Chuyện của Hoa Lạc Thâm không có đầu mối, chỉ có thể tạm thời kết thúc ở đây.
Nhưng Thương Trọng Lệ vẫn cảm nhận rõ ràng tâm sự nặng nề của Sở Nhuế.
Bình thường anh không có cảm xúc gì nhiều, đôi khi sẽ hơi tức giận với cậu một chút, bây giờ anh dành toàn bộ sự quan tâm đến một người đàn ông khác.
Thương Trọng Lệ quay cuồng trong biển giấm.
Bạch Linh ôm bọc đồ ăn vặt mới mua muốn chia cho Thương Ly Việt một ít, Thương Ly Việt bò xuống từ trên tường, vươn tay nhận một lát khoai tây.
"Ly Việt, cậu không thích uống Coca hả, thử một lần thôi, ngon lắm đó!"
Thương Ly Việt nghiêm túc lắc đầu: "Coca, sát tinh."
"Phụt..." Bạch Linh bị bộ dạng chất phác của đối phương chọc cười, thằng nhóc này chẳng khác gì ông cụ non, chẳng có điện thoại hay máy tính mà lại nghe được ở đâu Coca là sát tinh.
Bạch Linh gian manh mỉm cười, bỗng nhiên đồ ăn vặt trong lòng bị người khác lấy đi mất.
"Này này này, Thương Trọng Lệ làm gì thế, muốn ăn thì tự đi mà mua, quả mơ của em!" Bạch Linh đánh lén sau lưng Thương Trọng Lệ, nhưng chưa kịp xuất kích đã bị Thương Trọng Lệ xách cổ áo lên, cả người lơ lửng: "Thả em ra, đồ khốn!" Cô huơ tay huơ chân, đanh đá la mắng.
Thương Trọng Lệ: "Ồn cái gì, chuyển tiền cho em, đủ mua cả mười phần." Nói xong thì cậu thả Bạch Linh ra.
Bạch Linh không vui, đánh cũng không đánh lại đối phương nên đành hải thôi, nhìn tiền được chuyển đến trong điện thoại thì bĩu môi: "Bạo quân, có ngày em sẽ kết thúc tháng ngày thống trị bạo ngược của anh!"
"Đủ rồi!" Thương Trọng Lệ liếc cô một cái rồi cầm đồ ăn vặt vào phòng Sở Nhuế.
Sở Nhuế đang ngồi trước máy tính, anh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa lau, ướt dầm dề, cổ áo ngủ hình chữ V cũng thấm ướt nước, lộ ra lồng ngực trắng tinh.
"Sao vậy?"
Thương Trọng Lệ mang đồ ăn vặt vào: "Chán quá, nói chuyện một chút nhé?"
Sở Nhuế lộ ra vẻ mặt hoài nghi, người khác tìm anh nói chuyện thì anh cũng không từ chối, nhưng đây là một thanh niên đang có ý đồ theo đuổi anh vào phòng anh muốn nói chuyện lúc 9 giờ tối...
"Tôi không làm gì anh hết!" Thương Trọng Lệ tức giận nói: "Tôi muốn làm thì anh còn có sức mà chống cự à?" Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh, Thương Trọng Lệ cảm thấy mình thật tổn thương.
Nói thế cũng đúng...
Sở Nhuế sửng sốt một chút, mím môi không nói gì.
Dù anh có đồng ý hay không thì Thương Trọng Lệ cũng đã kéo ghế ngồi bên cạnh anh.
Hai cái ghế dựa sát vào nhau, tay phải của cậu kề cận bên tay tái của anh.
Sở Nhuế ngơ ngác cúi đầu nhìn, cảm thấy lạ vì mình không chán ghét.
Có lẽ do ở trong ảo cảnh đã tiếp xúc thân cận nhiều lần.
"Anh đang làm gì vậy?" Thương Trọng Lệ nhìn màn hình máy tính của anh, trang web trang trí bằng màu đỏ đậm, phông nền màu đen, nhìn vào đã thấy khó chịu: "Sao anh lại xem cái này, không thấy sợ à?"
Sở Nhuế quên mất tắt trang web đi, nhưng anh cũng không che giấu: "Cũng tạm ổn."
"Lời hứa 99: Vài ngày rồi không thấy Loli, có ai biết em ấy đâu rồi không?" Thương Trọng Lệ đọc, hỏi: "Đây là phòng chat?"
"Ừm."
Thương Trọng Lệ kiên nhẫn ngồi ở một bên, mở gói snack: "Anh có muốn ăn không, lúc trước thấy anh có mua đồ ăn vặt.
Hình như đồ ăn vặt là sở thích của con gái mà nhỉ, nhưng mà nếu anh thích thì..."
Sở Nhuế nhận ra rằng Thương Trọng Lệ một là sẽ không nói gì, nhưng khi đã nói thì trên mặt hiện rõ hai chữ "miễn cưỡng" để nói chuyện.
"Cậu muốn nói gì với tôi?"
Sở Nhuế trực tiếp hỏi, Thương Trọng Lệ sờ sờ gáy: "Không biết, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi, không nói chuyện cũng được, không sao cả."
Thương Trọng Lệ trả lời dứt khoát, Sở Nhuế sửng sốt, anh mất tự nhiên mà hỏi: "Cậu thích tôi ở điểm nào? Tôi thấy tôi chẳng có gì đáng giá để cậu thích."
"Vì sao?"
"Tôi không đẹp, tính cách cũng nhàm chán..."
"Không có." Thương Trọng Lệ ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt anh.
Sở Nhuế ngây người trước đôi mắt nghiêm túc của đối phương, ngơ ngác quên mất mình định nói gì.
"Không có...!Tôi cảm thấy anh rất cuốn hút."
Người bình thường không nói gì khi nói lời đường mật thường có sức sát thương rất cao, quả thật vậy, Sở Nhuế mím môi, đầu óc trống rỗng, quên mất mình phải làm gì.
Hai người tựa vào nhau thật gần, khoảng cách giữa hai chóp mũi còn chưa đầy 5 cm, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết trên gương mặt đối phương.
Tuy Sở Nhuế đeo mắt kính nhưng đôi mắt lại sáng ngời, trong veo, Thương Trọng Lệ nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: "Tôi hôn anh được không?"
Đầu óc Sở Nhuế vẫn chưa tỉnh táo lại, ngây người một lát thì mấp máy môi nghi hoặc: "Hả?"
Vừa dứt lời, môi đã bị đối phương phủ lên.
Trong nháy mắt, đất trời xoay tròn, ý thức hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên Thương Trọng Lệ hôn môi, cậu chỉ có thể thuận theo bản năng ngậm lấy môi anh, cũng không dám tiến vào, sợ anh chán ghét mình.
Cả người Sở Nhuế cứng đờ, không có phản ứng bài xích khiến cậu mừng như điên, ít nhất anh không đẩy cậu ra, cũng không ghét bỏ, như vậy là đủ rồi.
Một nụ hôn lướt qua như cánh bướm, Thương Trọng Lệ buông ra, nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của anh, nhịn không được mà hỏi: "Anh thấy sao?"
Sở Nhuế chưa từng trải qua chuyện này, chuyện tình cảm chẳng khác gì một tờ giấy trắng tinh, cũng chưa từng có cảm giác thích ai.
Nhưng trái tim anh đập rất nhanh, nhịp tim bình thường là 60-100 lần/phút, bây giờ chắc chắn tim anh đang đập với tốc độ hơ 120 lần/phút, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ nữa.
Đúng vậy, Sở Nhuế không thể suy nghĩ được gì, anh không thể dời lực chú ý.
Ví dụ như nhịp tim của anh bây giờ là bao nhiêu, ví dụ như gương mặt của Thương Trọng Lệ rất đẹp, dựa theo "Tướng số" của người xưa viết thì cậu có cốt cách tuấn tú, tướng mạo trung trực...
Nhưng anh không thể nghĩ về chuyện mình vừa bị hôn.
Sở Nhuế vẫn không nói gì, biểu tình cũng không có chán ghét, Thương Trọng Lệ không đoán được suy nghĩ của anh.
Vậy thì...
Thương Trọng Lệ lại cúi đầu, hạ xuống một nụ hôn.
Vẫn không có phản ứng gì.
Cậu hôn nhẹ, dừng lại lâu một chút rồi tách ra, nhưng khoảng cách không xa, hai cánh môi chưa đầy 1cm.
Vẫn không có phản ứng.
Lại hôn tiếp, lần này lâu hơn, cho đến khi nhiệt độ trên môi tăng lên, cậu mới buông ra.
Sở Nhuế vẫn choáng váng ngơ ngác nhìn cậu.
Thương Trọng Lệ có cảm giác thất bại, chẳng lẽ cậu hôn tệ đến thế, tệ đến mức anh cũng không muốn nói gì với cậu?
Thương Trọng Lệ uy hiếp: "Nếu anh không nói gì, tôi sẽ làm chuyện xấu với anh đó!"
Thanh niên ấm ức nói, Sở Nhuế nhất thời ngẩn ra, bất giác che miệng mình lại, vành tai đỏ ửng.
Thương Trọng Lệ thu hết phản ứng của anh vào đáy mắt, bỗng nhiên ý thực được rằng Sở Nhuế lần đầu hôn nên mới...!thẹn thùng ư?
Thương Trọng Lệ vui mừng, không nhịn được mà cong môi cười.
Thế thì huề nhau rồi, cậu cũng là lần đầu tiên hôn.
"Cậu làm gì...?" Sở Nhuế che miệng, lên án.
"Hôn anh đó."
