ: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta là chiến hữu cách mạng!"
"Trông cậu có vẻ rất bình tĩnh."
"Không phải anh cũng vậy à?"
Hai người nhìn nhau cười.
"Chở anh về nhà nhé?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế lộ vẻ khó xử, nhà của anh... Bây giờ có hai nhân vật không thể dây vào. Nhưng dù sao cũng là cha mẹ mình, tình huống vẫn chưa được lý giải hoàn toàn, cha mẹ trước sau vẫn là cha mẹ...
"Về..."
"Về nhà tôi đi." Thương Trọng Lệ nói.
Sở Nhuế sửng sốt, quay đầu nhìn Thương Trọng Lệ, thanh niên tựa một tay lên thành cửa sổ, một tay khác lái xe, cả người toát lên vẻ bất cần đời, Sở Nhuế nhìn một hồi thì tim lỡ một nhịp.
Bầu không khí ái muội tiêu tán dần, chuông cảnh báo trong lòng Sở Nhuế reng lên inh ỏi, đôi mắt mở to.
"Anh nghĩ gì đấy?" Thương Trọng Lệ nói: "Tôi không có suy nghĩ bậy bạ đâu, tôi là một cảnh sát liêm minh chính trực."
Thương Trọng Lệ không che giấu lòng yêu mến của mình khiến trái tim Sở Nhuế đập càng nhanh hơn: "Vậy thì..."
"Hôm nay tôi cũng thấy quái vật..." Thương Trọng Lệ nghiêm túc nói, Sở Nhuế cũng tỉnh táo lại hơn.
"Chỉ trong một giây nhưng tôi nhìn thấy toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng đều là quái vật."
***
Sở Nhuế lúc trước cũng đã từng tưởng tượng nhà của Thương Trọng Lệ như thế nào, nhưng trăm triệu lần không thể ngờ đến đó lại là một tòa biệt thự xây giữa núi.
"Trông cậu có vẻ sống khiêm tốn quá nhỉ?" Sở Nhuế trêu chọc.
"Đúng vậy." Thương Trọng Lệ gật đầu: "Nhưng mà tiền vẫn chưa phải ưu điểm lớn nhất của tôi."
"Ơ...?"
"Đẹp trai, dịu dàng, tinh tế, luôn quan tâm đến người yêu, nhiều tiền chỉ là một phần nhỏ không đáng kể."
Sở Nhuế cảm thấy bất đắc dĩ với sự tự luyến của cậu, nhưng cũng không thể không thừa nhận đối phương nói đúng.
"Anh cảm thấy sao?" Thương Trọng Lệ bỗng nhiên hỏi một câu mơ hồ.
"Cảm thấy gì?"
"Cảm thấy tôi như thế nào? Không phải tôi thể hiện rõ lắm à, tôi đang theo đuổi anh đó!"
Thẳng thắn thừa nhận, từ trước đến nay Sở Nhuế chưa từng nhận được lời tỏ tình bao giờ, đầu tiên thì anh thẹn thùng, sau đó ho khan một tiếng, vỗ vỗ lên thành cửa sổ: "Lúc nào rồi mà còn tâm tư nói chuyện yêu đương!"
"Lúc nào cũng nói được." Thương Trọng Lệ đáp, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Sở Nhuế ngẩn người.
"Không biết anh tin hay không, tôi thật sự cảm thấy chúng ta quen nhau đã lâu. Giống như thế giới đổi thay, có lẽ ngày mai tỉnh lại, chúng ta sẽ phát hiện mọi thứ đều là mơ, có lẽ chúng ta chưa từng tồn tại như thế này, có lẽ chúng ta cũng sẽ biến thành quái vật, nên tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối điều gì."
Một lúc lâu sau, trong xe mới truyền đến tiếng đáp lại thật nhỏ.
...
Phòng của Thương Trọng Lệ nằm trên tầng 3, phòng khách ở tầng 2 còn có thể thông ra một khu vườn nhỏ ở bên ngoài.
"Nhà cậu không có ai sao?" Sở Nhuế hỏi.
Thương Trọng Lệ nhún nhún vai: "Cha tôi khá bận bịu, thường xuyên không về nhà, mẹ tôi thì luôn về muộn, nhưng ông nội tôi thì luôn ở nhà."
"Ông ấy đâu rồi?"
"Ông ấy thường ở vườn hoa bên khu phía tây." Thương Trọng Lệ dẫn Sở Nhuế lên lầu: "Anh ngủ ở phòng bên cạnh phòng tôi đi, ở nhà tôi an toàn hơn nhiều."
Sở Nhuế cũng không từ chối, quả thật là anh cần phải nghỉ ngơi một đêm, nếu không thì tinh thần của anh sẽ suy sụp mất.
Ngủ đến nửa đêm, Sở Nhuế bị tiếng động ở bên ngoài đánh thức.
Là tiếng xe chạy vào trong biệt thự, Sở Nhuế đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, người vừa xuống xe là một người đàn ông trung niên mặc tây trang và giày da, Sở Nhuế đoán đây hẳn là cha của Thương Trọng Lệ.
Người đàn ông trông nghiêm túc nhưng cử chỉ chất phác, Sở Nhuế nhắm một mắt mở một mắt, người đàn ông liền biến thành một con quái vật đáng sợ.
Sở Nhuế im lặng, lùi về lại trong phòng.
Thương Trọng Lệ tìm anh là để kiểm tra người thân trong nhà?
Sở Nhuế suy tư một phen, đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, chỉnh tề theo quy luật, tiếng bước chân đi đến trước một cửa phòng rồi ngừng lại, sau đó là tiếng mở cửa và đóng cửa, một lúc sau, ngôi biệt thự lại khôi phục sự im lặng.
"Sao vậy?"
Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh, dọa Sở Nhuế nhảy dựng lên.
"Sao cậu đi mà không phát ra tiếng?" Sở Nhuế bị dọa sợ như một con mèo xù lông, đáng yêu không thể tả nổi. Thương Trọng Lệ tủm tỉm cười, cố gắng đứng đắn lại: "Anh thấy được gì rồi?"
Sở Nhuế sửng sốt, nghĩ thầm đúng là anh đoán không sai: "Tôi còn đang nghĩ sao cậu lại tốt tính mời tôi đến nhà, ra là xem tôi như một thứ công cụ."
"Cũng có thể nói như vậy, dù sao thì tôi chỉ tin tưởng anh."
Sở Nhuế vừa rồi còn bực dọc thì lại được những lời này vuốt lông.
Đáng chết, sao Thương Trọng Lệ nói những lời đùa giỡn như vậy một cách nghiêm túc thế?
"Làm sao đây, bây giờ, có lẽ chỉ có hai chúng ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau."
Sở Nhuế suy tư một chút: "Cũng không hẳn, chúng ta vẫn có thể tin thêm một người."
"Là ai?"
"Bác sĩ Hứa ở khoa tâm lý của bệnh viện nhân dân."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Viết một chương ngắn
17.12.22