Gấu bông hình bò trắng rơi xuống mặt đất.
"A Nhuế?" Thương Trọng Lệ nhìn gấu bông rơi xuống mặt đất, sau đó lại nhìn Sở Nhuế.
Sở Nhuế sững người, ánh mắt vẫn nhìn về phía đôi tình nhân trẻ tuổi.
"Thương Trọng Lệ, em nhìn thử xem, hai người họ có gì kỳ lạ không?" Giọng nói của Sở Nhuế run rẩy.
Thương Trọng Lệ biết anh sẽ không dễ dàng mất khống chế như thế này trừ khi nhìn thấy thứ gì đó.
Thương Trọng Lệ nghiêm túc nhìn theo: "Không có gì lạ hết, A Nhuế, anh nhìn thấy gì?"
Không có gì...!lạ hết?
Anh hoảng hốt chớp mắt, quái vật sau lưng đôi tình nhân đã biến mất, dường như cảnh tượng khi nãy chỉ là ảo giác của anh.
Lại chớp mắt, Sở Nhuế nhìn kỹ, vẫn không nhìn thấy con quái vật nào.
Nhưng vì chuyện này mà một thời gian dài sau đó anh vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Trên đường về nhà, Sở Nhuế như mất hồn mất vía.
"A Nhuế, anh sao vậy?" Thương Trọng Lệ hỏi: "Anh không thích khu trò chơi hả?"
Sở Nhuế lắc đầu: "Đương nhiên là không.
Anh...!Anh rất thích." Giọng điệu gấp gáp, trong lòng như đang nghĩ suy điều gì.
Ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự, biểu đạt rõ ràng nội tâm của anh.
Thương Trọng Lệ nhìn thoáng qua phần lưng của gấu bông, vệt màu đen rõ ràng vì bị rơi xuống mặt đất.
Sở Nhuế cũng chú ý thấy, dùng tay chùi liên tục nhưng vẫn không sạch.
"Làm sao đây? Dơ rồi..." Giọng điệu của Sở Nhuế đầy mất mát.
"Không sao, chẳng phải chỉ là một con gấu bông thôi à, lần sau chúng ta đi tiếp, em sẽ gắp một con khác cho anh!" Thương Trọng Lệ cắn chặt răng nói.
Không đúng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Sở Nhuế không ổn chút nào.
Vết bẩn màu đen trên lớp lông trắng của gấu bông đặc biệt chói mắt.
Xe của họ đỗ ở bãi gửi xe cách đó không xa.
Muốn đi lấy xe phải đi qua một con phố.
Khi vừa đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Sở Nhuế nhìn thấy Hứa Diệu đang đi trên con phố đối diện.
Sở Nhuế thấy vị trí của họ cách ông không xa.
Hứa Diệu cũng đã nhìn thấy bọn họ.
Ông dường như không có ý định chào hỏi.
Đèn xanh vừa chuyển, Hứa Diệu liền băng qua đường.
"Tình cờ quá!" Sở Nhuế bèn chào hỏi trước.
Không ngờ Sở Nhuế sẽ chủ động nói chuyện với mình, Hứa Diệu hơi nhướng mày: "Đi hẹn hò à? Cũng gan quá nhỉ?"
Thương Trọng Lệ không thích thái độ của Hứa Diệu, nhưng người này chính là bậc tiền bối của mình, còn giúp đỡ học trong ảo cảnh, dù sao đi nữa cũng không thể làm mặt lạnh với người ta, vì vậy cậu gật gật đầu thay cho lời chào, sau đó đứng qua một bên.
"Chuyện ảo cảnh, cảm ơn ngài." Sở Nhuế nói.
"Không hẳn là giúp các cậu, tôi cũng muốn thoát ra khỏi ảo cảnh, là giúp lẫn nhau.
Không cần cảm ơn." Hứa Diệu nhìn qua thực trẻ tuổi, Sở Nhuế vẫn không tin được người này đã gần 100 tuổi.
"Tóm lại là vẫn muốn cảm ơn ngài.
Và tôi cảm xin cảm ơn ngài về ơn cứu mạng lúc trước." Anh nói xong, Thương Trọng Lệ kinh ngạc quay đầu.
Không ngờ Sở Nhuế và Hứa Diệu còn có quan hệ như thế này, ân nhân cứu mạng? Đã từng xảy ra chuyện gì?
Hứa Diệu gật gật đầu, đánh giá Sở Nhuế: "Sao rồi, sao lại tháo mắt kính?"
Tuổi tác của ông không nhỏ, tôn chỉ luôn tu thân dưỡng tính, vì tìm ra bí mật của ảo cảnh nên đã rời khỏi Đạo môn, một mình phiêu bạt khắp nơi, nghe ngóng được nhiều thứ kỳ quái.
Nhưng chuyện hai mươi mấy năm trước vẫn còn ấn tượng trong lòng ông, đến nay vẫn khó quên.
Vì ông bị thương, phải dưỡng thương trong bệnh viện.
Lúc đó trùng hợp gặp vật quái, vì vậy cứu được một cậu bé.
Cậu bé trốn dưới gầm giường lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sợ sệt, đồng tử tan rã, giống như bị bóng đè.
"Này nhóc con, cha mẹ của con đâu?" Tính tình của Hứa Diệu không quá tốt, nhưng vẫn kiên nhẫn với trẻ nhỏ.
Khi ông đuổi đến nơi, trong phòng chỉ có hai vật quái, cha mẹ đứa trẻ không thấy đâu, thi thể cũng không thể tìm ra.
Không hề có cả mùi máu tươi, đúng là kỳ lạ.
Cậu bé vì lý do gì đó mà không thể nói, em nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cả người phát run.
Chờ đến khi cậu bé ngẩng đầu lên, Hứa Diệu liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu, đồng tử của cậu bé vẫn là màu đen nhưng lại như nhuộm máu loãng, trong mắt không còn tròng trắng.
Hứa Diệu cả kinh, đây là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma, trước mắt thì trên người cậu bé này có thứ gì đó kỳ lạ, không giống bình thường.
Hứa Diệu muốn tìm hiểu căn nguyên, ông mở mắt Âm Dương, nhìn thấy đây chỉ là một cậu bé nhân loại bình thường, dù ông có suy nghĩ đến mấy cũng không thể tìm thêm manh mối trên người cậu bé.
Chẳng lẽ đây chỉ là một cậu bé bình thường?
Cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều, Hứa Diệu điều tra ở bệnh viện, phát hiện cha mẹ của cậu bé dường như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, y tá bác sĩ túc trực ngày hôm đó đều có sổ sách ghi chép sự hiện diện của họ nhưng sau đó họ lại không cánh mà bay.
Y tá và bác sĩ liên tục thở dài, cho rằng họ là những bậc phụ huynh đã vứt bỏ con cái của mình.
Khi nghe thấy những lời này, cậu bé ngồi một mình trên băng ghế dài, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, sự bình tĩnh không hề giống như một đứa trẻ vài tuổi.
Hứa Diệu kinh ngạc nhận ra hình như ngoại trừ ông thì những người khác không thể nhìn thấy đôi mắt đỏ của cậu bé.
Hứa Diệu còn có chuyện cần xử lý, vì vậy đành phải gửi cậu bé vào cô nhi viện.
Trước khi đi, ông nhìn cậu bé.
Cậu bé nắm tay giáo viên của cô nhi viện, để lại một hình ảnh khó phai trong lòng ông.
Vì cậu bé như trôi dạt ở nơi nào đó, rõ ràng là ở trong một đám đông nhưng lại không hề tồn tại với những người còn lại.
Hứa Diệu nhíu mày, nhưng vẫn quay đầu rời đi.
Cậu bé có cha mẹ bất ngờ biến mất, đôi mắt đỏ, như bị tẩu hỏa nhập ma, quả thực quá quỷ dị.
Trong lòng luôn canh cánh chuyện này, không bao lâu sau, Hứa Diệu bèn âm thầm đến cô nhi viện kiểm tra cậu bé, điều khiến ông kinh ngạc là cậu bé đã giống như người bình thường, mắt không còn đỏ, trên người cũng không còn hơi thở của vật quái.
Nhưng lại kiệm lời, ít nói.
Khác với những đứa trẻ vui đùa khác, chỉ có một mình cậu bé ngồi im lặng trên bãi cỏ.
Cậu bé còn đeo mắt kính.
"...?"
Từ lúc ông dẫn cậu đến cô nhi viện đến bây giờ chỉ mới có nửa năm, lẽ nào đã bị cận đến mức phải đeo kính rồi?
Cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lại không thể nhìn ra được nguyên nhân, Hứa Diệu chỉ có thể tự an ủi rằng do ông nghĩ nhiều.
Khi chuẩn bị rời đi, Hứa Diệu lại nghe thấy cậu bé nói: "Cậu không ra chơi với mọi người à?"
Không có ai trả lời cậu bé, cậu bé chỉ cúi đầu tự hỏi tự đáp: "Có cậu ở bên cạnh là đủ rồi."
Hứa Diệu nhìn thấy xích đu ở bên cạnh cậu bé không có ai ngồi lại đong đưa qua lại, rõ ràng trời không có gió.
Bỗng cảm thấy sợ hãi, Hứa Diệu quyết định chạy thoát khỏi đó.
Sau khi quay về, Hứa Diệu liền gửi một lá thư cho sư phó.
Ông tự nhận mình là một người tài, có năng lực cao, nhưng chuyện này ông không thể hiểu nổi.
Sư phó gửi thư hồi đáp: "Không phải quái vật gây ra, vượt xa khả năng con người, chớ động, chớ nói."
Đạo môn đã trải qua suốt mấy ngàn năm, sớm đã không còn liên hệ với người ngoài, đề cao tôn chỉ người không phạm ta, ta không phạm ngời.
Sư phó khuyên nhủ là vậy.
Nếu cậu bé kia không làm chuyện gì sai trái, vậy thì không cần phải quan tâm.
Hứa Diệu trời sinh phản nghịch, lần đầu lại cảm thấy sư phó nói có lý.
Ông cố tình quên đi chuyện này, không muốn nghĩ lại.
Cho đến nhiều năm sau, ông đã gặp lại cậu bé năm nào.
Chính là Sở Nhuế trước mắt.
Sờ Nhuế sờ lên mắt mình: "Dạ, không muốn lừa mình dối người nữa."
Hứa Diệu gật gật đầu, hơn 20 năm, ngày đêm trằn trọc, cũng đã trải qua không ít chuyện.
Ông suy đoán có lẽ năm đó cậu bé đã có một đôi mắt Âm Dương trời sinh, nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn, vì để tự bảo vệ mình, cho nên mới lừa mình dối người mà đeo kính.
Kinh có thể che đi mắt Âm Dương, đây là điều mà người ngoài thường nghĩ.
Nhưng vẫn còn có nhiều thứ mà ông không thể nghĩ ra...!Hứa Diệu nhìn Sở Nhuế chăm chú.
Sở Nhuế nghĩ lại chuyện ở khu trò chơi, Hứa Diệu có lẽ là người có thể giải đáp cho anh.
"Có thể nói chuyện riêng với ngài một chút được không?" Đứng ở giữa đường quả thực không thuận tiện để nói chuyện.
Thương Trọng Lệ: "???"
Nhận thấy Thương Trọng Lệ không vui, Sở Nhuế chủ động nắm tay cậu, nhéo nhéo lòng bàn tay: "Đợi chút, lát nữa sẽ nói rõ với em."
Lòng bàn tay ngưa ngứa, Thương Trọng Lệ liền bị lấy lòng, lắp bắp gật đầu: "Vậy...!vậy đi thôi!"
Hứa Diệu nhìn hai chàng trai kẻ tung người hứng, im lặng lắc lắc đầu.
Thằng nhóc Thương Trọng Lệ này, đúng là không thoát nổi rồi..