Editor: Thanh Việt
Beta: Sangria.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A… Đau đau đau ——“
Lý Tấn bị đau rên lên, va vào một thân cây mới dừng lại được, anh cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, “Không sao chứ? Có bị thương không?”
Cậu bé bị doạ toát mồ hôi lạnh toàn thân, muốn khóc nhưng lại nghẹn lại, nhìn thấy anh mặt mày xám tro nhếch nhác, hít mũi xin lỗi.
“Xin lỗi thầy Lý… Hu hu thật xin lỗi.”
“Được rồi được rồi không sao cả, đỡ thầy đứng lên được không? Cánh tay của thầy hơi đau.”
Nó vội vàng bò ra khỏi lồng ngực anh, trên mặt đất đều là đất đá khô cằn, toàn bộ trên sườn núi đều là những nhánh cây lộn xộn.
Che cánh tay lại, bụi bặm trên mặt còn dính dính trên mí mắt, đi quanh đống cành lá hỗn độn chung quanh, gọi to, “Giáo sư Kỷ! Cô Lữ?”
Ở nơi sau cành cây khô ráo vang lên tiếng xào xạc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây… Ở đây, thầy Lý.”
“Cô Lữ!” Anh vội vàng chạy tới, nhìn thấy cô đang xiêu vẹo ngã trong một đống cành cây, nhẹ nhàng thở phào, “Cô không bị thương chứ?”
Cô qua loa phủi lá khô trên mặt, ho khan hai tiếng, “Không, không sao, khụ, may có hai nhánh cây này, lúc tôi ngã xuống không đụng phải thứ gì, thầy Lý thầy không sao chứ?”
Cô cố gắng bò ra khỏi đám cành cây, vốn Lý Tấn muốn giúp cô một tay, hậu quả là cánh tay đau muốn chết.
“Shh… Tôi bị đụng vào cánh tay, đi tìm giáo sư Kỷ trước đi, phía dưới vẫn là dốc đấy, đi chậm một chút.”
“Cậu bé, nắm chặt tay cô nhé, thầy Lý tạm thời không thể kéo em, tự em cẩn thận một chút.”
Bé trai nghe lời nắm lấy tay cô, trên sườn núi chênh vênh đất cát khô khốc khắp chốn, rất dễ bị lở đất, cô Lữ cẩn thận túm thân cây chung quanh, đi xuống xem, còn có một đoạn sườn dốc.
Nhìn thấy bên cạnh có dấu vết lăn xuống, vội vàng nói, “Giáo sư Kỷ hẳn là lăn xuống chỗ đó, thầy Lý, cánh tay thầy không tốt thì chậm một chút, tôi xuống dưới đó nhìn trước đã.”
Anh cắn răng chịu đau gật đầu, “Được.”
Chung quanh cây cối lộn xộn, nhìn thấy dấu vết lăn xuống, hẳn là ngã xuống từ nơi này, đoán chừng rơi không nhẹ.
Cành cây um tùm, nhìn xuống dưới không rõ lắm, bọn họ đi rất lâu mới nhìn thấy chỗ anh rơi xuống.
“Giáo sư Kỷ!”
Đứa bé trai nhỏ ngồi xổm bên cạnh anh vội vàng quay đầu lại, bị nhánh cây trước mặt ngăn cản, tầm nhìn không thấy rõ, vội vàng gọi to, “Ở đây! Chúng em ở đây này!”
Cô dùng lực rất lớn mới có thể vịn lấy hai cái cây đi qua, nhìn thấy anh đang dựa vào một cục đá lớn, một chân bị màu máu nhuộm ướt, đứa nhóc kia dùng áo khoác băng bó mới miễn cưỡng cầm máu được.
“Trời ơi, thầy không sao chứ?”
“Không sao, đùi bị đụng phải cục đá một cái, không bị thương đến xương, chỉ là có cành cây đâm vào trong, vừa mới rút ra rồi.”
Anh chật vật vịn cục đá phía sau mà đứng dậy, trên trán ứa mồ hôi.
“Không phải chứ, vậy mà còn không có chuyện gì? Nếu không thì thầy ở đây đừng nhúc nhích, tôi và thầy Lý sẽ đi tìm người đến.” Cô nhìn cũng thấy đau đến nhe răng nhếch miệng, bên cạnh còn có một cành cây cứng bị rút ra dính đầy máu tươi.
“Không sao, có thể đi, hơi đau thôi, nhịn một chút là được.”
Lý Tấn thiếu chút nữa đã trượt chân ngã xuống, nhìn bộ dạng này của anh, “Không được, thầy ở yên đây đi, phía dưới đều là đường dốc, thầy như vậy hoàn toàn không có cách nào đi xuống, lỡ như lại té thì sẽ nguy hiểm.”
Kỷ Thừa nở nụ cười, vịn cục đá vỗ vỗ một cái chân khác của mình, “Cũng không phải là què hết, yên tâm đi, lực thăng bằng của tôi tốt, một chân đủ có thể nhảy xuống.”
Anh xoa đầu cậu bé kia: “Em đi theo cô giáo này đi, chú ý một chút, đừng lỗ mãng nữa.”
Chuyện vừa rồi đã làm nó quá sợ hãi, bây giờ rất nghe lời anh.
Kỷ Thừa vịn lấy thân cây, nhảy xuống, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy nhánh cây, nhảy lên mà đi cũng không hề có vẻ chật vật, ngược lại giống như một người không bị thương, đi còn nhanh hơn bọn họ.
Lý Tấn ở phía sau không ngừng nhắc nhở: “Chậm một chút đi giáo sư Kỷ, tôi biết chân thầy dài, nhưng cũng không thể đi nhanh như vậy.”
Anh giữ chặt thân cây dừng lại, quay đầu: “Không còn cách nào, trời sinh chân dài.”
“…” Đang đá xéo anh ta chân ngắn sao?
Lý Tấn cúi đầu xác nhận mình chân dài, cậu bé nói với anh ta, “Không cần nhìn đâu thầy Lý, chân của thầy Kỷ dài hơn thầy nhiều.”
Anh ta muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cũng tới đường bằng, từ xa đã nghe có tiếng người đang hét to gọi bọn họ, Kỷ Thừa vịn một thân cây hô lên, “Ở đây!”
Mấy giáo viên nam chạy tới, sau khi nhìn thấy anh, hướng về phía sau kêu lên, “Cô Hùng! Tìm được người rồi, ở đây này.”
Kỷ Thừa sửng sốt, giáo viên nam trước mặt đã chạy tới phía anh, “Giáo sư Kỷ anh không sao chứ? Cô Hùng tìm anh tìm đến khóc rồi, thầy, thầy bị thương thành ra như vậy, không sao cả chứ?”
“Tôi không sao, thầy vừa mới nói Hùng Dao làm sao?”
“Cái đó, người, người đến rồi…”
Vừa dứt lời, anh nhìn thấy chỗ ngoặt có một dáng người nhỏ bé chạy tới, do chạy thời gian dài, cô mệt đến má ửng hồng, càng ngày càng gần, nhìn kĩ thấy hốc mắt cô cũng đỏ lên.
“Chân chảy máu rồi! Có đau không? Còn bị gì khác không? Đầu anh có bị đập không? Sao lại chảy máu, anh——”
Kỷ Thừa đột nhiên vươn ngón tay về phía cô, cô không dự đoán được mà nhắm mắt lại.
Ngón tay lạnh lẽo cọ qua khoé mắt đang trào nước của cô, cả chính cô cũng không phát hiện ra mình khóc.
Bàn tay giữ chặt bả vai cô hơi dùng sức, cả người bị kéo vào lồng ngực anh, cái tay kia vỗ nhẹ trên lưng, chóp mũi đều là mùi hương dầu gội quen thuộc trên người anh.
“Hùng Hùng, anh không sao, lo lắng vớ vẩn gì vậy.”
Cô cắn răng, nắm lấy quần áo trước ngực anh, mỗi một câu đều không nhịn được tiếng nghẹn ngào.
“Em cho rằng… Hu hu, hu hu em cho rằng…”
“Em cho rằng anh ngã xuống sẽ chết sao?”
Tay nhỏ thoạt nhìn thì không có sức, cuối cùng nắm lấy quần áo của anh lại dùng sức đến muốn nhăn nhúm cả, nhoài người trước ngực anh nhịn không được mà khóc lóc, cô không dám lớn tiếng, Kỷ Thừa ấn đầu cô vào trong lòng mình, vỗ lưng cho cô.
“Không sao đâu Hùng Hùng, anh đã ở đây rồi, không sao.”
Những giáo viên khác đến ăn ý không quấy rầy, đón lấy ánh mắt nhìn qua của Lý Tấn, Kỷ Thừa cười cười.
Những giáo viên đằng trước đã đi rồi, Kỷ Thừa mới cúi đầu, lau khô nước mắt trên mặt cô, đôi mắt nhìn thẳng vào hai mắt ướt át đỏ rát của cô.
“Hùng Hùng, nếu anh chết thật, em sẽ rất đau khổ sao?”
Cô cắn môi dưới, khóc hu hu gật đầu.
Kỷ Thừa xoa đầu cô, môi mỏng chứa vẻ tùy ý, con người sâu thẳm kì dị.
“Bé ngoan rất thành thật.”