"Cậu..." Sở Nhuế cứng họng: "Lần sau cậu đừng như vậy nữa, tôi không đồng ý đâu!"
Thương Trọng Lệ mỉm cười, vẫn còn cảm nhận được hơi ấm trên môi: "Làm gì mà cần anh đồng ý.
Anh Sở Nhuế, tôi phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng."
"...?"
"Anh đó, đẩy một chút thì mới động một chút, vì nghĩ cho hạnh phúc của mình, tôi phải đẩy anh thêm nhiều lần mới được."
Đẩy nhiều lần là sao?
Ánh mắt Sở Nhuế tràn ngập nghi ngờ, Thương Trọng Lệ giải đáp nghi hoặc của anh bằng cách nắm lấy tay anh, cúi đầu hôn xuống.
"A! Cậu đừng có..." Sở Nhuế nghiêm túc nói: "Tôi giận đó!"
Thương Trọng Lệ tùy ý nhún vai: "Vậy thì anh tức giận đi, dù sao khi vào ảo cảnh, anh vẫn sẽ không tự chủ được mà ôm tôi thôi..." Thương Trọng Lệ quan sát gương mặt ửng hồng của Sở Nhuế, ánh mắt vừa trêu đùa vừa nghiêm túc: "Anh hiểu ý tôi mà, đúng không?"
Sở Nhuế thấy thanh niên lại nghiêm túc, ở trong phòng, không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của cả hai, anh mím môi trả lời: "Cậu cho tôi một chút thời gian được không, trong lòng tôi rất loạn, tôi chưa từng có tình cảm với ai, tôi cần có thời gian suy nghĩ."
Thương Trọng Lệ đương nhiên tôn trọng quyết định của anh: "Được, tất nhiên là sẽ có anh có thời gian suy nghĩ rồi, nhưng anh cũng phải hứa với tôi rằng anh sẽ không cự tuyệt, tránh né tôi.
Trước tiên cứ thử chấp nhận tôi đã, được không?" Sở Nhuế không nói gì, Thương Trọng Lệ lại sốt ruột: "Được không, Sở Nhuế?" Cậu không cần da mặt nữa, da mặt với vợ mình cái gì quan trọng hơn hả?!
Sở Nhuế trừng mắt nhìn cậu, đôi mắt mờ mịt bị mắt kính che khuất.
"Tôi..." Sở Nhuế dời tầm mắt, ánh mắt của Thương Trọng Lệ quá nóng bỏng làm cho tim anh đập rất nhanh.
Đúng lúc này, trên máy tính xuất hiện một dòng chữ khiến Sở Nhuế chú ý.
【 Lời hứa 99: Phế vật chết rồi, biết chưa? 】
【 Đom đóm nhảy múa: Chim yến màu tím cũng chết rồi, phế vật cũng vậy, không thấy Loli, chỉ còn hai chúng ta thôi ư? 】
【 Lời hứa 99: Không, còn một người nữa.
】
【 Đom đóm nhảy múa: Còn ai nữa, phòng chat chỉ còn hai chúng ta thôi mà? 】
Sở Nhuế bỗng có dự cảm bất an.
【 Lời hứa 99: Không, còn một người nữa.
Cậu ta vẫn đang nhìn chúng ta.
】
【 Đom đóm nhảy múa: Ai thế? Này họ Hứa, đừng làm tôi sợ! 】
【 Lời hứa 99: Vẫn muốn nấp hả? Cậu vẫn đang xem chúng tôi mà đúng không, em trai mắt kính.
】
Sở Nhuế nhấn bàn phím, chậm chạp chưa thao tác, người đó thật sự biết, hay chỉ đang lừa anh?
Thương Trọng Lệ cũng đọc được những dòng tin nhắn, cảm thấy khó chịu vì Sở Nhuế bị dời lực chú ý, hỏi: "Anh xem cái này làm gì?"
"Trang web đen của thành phố S, không có tên cụ thể, chỉ có tên miền, tên miền cũng thay đổi theo thời gian, là một trang web rất thần bí." Sở Nhuế giải thích: "Trong lúc vô tình sửa lại tên miền tôi mới vào được, trang web có nhiều thứ ít người biết đến, có một số tổ chức ngầm và cả những sản nghiệp ma, có kênh nối liền với bên ngoài, tím lại là một trang web không thể bị cảnh sát truy cập.
Tôi âm thầm quan sát vài phòng chat lên quan đến trò chơi Tầm Bí, phòng chat này có tần suất nói chuyện cao nhất, trong phòng chat có sáu người dùng, mỗi lần họ online đều trò chuyện về Tầm Bí."
Thương Trọng Lệ cái hiểu cái không: "Anh giỏi thật!"
Sở Nhuế giật mình, Thương Trọng Lệ không hề giả tạo khen ngợi anh, anh đỏ mặt: "Cậu...!Cậu cũng vậy!".