Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!


Lạc Anh nằm trên giường, khó ngủ đến lăn qua, lộn lại.
Cứ nhắm mắt lại thấy cảnh tuyết như xưa, bóng dáng bên gối yểu điệu, mùi hương hoa như ẩn như hiện.

Tỉnh lại thì thấy trống rỗng như không, đẩy cửa sổ ra tìm kiếm, đèn đóm sắp tàn mà chẳng thấy cố nhân quay đầu.
Đêm lạnh như nước.
Cho đến khi cổ họng hơi ngứa, nàng mới phát hiện ra thế mà mình lại đứng sững sờ ở đây đã non nửa canh giờ rồi.
Giơ tay để đóng cửa sổ, bỗng thấy một bóng người quen mắt ở đầu bên kia làm nàng dựng ngược tóc gáy lên trong nháy mắt.
Đến cả đóng cửa sổ mà Lạc Anh cũng không kịp làm, nhanh chóng ngồi sụp xuống để che giấu bản thân.

Sau đó mới dần dần thò nửa mặt lên, nương nhờ ánh trăng, cuối cùng đã nhìn rõ được khuôn mặt của người kia.
Không sai, chính là gã giả mạo đánh xe, bắt cóc nàng đi bộ lạc Thản Thản.
Trăng treo giữa trời.
Ánh trăng như một cái chậu bạc rất lớn đang treo.

Ánh bạc trải khắp ngã tư đường, làm dịu sắc đêm.
Thế mà máu Lạc Anh sắp đông lạnh hết đến nơi rồi.
Từ Châu cách Ưng Thiên không còn xa nữa, không ngờ được gã này lại như âm hồn không tan, truy đuổi suốt đường đến tận đây.
Nàng lại liếc một cái, không ngờ lần này suýt nữa đã làm nàng sợ đến hồn phi phách tán.
Gã Bắc Ngụy kia rút loan đao vẫn đeo ở thắt lưng ra.

Dưới ánh trăng, lưỡi đao lóe lên bàng bạc, nhìn sắc bén vô cùng, làm cho lông tóc của người ta phải dựng ngược hết cả lên.
Hai chân nàng mềm nhũn, lưng dính vào tường, từ từ trượt xuống ngồi xổm dưới đất.
*
Vì Ngọc Xuân bận việc ở Từ Châu, không thể xong trong nhất thời được, đám người bèn ở lại quán trọ.
Hai đứa bé, mỗi ngày một lớn.

Sinh nhật của Đậu Miêu sắp đến, Ngọc Xuân dứt khoát đi đánh cho bé một cái khóa bạc, thìm Bào lại bận tết cái dây đeo.
Chỉ có Thúy Nhi là đứa trẻ choai choai, không thể ngồi yên được, luôn muốn ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh.

Bởi vì đêm hoảng loạn đó, Lạc Anh quản lý mọi người rất chặt.

Đến cả Ngọc Xuân xin hộ mà cũng không cho phép, chỉ bắt mọi người ở trong quán trọ, không được đi bất cứ chỗ nào.
Trong lòng lại vô cùng áy náy, cộng thêm lo lắng hãi hùng, đêm đêm không yên giấc.


Hai ngày liên tục, quầng mắt đã hiện một tầng xanh.
Ngọc Xuân có nhìn thấy, nhưng cũng không biết tại sao lại thế.

Có lòng muốn tán chuyện mấy câu với nàng để nàng hạ lòng phòng bị, lại không ngờ đã chạm phải đề tài cấm kỵ.

Lạc Anh hệt như một con thỏ bị hoảng sợ, thà chết cũng không chịu mở miệng.
Cậu ta rất đau lòng mà cũng chẳng thể làm sao, chỉ đành nghe theo nàng.

Đồng thời, cũng đẩy nhanh quá trình làm việc, nhanh rời khỏi Từ Châu.
Vốn muốn dùng một tháng để làm việc, cậu ta đã đi sớm về muộn, ép thành khoảng mười ngày.

Lúc thông báo hôm sau sẽ rời khỏi Từ Châu, Lạc Anh cũng chẳng vui vẻ hơn được là bao.
Trong sân sau quán trọ, Ngọc Xuân đang chỉ chỗ đặt hành lý, thím Bào và Thúy Nhi, mỗi người bế một em bé, tay cầm trống bỏi chơi đùa.
Lạc Anh nhìn ra đầu phố theo thói quen.
Gã Bắc Ngụy kia đang đứng ở cửa quán trà đối diện, đôi mắt như chim ưng của gã đang nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, vẻ mặt không cảm xúc.
Rõ ràng ánh nắng xuân tháng tư ấm áp, nàng lại hệt như dấn thân vào đầm nước lạnh.
Sau khi mọi người lên xe, Ngọc Xuân ở phía trước đánh xe.
Xe ngựa dần chạy ra khỏi quán trọ, hướng ra đường lớn, mà gã kia cũng cầm đao lên, đứng dậy, đi thẳng theo xe.
Lạc Anh mạnh mẽ quay đầu lại, hét ra tiếng chói tai: “Dừng xe, dừng xe!”
Xe ngựa dừng lại cấp tốc, may mà thím Bào và Thúy Nhi ôm hai bé rất chặt, nhưng đều nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng.
Rèm cửa xốc lên, ánh sáng mặt trời chiếu lên mồ hôi trên mặt nàng.

Ngọc Xuân đưa tay lau bên thái dương giúp nàng, dịu dàng nói:
“Sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?”
Lạc Anh có miệng mà khó trả lời.
Nàng có thể nói sao đây? Lẽ nào nói có người đang đuổi giết bọn họ, ở ngay phía sau xe ngựa.
Nếu thế thì ắt sẽ liên lụy ra một đống sự việc, ví dụ như rốt cuộc Tiểu Ngọc là ai, hai anh em Ninh Mặc, Ninh Nghiên lén giao dịch phản quốc…..
Biết càng nhiều thì số người bị liên đới càng rộng.
Lạc Anh nâng mắt, nhìn khuôn mặt đang nhìn mình lo lắng, cuối cùng, quyết nhẫn tâm.
“Tôi, tôi hơi không thoải mái…”
Lúc này đây, ánh mắt nàng mờ mịt, sắc mặt tái xanh, hai bên tóc mai ướt đẫm, nhìn đúng là dáng vẻ thân thể không khỏe.
Ngọc Xuân không hề nghĩ ngợi gì nhiều, khẽ nói một câu:
“Thứ tội.”
Bèn giơ hai cánh tay ra, bế ngang nàng lên, trở lại phòng trọ trước mắt bao người.

Đơn giản là canh giờ này cũng chẳng có ai đến ở, trong phòng vẫn bày biện y hệt đêm qua.
Sau khi đặt Lạc Anh xuống, Ngọc Xuân còn kéo chăn cho nàng một cách tỉ mỉ, giọng nói dịu dàng:
“Nàng nằm nghỉ trước đi, tôi đi mời thầy thuốc đến.”
“Hả, đừng!”
Lạc Anh túm tay áo cậu ta, đôi mắt bị hơi nước che kín:
“Chỉ là tôi không nghỉ ngơi tốt thôi, ngủ một giấc là được rồi.”
Nói xong mới phát hiện nàng vẫn còn đang túm ống tay áo của cậu ta, bèn vội thả ra.
Nhưng không ngờ, bỗng tay ấm áp, cả bàn tay đều được lòng bàn tay của cậu ta bao lấy.
Lạc Anh ra sức rút ra, không có hiệu quả, lại tăng thêm lực, vẫn chẳng hề khác biệt như cũ.
Giờ nàng mới phát hiện ra, sức mạnh của nam và nữ khác xa đến mức nào.

Cộng thêm đôi con ngươi đen láy của Ngọc Xuân nhìn chằm chằm vào nàng, hệt như có nghìn lời muốn nói.
Nàng không kiềm nổi mà hoảng hốt, lại hơi tức giận, hung hăng bóp lại.
Lần này, Ngọc Xuân thả lỏng tay.
Lạc Anh giãy thật mạnh, nhanh chóng giấu hai tay vào trong chăn, chỉ thò mỗi đầu ra, ánh mắt phòng bị, nhìn thẳng vào cậu ta:
“Ngọc Xuân, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Đừng quên, chúng ta là vợ chồng giả, hy vọng cậu tự trọng!”
Giọng điệu nghiêm túc, chưa bao giờ nàng nói nặng nề như thế.
Đôi tròng mắt của Ngọc Xuân co rút lại, sau đó cụp mi ngay lập tức.
Thật ra, cậu ta được sinh ra với dáng vẻ rất đẹp.
Khác hẳn với vẻ trong trẻo mà lạnh lùng, cô độc của Lý Diên Tú, phong độ người trời của Ninh Mặc, vẻ cao to, dũng mãnh của Tần Miện, ngũ quan của Ngọc Xuân nhạt hơn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như gió xuân vậy.

Đặc biệt là đôi mắt kia, lúc hơi khép hoặc cụp xuống, có mấy phần đáng thương, vô tội, làm cho người ta thấy mà thương.
Tình cảm của cậu ta cũng giống như con người cậu ta vậy, hệt như nước suối chảy róc rách, nhỏ giọt mà không suồng sã; lại giống như gió xuân tháng ba, ấm áp mà không cuồng liệt.
Che chở mọi đường, săn sóc khắp nơi, làm việc cẩn thận, chỉ sợ có chỗ nào đường đột, lại sợ không chăm sóc nàng toàn vẹn được.
Tiếc rằng, người mà cậu ta nhớ thương lại xem phần thật tình mỏng manh, run rẩy này như hồng thủy, mãnh thú, không muốn lây dính một chút nào.
Cứ như là con khỉ hồi thơ ấu, cậu ta chịu nỗi đau mà không người thường nào có thể chịu được, nhổ hết từng sợi lông một, rồi mặc lên cho mình từng lớp áo, xinh đẹp, gọn gàng, đi đến trước mặt người ta.
Đến lúc ở trước mặt nàng, lại chỉ vì một cái nhìn mà đã bị đánh đến trở về nguyên hình trong nháy mắt.
Không có sức lực, cũng chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, Ngọc Xuân đứng dậy, để lại một câu:
“Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi mang Tiểu Ngọc ra ngoài chơi, đỡ cho con bé làm ầm ĩ, cô không ngủ được.”
Lạc Anh nhìn theo bóng lưng cô đơn của Ngọc Xuân, mạnh mẽ quay đầu đi, không dám nhìn cậu ta nữa.


Khẽ nói một câu:
“Chăm sóc Tiểu Ngọc thật tốt nhé, đừng để con bé phải chịu tủi thân gì.”
Ngọc Xuân dừng chân lại, nhìn nàng, mặt mày thoáng qua một tia ngờ vực.

Bất đắc dĩ, nàng đã quay đầu đi từ lâu, chỉ để lại cái gáy cố chấp cho cậu ta.

Ý là từ chối, không cần nhiều lời nữa.
Cậu ta khẽ thở dài từ tận đáy lòng, nói: “Bất kể cô muốn nghe hay không, tôi đã xem con bé là con gái ruột từ sớm rồi.”
Cửa dần khép lại, tiếng bước chân của cậu ta xa dần.
Nước mắt của Lạc Anh đã thấm đẫm tóc mai, nàng cắn chăn thật chặt, dùng toàn bộ sức lực mới có thể làm cho bản thân không khóc ra tiếng.
Vốn tưởng rằng có thể mang Tiểu Ngọc sống bình lặng cả đời, nhìn đứa bé lớn dần lên.

Thế mà chẳng ngờ, cuộc sống này lại kết thúc nhanh như thế.
Thời gian không đợi người, nàng không thể cứ thương xuân tiếc thu mãi được.
Lạc Anh ngồi thẳng dậy, ra sức gạt nước mắt, đi tìm bút và giấy trên bàn.
Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từng giọt, từng giọt trên giấy, làm nhòe đi chữ viết.

Nàng muốn lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều.
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng, chỉ còn lại một câu:
‘Tôi đi rồi, đừng tìm tôi, nuôi dưỡng Tiểu Ngọc cho tốt.
Lạc Anh’
Sau khi đặt tờ giấy lên chỗ có thể thấy rõ ở trên bàn, nàng xé ga giường thành mấy mảnh, tết lại thành dây thừng, gom hết dũng cảm, đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống quán trà đối diện, quả thật là gã Bắc Ngụy kia vẫn còn ở đó.
Lần này, gã đã tìm trúng mục tiêu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Anh giơ tay lên làm động tác cắt cổ.

Đồng thời cười lạnh một cái, nói thầm:
“Cẩu tặc!”
Hiển nhiên là gã kia không ngờ thế mà nàng có thể làm ra động tác như thế, lập tức sững sờ.
Tranh thủ lúc này, Lạc Anh đóng cửa sổ thật mạnh.

Rồi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy sang phía bên kia.
Trong gian phòng thượng hạng này có cửa sổ ở hai mặt.
Một mặt là cửa sổ lớn ở ngã tư đường, còn bên kia là cửa sổ nhỏ, vừa đúng phía trên chuồng ngựa ở sân sau.
Lạc Anh nhìn xuống nóc chuồng phía dưới, sau khi cân nhắc trong lòng, nhanh chóng thả dây thừng xuống.

Sau đó, dứt khoát nhảy qua cửa sổ, đu dây xuống dưới.
*
Phố xá ồn ào, náo nhiệt, người ngựa tấp nập.
Từ Châu giao giữa nam và bắc, hết sức phồn hoa, là nơi mà trấn nhỏ đất bắc không thể nào so sánh được.

Hai bên đường đầy kín hộ bán hàng, các cờ hiệu đầy màu sắc tung bay theo gió.

Đừng nói cô bé choai choai như Thúy Nhi, người nghiêm túc như thím Bào mà trong lúc nhất thời cũng bị hoa mắt, tặc lưỡi không ngừng, luôn miệng nói không ngờ thế gian còn có nơi như thế.
Chỉ duy nhất Ngọc Xuân.
Vẻ mặt cậu ta hoảng hốt, trong lòng bất an vô cùng, đến cả Thúy Nhi gọi mà cậu ta cũng chẳng nghe được gì.
“Cái gì?”
Thấy cậu ta như thế, Thúy Nhi rất không vui, bẹp miệng, chỉ vào giữa đám người đen đặc ở phía trước.
“Lão gia, lúc nãy tiểu thư muốn xem xiếc khỉ, nô tỳ nói với ngài mấy lần.

Giờ thì hay rồi, người đã vây đông như nêm cối, đi qua cũng chẳng thấy nổi cái lông khỉ.”
Ngọc Xuân không khỏi bật cười: “Càng đi về phía nam, loại hình như này càng nhiều hơn, cũng không phải là chỉ có hôm nay thôi.”
Nâng mắt lên nhìn ra xa, thấy một tiệm may quần áo, không khỏi chỉ:
“Tiết trời Từ Châu ấm áp, quần áo của mọi người đã không hợp nữa, đều đi vào chọn hai bộ đi.”
Có quần áo mới để mặc, Thúy Nhi vui vẻ còn không kịp nữa.

Thím Bào lại từ chối liên tục, cuối cùng cũng không lay chuyển được Thúy Nhi.

Thế là mỗi người bế một em bé, dần đi vào tiệm.
Ngọc Xuân dặn dò chủ quán một câu rồi đứng ra ngoài cửa, suy nghĩ đã bay lên tận chín tầng mây từ lúc nào rồi.
Hình như từ khi đến Từ Châu, Lạc Anh đã trở nên rất không bình thường.
Đến ba ngày trước thì tình hình này càng lộ rõ hơn.

Cấm Thúy Nhi và thím Bào ra ngoài, vì Thúy Nhi tranh cãi còn mắng một trận hung dữ.
Trước đây, việc này chưa từng xảy ra.
Nàng như vậy, rất giống đang trốn tránh người nào đó.
Đột nhiên, đầu óc Ngọc Xuân như bị sét đánh.
Cậu ta nhanh chóng lấy một miếng bạc trong người ra, đặt lên bàn, dặn thím Bào đang thay đồ cho Tiểu Ngọc một câu, rồi co cẳng chạy về quán trọ.
Trên đường người đông, cậu ta cố gắng hết sức chen lên phía trước trong biển người.

Lòng nóng như lửa đốt, dường như sắp thiêu cháy cả cậu ta rồi.
Vết sẹo kia, vết sẹo trên mặt Lạc Anh.
Nhất định nàng lại gặp phải người nào đó rất đáng sợ, thế nên mới tránh còn không kịp.

Tình hình như hiện nay, chỉ sợ là người kia đã tìm đến trước mặt, cũng không thể trốn nữa, nên nàng mới bảo dừng xe, ở lại.
Mà còn mình thì sao, đã làm những việc ngu xuẩn gì chứ?
Giờ đây họ đều ở bên ngoài, đi dạo vui vui vẻ vẻ.

Chỉ để lại một mình nàng trong gian phòng kia, cô độc, sợ hãi, chờ đợi thời khắc khủng bố đang đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận