Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!


Bực tức trong lòng hắn ta trải qua thời gian dài bị kìm nén, nay đã bùng nổ trong nháy mắt, ở nơi như cái nhà giam này thêm một khắc cũng không chịu nổi nữa.
Thấy hắn ta tức giận đùng đùng lao ra ngoài, Ninh Mặc vội tóm lại: “Đi đâu?”
“Xuất cung, về nhà!”
“Lại manh động rồi.”
Ninh Mặc khuyên hắn ta: “Anh mới an phận mấy ngày, bây giờ lại muốn làm loạn lên với họ? Một chút tủi thân mà cũng không nhịn được thì sao có thể thành công được?”
Trái tim của Lý Diên Tú đã nguội lạnh từ lâu: “Vốn quay về đây là do anh nói có cách để cứu Nghiên nhi.

Bây giờ lại bảo tôi nhịn, nhưng rốt cuộc phần nhẫn nhịn chịu đựng này có thể thành sự hay không thì ai cũng không biết.

Nếu thế thì tôi thà tìm nơi núi rừng hoang dã làm một nông dân, từ nay về sau rời xa khỏi chốn dơ bẩn này.”
“Lại nói đùa rồi phải không?” Quen biết nhiều năm, Ninh Mặc không ngờ khi hắn ta cứng đầu lên lại khó thuyết phục như thế.
Nhưng dù có khó hơn nữa cũng phải quan tâm.
“Anh là cháu ruột của Thái hậu, sao bà ta có thể dễ dàng buông tay? Hơn nữa nếu anh bỏ đi thật, thế cục này mới đúng là hết cách xoay chuyển đấy.”
Lý Diên Tú quay đầu nhìn Ninh Mặc, thấy mặt mày hắn mang ý cười yếu ớt lại trầm tĩnh, kiên định.

Hắn ta bất giác hơi hoảng hốt, không biết từ lúc nào họ đã không phải là những thiếu niên phóng khoáng tùy tiện của quá khứ nữa, mà là người cầm lái cần gánh vác giang sơn xã tắc, lê dân trăm họ rồi.

Hắn ta có thể làm được không?
Bên ngoài có Bắc Ngụy như hổ rình mồi, bên trong có sĩ tộc, ngoại thích không ngừng đấu tranh.

Vương triều này đã thật sự bấp bênh sao? Chỉ dựa vào ba người bọn họ, có thể xoay chuyển cục diện thật sao?
Hắn ta không biết.
Thấy Lý Diên Tú mù mờ trong lòng, Ninh Mặc vỗ vai hắn ta, đổi chủ đề: “Đúng rồi, lần trước có nói với anh mỗi năm trong triều đều tiến công cho Bắc Ngụy, rất nhiều đại thần bất mãn trong lòng lại khổ nỗi thế đơn lực mỏng, không có cách nào chi phối.

Năm nay lại phải chuẩn bị rồi, anh có muốn tự đi xem thử không?”
“Tôi?”
Lý Diên Tú không biết ra sao, lại hiểu rõ rất nhanh chóng: “Là anh đang sợ có người mượn cơ hội gây rối?”
“Gây rối thì không sợ, mà ngược lại đây là một miếng thịt mỡ, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm nữa.

Lần này là đến lượt Lâm Châu và Kiền Châu, e rằng sẽ sinh sự.”
Lý Diên Tú ngỡ ngàng: “Không phải nhà tổ họ Ninh các anh ở Kiền Châu à?”
Ninh Mặc cười khổ: “Nếu chỉ có một Ninh gia thì còn dễ nói.

Trong triều mới xuất hiện mấy vị quý tộc mới, cứ năm vị thì có ba ở hai nơi kia.

Quan hệ trong đó rắc rối khó gỡ, không dễ đào sâu.

Nay lại đều là tâm phúc trước mặt Thái hoàng thái hậu, ai cũng không dám đắc tội.

Suy đi ngẫm lại, việc này chỉ có mình anh là thích hợp nhất.”
Lý Diên Tú vừa nghe, thật ra trong lòng đã âm thầm đáp ứng rồi.

Nhưng là bạn tốt nhiều năm, muốn làm Ninh Mặc khó xử.

Hắn ta bèn cố ý nói: “Được rồi, anh dỗ tôi quay lại nói có biện pháp là giả, để tôi đi lội bùn là thật.

Sao tôi lại theo lời con cáo già nhà anh được, nếu tôi không đi thì làm sao?”
“Nếu anh không đi, chỉ sợ sự diệt vong của triều đình này lại càng nhanh hơn mấy phần.”
Ánh nến ảm đạm hơn, nguồn sáng mỏng manh kéo cái bóng của hắn thật dài, hắt lên trên cửa sổ.
Lý Diên Tú bỗng cảm thấy rùng mình lạnh lẽo.

Nhấc chén trà trên bàn lên uống một ngụm, khó khăn nhịn vị đắng chát mới phát hiện hóa ra nước trà đã nguội lạnh từ bao giờ.
Lý Diên Tú tiện tay chỗ trà còn lại vào hũ bạch ngọc ở bên cạnh, đặt chén xuống: “Tôi đi là được, phải nói đến mức dọa người thế sao.”
Ninh Mặc không lên tiếng, qua một lúc lâu mới nói: “Hôm kia Thái hoàng thái hậu gọi tôi, muốn tôi chọn một vị trí trong số chức quan còn trống.

Tiện thể cũng khuyên nhủ anh, có ý muốn anh đi Hộ bộ.”
Lý Diên Tú không nghe vào đầu việc này, hắn ta dựa về phía sau, hai chân thon dài khỏe mạnh gác lên một cái ghế nhỏ: “Thôi đi, mặc dù tôi không từng xung đột với Châu Thành Lễ, nhưng vô cùng khinh thường cách hắn làm người.”
“Cho nên tôi đã chủ động nhận việc thay anh rồi.

Đợi anh đi Kiền Châu thì tôi sẽ đến Hộ bộ trình diện.”
“Thật hay giả đấy?”
Lý Diên Tú ngồi dậy ngay lập tức, đúng vào lúc này tâm nến bùng nổ ra hai phát, chiếu sáng căn phòng hẳn lên trong chớp mắt, cũng giúp hắn ta nhìn rõ ánh mắt của Ninh Mặc.
Đó là sự kiên định, cương quyết vô cùng sau khi hạ quyết tâm.
“Tôi có chút khó hiểu thật sự.”
Lý Diên Tú hơi mờ mịt, hai người tách ra chỉ có mấy năm mà thôi.

Nhưng dường như bạn tốt trải qua rất nhiều việc, ít nhất thì làm cho hắn ta không nhìn thấu.”
“Anh không cần hiểu, anh chỉ cần biết tôi sẽ không hại anh là được.”
Giọng nói dịu dàng của Ninh Mặc vẫn y như cũ, hắn tiện tay rót một chén trà.
Nước trà được rót từ từ vào chén ngọc, giọng nói của hắn dịu dàng như nước:
“Vốn tưởng nỗi đau dời đô sẽ làm cho bọn họ thay đổi hoàn toàn, chấn chỉnh đội ngũ.

Không ngờ vẫn thói tham ô như cũ, ích lợi che tâm.

Cứ cho là không có người Bắc Ngụy, chỉ sợ sớm muộn gì thiên hạ cũng phải sụp đổ.

Từ mấy thứ gốc rễ đã thối nát này lại nở ra mấy đóa hoa đẹp, chẳng qua cũng là phồn hoa nhất thời ở mặt ngoài thôi.

Đáng buồn cười là họ lại vẫn tưởng rằng đưa mấy thiếu nữ đi Bắc Ngụy hòa thân, tặng chút ngân lượng an ủi là có thể bình an vô sự.

Đáng cười lại đáng buồn.”
Trăng lạnh như nước, Lý Diên Tú giật nảy cả người như con cá chép, ngồi bật dậy bịt miệng Ninh Mặc:
“Anh điên rồi?”
Vẻ mặt Lý Diên Tú nghiêm túc: “Anh vẫn luôn thận trọng mà nay lại phát ra oán thán thế này.

Nếu bị người có lòng nghe thấy, Ninh gia cũng không bảo vệ anh được.”
“Nghẹn lâu quá rồi cũng cần phải giải tỏa.” Ninh Mặc cười nghịch ngợm, làm gì còn dáng vẻ thận trọng mọi khi nữa.

Hắn cầm chén trà lạnh lên lại chẳng thấy đắng chát, uống một ngụm.
Không biết là khát thật hay là mượn chén trà lạnh dập tắt lửa giận không thể phát ra ở trong lòng.
Thấy bạn tốt như thế, Lý Diên Tú cũng im lặng theo.
Một lúc sau, hắn ta nói: “Tôi không biết rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nếu anh muốn đi Hộ bộ, phải cẩn thận mọi chuyện.

Tôi sẽ chạy một chuyến đi Kiền Châu bên kia, không quan tâm là quý tộc mới hay đại thần cũ, cái tên Lý gia này vẫn còn dùng tốt.”
“Thế tốt rồi.”
Ninh Mặc đặt chén trà xuống, đưa tay ra, một đôi mắt sáng lấp lánh như sao: “Nhất định chúng ta phải thay đổi hành vi, xoay chuyển càn khôn!”
Lý Diên Tú cũng bị rung động bởi những lời này của hắn, hồi lâu sau cũng vươn tay ra đập thật mạnh vào bàn tay đang đợi chính mình kia, sau đó nắm thật chặt lại.
Về chuyến đi của Lý Diên Tú, Lý Uyển không vui vô cùng.
Bà ta không hay để ý đến mọi việc, nhưng những quan hệ quan trọng ở trong triều thì bà ta vẫn hiểu được.
Lúc Lý Minh Hoa quay lại thì nghe thấy cháu gái đang tận tình khuyên can:
“Cháu nói sao phải làm thế chứ? Cháu mà muốn nhập sĩ, đương nhiên ta cao hứng cả trăm lần ở trong lòng, nhưng sao phải chọn cục xương cứng đờ này mà cắn chứ.

Ninh gia Kiền Châu, Châu gia Lâm Châu, làm gì có ai là đèn cạn dầu (dễ bắt nạt) đâu? Sau này trên triều lại cho cháu một vố thì đừng nói ta không bảo vệ cháu.”
Giọng nói của Lý Diên Tú truyền ra từ bên trong:
“Chẳng qua là thu thuế, tiện đường du sơn ngoạn thủy, sao qua miệng cô lại như là cháu phải đi qua núi đao biển lửa vậy.”
“So với núi đao biển lửa còn khó giải quyết hơn, cháu nghe lời ta đi, không được đi!”
Lý Minh Hoa gật đầu với tiểu hoàng môn ở bên cạnh, tiểu hoàng môn ngầm hiểu, tranh thủ lúc thích hợp cất giọng bén nhọn, hô lớn:
“Thái hoàng thái hậu giá lâm.”
Bên trong yên lặng, theo sau là một đợt tiếng vang có tiết tấu hỗn loạn truyền ra.
“Cô.”
Ngay sau Lý Uyển là Lý Diên Tú bình thản, lịch sự, lễ phép chào hỏi một tiếng:
“Bà trẻ.”
“Đều ngồi xuống đi.”
Dù lời nói như thế nhưng hai người cũng đợi Lý Minh Hoa chậm rãi đi đến vị trí trên cùng ngồi xuống, rồi mới từ từ ngồi xuống theo thứ tự.
Lý Minh Hoa nhìn hai người một lượt, phát hiện mắt Lý Uyển hơi phiếm hồng, bèn di chuyển ánh mắt, quan tâm hiền từ:
“Lần Diên Tú đi Kiền Châu này, chuẩn bị bao giờ thì khởi hành?”
Lý Diên Tú còn chưa kịp trả lời, Lý Uyển đã giành trước một bước:
Cô thật sự muốn để nó đi Kiền Châu? Nơi đó là tình huống thế nào, một đứa bé như nó chẳng hiểu gì về mấy nhà ở đó, trừ khi cô cũng không rõ ràng?”
Lý Minh Hoa kiên nhẫn nói: “Diên Tú có lòng ra sức vì triều đình, đến ta cũng nhìn ra được, sao ngươi còn hồ đồ thế!”
“Muốn ra sức đóng góp thì còn có nơi khác có thể đi mà.

Lễ bộ, Hộ bộ, ở đâu mà chẳng là công việc béo bở? Tội gì phải làm việc tốn công vô ích này?”
Lý Minh Hoa thật sự hận rèn sắt không thành thép đối với cháu gái này của mình, dứt khoát không thèm để ý.

Quay đầu hỏi Lý Diên Tú: “Nếu ngươi đã tự mình xin lệnh trên triều đình, nghĩ cũng tất đã chuẩn bị chu đáo vẹn toàn rồi.

Lần này đi làm việc, ngươi chỉ cần để ý làm theo suy nghĩ của mình.

Có việc gì thì bà trẻ sẽ gánh thay ngươi.”
“Cảm ơn bà trẻ.”
Lý Diên Tú nhẹ nhõm từ đáy lòng.
Dù sao hiện nay ở trong triều vẫn là Lý Minh Hoa cầm quyền, một câu nói của bà ta thì việc khó khăn đến đâu cũng không khó như thế nữa.
“Được rồi, lần này ở trong cung lâu vậy, ngày ngày đều đối mặt với hai bà già chúng ta, nhìn cũng mệt đi.

Từ nay đến lúc lên đường còn hai ngày, hai ngày này ngươi tùy tiện đi, chớ để nhỡ chính sự là được.”
Lý Diên Tú đang nghĩ muốn tìm một cái cớ để xuất cung, vừa nghe được thì lập tức mừng rỡ.

Ngay cả đồ đạc cũng lười thu dọn, sau khi cảm ơn Lý Minh Hoa thì đã bắt đầu tính toán công việc sau khi xuất cung.
Đợi hắn đi khuất, Lý Uyển oán thầm: “Càng ngày cháu càng không hiểu cô rồi, nếu ngài thương nó thật thì đừng để nó đi lội bùn nữa.

Tính cách của nó lại chẳng được mài dũa gì cả, nếu đắc tội mấy người này thì về sau làm thế nào ở trong triều được?”
Lý Minh Hoa nhìn Lý Uyển thật kỹ, lời nói ẩn ý:
“Cháu trai này của ngươi thông minh hơn ngươi nhiều.”
Nói xong, bà ta cũng lười để ý đến Lý Uyển, nhìn chằm chằm ngoài cửa, hơi thất thần.
Bên ngoài, ánh sáng chiếu rọi lại không chiếu qua nổi trái tim đã mục nát này của bà ta.

Đầu tiên là tên nhóc nhà họ Ninh đi Hộ bộ, sau lại là Lý Diên Tú chủ động nhận việc.

À, hình như còn có thằng nhóc họ Tần kia, nay nó nắm Cấm vệ quân trong tay, an toàn của cả hoàng thành cũng trong lòng bàn tay nó.
Ba người kết bạn từ nhỏ, tuổi còn tương đương nhau.
Lý Minh Hoa khẽ dựa vào phía sau, trong đầu hiện lên chuyện cũ năm xưa.
Nhớ mang máng một ngày xuân năm Kiến An thứ ba, cũng là ba vị thiếu niên kết nghĩa vườn đào, hứa hẹn sẽ lật đổ □□*, cùng kiến tạo sự nghiệp vĩ đại.

Kết quả thì sao?
Chỉ sợ cỏ dại trên phần mộ của thiếu niên họ Lạc** kia đã mọc quá đầu người rồi.

Giống như tên hắn, y hệt một ngôi sao băng rực rỡ, sáng ngời chói mắt lại chỉ lướt qua trong chốc lát.
Thế gian luân hồi, sao lại tương tự vậy?
Bọn nó còn tưởng bản thân rất giỏi giang, nhưng bọn nó không biết hành động mà tự cho là vĩ đại này ở trong mắt bà ta đáng cười biết bao nhiêu.
Bà ta sẽ không ra tay, mà sẽ yên lặng nhìn xem bọn nó làm thế nào.

Sau đó, lúc có cơ hội thích hợp, nhẹ nhàng vươn một ngón tay, tình bạn nhìn như rất kiên cố không thể phá hủy ấy sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt.
Giống như lời thề son sắt dưới gốc cây đào của ba thiếu niên kia nhiều năm về trước.
~~~~~~~~~~
* Chắc là ông nội Phương Cẩn như chương 21
** Chữ “Lạc” này khác với chữ “Lạc” của “Lạc Anh”.

Hay là “thiếu niên” này là ông nội ruột của Lạc Anh? Lúc bà nội lởm ôm cha Lạc Anh đi đã thay đổi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui