Sỹ Đồ Phong Lưu

Cái gì phải đến cũng sẽ đến, sáng sớm Dương Phàm đến trước thị ủy, Lý Thụ Đường gọi lên gặp, nói gì đó như cố gắng... khoảng mười phút, một chút lợi ích thực tế cũng không có. Sau đó đi gặp Quý Vân Lâm, lại mấy lời vô nghĩa khoảng mười phút, sau đó đi cùng với Lý phó trưởng ban tổ chức ngồi một chiếc xe, Dương Phàm cứ như vậy ra đi.
Trên đường đi, Lý thủ trưởng có chút trầm mặc, Dương Phàm cũng không có ý chủ động nói chuyện, không khí trong xe rất nặng nề. Sau khi tiến vào Vĩ Huyền, qua khỏi tấm băng rôn chào mừng vào Vĩ Huyền, đi khoảng ba km, đường bắt đầu xóc.
- Dừng một chút.
Dương Phàm đột nhiên nói. Lái xe ngẩn ra, quay đầu nhìn Lý thủ trưởng, thấy Lý Quân gật đầu, liền dừng xe ở vệ đường.
Dương Phàm xuống xe, đưa mắt nhìn đường, phát hiện cách đó không mấy chục mét có dấu vết mới được sửa chữa, chân còn để lộ ra, có một cái khe dài mấy mét.
Nhìn khoảng chục giây, Dương Phàm lại lên xe, nói với lái xe:
- Đi thôi.
Xe tiếp tục đi, tiếp tục xóc. Lý Quân vẫn trầm ngâm không nói lúc này đưa tay ra vỗ vỗ vai Dương Phàm, nhưng không nói gì.
Dương Phàm cười với Lý Quân, nhỏ giọng nói:
- Trầm Ninh lúc nào chính thức được phái xuống?
Chuyện này Lý Quân không hề do dự, trả lời:
- Sớm thôi, khoảng nửa tháng nữa.
Về chuyện Trầm Ninh, Dương Phàm thầm hận trong lòng. Sáng hôm nay đến chỗ Lý Thụ Đường còn tưởng cùng xuống với Trầm Ninh. Kết quả Lý Thụ Đường cười tủm tỉm nói:
- Chuyện này muốn gấp cũng không được, các đồng chí bên dưới có việc. Chờ đồng chí quen thuộc tình huống, đồng chí Trầm Ninh sẽ xuống.
Lý Thụ Đường làm như vậy có nguyên nhân gì thì Dương Phàm không biết. Nhưng có một điều khẳng định là rất nhiều người không coi trọng chuyến này của mình, rất nhiệt tình ném đá lên đường.
Phải nói quyết định này không phải là ý của Lý Thụ Đường, nhất định là bị áp lực bởi một thế lực nào đó. Lý Thụ Đường mới phải làm như vậy. Theo Lý Thụ Đường mà nói, Dương Phàm làm tốt vậy đối với hắn là bí thư thị ủy mà nói chỉ có lợi mà không hại. Quý Vân Lâm thì sao? Cũng không lớn lắm. Theo lẽ thường mà nói, Quý Vân Lâm lần này đã rất quá đáng. Dương Phàm suy nghĩ một lát liền tập trung vào mấy vị lãnh đạo của Vĩ Huyền bây giờ. Bọn họ làm việc này không phải vì cái khác mà chính là số tiền kia. Có người đã mài răng sẵn. Mày không phải định giữ chặt tiền không buông tay sao? Bọn tao sẽ làm thịt mày.
Có suy nghĩ về việc này, Dương Phàm không khỏi có một tia đề phòng với Vĩ Huyền sắp đến, đồng thời cũng có một dự cảm mãnh liệt. Hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, chỉ là bây giờ không biết sẽ xảy ra điều gì mà thôi.
Lý Quân phía sau đã nhíu mày thành hình chữ "Xuyên", trong miệng hơi tức giận nói:
- Vô lý.
Lời này có ý gì? Dương Phàm có chút khó hiểu, khẳng định không phải nhằm vào mình mà nói, nhằm vào đám lãnh đạo Vĩ Huyền sao? Dương Phàm không hỏi, Lý Quân cũng không giải thích, mọi người đều giữ im lặng.
Lúc xe còn cách Vĩ Huyền khoảng gần mười cây, tình hình giao thông phía trước tốt hơn nhiều. Từ Vĩ Huyền đến Uyển Lăng đi mất khoảng 50 km, đi trong Vĩ Huyền khoảng 30 km. Lời vè hơi quá, nhưng con đường này nhiều nhất chỉ hơn phân nửa là có chất lượng được, nhìn đường mà thấy giật mình.
- Dương khu trưởng, con đường này mới sửa chưa đầy năm.
Lý Quân đột nhiên nói ra một câu. Hình như đoán được suy nghĩ của Dương Phàm, liền nói ra đáp án.
Dương Phàm mỉm cười cảm kích. Lý Quân cười cười, nhìn lái xe nói:
- Theo quy củ, cử thường vụ phó khu trưởng, lãnh đạo thị ủy sẽ mở hội nghị chuyên môn thông báo và thảo luận. Nhưng đáng tiếc bây giờ rất bận, không rút ra được. Lúc ấy Tào phó bí thư đưa ra ý kiến khác, cảm thấy cậu còn rất trẻ, đề nghị phái một đồng chí nhiều kinh nghiệm hơn. Thị trưởng Y Đạt Hữu lúc đó cũng ra vẻ phản đối đề nghị phái cậu xuống. Sau này do Lý thư ký và Quý thị trưởng kiên trì với ý này, thường ủy liền mở cuộc bỏ phiếu.
Có ý gì? Dương Phàm dựng tóc gáy. Lý Quân nói tiếp:
- Tình hình kinh tế Vĩ Huyền trước kia cũng không tệ, lá trà ở đây rất nổi tiếng.
Những lời này lại như đường đi trong mây mù. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm cảm kích Dương Phàm. Dù xuất phát từ mục đích gì, người ta đang nhắc nhở mình.
Trong lời này lộ ra một tin tức quan trọng, Tào Dĩnh Nguyên và Y Đạt Hữu đều nói giúp mình. Vì sao? Tào Dĩnh Nguyên còn có thể giải thích, nhưng Y Đạt Hữu thì sao lại như vậy?
Dương Phàm đột nhiên phát hiện rất nhiều chuyện phải suy nghĩ kỹ lại, nếu không rất dễ phạm sai lầm vì suy nghĩ chủ quan.
Lý Quân vừa nói xong, đường phía trước liền xuất hiện một đoàn xe, xe giảm tốc độ, Lý Quân hừ một tiếng không nói gì.
Đoàn xe tiến đến chính là các thành viên chủ chốt của chính quyền Vĩ Huyền đến đón. Gồm Hồng khu trưởng Hồng Thành Cương, chủ tịch hội nghị hiệp thương Ngụy Thanh Sơn, phó bí thư khu ủy Hạ Tiểu Bình, chói mắt nhất là hai chiếc xe Audi, hai chiếc Pasate trong đoàn, đều mới cứng. - https://truyenfull.vn
Xe dừng lại, đứng phía trước là một người cao khoảng mét sáu, tóc ngắn, mặc một chiếc áo jacket – khu trưởng Hồng Thành Cương.
Hồng Thành Cương vội vàng đi lên, bắt tay Lý Quân nói:
- Xin lỗi Lý thủ trưởng, sáng hôm nay cửa tòa nhà chính quyền lại bị ngăn cản, chúng tôi rất vất vả chạy ra đây.
Nói xong Hồng Thành Cương quay đầu nắm chặt tay Dương Phàm, rất nhiệt tình nói:
- Đây hẳn là đồng chí Dương Phàm phó khu trưởng trẻ tuổi của chúng ta. Xin lỗi, xin lỗi, đáng lẽ đi nghênh đón sớm, nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện. Cảm ơn lãnh đạo thị ủy phái Dương khu trưởng trẻ tuổi đến cho chúng tôi. Dương khu trưởng, sau này kinh tế khu phát triển ra sao đều dựa vào Dương khu trưởng.
Lời này có mùi là lạ, Dương Phàm mỉm cười không nói tiếp, mà thản nhiên nói:
- Hồng khu trưởng quá khen. Tôi còn trẻ, sau này làm việc dưới sự lãnh đạo của Hồng khu trưởng, tự nhiên phải đoàn kết với các vị lãnh đạo. Đóng góp một phần sức lực phát triển kinh tế khu Vĩ Huyền.
Dương Phàm lúc nói chuyện thì vẫn đang thầm nghĩ trong lòng. Hồng Thành Cương này vừa mở miệng đã nói kinh tế khu dựa vào ta, đó không phải giăng một cái bẫy cho mình sao? Mình nếu kích động tỏ vẻ gì đó, tiền trong tay còn giữ được sao? Đám quan chức hồ ly này quá giảo hoạt, lúc nào cũng có thể giăng bẫy người khác. Lý Quân lúc này lộ ra ánh mắt khen ngợi, khẽ cười với Dương Phàm. Ý là chiêu này không tồi, đường đường chính chính mà rất cẩn thận.
Hồng Thành Cương cười nói:
- Tốc độ phát triển kinh tế mấy năm gần đây của khu Vĩ Huyền rất bình thường. Dưới sự lãnh đạo của Y khu trưởng trước đây, đã xây dựng các cơ sở vật chất, tiêu không ít tiền. Chính phủ bây giờ đang khá khó khăn. Dương khu trưởng sau khi nhận công việc, nhiệm vụ hàng đầu là xoay chuyển cục diện trong thời gian ngắn.
Dương Phàm rất bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Nhẹ nhàng, khéo léo đáp lại.
Hồng Thành Cương lúc này mới buông tay Dương Phàm ra, chủ nhiệm mặt trận tổ quốc Bộ Vân đi lên. Bộ Vân là một người phụ nữ phúc hậu khoảng bốn mươi tuổi, chăm sóc khá tốt nên chỉ có nếp nhăn mờ nhạt ở khóe mắt, mặc một chiếc váy màu xanh bình thường, rất ưu nhã đưa tay ra bắt với Dương Phàm:
- Chào mừng Dương khu trưởng.
Bộ Vân khá quyến rũ, ánh mắt lấp lánh, có điểm giống như đang dụ dỗ đàn ông. Chẳng qua Bộ Vân nói xong liền buông tay, lui sang bên không nói gì nữa.
Chủ tịch hội nghị hiệp thương Ngụy Thanh Sơn là người đàn ông trung niên gầy đét, tóc được chải cẩn thận, khá văn nhã, quy củ nắm tay Dương Phàm:
- Chào mừng Dương khu trưởng. Dương khu trưởng lúc rảnh nhất định phải đến hội nghị hiệp thương của chúng tôi, rất nhiều ủy viên có không ít ý tưởng phát triển kinh tế khu.
Dương Phàm vẫn cười lễ phép:
- Có thời gian nhất định sẽ đến. Phát triển kinh tế Vĩ Huyền vẫn phải dựa vào sự lãnh đạo chính xác của khu ủy và chính quyền, toàn nhân dân đều cố gắng. Năng lực của một mình tôi có hạn, chỉ cần làm được việc có lợi cho nhân dân Vĩ Huyền là cảm thấy mỹ mãn rồi.
Sau một phen khách sáo, mọi người lên xe, đội ngũ tiếp tục lên đường. Dương Phàm nhẹ nhàng từ chối lời mời của Hồng Thành Cương, về xe với cũ. Lạ chính là Lý Quân cũng lên xe này, hình như không nể mặt đám lãnh đạo Vĩ Huyền, mặt còn khá âm trầm.
Lúc xe khởi động, Lý Quân lạnh lùng nói:
- Dương khu trưởng, có người coi đồng chí là được phái xuống dưới. Theo quy củ không nên chỉ có mình tôi đưa đồng chí xuống.
Lý Quân nói lời này, trong đó còn vài phần tức giận. Đồng thời cũng nhắc nhở Dương Phàm, có người cố ý tạo ra việc này.
Dương Phàm mặt không đổi sắc cười cười, nhỏ giọng nói:
- Đường không dễ đi, nhất định phải sửa.
Tòa nhà chính quyền khu khoảng mười hai tầng, từ xa xa có thể thấy đó là kiến trúc cao nhất khu. Xe sau khi dừng lại trước cửa, trước mặt là vầng phản quang làm Dương Phàm hoa mắt, lấy lại bình tĩnh nhìn tòa nhà đầy khí thế này. Tòa nhà chính quyền có một bồn hoa rất lớn, đặt rất nhiều chậu hoa đẹp.
Hội nghị chào mừng được tiến hành trong phòng họp ở tầng cao nhất, trước đó không làm nghi thức gì hết, mà trực tiếp tiến vào chủ đề. Bốn ban lớn với gần ba mươi người đều ngồi xuống chỗ của mình, hội nghị chào mừng chính thức bắt đầu. Đầu tiên Hồng Thành Cương ra vẻ chào mừng, Hồng Thành Cương nhấn mạnh Dương Phàm đến chắc chắn sẽ mang đến làn gió mới và ý tưởng mới cho kinh tế khu Vĩ Huyền. Dương Phàm từ đầu đến cuối đều mỉm cười, không một tiếng động thừa nhận đủ loại ánh mắt của mọi người.
