Sỹ Đồ Phong Lưu

- Trời đất bao la, luật của Đảng, quốc pháp là lớn nhất. Chuyện này cục công an vẫn phải ra mặt tra xét một phen. Đương nhiên tất cả phải dựa vào chứng cớ. Ngoài ra an toàn của cô bé này do cục công an các người phụ trách.
Hồng Thành Cương một lần nữa lấy lại bình tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn vào Khúc Hướng Đông.
Khúc Hướng Đông ra vẻ đau khổ nói:
- Cái này, chúng ta không thể nhìn cô ta suối hai tư tiếng chứ?
Hồng Thành Cương lạnh lùng đáp:
- Mấy thằng lưu manh gây chuyện tối nay, các người chẳng lẽ không dám tra sao?
Nói xong vỗ mạnh mặt bàn, ánh mắt trở nên nghiêm khắc nhìn Khúc Hướng Đông:
- Hai tư tiếng, phải tra rõ lai lịch của mấy thằng lưu manh đó, bắt hết lại cho tôi.
Dương Phàm coi như đã nhìn ra một chút vấn đề. Hình như lời nói của Hồng khu trưởng, Khúc Hướng Đông không coi trọng mấy. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ, Lô Danh Đường rốt cuộc là người như thế nào? Thân là bí thư khu ủy, lúc Vĩ Huyền khó khăn nhất lại đi dưỡng bệnh, điều này cho thấy cái gì? Dương Phàm đột nhiên phát hiện ánh mắt của mình sau này phải thay đổi phương hướng. Tình huống Vĩ Huyền hiện nay hình như không giống trước kia từng nghĩ. Hồng Thành Cương rõ ràng đã nói ra, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Khúc Hướng Đông, trong này nhất định có điều gì đó. Có một vấn đề mà Dương Phàm vẫn luôn tự hỏi. Hồng Thành Cương làm trò trước mặt mình, nói ra những lời đó nhất định là có ý gì đó.
- Hừ hừ. Hôm nay nếu không phải tôi vừa lúc đi qua nhà khách, không biết chuyện sẽ trở nên thế nào.
Hồng Thành Cương nói xong câu này, nhìn xem phản ứng của Dương Phàm, kết quả phát hiện vẻ mặt của thanh niên này giống như không hề thay đổi. Hồng Thành Cương cảm thấy hơi thất bại, có lẽ mình quá vội vàng.
Khúc Hướng Đông đứng lên, cười gượng:
- Cái này, tôi về bố trí. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hồng Thành Cương cũng đứng lên:
- Cũng không còn sớm nữa, không làm phiền Dương khu trưởng nghỉ ngơi.
Dương Phàm mỉm cười khoát tay nói:
- Tôi tiễn hai người.
Đi đến cửa, Hồng Thành Cương quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Cô bé kia tối nay đồng chí bố trí một chút. Sáng mai phái người đưa cô ấy về trường.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Được.
Hồng Thành Cương lên xe rời đi. Dương Phàm đứng ở trước cửa lặng lẽ nhìn chiếc xe Audi biến mất trong màn đêm, xoay người nhìn thì thấy Dư Hồng Liên đang lo lắng nhìn mình.
- Em vì sao không nói thật với tôi? Em cảm thấy tôi sẽ sợ cháu ngoại bí thư khu ủy, sẽ lấy lòng hắn?
Dương Phàm sa sầm mặt làm cô bé sợ đến độ chút nữa bật khóc, cúi đầu đứng đó run rẩy.
Dương Phàm biết đã nói trúng tâm tư Dư Hồng Liên, không khỏi thở dài một tiếng:
- Em cũng đừng áy náy, đây là lẽ thường tình. Dân sợ quan, mấy ngàn năm qua đều chưa hề thay đổi, đây là bản tính của quốc gia.
Nói xong Dương Phàm đi về, đi được mấy bước vẫn thấy cô bé còn đứng ở đó, không khỏi cười nói:
- Đi, tôi lấy một phòng cho em. Tối nay em ở trong nhà khách.
- Em, em, em không mang tiền....
Dư Hồng Liên nhỏ giọng nói, đầu cúi thấp xuống sắp chạm vào ngực.
Cô bé giản dị làm tim Dương Phàm nhói đau. Thời này tính cách như vậy thật hiếm có. An ủi một lát để cô bé biết ở không mất tiền, Dư Hồng Liên vẫn có chút không yên. Dương Phàm hơi đau đầu, trực tiếp đưa cô bé cho nữ nhân viên phục vụ, nói sáng mai bảo vệ đưa về trường, sau đó lên phòng nghỉ ngơi.
Chuyện tối nay, một việc đột nhiên xảy ra làm cho nhân vật Lô Danh Đường bí thư khu ủy mà Dương Phàm chưa từng chú ý đột nhiên trồi lên mặt nước. Bí thư khu ủy không bắt mắt đóng vai trò gì trong vở kịch Vĩ Huyền này?
Uyển Lăng đang rung chuyển, hắn lại đi dưỡng bệnh, điều này nói rõ điểm gì? Dương Phàm cảm thấy cần phải tra rõ vị bí thư này đi dưỡng bệnh, là bệnh gì.
Tối nay Hồng Thành Cương nói vừa vặn đi ngang qua? Hay là chủ ý đến tìm mình? Nếu đặc biệt đến tìm mình thì sẽ có mục đích gì? Tất cả những điều này có quan hệ gì với việc Lý Thụ Đường muốn cho mình danh chính ngôn thuận làm thường ủy?
Dương Phàm rất may mắn là tối đã gọi điện cho Trầm Minh, nằm trên giường, mắt Dương Phàm trợn trừng. Mấy vấn đề này đều cần phải tìm cách chứng thực. Ngày mai sẽ chính thức đi làm, đối mặt cục diện hỗn loạn ở Vĩ Huyền, mình nên làm như thế nào?
Vứt mấy vấn đề đó không suy nghĩ nữa, trước hết tập trung tinh lực tìm một điểm đột phá, cố gắng đứng vững gót chân. Làm tốt trong phạm vi trách nhiệm của mình, tiến thêm một bước tìm hiểu Vĩ Huyền rốt cuộc có việc gì, lui có thể tích lũy kinh nghiệm và thành tích lui ra, tính toán như vậy là thích hợp nhất.
- Đúng, mình không phải chú tâm vào các chuyện đó, một lòng một dạ lo cơ sở trồng dược liệu tốt đã, việc gì cũng mắt nhắm mắt mở. Chỉ cần không chọc vào ta, ta sẽ không bị quấn vào trong.
Sáng sớm thức giấc, trước viện có một chiếc xe Pasate có rèm che đỗ ở đấy. Một người thanh niên đang lau xe. Dương Phàm theo quán tính lấy bao thuốc trong túi ra. Người thanh niên thấy Dương Phàm đã xuống lầu lập tức buông khăn chạy đến chào.
- Dương khu trưởng dậy sớm quá. Tôi là lái xe của khu trưởng. Khu trưởng gọi tôi là Tiểu Vương là được.
Tiểu Vương thoạt nhìn ít nhất hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Dương Phàm. Gọi hắn là Tiểu Vương, Dương Phàm cảm thấy hơi kỳ kỳ. Tuy nhiên suy nghĩ một chút thấy gọi như vậy mới thích hợp. Là lãnh đạo cần phải có uy nghiêm, đừng nói lái xe sau này đều sẽ đi theo mình.
- Ai bố trí anh như vậy?
Dương Phàm tùy ý hỏi một câu, vẻ mặt bình tĩnh. Tiểu Vương vội vàng mở cửa sau xe:
- Vương chủ nhiệm bố trí ạ.
Dương Phàm rút điện thoại di động ra nhìn thấy là bảy giờ bốn mươi, ngồi vào xe, Dương Phàm nói:
- Tìm chỗ ăn sáng, anh nếu chưa ăn thì cùng ăn.
Tiểu Vương cung kính nói:
- Tôi đã ăn rồi ạ.
Xe ra khỏi sân nhà khách, ở Vĩ Huyền cũng không có các con đường phố hào hoa, Dương Phàm ngồi phía sau không nói gì, Tiểu Vương ngồi phía trước cũng trầm mặc không nói. Tiểu tử này thoạt nhìn khá lanh lợi nhưng không hay nói lắm.
- Dương khu trưởng, ăn cháo quấy không?
Tiểu Vương đột nhiên hỏi một câu, Dương Phàm nghe không khỏi hơi động, rất tùy ý nói:
- Cũng được.
Cháo quẩy, đề nghị này nói rõ tiểu tử này trước đây không phải lái xe cho lãnh đạo. Tiểu Vương thấy Dương Phàm đồng ý vội vàng đi tới gần một hàng cháo ven đường. Còn cách hàng cháo mười mét, Tiểu Vương dừng lại, nói:
- Dương khu trưởng, phía trước có hàng cháo quẩy, tôi dừng xe ở đây. Anh ăn xong gọi một tiếng là được.
Hành động này làm Dương Phàm khá có cảm tình với Tiểu Vương, tiểu tử này khá cẩn thận đó. Trước kia chưa từng lái cho lãnh đạo, có thể thấy Tiểu Vương là du Vương chủ nhiệm cố ý chọn. Làm như vậy, mục đích tự nhiên không muốn lưu lại ấn tượng xấu với Dương Phàm. Lái xe lớn tuổi, ở tình thế này sẽ bị nghi ngờ là quả bom chôn bên cạnh lãnh đạo.
Vẫn còn sớm nên quán này chưa đông khách lắm. Một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên đang dọn dẹp, có ba khách. Dương Phàm vừa mới đi đến liền ngửi được mùi hương nồng nặc, nhìn theo, thấy mấy thứ hỗn độn trộn lẫn vào nhau trong nồi cháo.
- Ăn sáng ạ? Mời ngồi.
Người phụ nữ nhanh nhẹn rót một cốc nước, cười tủm tỉm hỏi:
- Anh ăn gì?
- Một bát cháo, hai quẩy.
- Chỗ chúng tôi còn có trứng gà luộc, anh có ăn không?
Người phụ nữ trông rất hiền lành dễ làm người ta có cảm tình. Dương Phàm cười nói:
- Một quả....
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Dương Phàm thử một miếng, mùi vị không tệ, ăn đang cao hứng thì ven đường có hai người thanh niên mặc quần áo cục quản lý thị trường đi tới.
- Chị Vương, sạp hàng của chị tháng sau không được mở ở đây.
Người ra vẻ cầm đầu âm trầm nói, làm người phụ nữ trung niên tên Vương tẩu hốt hoảng, vội vàng nói:
- Vậy nên làm như thế nào bây giờ? Lý đội trưởng, anh cũng biết, hai người chúng tôi đều đã nghỉ hưu, từng tháng được có hơn ba trăm, không chỗ đặt sạp, chúng ta dựa vào cái gì mà sống?
- Điều này tôi không quản được, bên trên có lệnh, phải chỉnh đốn đường phố vùng này, chúng tôi cũng chỉ theo lệnh mà làm. Tôi đã thông báo cho chị, ba ngày sau nếu còn bán sẽ bị cưỡng chế.
Lý đội trưởng nói xong liền định rời đi. Vương tẩu vội vàng hỏi:
- Lý đội trưởng, tôi từng tháng cũng đóng không ít phí quản lý, sao lại nói cưỡng chế và không cho mở chứ?
Lý đội trưởng cười lạnh nói:
- Đây là lệnh cấp trên.
Lão già đang không nói gì tức giận nói:
- Không phải lại muốn thêm phí quản lý sao? Mỗi lần đều lấy cớ này.
Lý đội trưởng vừa nghe thấy, thân hình gầy gò lập tức căng lên, tức giận nói:
- Ông nói cái gì? Có giỏi ông nhắc lại lần nữa, có tin lão tử đập nát sạp không?
Dương Phàm có chút không chịu nổi, thái độ những người này quá tồi tệ, đặt mạnh đũa lên bàn nói:
- Các người có còn là quản lý thị trường không? Hay là giặc cỏ?
Lý đội trưởng không nghĩ đến nửa đường lại gặp Trình Giảo Kim, trừng mắt nhìn Dương Phàm. Phát hiện Dương Phàm ăn mặc không bình thường, nhất thời không xác định là ai, cho nên khá khách khí nói:
- Anh dính vào làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng ngăn cản chúng tôi chấp hành nhiệm vụ.
Dương Phàm lấy mười đồng bỏ lên bàn, cười lạnh nói:
- Nếu các người chấp pháp một cách văn minh, tôi sẽ chẳng quản làm gì. Tôi hỏi anh, đầu tiên anh nói không được bán hàng ở đây, cục quản lý có đưa ra công văn hay gì đó không, có thì phải đưa ra cho chủ quán xem. Tiếp theo tôi có một câu hỏi, là nhân viên chính quyền, các người động tý là đập hàng đập quán, xin hỏi các người có còn là nhân viên công chức nữa không. Dù nói cũng không được quên định nghĩa nhân viên công chức của đảng là gì? Là đầy tớ của dân. Xin hỏi các người có điểm nào như vậy không?
Dương Phàm liên tiếp nói như vậy làm Lý đội trưởng á khẩu không nói gì được. Mặt lúc đỏ lúc trắng, thẹn quá hóa giận, trừng mắt nói:
- Ai cần mày lo, mày là ai?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng nói:
- Tôi là ai anh không cần phải biết. Anh là nhân viên công chức của chính quyền, trong quá trình làm nhiệm vụ cần phải nói rõ tình huống. Nếu anh nói không rõ, tôi sẽ hỏi lãnh đạo các người xem giáo dục cấp dưới của mình như thế nào. Được rồi, đừng ở đây làm phiền người ta bán hàng.
Lý đội trưởng thẹn quá hóa giận, đang định phát tác thì thằng cấp dưới bên cạnh đã kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói vài câu bên tai. Lý đội trưởng hừ lạnh một tiếng, nhìn Dương Phàm, quay đầu nói với Vương tẩu:
- Vương tẩu, tôi đã thông báo với chị. Đến lúc đó đừng trách chúng tôi không nể tình.
Nói xong hai người nghênh ngang rời đi.
Dương Phàm thấy thế không khỏi cười khổ. Đêm qua còn quyết định không xen vào việc gì, nhưng thấy chuyện không thể nhìn được vẫn xen vào. Nhìn đôi vợ chồng già đang hoảng hốt, Dương Phàm thở dài một tiếng. Là người dân, lợi ích của bọn họ lúc nào cũng bị xâm phạm.
- Còn thừa tiền này.
Vương tẩu cầm tiền lẻ, vẻ mặt buồn bã đi tới, cảm kích nói:
- Cậu đừng cãi nhau với chúng.
Lão già lúc này đang tức giận lau bàn nói:
- Một đám súc sinh.
Vương tẩu vội vàng quay đầu lại mắng:
- Chúng còn chưa đi xa đâu.
Dương Phàm thấy đôi vợ chồng già cau mày nhăn trán, trong lòng mềm nhũn lại, lấy tấm danh thiếp ở cục Chiêu thương trước đây, dùng bút gạch đi chức vụ chỉ để lại tên và điện thoại, đưa cho Vương tẩu nói:
- Hai người sau này tiếp tục bán hàng. Bọn họ nếu thực sự đến, chị gọi điện cho tôi.
Dương Phàm lưu lại điện thoại, không lấy tiền thừa, trực tiếp đi về phía xe:
- Này, tiền thừa...
Vương tẩu lúc đuổi theo thì Dương Phàm đã lên xe rời đi, chỉ còn có thể cầm tiền đứng đó nhìn theo.
Lái xe Tiểu Vương vẫn trầm ngâm như cũ, Dương Phàm không chủ động nói thì hắn nhắm miệng. Thấy xe sắp đến tòa nhà chính quyền, vừa xuống xe thì một người khoảng bốn mươi đứng trên cầu thang mỉm cười với Dương Phàm.
- Dương khu trưởng, tôi là Vương Vĩ Tân văn phòng chính quyền, đêm qua anh có ngủ ngon không? Hôm qua tôi đến Uyển Lăng làm việc, lúc về mới biết anh ở nhà khách khu. Theo lệ thường, anh có thể đến khách sạn Vân Lĩnh.
Dương Phàm mỉm cười bắt tay Vương Vĩ Tân:
- Khách sạn Vân Lĩnh rất được, nhưng một ngày ít nhất hai trăm đồng, bây giờ kinh tế đang khó khăn, có thể giảm được chút nào thì giảm. Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, ở đâu cũng không quan trọng. Ngoài ra tôi thấy nhà khách kinh doanh cũng rất kém, không có mấy người đến đó ở.
Dương Phàm nói xong liền đi đến phòng làm việc của mình. Vương Vĩ Tân chạy nhanh theo:
- Cái này, một hai câu không nói hết. Trước kia nhà khách kinh doanh không tệ, các công tác tiếp đón bình thường đều ở đó. Mấy năm nay sau khi khách sạn Vân Lĩnh được xây lên, dần dần không được.
Dương Phàm dừng lại, cảm thấy lời Vương Vĩ Tân có ý gì đó, liền mỉm cười nhìn hắn:
- Sao? Khách sạn Vân Lĩnh là do tư nhân mở ra?
Vương Vĩ Tân lập tức có chút ngượng ngùng, muốn nói lại thôi. Dương Phàm cười nói:
- Vào phòng tôi.
Vương Vĩ Tân lập tức thở dài một tiếng, đi trước dẫn đường, dẫn Dương Phàm lên phòng làm việc ở tầng ba. Phòng làm việc của thường vụ phó khu trưởng khá được, bên trong trang trí không tệ. Cái khác không nói, chỉ riêng cái bàn làm việc cùng bộ ghế bằng da thật cũng phải mất hơn mười ngàn.
- Anh nhìn xem có hài lòng không, có gì cần cứ nói với tôi.
Vương Vĩ Tân đứng ở cửa, có chút lo lắng nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm nhìn quanh, trên mặt không có chút cảm xúc, từ từ ngồi xuống ghế, nói:
- Phòng này mất không ít tiền nhỉ?
Vương Vĩ Tân càng thêm khó coi, quay đầu lại nhẹ nhàng đóng cửa, hơi cúi người nói:
- Dương khu trưởng, chuyện này trước kia không phải do tôi phụ trách, cụ thể mất bao tiền tôi cũng không rõ lắm.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Dương Phàm biết Vương Vĩ Tân không nói thật. Chẳng qua vấn đề này khó xử hắn cũng không có tác dụng gì. Dương Phàm chỉ vào ghế đối diện:
- Anh ngồi xuống, còn năm phút nữa mới đến giờ làm, anh nói sơ qua về khách sạn Vân Lĩnh đi.
Vương Vĩ Tân cẩn thận ngồi nửa mông trên ghế, có chút không yên nhìn ra cửa, sau đó nhỏ giọng nói:
- Khách sạn Vân Lĩnh lúc Y khu trưởng còn tại vị đã được xây, xây xong liền cho người ngoài nhận thầu. Hàng năm nhà thầu phải nộp cho chính quyền một trăm hai mươi ngàn.
Dương Phàm vừa nghe liền hiểu ra, cười cười nhìn Vương Vĩ Tân đang khá lo lắng:
- Khách sạn Vân Lĩnh mất bao tiền để xây lên? Người nhận thầu là ai, cái này chắc anh cũng biết?
Vương Vĩ Tân không nghĩ Dương Phàm vừa mở miệng là nói trúng trọng tâm, thầm nghĩ không hổ là thạc sĩ kinh tế, sao lại hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy? Đều do mình mau mồm mau miệng.
- Cái này... cụ thể mất bao nhiêu tôi cũng không biết, hình như nghe nói là khoảng mười triệu. Người thầu là sở trưởng sở Chiêu đãi của khu – Bộ Yên. Cô của người này chính là đồng chí chủ nhiệm Bộ Vân.
Vương Vĩ Tân lau mồ hôi trán, cắn răng nói.
Tốn mười triệu xây khách sạn, một tháng kiếm được mười ngàn, giá thầu lại là sở trưởng trước đây, việc này có vấn đề hay dù là trời cũng biết. Không nói việc nhận thầu có vấn đề, riêng xây khách sạn mà mất mười triệu, trong đó nhất định có vấn đề. Khách sạn mấy sao mà cần nhiều tiền như vậy? Xây một khách sạn như vậy ở Vĩ Huyền để làm gì?
Mấy vấn đề này không phải là việc Dương Phàm nên đau đầu, phải là Hồng Thành Cương mới đúng. Dương Phàm suy nghĩ một chút cười nói:
- Được rồi, anh đi đi, đến giờ làm rồi. Tôi đến chỗ Hồng khu trưởng có chút chuyện.
Vương Vĩ Tân đầu đầy mồ hôi đi ra ngoài, trước khi đi còn dừng lại nói:
- Dương khu trưởng, anh có hài lòng với lái xe Tiểu Vương không?
Dương Phàm không khỏi nghĩ đến Vương Vĩ Tân họ Vương, không phải là bà con với Tiểu Vương chứ. Chẳng qua thoạt nhìn khá khách khí với mình, có chuyện cũng không nên làm khó người khác.
- Ha ha, Tiểu Vương không tệ, cảm ơn Vương chủ nhiệm.
- Nên thế, nên thế.
Dương Phàm ngồi một lát trong phòng làm việc, năm phút sau, Dương Phàm mới ra khỏi cửa, đi đến phòng Hồng Thành Cương. Đứng ở cửa thấy Thang Mộc Tú – thư ký của Hồng Thành Cương đang lau bàn, Dương Phàm nhẹ nhàng gõ cửa.
Thang Mộc Tú thấy Dương Phàm, vội vàng đi lên:
- Dương khu trưởng, tìm Hồng khu trưởng có chuyện gì vậy?
Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Đúng, có chuyện về việc lập cơ sở trồng dược liệu, quyết định tập đoàn Vĩnh Thái có ký với Uyển Lăng hay không. Lãnh đạo thị ủy rất coi trọng, tôi phải tận dụng thời gian.
Lúc này bên trong truyền đến tiếng của Hồng Thành Cương:
- Là Dương khu trưởng sao? Vào trong rồi nói.
Dương Phàm cười cười với Thang Mộc Tú, đi vào phòng trong. Lúc này Dương Phàm phát hiện căn phòng này xa hoa gấp mấy lần phòng mình.
Hồng Thành Cương cười với Dương Phàm, đứng dậy bắt tay, không mời Dương Phàm ngồi xuống mà nhỏ giọng nói:
- Có chuyện gì chúng ta không nên nói ở đây, lát nữa sẽ có người đến đòi nợ.
Nói xong Hồng Thành Cương vội vàng đi trước ra ngoài, Thang Mộc Tú cầm cặp đuổi theo. Dương Phàm cười khổ nhớ đến bài vè, vội vàng về phòng cầm cặp máy tính xách tay, chạy nhanh xuống lầu.
Hai chiếc xe một trước một sau đi đến khách sạn Vân Lĩnh xa hoa thì dừng lại. Hồng Thành Cương xuống xe, chờ Dương Phàm đi tới mới cười khổ nói:
- Không có cách nào, tôi không dám ở trong phòng làm việc quá lâu.
Hai người một đường đi tới, trên đường, Dương Phàm hơi quan sát khách sạn một chút, phát hiện khách sạn chỉ có hai tầng, không quá lớn nhưng trang trí rất đẹp. Đi cùng Hồng Thành Cương vào một gian phòng khách, ngồi xuống. Một nhân viên phục vụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mang nước lên, trước khi đi còn nhìn Dương Phàm một cái. Dương Phàm nhìn lướt qua bóng lưng người này, ấn tượng sâu sắc nhất chính là bộ đồng phục. Bộ đồng phục làm tôn thêm dáng người của phụ nữ, nhất là cặp mông tròn xoe.
- Ha ha, Dương khu trưởng, nhìn phòng làm việc của mình, có suy nghĩ gì?
Lời đầu tiên của Hồng Thành Cương làm Dương Phàm động tâm. Lời này hình như còn có ý khác. Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Đây hình như không phải vấn đề tôi cần quan tâm. Tôi tìm Hồng khu trưởng, là vì chuyện cơ sở trồng dược liệu. Dương Phàm coi như không để ý đến vẻ mặt Hồng Thành Cương đã thay đổi, nói tiếp:
- Trước khi đi, Lý bí thư thị ủy, Quý thị trưởng đều dặn dò nhất định trong vòng hai đến ba tháng làm xong chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui