Chu Phàm là chủ nhà, Dương Phàm tự nhiên nhìn sang phía hắn. Chu Phàm không lập tức làm chủ mà quay đầu nhìn Mai Hiểu Khánh. Động tác nhỏ này làm cho Dương Phàm cười thầm trong lòng. Sở trưởng Sở chiêu đãi này, ha ha, quả nhiên....
- Đến Bát Tiên Lâu đi, các món đặc sản ở đó rất ngon.
Mai Hiểu Khánh dường như đã quen mình là trung tâm của mọi việc, rất tự nhiên nói ra một nơi.
Dương Phàm và Chu Phàm ngồi ở ghế sau. Lúc xe khởi động, Dương Phàm tiến sát gần Chu Phàm, nhỏ giọng nói:
- Lần chọn người đến trường Đảng học, bí thư Lý đã nhượng bộ không ít nhỉ?
Chu Phàm mỉm cười, cũng nhỏ giọng nói:
- Tất cả là vì sự ổn định, ổn định vượt trên tất cả.
Có qua có lại, hai người nhìn nhau mà cười. Mai Hiểu Khánh quay đầu lại hỏi:
- Hai người nói chuyện gì thế mà cười âm hiểm như vậy?
Mai Hiểu Khánh gia nhập làm cho đề tài chuyển thành các món ăn, quán nào ngon hơn. Đáng tiếc Dương Phàm không am hiểu mấy về phương diện này, nên chỉ thành người ngồi nghe.
- Nghe nói, lần tổ chức học ở trường Đảng này, tỉnh ủy không để lại một danh sách nào, trên cơ bản đều phái người đi học. Hơn nữa học lần này đều chú trọng vào cán bộ trẻ tuổi.
Mai Hiểu Khánh đổi chủ đề, Dương Phàm và Chu Phàm đều cẩn thận thêm một chút, liếc mắt nhìn nhau.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm. Tôi mới từ Bắc Kinh về không được bao lâu.
Dương Phàm cười ha hả. Chu Phàm có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tên bất nghĩa này, cũng cười ha hả nói:
- Cái này tôi cũng không rõ lắm.
Ý của Mai Hiểu Khánh đó là hy vọng hai người đàn ông này chủ động giới thiệu. Trong số những bạn học, xem ai đáng để kết giao về sau, ai có tiền đồ rộng lớn. Đáng tiếc hai người này cái gì cũng không rõ, rõ ràng không muốn đề cập đến vấn đề này. Đồng thời hai người đàn ông này còn có ý đó là mọi người không quá quen thuộc, không được nói lung tung.
Đều nói đàn bà ngực to thì ngốc, Mai Hiểu Khánh ngực không quá to, có đầu óc hay không không biết. Tóm lại Dương Phàm và Chu Phàm đều ám chỉ, cô ta không biết có hiểu hay không, vẫn giả vờ hồ đồ, vẫn tiếp tục đề tài này:
- Tôi nghe nói cán bộ trong kỳ học lần này, có những người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi. Còn nghe nói có con của thường ủy tỉnh thành đến học. Phía thành phố Vu cũng rất trẻ....
Dương Phàm và Chu Phàm nhìn nhau cười khổ, xe đã dừng lại, hai người đều thở dài một hơi. Chu Phàm không khỏi thầm hối hận trong lòng, sao mời người phụ nữ này ăn cơm chứ? Sao người phụ nữ này không giống trước kia? Hôm nay sao luôn muốn thể hiện, ra vẻ cái gì cô ta cũng biết?
Bốn người xuống xe, lúc đến cửa Bát Tiên Lâu, thật trùng hợp đám Xa Đỉnh, ba nam hai nữ cũng xuất hiện trước cửa.
Mai Hiểu Khánh thấy Xa Đỉnh, liền cười cười, chào:
- Đây có phải là Xa thiếu gia không?
Xa Đỉnh chào qua một tiếng, tùy tiện bắt tay, nhìn lên người Dương Phàm, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thầm chửi, đưa tay ra bắt:
- Anh bạn, hôm nay cậu làm tôi rất mất mặt.
Dương Phàm không thèm nhìn Xa Đỉnh đang đưa tay ra, lạnh lùng nhìn mấy người kia, thản nhiên nói:
- Tao vì sao phải nể mặt mày? Tao có quen với mày sao?
Lúc lễ khai giảng, Xa Đỉnh đã gọi điện hỏi Trần Trung sao Dương Phàm lại xuất hiện? Trần Trung dựa theo ý Dương Phàm mà trả lời:
- Bên cạnh người ta có binh sĩ bảo vệ, không thể làm.
Quân đội là một hệ thống riêng, chính quyền không làm gì được bọn họ. Xa Đỉnh trong lòng rất không thoải mái, cho rằng Dương Phàm quá may mắn. Đồng thời cũng có chút lo lắng, người này còn có quân đội làm chỗ dựa, không dễ chọc vào. Hôm nay vừa vặn gặp phải, Xa Đỉnh nghĩ Dương Phàm không biết ai làm chuyện lúc sáng, ngoài mặt giả vờ thân thiệt thăm dò tình tiết của đối phương, sau đó mới tính kế. Xa Đỉnh thấy Trương Tư Tề, bị hấp dẫn ngay, bây giờ vẫn còn chưa chịu bỏ qua.
Dương Phàm không nể mặt hắn như vậy, làm cho Mai Hiểu Khánh giật mình. Nàng từ tỉnh thành xuống, tự nhiên biết Xa Đỉnh. Còn tưởng rằng Dương Phàm không biết lai lịch của Xa Đỉnh, Mai Hiểu Khánh vội vàng túm áo Dương Phàm.
Lòng tốt này được Dương Phàm quay đầu lại mỉm cười với nàng.
Hai nam hai nữ đi cùng Xa Đỉnh, lúc này không nói gì mà tiến lên. Xa Đỉnh tinh tướng đến đâu cũng không dám ra tay lúc này, vội vàng khoát tay ra hiệu bạn không nên kích động.
- Hắc hắc, thằng ranh, mày tinh tướng đó. Dù sao mày cũng phải ở tỉnh thành nửa tháng, tối ngủ cẩn thận một chút.
Bỏ lại lời nói đầy ác ý, Xa Đỉnh xoay người rời đi. Dương Phàm lớn tiếng nói một câu đầy lạnh nhạt về phía Xa Đỉnh:
- An ninh dạo này không tốt, tối đừng chạy loạn. Không có việc gì thì ở trong nhà sẽ an toàn hơn.
Xa Đỉnh đột nhiên dừng lại. Dù là ai cũng có thể nghĩ ra tâm trạng như rắn rết của hắn lúc này. Tuy nhiên người này cũng biết nhẫn nại, cười lạnh một tiếng, hừ hai tiếng rồi đi lên tầng. Mấy người đi theo đều quay đầu lại nhìn đầy ác ý.
- Dương Phàm, cha của người này chính là Xa Đình Niên.
Chu Phàm cười cười, nhắc nhở một chút. Ý nơi đây là tỉnh thành, kiềm chế chút. Thấy Trương Tư Tề đi xe jeep biển quân đội, Chu Phàm biết lý do Dương Phàm không sợ Xa Đỉnh, nhưng vẫn có ý tốt nhắc nhở một chút.
Không đợi Dương Phàm nói, Trương Tư Tề lúc này đã cười lạnh một tiếng, nói:
- Xa Trường Niên là mẹ gì chứ.
Nói xong Trương Tư Tề quay đầu nhìn về bãi đỗ xe, đầu khẽ gật. Dương Phàm cẩn thận quan sát, lập tức thấy sáu bảy thanh niên cao to đang từ bãi đỗ xe đi ra, thầm nghĩ Xa Đỉnh sớm đã bị theo dõi.
Lời nói của Trương Tư Tề làm chân Mai Hiểu Khánh nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng vững. Dương Phàm có ý tốt đỡ nàng, rồi cười nói với Chu Phàm và Mai Hiểu Khánh:
- Ha ha, gần đây an ninh không tốt lắm, có rất nhiều trò náo nhiệt để xem.
Nói xong Dương Phàm cũng đi lên tầng. Trương Tư Tề vội vàng đuổi kịp, hai người còn lại nhìn nhau, trong lòng đang thầm đoán lời này là có ý gì.
Bốn người vào một phòng lạnh rồi gọi món, trò chuyện. Mai Hiểu Khánh bị bài học lạnh nhạt vừa nãy, bây giờ đã im đi rất nhiều, cố gắng nói chuyện với Trương Tư Tề. Dương Phàm và Chu Phàm cũng đang nói mấy chuyện đâu đâu. Trương Tư Tề hình như không thích Mai Hiểu Khánh lắm, có câu hỏi thì trả lời.
Món ăn rất nhanh được mang lên, Chu Phàm đề nghị uống rượu nhưng Trương Tư Tề không hề suy nghĩ đã nói:
- Không được, Dương Phàm đang bị thương, sao có thể uống rượu?
Thái độ của Trương Tư Tề, căn bản là ngoài Dương Phàm, sẽ không nể mặt ai. Làm cho hai người còn lại có chút khó xử. Cũng may Chu Phàm là người từng trải, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Vậy gọi nước hoa quả đi, rất có lợi cho thân thể.
Ăn cơm trong chốn quan trường hiếm khi không uống rượu. Thấy Trương Tư Tề không nói lý, đừng nói là Chu Phàm mà ngay cả Dương Phàm cũng đau đầu.
Bữa cơm được bắt đầu, không rượu nên không khí không thể nào náo nhiệt lên được. Mọi người nói chuyện đều cẩn thận, đề phòng. Dương Phàm trừng mắt nhìn Trương Tư Tề, ý bảo nàng đừng quá cứng ngắc. Trương Tư Tề ra vẻ không phát hiện được, dựng đứng tai lên hình như đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Vẻ mặt đó của nàng làm Dương Phàm lắc đầu bất đắc dĩ. Đây là thiếu kinh nghiệm, làm chuyện xấu mà hiện hết lên mặt.
Xa Đỉnh bên kia ăn rất ngon, được đám người đi cùng nịnh nọt, ra vẻ quan tâm khiến hắn uống gần nửa lít rượu.
Nửa tiếng sau, Xa Đỉnh lảo đảo đi vào trong toilet, một người đàn ông cũng uống đến lảo đảo, đứng đái bên cạnh hắn, kết quả còn chưa kịp lấy bảo bối ra, đã nôn vào người Xa Đỉnh. Xa Đỉnh tức, khoát tay tát mạnh một cái, trong miệng còn chửi:
- Con mẹ ****, muốn chết à.
Kỳ lạ chính là cái tát này lại bị người đàn ông say xỉn tránh được, loạng choạng nói:
- Con mẹ ***, mày muốn đánh nhau à? Nôn vào mày, tao bồi thường mày là được chứ gì.
- Bồi con mẹ mày.
Xa Đỉnh nói xong nhấc chân lên đá, kết quả bị đối phương tránh thoát. Người này loạng choạng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu:
- Đánh người, đánh người.
Cơn lửa giận trong lòng Xa Đỉnh còn chưa hết, hơn nữa uống không ít rượu, lập tức đuổi theo, thuận tay còn cầm lấy cây chổi trong toilet, đuổi theo.
- Ông đánh chết thằng chó mày.
Vừa chửi, Xa Đỉnh cầm chổi đuổi theo đối phương. Người đàn ông say vẫn chạy ở phía trước, chạy đến một phòng lạnh thì dừng lại, dùng sức gõ cửa. Người này rốt cuộc bị cây chổi đập vài cái, vừa lúc cửa mở ra, mấy đại hán đi ra.
- Sao mày lại đánh người?
Một thanh niên to con vừa đi ra hét lên với Xa Đỉnh một tiếng. Lúc này rất người trong nhà hàng đều ra xem náo nhiệt. Mấy người bạn của Xa Đỉnh đều ra khỏi phòng, thấy Xa Đỉnh đang đánh người, bọn chúng không nói một lời đã cầm chai bia chạy lên.
Đám Dương Phàm ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng mắng chửi, Trương Tư Tề chạy ra ngoài nhanh nhất, động tác thật nhanh như một con báo săn. Dương Phàm cười ha hả nói:
- Đi, ra xem sao.
Vừa đến hành lang liền thấy Xa Đỉnh đang dùng chổi đánh người đàn ông say kia. Bạn của người này đi ra khuyên can, Xa Đỉnh thấy Trương Tư Tề từ trong phòng đi ra, nhe răng cười, vung chổi đánh vào thanh niên đứng ra khuyên.
- Ông đập chết bọn mắt mù chúng mày.
- Bịch.
Lúc này một thằng bạn Xa Đỉnh đi lên, cầm chai bia nện mạnh vào đầu một thanh niên mới từ trong phòng đi ra. Thanh niên bị đập chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Muốn đánh nhau hả? Anh em, ra tay.
Sau một tiếng quán lớn, hiện trường lập tức trở nên mãnh liệt.
Năm thanh niên trong nháy mắt lao ra khỏi phòng, người đàn ông say bên ngoài lập tức trở nên linh hoạt. Phịch một tiếng, người đàn ông say bị một thằng đập vào đầu, sau đó như không có việc gì nhìn thằng vừa đập mình:
- Hắc hắc, sức mày không đủ.
Bên phía Xa Đỉnh có bốn người, trên tay còn có vũ khí. Nhưng đám thanh niên này như luyện Thiết đầu công vậy, dùng đầu chịu chai bia đập vào rồi mới trả thù. Vừa đánh trả lập tức lớn chuyện. Bốn người phía Xa Đỉnh lập tức trúng đòn ngã hết xuống mặt đất.
Lúc này, người đàn ông say đi đến trước mặt Xa Đỉnh, cười lạnh, đá mạnh một cái vào đùi Xa Đỉnh. "Rắc" một tiếng, tiếng xương gãy vang lên. Xa Đỉnh đau đến độ hét thảm lên một tiếng, bất tỉnh nhân sự. Hai đứa con gái đi theo Xa Đỉnh đứng phía sau không ngừng hét lên chói tai.
Nhìn mấy thanh niên kia, đầu ướt sũng nhưng không có việc gì cả. Đám thanh niên lao xuống tầng dưới, chạy ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu hết.
- Ai, chẳng đã gì cả, đánh chẳng hay gì hết.
Dương Phàm bất mãn thở dài một tiếng. Trương Tư Tề trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
- Trên chiến trường còn có thể có động tác làm người ta phấn khích sao? Về ăn cơm.
Bát Tiên Lâu đã trở nên hỗn loạn. Sau khi sáu thanh niên biến mất, rất nhiều người nhân cơ hội lao ra. Quản lý nhà hàng mặt mũi trắng bệch, cầm máy điện thoại lên báo cảnh sát.
Bốn người Dương Phàm về phòng tiếp tục ăn cơm. Lúc này mặt Trương Tư Tề tốt hơn trước nhiều, đã giải được cơn tức giận trong lòng, mặt hơi mỉm cười.
- Sớm biết như vậy chúng ta cũng chạy đi, đỡ phải trả tiền.
Dương Phàm cười ha hả, nói đùa. Trương Tư Tề trừng mắt nhìn hắn:
- Nhìn anh kìa, chẳng có tiền đồ gì hết.
Chu Phàm thầm đoán việc này nhất định có quan hệ với hai người này, trong lòng không khỏi thầm giật mình. Thấy Dương Phàm bị mắng vẫn cười ha hả, hắn cũng cười theo.
Lúc này điện thoại Dương Phàm vang lên, nghe xong, bên trong điện thoại vang lên tiếng của Trần Trung:
- Dương thiếu gia, 110 nhận được tin báo, Bá Tiên Lâu xảy ra chuyện.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Ha ha, tôi đang ở hiện trường, mau đến bảo vệ người dân lương thiện là tôi đi.
Quản lý nhà hàng biết Xa Đỉnh, lúc báo cảnh sát cũng đã nói tên Xa Đỉnh. Không nói tên Xa Đỉnh ra còn đỡ, vừa báo tên này, xe cảnh sát mới đi được năm phút được nửa đường thì động cơ trục trặc, một cảnh sát rất có trách nhiệm chạy bộ tới. Lúc đến nơi thì vụ việc đánh nhau đã kết thúc được mười lăm phút.
Làm quản lý nhà hàng cảm thấy may mắn đó là mấy thanh niên đánh nhau trước khi đi còn để một xấp tiền trên bàn, trả tiền ăn là đủ. Cứ như vậy, trong đại sảnh cũng có ba bốn bàn chạy không trả tiền, lỗ mất mấy ngàn.
Cảnh sát đến liền gọi 120, đám Xa Đỉnh được đưa đến bệnh viện. Cảnh sát 110 tìm quản lý nhà hàng hỏi tình huống. Dương Phàm làm một người dân tốt bụng, đi tới nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi thấy tất cả. Mới đầu mấy người bị đánh đuổi theo đánh một người đàn ông say rượu, sau đó người ta mới trả đòn. Anh không thấy đâu, những người đó rất hung ác, dùng chai bia đập vào đầu người ta, người ta mới trả đòn. Mọi người nói có đúng không?
Dương Phàm cao giọng nói, lập tức có rất nhiều người phụ họa:
- Đúng thế, đúng thế, chúng tôi đều thấy. Mấy người bị đánh ngã lúc đầu ra tay rất độc ác. Chai bia, chổi, chưa nói một lời đã đánh vào đầu người ta, vì vậy người ta mới trả đòn.
Sau khi tính tiền đám người Dương Phàm rời đi. Ngạc nhiên chính là cảnh sát không ngờ không bắt Dương Phàm ký biên bản, cứ như vậy cho bọn họ rời đi. Lên xe, Chu Phàm cau mày nói:
- An ninh nơi này đúng là không bằng Uyển Lăng.
Dương Phàm vô cùng nhức nhối nói:
- Ai nói không phải? Lần học này của Xa Đỉnh coi như xong, không đi học được nữa rồi.
Quả nhiên hôm sau chuyện của đám người Xa Đỉnh được truyền ra, trong trường rất ồn ào huyên náo, mọi người đều hưng phấn bàn tán.
- Biết gì chưa? Thằng Xa Đỉnh bị người đánh. Hắc hắc, nó là tay anh chị đó.
- Ừ, biết từ trước rồi, đêm qua chuyện đã truyền ra.
- Người như thế rất nhiều kẻ thù.
- Nói nhỏ chút đi, bị người nghe không tốt đâu.
- Tôi sợ mẹ gì nó, ông ở đây có nửa tháng là về, có giỏi nó đến chỗ tôi tìm xem, tôi cho nó chết.
Đây cũng là một người không sợ phiền phức.
Dương Phàm và Chu Phàm ngồi cạnh nhau, mỉm cười nhìn mọi người trong phòng đang bàn tán xôn xao. Mùa xuân thật dễ buồn ngủ, Dương Phàm ngáp một cái, ưỡn lưng.
Điện thoại di động vang lên, Dương Phàm lấy ra, thấy là Trương Khắc Kỷ gọi tới, nghe điện, Trương Khắc Kỷ nhỏ giọng nói:
- Dương thiếu gia, vụ án bước đầu đã tra ra. Hai bên sau khi uống rượu đánh nhau, đám Xa Đỉnh chủ động gây sự. Xa Đỉnh rất thảm, chân phải hắn bị gãy, ba thằng kia thì tốt hơn chút, xương không gãy, nhưng cũng phải nghỉ nửa tháng mới có thể xuống giường. Cái này ảnh hưởng rất lớn, bí thư Chúc tự mình gọi điện cho cục trưởng Lưu, yêu cầu phong tỏa tin tức. Ha ha, không nói nữa, tôi phải lên cục báo cáo tình huống.
Trước khi vào học, phó hiệu trưởng tiến vào, hừ hừ hai tiếng rồi nói:
- Các vị học viên, hôm nay là ngày đầu tiên vào học. Trước khi học tôi phải công bố một quy định, không cần biết ở nơi nào, một khi phát hiện ai gây chuyện ở bên ngoài, lập tức hủy tư cách học. Bây giờ tôi công bố nhóm đầu tiên bị xử phạt.
Chu Phàm đưa mắt nhìn Dương Phàm, Dương Phàm phất phất tay, ra vẻ chuyện này không liên quan đến tôi.
Tin được mới lạ. Mai Hiểu Khánh ngồi bên trên quay đầu lại thấy thế thầm nghĩ trong lòng. Nàng có cái nhìn mới về Dương Phàm.
Buổi trưa lúc tan học, Dương Phàm buồn ngủ lắm rồi, coi như được giải thoát, ngáp một cái ra khỏi phòng học thì có một người đứng dưới tán cây đối diện vẫy vẫy Dương Phàm:
- Huynh đệ, tôi ở đây.
Chu Phàm đi cùng thấy người này liền nói:
- Ai đó?
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Chu Tử Dương thành phố Vu, đi làm quen chứ.
- Đợi tôi với.
Mai Hiểu Khánh từ phía sau lắc lắc mông chạy theo, hai người đàn ông nhìn nhau cười. Chu Tử Dương cười cười đi lên đón, trên mặt nở nụ cười quỷ dị:
- Huynh đệ, cậu không trượng nghĩa, chuyện tốt như vậy không gọi tôi.
Dương Phàm cười mắng:
- Chu ca, đừng nói linh tinh. Anh hỏi hai bạn học đến từ Uyển Lăng này xem, tôi có phải người thích làm loạn không?
- Có.
Chu Phàm và Mai Hiểu Khánh đồng thanh nói.
- Mẹ nó, hai người không nghĩa khí.
Dương Phàm cười ha hả nói, giới thiệu mấy người với nhau. Nể mặt Dương Phàm, Chu Tử Dương cũng khá khách khí với hai người này. :
Ba người đứng đó nói chuyện. Bốn học viên đi tới, cùng cười nói với Chu Tử Dương:
- Chu đại thiếu gia, cơn gió nào thổi anh tới đây.
Chu Tử Dương thấy bọn họ liền cười nói:
- Tôi đến gặp huynh đệ mình, mọi người đến đây làm quen một chút. Sau này đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau.
Đám người cười ha hả đi tới, giống như là một đội.
Sau khi ăn trưa xong, Chu Tử Dương kéo Dương Phàm lên xe mình, hai người kia tự về.
- Ha ha. Lần này cậu làm hay lắm. Xa Trường Niên tức hộc máu mồm mà không có chút biện pháp nào. Nghe nói còn bị Điền tỉnh trưởng gọi lên mắng cho một trận.
Lời này của Chu Tử Dương làm Dương Phàm toát mồ hôi. Xem ra rất nhiều chuyện muốn giấu cũng không được. Điền Trọng ngồi ở vị trí đó, tin tức rất nhạy bén, chứ đừng nói Chúc Đông Phong.
- Tin tức anh nhạy bén thật đó.
Dương Phàm cười ha hả nói.
Chu Tử Dương thở dài nói:
- Huynh đệ về sau cần giải quyết bạo lực, tôi nhờ hết cậu. Lần này ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được, người bên kia sớm chạy không thấy đâu hết.
Dương Phàm thầm nói có thể tìm được mới là lạ. Sáu binh lính sau khi trở về sẽ được đưa đi làm "nhiệm vụ" ở Nam Kinh rồi. Đương nhiên, điều này Dương Phàm không thể dễ dàng nói ra. Cho nên trừng mắt nhìn Chu Tử Dương một cái:
- Mấy chuyện đánh nhau, anh đừng tìm em. Em là người thành thật, chưa bao giờ gây chuyện.
Chu Tử Dương thiếu chút nữa không thở được, một lúc sau mới hung hăng nói:
- Xem như cậu lợi hại.
Đưa Dương Phàm về khách sạn, nói tối cùng đi **** Kết quả mới tan học buổi chiều, Dương Phàm đã bị Trương Tư Tề chặn ở cửa, một xe jeep đưa thẳng đến bệnh viện quân y, nói phải đi kiểm tra. Kiểm tra xong, Trương Khải Đức xuất hiện, kéo Dương Phàm về nhà. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì gặp Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương không hề khách khí, nói với Trương Khải Đức:
- Tôi là huynh đệ của Dương Phàm.
Trương Khải Đức lập tức nhiệt tình nói:
- Huynh đệ của Dương Phàm, tức là huynh đệ của tôi. Về sau có chuyện gì cứ mở miệng nói.
Dương Phàm thầm mắng Chu Tử Dương một câu, thật sự quá âm hiểm, quá vô sỉ, không ngờ có thể làm. Phát hiện Trương Khải Đức và Chu Tử Dương mới gặp như quen đã lâu, Dương Phàm không khỏi một lần nữa đánh giá lại Trương Khải Đức trông rất hiền hậu.
Quả nhiên Chu Tử Dương nói đến vấn đề MMM, nói đến mấy em sinh viên trẻ tuổi, mặt Trương Khải Đức sáng lên:
- Vậy còn chờ gì nữa? Xuất phát.
- Mẹ nó.
Dương Phàm tức giận chửi một câu.