Suỵt Ngoan Ngoãn Chút Nào

Hai vợ chồng ngồi trước ghế trước phòng cấp cứu, thời gian cứ thế trôi qua, khi chuông cửa vang lên bác sĩ và y tá đẩy người Phạm Ngọc Như bước ra.

" Bác sĩ tình hình em tôi thế nào rồi? "

" Hiện tại bệnh nhân đã ổn định, chỉ cần ở bệnh viện theo dõi hai ba ngày nếu không có gì thì có thể xuất viện về nhà. "

Phạm Tâm Châu nghe bác sĩ nói thế thì thở phào một hơi, hai người theo chân y tá về phòng bệnh riêng để tiện theo dõi chăm sóc cho Ngọc Như.

Đặng Tần Nhiên cầm một cốc nước lọc đưa đến cho cô, Tâm Châu nhận lấy uống.

" Em về nhà nghỉ ngơi trước, ở đây có Triệu Kỷ ở lại chăm sóc cho Ngọc Như rồi. "

Anh biết rõ cái chứng sợ ngủ qua đêm ở bệnh viện của vợ mình, Tâm Châu không thích ở bệnh viện qua đêm, cô rất sợ cái không khí vào đêm của bệnh viện, nếu có ở lại cô cũng không tày nào chộp mắt được.

Phạm Tâm Châu quay đầu nhìn Ngọc Như đang ngủ say rồi quay sang nhìn Triệu Kỷ.

" Chị dâu yên tâm hai người về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay tôi sẽ ở đây chăm sóc cho Ngọc Như. "

Tâm Châu suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý, trải qua những chuyện lúc nãy tâm trạng của cô cũng không yên ổn được. Cô còn chút sợ hãi khi nhớ lại hình ảnh Ngọc Như ngã xuống trước mặt mình, hơn nữa cô cảm thấy thân thể của mình không thoải mái cô bây giờ có chút mệt mỏi cô thật muốn nằm ngủ một giấc.

" Vậy nhờ anh nhé chăm sóc cho con bé, sáng mai tôi sẽ tới sớm, tôi sẽ mang đồ ăn sáng cho cả hai. "

" Chuyện nhỏ thôi, hai người về đi trời cũng khuya rồi. "

Sau khi hai người rời đi, Triệu Kỷ đi tới ghế bên giường rồi ngồi xuống, anh ta ngồi nhìn Ngọc Như nằm yên ổn trên giường mà có chút không nhịn được thở ra một hơi, cô bé này sao lại không may mắn đến thế, mới sáng còn bình thường bây giờ lại nằm trên giường…

Triệu Kỷ đã đến chỗ nhà của ba tên kia ngay sau xe Đặng Tần Nhiên rời đi, anh ta đã tự mình bắt mấy tên khốn đó nhốt trong nhà giam giữ của Phong Đông, một hồi tra hỏi cuối cùng bọn chúng đã khai ra người đứng sau.

Đó chính là Nguyễn Hoài Nam, Triệu Kỷ biết được vì chuyện Phạm Tâm Châu bất ngờ thông báo đã kết hôn với Đặng Tần Nhiên nên Nguyễn Hoài Nam sinh ra thù hận. Hắn ta chịu nhục nhã vì bị từ chối, vì bị cướp đồ, hắn không dám động tới Tâm Châu và Đặng Tần Nhiên nên mới ra tay với Ngọc Như.


Hắn ta biết rõ em gái có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng của Phạm Tâm Châu, hắn muốn Phạm Tâm Châu nếm mùi đau khổ.

Triệu Kỷ chưa nói cho hai vợ chồng lão đại biết chuyện này, anh ta cảm thấy ngày mai nói sẽ thích hợp hơn.



Về tới nhà Tâm Châu đã ngủ say trên ghế, anh nhẹ nhàng cúi người bế cô lên, đi vào trong, cửa nẻo đã được ánh cẩn thận đóng lại.

Anh đặt người cô xuống chiếc giường được phủ chăn ga mềm mại, rồi quay người đi tới tủ quần áo chọn một bộ đồ ngủ để thay cho cô.

Mặc dù động tác của anh đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cô tỉnh lại, Phạm Tâm Châu mở mắt nhìn thấy anh đang giúp mình cởi áo, cô chớp chớp đôi mắt rồi ngồi dậy.

" Em tự mình thay đồ được "

" Nếu em tỉnh rồi thì vào tắm sơ một chút luôn đi, trên người em có mùi của người đàn ông khác. "

" Hả mùi của người đàn ông khác nào… có hả…"

Cô cúi đầu ngửi mùi hương trên áo mình, cô không ngửi thấy mùi hương của ai cả mà, chỉ có chút mùi máu do máu của Ngọc Như dính lên.

Đặng Tần Nhiên híp đôi mắt lại có chút đen tối, anh bất ngờ vòng tay qua ôm lấy cô đứng lên.

" Anh…anh làm gì vậy thả em xuống! "

" Anh giúp em tắm rửa sạch sẽ, đi thôi tắm sớm kẻo khuya quá không tốt. "

" Hả??? "


" Từ từ…em…em… tự tắm được…"

Phòng tắm

" Em lại đây, định đứng như vậy không tắm à? "

Phạm Tâm Châu giờ phút này khuôn mặt đã đỏ như cái cà chua, cô đứng quay lưng với anh, hai tay che lấy khuôn mặt miệng hé mở ngập ngừng nói không liền mạch.

" Em…em…anh…anh…sao cởi hết đồ thế…em…sắp nổ mắt rồi…mau…mau anh mặc đồ lại… đi ra…em tự tắm được…"

Người đàn ông bình thản bước đến gần, bất ngờ eo của cô bị hai bàn tay của anh ôm lấy, Đặng Tần Nhiên cúi đầu nhìn xuống cô không chớp mắt. Ánh mắt chăm chú nóng bỏng của anh làm Phạm Tâm Châu vô thức tim đập nhanh hơn, cô cảm giác hai tay của anh như có nhiệt lực khiến hai bên eo cô có chút nóng rang.

" Nếu không để anh tắm cho em thì đêm nay em đừng hòng ngủ. "

Phạm Tâm Châu ngẩn đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng đẩy người anh ra, quay lưng lại đưa tay lên từ từ cởi đồ.

Mấy phút sau hai người đã ở dưới vòi sen, dòng nước mát lạnh từ trên chảy xuống hai thân thể nam nữ trần truồng.

Đặng Tần Nhiên chậm rãi dùng tay xoa đều sữa tắm lên khắp thân thể của Tâm Châu.

Cô đỏ mặt ngượng ngùng không nói được gì, cứ mặc anh muốn làm gì làm.

" Anh…anh…sao cứ xoa ở chỗ đó thế…em tự thoa được mà… như thế này…a…anh… làm gì… ưm đừng…"

Đặng Tần Nhiên vờ như không nghe thấy gì bàn tay to dài vẫn đang miệt mài chu du trên hai đồi núi hồng hào của người đối diện, anh di chuyển mặt tới sát gần cô nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, Phạm Tâm Châu mấy giây liền bị nụ hôn của anh chinh phục cô nhắm mắt hai tay chống trên ngực từ từ buông lỏng rồi vòng qua hông ôm lấy anh.


30 phút sau

Ngồi trên ghế, Phạm Tâm Châu được chồng tự tay sấy tóc, cô nhìn gương mặt vẫn còn cảm giác mơ màng lại thấy đôi môi mềm mại của mình có hơi sưng, tức thì nhớ lại hình ảnh lúc nãy ở trong nhà tắm.

Đặng Tần Nhiên để ý tất cả biểu cảm nhỏ này của vợ yêu, anh khẽ cong khóe miệng cười.

* Vợ anh dễ thương thật *

Suy nghĩ trong lòng của anh được cô nghe thấy rõ.

* Cô dễ thương…xùy miệng lưỡi người đàn ông *

Sau một lúc tóc của cô cũng đã khô, anh thu dọn cất máy sấy vào tủ gọn gàng, quay người lại đã thấy vợ yêu đã nằm trên giường đắp chăn lộ ra nữa thân trên.

" Chồng ngủ thôi, sáng mai chúng ta còn đến bệnh viện với Ngọc Như nữa. "

Đặng Tần Nhiên trèo lên giường, lật chăn chui người vào, vòng tay ôm lấy cô để cô xoay người đối với mình.

Một nụ hôn nhẹ lên giữa hai hàng chân mày, anh dịu dàng cất tiếng nói.

" Ngủ ngon nhé vợ. "

" Vâng anh ngủ ngon. "

Sáng hôm sau hai người cùng nhau vào bếp, nấu cháo vào ít bánh mì sandwich đem đến bệnh viện.

Mở cửa vào đã thấy Triệu Kỷ đang ngồi nói chuyện với Ngọc Như, thấy em gái đã tỉnh bước chân của cô di chuyển nhanh hơn kéo tay anh đi đến bên giường.

" Em tỉnh rồi à, đói bụng rồi đúng chứ, chị có làm chút đồ ăn sáng cho em nè. "

" Em không sao cả, chị đừng lo lắng nhiều nhé "

Phạm Ngọc Như nắm lấy bàn tay của chị gái, giọng nhẹ nhàng nói, cô nàng khi vừa nãy thức dậy đã nghe Triệu Kỷ kể tất cả mọi chuyện rồi, cô nàng không ngờ chuyện này là do Nguyễn Hoài Nam chủ mưu.


Ánh mắt của Ngọc Như lại chuyển hướng đến người của Đặng Tần Nhiên.

" Thì ra anh rể là ba nuôi của Nguyễn Hoài Nam, em không ngờ anh lại nuôi được một thanh niên như anh ta đó. "

Đặng Tần Nhiên nghe Ngọc Như nói liền nhận ra gì đó, anh quay sang nhìn Triệu Kỷ.

Triệu Kỷ bình tĩnh đối lại ánh mắt của anh, anh ta mở miệng nói.

" Đúng rồi anh, người chủ mưu chuyện này là Nguyễn Hoài Nam, anh tính xử lý cậu ta thế nào? "

Phạm Tâm Châu đồng tử ngưng lại trong giây lát, rồi cô quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông.

" Anh nói chuyện đêm qua là do Nguyễn Hoài Nam đứng sau sai khiến? "

" Đúng vậy. "

Lúc này khi đã xác định chắc chắn, cơn giận dữ trong lòng Phạm Tâm Châu không thể kiềm chế được nữa, cô đứng dậy chạy đi.

Đặng Tần Nhiên cũng đuổi theo sát phía sau cô, Phạm Tâm Châu nắm tay thành đấm.

* Nguyễn Hoài Nam thằng khốn bà đây không đánh mày thì bà không phải là Phạm Tâm Châu. *

" Vợ ơi đợi chút, chúng ta cùng đi. "

Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh cô đan năm ngón tay vào bàn tay của cô, muốn đi tính sổ thì phải có người bảo kê chứ.

Cô dừng chân lại lên tiếng hỏi anh: " Em là đi đánh con trai của anh đấy, anh thực sự muốn đi cùng em? "

Anh cong môi cười: " Con trai hư thì ba mẹ chúng ta dạy dỗ là đúng mà, em cứ việc dạy dỗ nó anh ở sau chống lưng cho em. "

" Vậy mới được chứ, đi thôi em muốn rất nôn cho cậu ta anh đòn rồi nè. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận