Edit: jena
Trong không gian tăm tối truyền đến tiếng "răng rắc" của xương khớp bị bẻ gãy.
Tiết Lâm Tuyền cảm nhận được cánh tay của Vương Tường bỗng trở nên mềm oặt đi, cũng trở nên thô ráp hơn.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ có thể nhìn thấy rõ ràng, dù là ban ngày hay ban đêm.
Làn da trắng nõn của Vương Tường từ từ chuyển sang màu trắng bệch tái nhợt, mạch máu tím đen nổi rõ.
Lớp da ngoài sụp xuống, hai má đầy đặn hóp vào, đôi mắt giần giật không ngừng, cuối cùng rơi ra ngoài.
"Tiết Lâm Tuyền, anh thả cô ấy ra!" Sở Nhuế hô to, Tiết Lâm Tuyền vẫn không quan tâm, ngược lại còn giật mạnh tay Vương Tường lên cao.
Hắn nhìn thấy một cánh tay tím tái đầy gân guốc, gồ ghề lồi lõm.
Tiết Lâm Tuyền cảm thấy có chuyện không đúng, bỗng hắn thấy dưới bụng đau nhức.
Vừa cúi đầu nhìn, trên bụng xuất hiện một cánh tay thọc vào, bàn tay không ngừng quấy loạn ở bên trong, túm lấy bộ phận nào đó, dùng sức lôi mạnh ra ngoài.
Một đống máu thịt và nội tạng trong chớp mắt bị kéo phăng ra.
Máu tươi văng đầy khắp nơi.
Sở Nhuế tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, quên cả thở, hôn mê bất tỉnh.
...
Khi Sở Nhuế hơi tỉnh táo lại, anh nghe thấy tiếng khóc tỉ tê của trẻ nhỏ.
Bên ngoài trời ấm, gió hiu hiu, là ban ngày.
Sở Nhuế nhìn bốn phía, anh đã về trong phòng, Thương Trọng Lệ đứng ở mép giường nhìn anh: "Tỉnh."
Sở Nhuế gật gật đầu, xem ra lần này Thương Trọng Lệ lại cứu anh, còn Tiết Lâm Tuyền...
"Cảm ơn..." Sở Nhuế nói: "Còn Vương Tường..."
Đừng nói trong lúc nhất thời Thương Trọng Lệ đã giết Vương Tường rồi...
"Anh yên tâm, tôi không đụng đến cô ta."
Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra.
Anh bò dậy từ trên giường, đi tìm balo của mình.
La Lịch đang ngồi trên bàn, Sở Nhuế bất ngờ thấy cậu đã tháo tóc giả và đổi trang phục, trở thành một người con trai.
Diện mạo vốn không tầm thường bây giờ càng thêm tươi mới, sạch sẽ.
"Ồ, anh tỉnh rồi!"
Sở Nhuế gật đầu, tuy giọng điệu của La Lịch bình thường nhưng lại không có cảm giác nhẹ nhàng như lúc trước.
Sở Nhuế cảm thấy kỳ lạ, anh ngẩng đầu nhìn lại, Trương Duệ đang ngồi ở bên cạnh bình phong, sau khi đối diện với ánh mắt của anh thì không tự giác mà che đi cái túi bên trái của mình.
Nếu Sở Nhuế không nhớ lầm thì đó là chỗ Trương Duệ dùng để giấu súng.
"Triệu Tử đâu rồi?" Sở Nhuế hỏi, không phải súng của Trương Duệ ở chỗ Triệu Tử ư?
Môi La Lịch khẽ run lên, cậu cúi gằm xuống mặt bàn, không nhìn Sở Nhuế.
Sở Nhuế có một dự cảm khác thường, một lát sau, La Lịch nói: "Không còn nữa." Giọng điệu cậu có chút hài hước và bất cần đời, khiến cho Sở Nhuế ngây người.
"Thân thủ của cô ấy tốt như vậy, sao lại..."
La Lịch hất hàm, trừng mắt nhìn Trương Duệ: "Anh hỏi thằng khốn đó, hỏi xem nó làm gì!"
"Không thể trách tôi được!" Trương Duệ siết chặt hai tay: "Tôi không biết ở trong nhà có quái vật, một mình cô ta làm sao mà bảo vệ hai người đàn ông nổi chứ.
Tôi muốn lấy súng của tôi để bảo vệ chính mình, ai biết được cô ta không chịu, tôi mới phải cướp lại, ai biết được khi cô ta bắt tôi thì...!sau lưng...!lại bị tấn công đâu!"
Trương Duệ nói một tràng, thấy Sở Nhuế và La Lịch ngồi yên trên bàn không phản ứng, gã đứng dậy đối diện với Sở Nhuế: "Thằng bốn mắt như mày làm sao mà biết được bọn quái vật đó con mẹ nó như thế nào, chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là tao mất mạng rồi.
Mày thấy không, trời đột nhiên tối hù..." Gã làm bộ dạng thủ thế, ôm người: "Trời trời, đại nạn không chết, đúng là hạnh phúc đến cuối đời!"
La Lịch quay đầu qua, ánh mắt thâm trầm.
Trương Duệ chưa từng nhìn thấy đối phương như thế này bao giờ, lá gan liền co rụt lại.
Gã nhớ đến ở trong cung điện, Triệu Tử bị quái vật kéo đi, thằng nhóc La Lịch này còn có thể cứng đối cứng với quái vật, xem ra cũng chỉ là heo giả hổ mà thôi.
"Tôi ra ngoài một chút." Sở Nhuế đột nhiên đứng dậy, La Lịch nhìn anh, không yên tâm nói: "Em đi cùng anh."
Sở Nhuế: "Không cần, trời sáng, sẽ không có quái vật.
Nếu đột nhiên tối thì tôi sẽ về ngay, tôi không đi quá xa."
Anh lại không cầm theo balo, chỉ cầm một bình nước đi ra ngoài.
Thương Trọng Lệ khoanh tay trước ngực, nhìn anh rời đi.
Sau khi thu hồi tầm mắt thì nhìn về phía Trương Duệ.
Ánh mắt Thương Trọng Lệ tĩnh lặng như mặt hồ, khiến cho Trương Duệ sợ hãi.
Sau khi Sở Nhuế ra ngoài, anh đứng ở ngoài cửa trong chốc lát.
Anh nhìn cảnh sắc ở xung quanh.
Trời sáng, con đường bằng phẳng, hoa cỏ tốt tươi, mỗi người đều vui vẻ mỉm cười, không hề có phiền não, không giống như người bình thường luôn bị u sầu quấn thân.
Nói nơi đây là tiên cảnh ở nhân gian quả thực không sai, nhưng chính vì như vậy nên mỗi khi đêm đến, lại là sự thay đổi long trời lở đất.
"Công tử, ngài đứng đây làm gì vậy?"
Sở Nhuế nhìn thấy Điểm Thúy đang nói chuyện với mình.
Cô gái đã đổi một kiểu tóc mới, khác với những cung nữ đều để tóc búi, cô lại thắt bím hai bên, cầm theo một ấm nước, trang điểm nhẹ nhàng đáng yêu.
Cô gái này sau khi trời tối cũng sẽ trở thành một con quái vật như Vương Tường ư?
Sở Nhuế hẳn là nên sợ hãi, nhưng anh đứng đối diện với một cô gái căng tràn sức sống, tươi cười nhìn mình, anh không thể sợ nổi.
"Công tử, công tử nghĩ gì thế?"
Điểm Thúy che miệng mỉm cười: "Mới không gặp hai ngày, ngài đã nhớ tiểu nữ rồi chăng? Ngài đang nhìn tiểu nữ không chớp mắt kìa."
Bị cô chọc ghẹo, tâm tình của Sở Nhuế tốt hơn nhiều.
Anh cúi đầu mỉm cười, khiến cho Điểm Thúy đỏ mặt ngay.
Công tử cười lên còn đẹp hơn cả hoa lê ở phía sau!
"Điểm Thúy." Sở Nhuế đột nhiên gọi.
"Vâng?" Điểm Thúy nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Tối hôm qua có người chết, cô có biết không?" Sở Nhuế quyết định lớn mật xuất kích, anh vừa hỏi vừa quan sát phản ứng của Điểm Thúy.
Điểm Thúy trông như suy nghĩ: "Hình như là vậy..."
Sở Nhuế nhíu mày, không ngờ đối phương lại nhẹ nhàng thừa nhận.
"Đã chết hai người, giống như công tử.
Một người chết ở trên trần tẩm cung của nương nương, là nữ nhân.
Một người khác chết trong phòng của cung nữ, là nam nhân."
Điểm Thúy điềm tĩnh tường thuật lại khiến cho Sở Nhuế lạnh cả người.
"Cô có thể dẫn tôi đến tẩm cung của nương nương nhìn được không?"
Điểm Thúy chớp chớp mắt, gật đầu.
Tẩm cung, cung nữ và thái giám đang quét dọn.
Sau khi Điểm Thúy vào, họ đều chào hỏi cô, nhìn dáng vẻ thì địa vị của Điểm Thúy có lẽ lớn hơn cung nữ bình thường một chút.
Sở Nhuế nhìn khắp nơi.
Khi anh nhìn đến phía tây nam của tẩm cung thì ngẩn người.
Thi thể của Triệu Tử đang ở đó.
Cổ của cô quấn một lớp sa tanh trắng, gương mặt vặn vẹo dập nát, bụng có một lỗ thủng to, còn to hơn cả Cao Thế Phi, nội tạng hoàn toàn bị moi sạch.
Con đường đi đến phía tây nam toàn là máu, nhìn qua có vẻ như Triệu Tử bị lôi một đường từ đây đến đó.
"Là người này." Điểm Thúy chỉ tay về phía Triệu Tử.
Sở Nhuế thu hồi tầm mắt, thân thể anh đã bắt đầu run rẩy, gương mặt tái nhợt, lòng can đảm của anh không đủ để nhìn về phía thi thể của Triệu Tử nữa.
Anh hỏi Điểm Thúy: "Cô nhìn thấy, cô cũng biết cô ấy đã chết, vậy cô có biết ai đã giết cô ấy không?"
Điểm Thúy thành thật trả lời: "Hẳn là nương nương Trần, bây giờ cũng không thấy nương nương đâu, hẳn là sẽ không xuất hiện nữa."
"Tại sao?" Sở Nhuế hỏi: "Tại sao?" Anh lặp lại.
Điểm Thúy thấy Sở Nhuế có vẻ rất quan tâm, cô thu lại ý cười, tay chân luống cuống: "Công tử..."
"Buổi tối cô cũng sẽ biến thành như vậy ư?"
Điểm Thúy chần chờ, cô có chút khổ sở, không dám đối diện với Sở Nhuế để trả lời: "Công tử, công tử có thấy nơi này có giống tiên cảnh không?"
Sở Nhuế: "Vào ban ngày, vô câu vô thúc (1), đúng là giống như thế ngoại đào nguyên (2)."
(1) 无拘无束: Một câu trong Tây Du Ký: dùng để hình dung sự tự do tự tại, không có gì ràng buộc.
(2) 世外桃源: Nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên non nước tươi đẹp.
"Nhưng mà công tử à, ở thế giới này không hề có tiên cảnh cực lạc."
04.10.22.