Nhìn Hồng Thành Cương không ngừng há mồm nói, nội dung gì Dương Phàm không nghe thấy. Trong đầu hiện lên các tư liệu mà Trầm Ninh có được. Hồng Thành Cương bốn tá tuổi, bằng đại học, bí thư đảng ủy Liên Hoa Hương trước đây, từ một cán bộ bình thường đến đảng ủy Hương mất khoảng mười tám năm. Bởi vì phát triển kinh tế ngành chè có hiệu quả, được thị trưởng khóa trước Hạ Trì Dân chú ý, ba năm trước được đề bạt làm phó khu trưởng.
Một người bình thường cả đời, cơ hội rất hiếm khi bày sẵn trước mặt, cơ hội phải do mình tranh thủ. Hồng Thành Cương ba năm tăng hai cấp, khả năng nắm bắt cơ hội có thể thấy được.
Là một chức phó chưa đầy hai ba tuổi, Dương Phàm có thể nói là con cưng của chốn quan trường. Trong gần ba chục mạng ở đây đều có một suy nghĩ, một người trẻ tuổi như vậy vì sao được phân xuống khu Vĩ Huyền? Trong đó có điểm gì cần chú ý? Một người trẻ tuổi đã làm phó khu, nếu không có chỗ dựa, ai tin bây giờ?
Các ánh mắt quan sát Dương Phàm, thường rất phức tạp. Các vị ngồi đây hầu hết người đều không rõ. Dương Phàm từ trong ánh mắt này cảm nhận phần nhiều là vẻ cẩn thận và nhìn kỹ.
Dương Phàm vô tình nhận thấy chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân Bộ Vân đang nhìn mình đầy chăm chú. Lúc Dương Phàm hơi quay đầu lại, Bộ Vân vội vàng cúi đầu, giả vờ đang vẽ vẽ, viết viết gì đó trên sổ.
Tư liệu về Bộ Vân, Trầm Ninh cũng không biết nhiều, chỉ biết là bốn mươi tuổi, là phó thư ký đảng ủy Hương, sau đó lên khu làm chủ tịch, sau đó lại làm phó khu trưởng. Lời đồn lớn nhất về Bộ Vân, đó là từng có quan hệ với Hạ Trì Dân. Nghe nói trước đây mỗi lần Hạ Trì Dân đi thị sát, lần nào Bộ Vân cũng xuất hiện trong đội ngũ. Dương Phàm cảm thấy lời đồn này không thể tin. Hạ Trì Dân muốn gái, không cần một người đẹp hết thời. Đàn ông ở cái tuổi đó đều thích các em trẻ đẹp. Mặc dù không thể nói tất cả đàn ông đều như vậy. Ví dụ như Trần Xương Bình thích mấy góa phụ.
Hồng Thành Cương nói khoảng mười phút mới hết, sau đó nói:
- Mời Lý thủ trưởng phòng tổ chức Thị ủy lên tuyên bố với mọi người.
Bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang lên, Dương Phàm cũng vỗ theo.
Lý Quân bật micro trước mặt, nói chậm như rùa:
- Tôi không có thông báo gì cả. Tôi đến tặng người, đưa người mới đến Vĩ Huyền. Đồng chí Dương Phàm có bằng nghiên cứu sinh ở trường đại học B hàng đầu đất nước, giáo sư chỉ đạo là Chu Minh Đạo tiên sinh, ngôi sao sáng chói trong ngành kinh tế quốc gia. Đồng chí Dương Phàm đáng lẽ được phân đến tỉnh ủy, nhưng được Trầm bí thư tiền nhiệm kéo về đây. Tôi đã hết lời.
Lý Quân nói, vừa mới bắt đầu đã kết thúc làm mọi người phía dưới chưa kịp có phản ứng để vỗ tay. Chỉ có Dương Phàm là vỗ tay, rất bắt mắt. Mọi người liền vỗ theo, Hồng Thành Cương tiếp tục nói:
- Mời đồng chí Dương Phàm phát biểu.
Lần đầu tiên phát biểu trước mặt nhiều người như vậy, Dương Phàm cũng có chút khẩn trương, hít sâu một hơi đứng lên, gật đầu với mọi người, từ tốn nói:
- Kính thưa Lý thủ trưởng phòng tổ chức Thị ủy tôn kính, kính thưa các vị lãnh đạo khu đang ngồi đây. Mặc dù có chút dư thừa, tôi vẫn phải giới thiệu về mình một chút. Tôi tên là Dương Phàm. Vừa rồi Lý thủ trưởng cũng đã nói, tôi còn rất trẻ, chưa đầy hai ba mươi tuổi. Trung Quốc có câu ngạn ngữ, ngoài miệng không râu, làm việc không đến đâu cả. Sau này tôi dưới sự lãnh đạo của đồng chí Lô bí thư khu ủy, Hồng khu trưởng, cố gắng làm tốt công tác của mình. Cũng hy vọng được mọi người giúp đỡ. Cảm ơn mọi người, tôi đã nói xong.
Vĩ Huyền là một khu miền núi 60%, trước giải phóng, nơi này từng có Tân tứ quân hoạt động. Sau khi hội nghị chào mừng kết thúc, tham gia bữa tiệc chiêu đãi, Lý Quân liền trở về.
Đêm đầu tiên khi Dương Phàm đến Vĩ Huyền, hắn ở trong nhà khách Vĩ Huyền. Vùng núi nên đêm khá lạnh, mặc dù sớm chuẩn bị áo khoác, nhưng khi màn đêm buông xuống, gió núi thổi qua, Dương Phàm vẫn cảm thấy lạnh.
Đứng trên lầu hai nhìn ra phía đèn sáng rực rỡ, đó chính là quảng trường Vĩ Huyền. Biểu chiều lúc tiếp nhận công việc, Dương Phàm chuyển một đáng tài liệu, nhìn khoảng hai tiếng, thấy được không ít. Vấn đề ở Vĩ Huyền còn nghiêm trọng hơn những điều đã biết. Năm năm Y Đạt Hữu tại vị đã nợ gần trăm sáu chục triệu. Như vậy thường vụ phó khu trưởng phụ trách kinh tế làm rất khó. Bây giờ Dương Phàm nghĩ đến Quý Vân Lâm để mình làm chủ ngành nông lâm nghiệp, thực ra vẫn còn biết chừng mực. Lý Thụ Đường đưa mình lên vị trí quản lý kinh tế, nhìn thì như danh chính ngôn thuận, nhưng thực tế lại khác.
- Chỉ vì chỉnh mình sao?
Trong đầu Dương Phàm hiện lên suy nghĩ này, lập tức lắc đầu phản đối. Lý Thụ Đường cũng tốt, Quý Vân Lâm cũng thế, bọn họ không có lý do mà chỉnh mình. Bọn họ làm là phải bắt mình ngoan ngoãn rời đi, chứ không phải vẫn ở trong đống hỗn độn này. Nếu muốn chỉnh người vậy hoàn toàn có thể thực hiện với đám người khác.
Lý Thụ Đường rốt cuộc muốn làm gì?
Vấn đề này Dương Phàm cảm thấy cần phải làm rõ, nếu không tối ngủ không ngon. Đi lại hơn mười vòng quanh hành lang, Dương Phàm phát hiện kiến thức chính trị của mình đúng là không giải quyết được vấn đề này.
Mình không giải quyết được, không phải không ai trả lời được vấn đề này. Trầm Minh, bí thư thị ủy tiền nhiệm nhất định có thể nhìn thấu ý đồ của Lý Thụ Đường.
Dương Phàm suy nghĩ một phen, liền rút điện thoại di động trong túi ra, do dự một lát nhưng vẫn ấn số.
- Ha ha, là Dương Phàm à? Cháu rốt cuộc cũng gọi điện cho chú.
Trầm Minh hình như đoán trước Dương Phàm sẽ gọi điện, điều này làm Dương Phàm khá vui mừng.
- Chú Trầm, cháu thực sự không nghĩ ra Lý Thụ Đường vì sao phải sắp xếp như vậy. Thực ra cháu hoàn toàn có thể dùng thân phận cục Chiêu thương để xử lý chuyện công ty dược Vĩnh Thái.
Dương Phàm nói với giọng khẩn thiết, Trầm Minh bên này lộ ra vẻ vui mừng, nhỏ giọng nói:
- Trầm Ninh gọi điện cho chú, hỏi tình hình Vĩ Huyền, nói tình hình gần đây của cháu. Chú đoán cháu sẽ gọi điện tới.
Dương Phàm nói:
- Vâng, xin chú chỉ bảo.
Trầm Minh nhìn Lưu Thanh ngồi đối diện với mình, chớp mắt vài cái rồi cười nói:
- Uyển Lăng bây giờ nhìn từ bên ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế còn phức tạp hơn lúc chú ở đó nhiều. Lý Thụ Đường vừa đến, Quý Vân Lâm cũng mới nhận chức, bọn họ bây giờ gặp phải vấn đề là người mà chú và Hạ Trì Dân lưu lại. Cháu nói bọn họ không mất thời gian xử lý nội bộ sao được? Quý Vân Lâm ngại cháu vướng bận, đơn thuần muốn chuyển cháu đến một vị trí không quan hệ đến đại cuộc. Lý Thụ Đường ý đồ kín kẽ hơn, hắn đưa ra chủ ý cháu quản kinh tế, theo lối suy nghĩ bình thường thì cháu còn trẻ như vậy, có thể từ toàn góc độ nhìn ra được tình hình kinh tế Vĩ Huyền sao? Đáp án rất rõ ràng, nhưng tại sao Lý Thụ Đường còn làm như vậy? Cẩn thận suy nghĩ, cháu sẽ không khó phát hiện. Vĩ Huyền khi chú còn làm bí thư thị ủy, chú cũng rất khó đưa tay vào. Lý Thụ Đường mới vừa về, hắn có thể đưa tay vào sao? Cho nên Lý Thụ Đường đầu tiên là chuyển bọc thuốc nổ là thành lũy vững chắc Vĩ Huyền. Cháu còn trẻ, dễ háo thắng, dễ xúc động, là bọc thuốc nổ là thích hợp nhất. Sau đó Lý Thụ Đường và Quý Vân Lâm giống nhau, không hy vọng cháu xen vào việc phân chia thế lực mới thành lập ở Uyển Lăng, miễn không cẩn thận đắc tội người sau lưng cháu. Cuối cùng Lý Thụ Đường và Quý Vân Lâm ít nhiều cũng trông cậy cháu có thể làm ra thành tích gì đó ở Vĩ Huyền, dù sao bọn họ cũng cần thành tích mà.
Trầm Minh nói như vậy như tách mây nhìn thấy mặt trời, Dương Phàm nghe xong, buồn bực trong lòng tan đi. Trầm Minh dừng một chút rồi nói tiếp:
- Về phần Trầm Ninh mấy hôm nữa mới xuống, đó là Lý Thụ Đường lo lắng, một chút mà có nhiều động tác với Vĩ Huyền quá, rất dễ bị phản đòn. Cháu còn đỡ, mang một đống tiền xuống. Trầm Ninh đúng là đoạt quyền một cách trắng trợn. Vị trí cục trưởng công an, có ai là không coi trọng chứ? Mặt khác, Vĩ Huyền nhất định sẽ có mâu thuẫn với một phó khu trưởng trẻ tuổi. Cháu dù sao cũng chiếm vị trí của người, cho nên cháu cần phải chuẩn bị tư tưởng. Chú dám khẳng định, chỉ cần thấy cháu có thể thành công, Lý Thụ Đường và Quý Vân Lâm sẽ không hề do dự đứng ra ủng hộ cháu. Quan trọng phải do cháu làm như thế nào mà thôi?
Chuyện phức tạp như vậy, Trầm Minh ở tỉnh thành không ngờ lại hiểu được rõ ràng như vậy, có thể phân tích cụ thể như vậy. Dương Phàm lại một lần nữa hiểu được sự chênh lệch về trí tuệ của mình trong chốn quan trường.
- Cảm ơn chú Trầm đã chỉ điểm. Dương Phàm nói lời từ tận đáy lòng. Trầm Minh đầu bên kia điện thoại không khỏi cười rộ lên:
- Chú vừa vặn đang uống rượu với Lưu Thanh, lời vừa rồi là do hai người cùng nhau phân tích.
Tắt máy, Dương Phàm đột nhiên phát hiện cảnh tượng trước mặt trở nên rõ ràng. Nhìn *** huy hoàng phía xa xa, xoay người lại khóa cửa, từ từ đi xuống dưới lầu. Hắn quyết định đến quảng trường xem chút.
Vừa mới xuống lầu, lập tức có một bóng người đang vội vàng đi tới. Dương Phàm không kịp né tránh, một cơ thể mềm mại đã va vào người hắn.
Dương Phàm theo bản năng giơ tay lên chặn lại. Không nghĩ đến chạm phải một chỗ mềm mềm, nghe thấy tiếng kêu của con gái "a", vội vàng thu tay lại, lui về phía sau một bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui