Sau khi thừa nhận mối quan hệ của mình, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ cũng không che giấu nữa.
Ánh mắt Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế dịu dàng như nước, đong đầy tình cảm, muốn không chú ý cũng không được
Vì vậy, người lớn tuổi nhất trong nhà cũng biết, ông không nói gì, nhưng tỏ vẻ cũng không biết là thích hay là không thích, Sở Nhuế cảm thấy bất an trong lòng.
"Ông hai là vậy đó, anh có cảm giác ông ấy rất hiền, nhưng thật ra rất là nghiêm khắc và hung dữ, bây giờ đã đỡ hơn trước nhiều rồi, trước kia còn dữ hơn cơ!" Bạch Linh nói với Sở Nhuế, đảo mắt nhìn qua Thương Ly Việt ở bên cạnh.
Thương Ly Việt chưa nói gì, chỉ cắn một miếng bánh mì, lại tiếp tục việc làm của mình.
Còn sống là phải tu luyện.
Sở Nhuế dường như nhận ra gì đó, thấy đã cách xa Thương Ly Việt rồi mới hỏi: "Ông Thương hình như nghiêm khắc với Thương Ly Việt hơn à?"
Bạch Linh lắc đầu: "Không có, căn bản là không quan tâm."
Câu trả lời này lại nằm ngoài dự kiến của Sở Nhuế.
"Ông hai bất công lắm, vô cùng quan tâm Thương Trọng Lệ nhưng lại không có phản ứng gì với Thương Ly Việt hết."
Sở Nhuế sửng sốt, Bạch Linh lại dừng như không thấy mà nói tiếp: "Nhưng mà cũng có thể hiểu được, tuy ba tụi em đều là cháu của ông ấy nhưng áp lực của Thương Trọng Lệ lớn nhất, còn nhỏ đã phải vào ảo cảnh, quan tâm nhiều hơn cũng hợp tình hợp lý."
Bạch Linh nói chuyện mặt mày hớn hở, không để ý mình cách Sở Nhuế càng ngày càng gần, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình cách anh chỉ bằng khoảng một gang tay.
Lỗ chân lông của Sở Nhuế rất nhỏ, không hề nhìn thấy rõ, khi cúi đầu thì gương mặt lại đong đầy dịu dàng.
Trong phòng khách đột nhiên im lặng, Sở Nhuế đang suy nghĩ sao tiếng nói chuyện đột nhiên ngừng lại quay đầu lại thấy gương mặt đỏ bừng của Bạch Linh.
Bị anh nhìn chăm chú, giống như một đứa trẻ gây ra lỗi lầm, cô co rụt cổ lại, lắp bắp nói: "Em, em no rồi!"
Nói xong, Bạch Linh liền chạy vụt đi.
Sở Nhuế bị hành động của cô khiến cho cảm thấy thật mơ hồ, anh trông dọa người lắm sao?
...
Khuya, tiếng nô đùa ầm ĩ bên ngoài cuối cùng cũng ngừng, Thương Ly Việt từ từ hạ chân xuống đất, chuẩn bị về phòng ngủ.
Bên ngoài phòng khách, Bàng Kỷ đang ngồi xổm trên bãi cỏ, hai cái chân củ cải vừa trắng vừa tròn co lại, miệng mấp máy, đầu lắc lư như muốn ngủ.
Đây là do ngủ quên nên quên mất biến trở lại thành cây.
Thương Ly Việt đi qua, muốn ôm Bàng Kỷ bỏ lên xích đu, cho nó ngủ ngon.
Khi vừa đi ngang qua, Bàng Kỷ đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt to nhìn thấy Thương Ly Việt thì hoảng sợ, sau đó co người lại biến mất giữa khu vườn.
Thương Ly Việt xấu hổ, hai tay vẫn còn giơ giữa không trung.
Cậu biết Bàng Kỷ sợ người lạ, sẽ tránh né người khác theo bản năng, nó không có lỗi.
"..."
Thương Ly Việt đứng trong vườn hoa, bỗng nhiên cảm thấy rét căm căm.
Khi nãy, không phải cậu không nghe thấy lời Bạch Linh, tuy Sở Nhuế đã cố tình nói ở phía xa nhưng là người tu luyện, giác quan của cậu tinh nhạy hơn người thường, cậu có thể nghe rõ ràng từng chữ.
Không được quan tâm, ăn nhờ ở đậu, khó nói đây là số mệnh gì.
Cậu đồng trang đồng lứa với Thương Trọng Lệ, nhỏ hơn Thương Trọng Lệ vài tuổi, năng lực lại hoàn toàn cách xa nhau.
Bằng tuổi cậu, Thương Trọng Lệ đã cầm kiếm hàng ma diệt yêu ở khắp nơi, vậy mà cậu vẫn còn bị xem là một đứa trẻ.
Không cam lòng...
"Ly Việt?"
Thương Trọng Lệ bắt được Bàng Kỷ ở trong bụi cỏ, xách cổ nó lên.
Con nhóc này chỉ đi tìm một quả bóng mà biến đâu mất tăm, Sở Nhuế nhắc mãi, cậu đành phải xuống dưới tìm nó.
Khi bắt được Bàng Kỷ thì cậu lại nhìn thấy Thương Ly Việt đứng một mình giữa vườn hoa, ánh mắt mê mang như đang ngẩn người.
Bàng Kỷ dẩu môi, nhìn thấy Thương Ly Việt thì giơ hai tay túm lấy cổ Thương Trọng Lệ, leo ra sau lưng đối phương.
Sự ỷ lại rõ ràng, Thương Ly Việt khó chịu, rõ ràng trước khi Sở Nhuế đến, Bàng Kỷ không hề thân cận với ai ở trong nhà, bây giờ còn không phòng bị với Thương Trọng Lệ.
"Sao em chưa ngủ?" Thương Trọng Lệ kinh ngạc, cậu biết Ly Việt luyện tập nghiêm khắc nhưng đây là lần đầu tiên thấy đã gần 12 giờ đêm mà người vẫn chưa đi ngủ.
Thương Ly Việt: "Em đi ngay, vừa mới luyện công xong."
Thương Trọng Lệ gật gật đầu, cục nợ sau lưng không ngừng nhích tới nhích lui, phiền thật sự, phải nhanh chóng giao nó cho Khoa Đế!
"Có anh ở đây, em không cần phải cố gắng quá." Thương Trọng Lệ vỗ nhẹ lên vai Thương Ly Việt, sau đó đút tay vào túi quần đi vào nhà.
Thương Ly Việt ở một mình trong vườn hoa, bóng lưng tịch mịch.
Dựa vào đâu mà bảo cậu không cần phải cố gắng...
Người không cần nỗ lực đã đạt được thành tựu như anh thì biết cái gì!
Như có hàng ngàn con kiến bò trong lòng, đầu ngón tay Thương Ly Việt run lên, tinh thần căng thẳng mất một lúc lâu mới giảm bớt, Thương Ly Việt vươn tay ra sau lưng như chạm phải cái gì đó.
Hình như sau lưng hơi ngứa.
Có lẽ là ảo giác thôi.
...
Lần thứ bảy Bàng Kỷ chạy loạn, Thương Trọng Lệ đã chết lặng trong lòng.
Bàng Kỷ bị Thương Trọng Lệ bắt lại, nó lấy hết can đảm túm lấy tóc của Thương Trọng Lệ.
"Ai nha...!ai nha..." Bàng Kỷ không nói chuyện, nó chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu như trẻ con, giọng nói non nớt, giống hệt ngoại hình của mình.
Thương Trọng Lệ giận nhưng không dám nói gì, chỉ trừng mắt cảnh cáo, Bàng Kỷ vốn nhát gan, "vèo" một phát liền trốn vào trong lòng Sở Nhuế.
"Em đừng có dọa nó!" Sở Nhuế tức giận nói, Thương Trọng Lệ đã 24 tuổi rồi mà chẳng khác gì một thằng nhóc con.
Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Cần gì em phải dọa nó, gió thổi cũng đủ để dọa nó rồi."
Bàng Kỷ giật nhẹ cổ áo của Sở Nhuế, cái miệng tròn mấp máp, dường như muốn nói mình không có nhát như vậy.
Sở Nhuế tò mò hỏi: "Sao lá gan của Bàng Kỷ nhỏ thế?"
"Chủng tộc của nó vốn như vậy, vì Bàng Kỷ không hại người nên ông nội khi đi Tây Sơn đã thả cho nó một con đường sống.
Chủng tộc này là chủng tộc quần cư, sợ nó không thể sống được nên dẫn nó về nhà, để nó dọn dẹp sân vườn."
Nghe xong, Sở Nhuế rùng mình một cái.
Thù hằn kẻ đã diệt tộc mình...
"Chủng tộc của nó là gì?" Sở Nhuế cũng không biết điều này.
"Một loại thảo dược thành tinh ở Tây Sơn, có thể khởi tử hồi sinh, bị đào cây buôn bán lậu nên nó nhìn thấy người đã sợ, nghe thấy gió thổi cỏ lay cũng sợ tới mức trốn đi." Thương Trọng Lệ đáp.
Sở Nhuế vuốt ve lưng Bàng Kỷ để trấn an.
"Chim sợ cành cong*, thật là đáng thương."
*Thành ngữ: luôn giật mình, sợ hãi, hay có phản ứng đề phòng cảnh giác vì đã từng gặp nạn
Sở Nhuế chợt nghĩ đến điều gì, hơi nhướng mày: "Khởi tử hồi sinh?"
Thương Trọng Lệ phân tích: "Cũng không có thần kỳ đến mức đó đâu, do truyền miệng trong dân gian thôi"
Nói cũng đúng.
"Nếu đã nhát như vậy thì sao sẽ hại người?" Sở Nhuế khó hiểu.
Thương Trọng Lệ đáp: "Khi con người vào núi sâu, chúng sợ con người đến đuổi bắt chúng, nên sẽ nấp trong cỏ cây, khi xuất hiện sẽ có sương mù, đánh lạc hướng con người rồi kéo người xuống đất."
Thương Trọng Lệ vừa nói vừa tiến lại gần, bất tri bất giác đã dính bên cạnh Sở Nhuế.
Bàng Kỷ híp mắt dường như ngủ rồi, Thương Trọng Lệ lấy ngón tay chọt chọt má nó, mềm mềm múp múp, thật là vui tay.
Sở Nhuế nhìn tinh quái nho nhỏ nằm trong lòng mình, thân hình be bé tròn tròn, nhút nhát sợ sệt, cảnh giác với toàn bộ thế giới.
Làn da trắng trẻo mịn màng trong suốt, gần như sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
"Nó ngủ rồi ạ?" Khoa Đế gõ cửa, thò đầu vào hỏi.
Khoa Đế nhận được sự giáo dục kỹ lưỡng là một người đặc biệt chú ý đến lễ tiết, tính tình hào phóng khéo léo, nhìn qua khá già dặn.
Sở Nhuế nhìn Bàng Kỷ không được thông minh lắm đang ngủ: "Tối nay để nó ngủ với anh đi."
Nghe đến đây, trong lòng Thương Trọng Lệ rơi lộp bộp.
Cái gì cơ?
Bàng Kỷ liền bị người nào đó dán nhãn thành nhân vật nguy hiểm.
Ngày thường quấn lấy Sở Nhuế thì thôi đi, sao khi ngủ còn dính lấy nữa!
Thương Trọng Lệ hậm hực bất bình.
Khoa Đế đang muốn nói "dạ được" thì Thương Trọng Lệ vung tay lên, một củ cải màu trắng bay thành một đường cong duyên dáng giữa không trung, sau đó rơi bẹp vào lòng cô bé.
Khoa Đế: "..."
Sở Nhuế: "..."
Bàng Kỷ còn buồn ngủ, không hiểu chuyện gì chợt tỉnh dậy: "..."
Nó là ai? Nó đang ở đâu? Nó đang làm gì?
"Ngủ ngon!" Thương Trọng Lệ giả tạo cười với hai bóng đèn cỡ lớn trước cửa, sau đó không nhân nhượng đóng cửa lại.
Khoa Đế và Bàng Kỷ nhìn nhau.
Khoa Đế ôm Bàng Kỷ về vườn hoa, vừa đi vừa hỏi: "Đàn ông chỉ biết dùng vũ lực thật đáng ghét, đúng không?"
"...?" Cái đầu tròn lắc lư qua lại.
"Ai nha!" Không biết nói gì, đồng ý là được rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Tới rồi, tới rồi, đã tới phó bản cuối, sẽ khá dài đó.