Đến lúc này Lý Thụ Đường vẫn cảm thấy may mắn may mắn vì quyết định sáng hôm đó của mình. Dương Phàm xuất hiện đột ngột, vụ án rất lớn. Suy nghĩ đầu tiên của Lý Thụ Đường chính là bắt người, sau đó lập tức báo cáo lên tỉnh ủy.
Lý Thụ Đường trực tiếp gọi tới nhà bí thư Chúc Đông Phong. Lúc ấy Chúc Đông Phong không có bất cứ biểu hiện gì trong giọng nói, chỉ có câu cuối cùng như thế này:
- Anh xử lý rất kịp thời. Anh bắt người trước, chờ tin tức từ tỉnh ủy.
Sáng sớm cùng ngày tỉnh ủy mở hội nghị thường ủy, vụ án rất lớn chứng cứ xác thực, lập tức phê duyệt quyết định. Hội nghị chấm dứt, người của tỉnh đã xuống, Lô Trò và Y Đạt Hữu bị bắt được giao cho người trong tỉnh.
Sau cơn cuồng phong, tất cả lại trở nên bình tĩnh. Nhưng bên dưới mặt nước dòng Trường Giang có vô số dòng chảy ngầm tồn tại, đấu tranh tiếp theo càng thêm tàn khốc. Chẳng qua đó không phải chuyện mà Lý Thụ Đường cần quan tâm
Về phần trên hội nghị thường ủy xảy ra chuyện gì, Lý Thụ Đường nghe một vị lãnh đạo vui vẻ nói một câu:
- Mặt chủ tịch Tề rất nghiêm nghị.
Lý Thụ Đường nhạy cảm biết đây là một tín hiệu. Còn ý nghĩa cụ thể phía sau tín hiệu này, không phải là phạm trù mà Lý Thụ Đường có thể dính dáng đến.
Vụ án đang trong quá trình điều tra, các công việc khác vẫn phải tiến hành bình thường. Lý Thụ Đường ngồi trong phòng làm việc, bận rộn cả một buổi sáng, đang định ra khỏi phòng thì một cuộc điện gọi tới.
Nhìn lướt qua số gọi tới, vẻ mặt Lý Thụ Đường lập tức trở nên cung kính, nói:
- Kính chào phó chủ tịch Điền.
- Chào đồng chí Lý Thụ Đường, vừa nãy nhận được chỉ thị của bí thư tỉnh ủy Chúc Đông Phong, đưa ra kiến nghị là chống tham nhũng, biểu dương thanh liêm. Về chuyện này, cá nhân tôi cho rằng nên biểu dương thị ủy Uyển Lăng, cùng với các cá nhân tiên tiến. Tôi nghe bên dưới báo cáo, đồng chí Dương Phàm vì lấy được chứng cứ đã mạo hiểm đến tính mạng, việc này thật hiếm thấy. Thị ủy Uyển Lăng coi như đã có cơ hội, biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, tỉnh ủy vẫn đang tính hành thảo luận vấn đề này.
Lý Thụ Đường nghe xong thầm cười khổ, còn thảo luận con mẹ gì? Đây không phải lõa lồ ám chỉ sao, muốn biến Dương Phàm thành điển hình tiên tiến, luận công ban thưởng? Trong lòng mặc dù có chút không thăng bằng. Chẳng qua Lý Thụ Đường nghĩ nghĩ, trên địa bàn của mình xảy ra vụ án lớn như vậy, tỉnh ủy không truy cứu trách nhiệm bí thư thị ủy, đã là quá tốt rồi. Mở ra cuộc vận động như tỉnh nói, một hai điển hình tiên tiến, trên thực tế chính là đánh phấn lên mặt thị ủy Uyển Lăng.
- Xin phó chủ tịch Điền yên tâm. Thị ủy Uyển Lăng nhất định tận dụng cơ hội này, mở cuộc vận động.
Lý Thụ Đường nói rất kiên định. Điền Trọng nói mấy câu nữa rồi dập máy.
Thư ký đi vào, Lý Thụ Đường nói với thư ký:
- Sắp xếp một chút, trưa tôi mời đồng chí Vĩ Huyền ăn cơm.
Trụ sở chính quyền xã Hắc Câu sau khi được cải tạo một lần cũng chưa có động tĩnh gì lớn. Trong màn mưa có thể thấy bức tường cao lớn phía xa xa, trông có vẻ cũ kỹ. Xe đến trước cửa, Dương Phàm vừa mới thò đầu ra, Biện Vĩ Cường đã cầm ô đi tới. Dương Phàm cười lắc đầu, mở ô ra.
Điện thoại di động trong túi vang lên, Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, cười nói với mọi người:
- Mọi người phải bảo quản tài liệu và thiết bị cho tốt. Chiều sẽ xuống các thôn.
Nói xong Dương Phàm đi về phía hành lang, rút điện thoại di động ra nhìn số máy, không khỏi cau mày. Người gọi chính là Trần Chính Hòa. Dương Phàm có chút chua xót trong lòng, vẫn nghe điện.
- Dương Phàm à? Chuyện của con ở Vĩ Huyền, Điền Trọng đã nói cho bố. Con xử lý rất tốt. Nhưng bố phải nhắc con về đạo lý quân tử không được đứng dưới bức tường nguy hiểm. Con từ nhỏ chắc đã biết, sao lại có thể nguy hiểm như vậy để lấy chứng cứ?
Dương Phàm bị nói ngây ra một chút, lập tức nhỏ giọng nói:
- Chuyện lúc ấy quá đột ngột, hơn nữa vụ án rất lớn, tôi không nghĩ nhiều.
Trần Chính Hòa đầu bên kia thở dài một tiếng:
- Mẹ con đã biết, oán bố cả đêm. Mẹ con cảm thấy rất có lỗi với con, con không chủ động gọi cho bà ấy, bà ấy nghĩ con đang giận. Bố nói mẹ con có thể chủ động gọi cho con, nhưng bà ấy không muốn làm con thêm tức giận.
Nhắc đến mẹ, trong lòng Dương Phàm không khỏi có chút áy náy, thời gian này bận quá, đúng là quên mất.
- Vâng, tối tôi gọi điện cho mẹ. Ha ha, tôi sao có thể giận mẹ chứ. Đúng, dạ dày mẹ không tốt lắm, ông chú ý chút.
Dương Phàm kiềm chế ba động trong lòng, nhẹ giọng nói.
Trần Chính Hòa hình như có chút do dự:
- Có một chuyện, bố cảm thấy nên nói với con là tốt nhất. Điền thúc của con ở tỉnh Giang Nam, nhiều nhất hết khóa này sẽ được điều đi, sau này con thân cận một chút, không có chỗ hỏng đâu.
Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, Trần Chính Hòa muốn nói gì? Hắn không khỏi mở miệng hỏi:
- Có ý gì?
Trần Chính Hòa cười cười:
- Bố hồ đồ rồi, con sao có thể hiểu được điều này. Con đừng hiểu nhiều, sau này con sẽ biết. Cái này... bố dập máy đây.
Biện Vĩ Cường đang chờ Dương Phàm nghe điện xong, lúc này mới đi đến báo cáo:
- Phó chủ tịch Dương, chúng tôi đã theo chỉ thị của anh, chọn bốn thôn làm các thôn trồng thí điểm dược liệu. Chẳng qua thời tiết rất xấu, tôi sợ không có nửa tháng thì không tốt lên được.
Dương Phàm cười lắc đầu:
- Vấn đề kỹ thuật sẽ do người của tập đoàn Vĩnh Thái phụ trách, huyện và xã chỉ có thể ủng hộ vô điều kiện. Trồng dược liệu có yêu cầu rất nghiêm khắc về nhiệt độ và độ ẩm. Cần phải có những vùng đất chuyên biệt, đảm bảo một năm bốn mùa đều liên tục trồng trọt. Trời đang mưa, xã đầu tiên là giúp đỡ làm các công tác chuẩn bị. Tôi cũng chỉ có thể ở đây một buổi sáng, chiều phải đến xã Liên Hoa, mai còn phải đi xã Thỏ Lĩnh.
Biện Vĩ Cường nghe thấy xã Thỏ Lĩnh, không khỏi có chút ảm đạm, nhìn xung quanh vắng vẻ liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dư xã Thỏ Lĩnh nghe nói bị ban kỷ luật bắt. Thực ra đồng chí bí thư Dư cũng không dễ dàng gì, một nữ đồng chí trở thành lãnh đạo một xã, thực sự khó khăn hơn các người khác nhiều.
Dương Phàm liếc nhìn Biện Vĩ Cường một cái, thầm nói đây là đang nói giúp sao? Hình như không phải thế, mà giống như đang giả vờ khóc lóc, hoặc là hai thái độ đan xen nhau? Dương Phàm nghĩ nghĩ như vậy, thản nhiên nói:
- Sao? Anh rất quen với đồng chí đó?
Mặt đen của Biện Vĩ Cường lập tức đỏ lên, hình như không biết nói gì, mặt mày nhăn nhó. Mọi người trong trụ sở đang rất bận, nhìn xung quanh không thấy ai, Biện Vĩ Cường lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Trước kia là bạn học hồi trung học, sau này tôi đi lính, về thì cô ấy đã kết hôn.
Thì ra Biện Vĩ Cường thầm yêu người ta. Dương Phàm nghĩ như thế. Biện Vĩ Cường này đúng là có chút tình nghĩa. Đứng ở vị trí của hắn, đáng lẽ phải tránh thật xa. Nữ bí thư xã Thỏ Lĩnh, vấn đề là ở các mỏ quặng, những chuyện khác không có chứng cứ gì mấy. Dương Phàm nghe Bộ Yên nói, người phụ nữ này đã ngủ mấy tháng với Y Đạt Hữu, sau đó mới từ chức phó chủ tịch xã được đề bạt thành bí thư. Dương Phàm không có ấn tượng mấy về người phụ nữ này, dù sao chỉ gặp qua một lần. Nhưng bởi vì dính dáng đến Y Đạt Hữu, nên mới bị bắt.
Biện Vĩ Cường nói giúp cô ta, có lẽ không đơn giản chỉ vì bạn học củ. Không khéo hai người này còn có ***, suy nghĩ này làm Dương Phàm cười có chút tà ác:
- Cô ta có lẽ đang bị quản lý trong khách sạn Vân Lĩnh, là do người ban kỷ luật thị ủy đưa vào, anh nói chuyện phải cẩn thận đó.
Dương Phàm vỗ vỗ vai Biện Vĩ Cường, có ý tốt nhắc nhở một chút.
Biện Vĩ Cường đang nghẹn trong cổ, nuốt lời định nói vào bụng. Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Về tôi sẽ hỏi qua tình hình.
Biện Vĩ Cường cảm kích nhìn hắn, gật đầu chạy ra ngoài, ô cũng không mở ra. - .
Suốt một buổi sáng bận rộn, xác nhận công tác trên cơ bản đã được tiến hành, Dương Phàm vội vàng rời khỏi xã Hắc Câu, ăn trưa xong liền chạy thẳng đến xã Liên Hoa.
Chuyển mùa thật đáng ghét, mưa không lớn, nhưng không ngừng rơi.
- Xã Liên Hoa, tên này có nghĩa gì?
Dương Phàm ngồi ở ghế sau đột nhiên hỏi câu này. Vương Vĩ Tân lập tức quay đầu lại nói:
- Đương nhiên là có ý nghĩa. Trước kia gần xã Liên Hoa có một hồ nước rất lớn, trong hồ mọc đầy hoa sen, đến mùa đưa mắt nhìn thấy tất cả đều là cánh hoa hồng nhạt, cảnh sắc rất đẹp.
Dương Phàm hỏi:
- Sau này thì sao?
Vương Vĩ Tân thở dài một tiếng:
- Sau đó? Sau giải phóng liền tiến hành mấy hoạt động ở đó, hồ đã không còn. Quan trọng nhất khi thiếu hồ đó chính là mùa mưa đến, nước mưa không được điều tiết, tỷ lệ lũ quét từ trên núi xuống diễn ra thường xuyên hơn. Sau những năm tám mươi, trên thị tìm được một nguồn vốn, tiến hành đào một con đập chứa nước, hiện tượng lũ quét mới giảm đi. Mấy năm trước có một chuyên gia tới, lúc về có viết một bài báo cáo, nói con đạp là một mối họa, hình như nói là phá vỡ hoàn cảnh sinh thái gì gì đó, còn nói làm nước ứ đọng, ô nhiễm và ảnh hưởng nghiêm trọng đến tài nguyên nước ở hạ lưu. Mấy thứ này tôi cũng không hiểu. Lúc tôi ở xã Liên Hoa, hàng năm khi mùa mưa đến, cả xã đều lo sợ con đạp xảy ra vấn đề.
Mấy thứ này Dương Phàm cũng không hiểu. Chẳng qua bốn chữ vấn đề con đập vẫn khiến Dương Phàm coi trọng không khỏi hỏi:
- Con đập có vấn đề gì.
- Vấn đề gì? Đáy đạp hàng năm ứ đọng rất nhiều bùn, mực nước tăng lên đê điều cũng phải tăng theo. Bí thư đảng ủy xã Khổng Thắng Đông cứ khi mùa mưa đến đều phải tổ chức người lên con đập tuần tra, nếu không con đập mà xảy ra vấn đề, mấy chục ngàn dân muốn chạy cũng không kịp...
Hai người đang nói chuyện, một cuộc điện gọi tới, Dương Phàm mở máy, bên trong truyền đến giọng nói khẩn trương của Khổng Thắng Đông:
- Phó chủ tịch Dương, tôi là Khổng Thắng Đông. Đập Thanh Phong xuất hiện nguy hiểm, xin huyện tăng viện. Tôi đã gọi lên huyện, chủ tịch Hồng và phó bí thư Hạ đều không có trong huyện.
Dương Phàm nghe xong cau mày, vừa nghe Vương Vĩ Tân nhắc đến, bây giờ lập tức xảy ra chuyện.
- Lão Khổng, anh không cần khẩn trương quá. Anh lập tức tổ chức dân phòng lên đê, tôi đang trên đường xuống xã. Nhớ là phải giữ bình tĩnh, kiên quyết phòng thủ. Tôi nhiều nhất nửa tiếng nữa sẽ đến xã. Anh bố trí người dẫn đường cho tôi. Còn nữa, tôi lập tức gọi điện cho chủ tịch Hồng, báo cáo tình hình.
Dương Phàm dập máy, lập tức gọi điện cho Hồng Thành Cương đang ở trên thị. Đáng chết chính là điện thoại không ai nghe, gọi mười mấy cuộc mà vẫn như vậy.
Dương Phàm không hài lòng, thầm nghĩ: "Làm cái gì không biết?"
Do dự một lát, Dương Phàm trực tiếp gọi điện cho Tô Diệu Nga.
- Trưởng phòng Tô hả? Điện thoại của chủ tịch Hồng sao lại không nghe?
Giọng Dương Phàm có ý chất vấn. Vương Vĩ Tân ở phía trước nghe xong tim đập mạnh, thầm nghĩ có thể nói như vậy sao? Mọi người đều là thường ủy mà.
Tô Diệu Nga đang nằm nghỉ trong nhà khách nghe thấy thế không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ đồng chí này đang rất giận thì phải. Chẳng qua Tô Diệu Nga vẫn bình tĩnh giải thích:
- Sáng nay sau khi nói chuyện với ban tổ chức thị ủy, Lý bí thư tự mình mời ba chúng tôi ăn cơm, mọi người cao hứng một chút. Chủ tịch Hồng và phó bí thư Hạ uống không ít, bây giờ có lẽ đang ngủ.
Dương Phàm dùng giọng nói không cho kháng cự:
- Trưởng phòng Tô, phiền chị một chút, lập tức đánh thức chủ tịch Hồng, bảo chủ tịch đập Thanh Phong xảy ra chuyện, mời đồng chí lập tức về huyện chỉ huy. Năm phút nữa là tôi có thể đến được xã Liên Hoa.
Buổi trưa Tô Diệu Nga cũng uống hai chén, chẳng qua đồng chí này giấu khá sâu, vì vậy vẫn còn tỉnh táo. Nghe Dương Phàm nói, cả người Tô Diệu Nga đầy mồ hôi lạnh. Đập Thanh Phong nếu xảy ra chuyện, năm mươi ngàn dân xã Liên Hoa, cho dù người không vấn đề gì, một cơn lũ quét đi qua, chẳng may mang theo đất đá, như vậy nhà cửa, ruộng vườn đều hỏng hết.
- Vâng, xin yên tâm, tôi lập tức đi gọi.
Tô Diệu Nga vội vàng dập máy, đứng dậy chạy ra hành lang, đi đến cửa phòng đối diện, gõ mạnh.
Hồng Thành Cương đang mơ mơ màng màng, ra mở cửa. Tô Diệu Nga nói tình hình, Hồng Thành Cương sợ đến độ tỉnh ngay lại, không hề suy nghĩ:
- Trưởng phòng Tô, đồng chí lập tức báo cáo tình hình với lãnh đạo thị ủy, tôi sẽ gọi phó bí thư Hạ, lập tức về huyện.
Trước khi ra khỏi cửa, Hồng Thành Cương không khỏi đứng lại, nói với Tô Diệu Nga:
- Trưởng phòng Tô, báo cáo với lãnh đạo thị ủy thì đưa ra yêu cầu xin tăng viện.
Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình như có lửa đốt trên mông, gọi lái xe mau chóng trở về. Tô Diệu Nga cũng vội vàng ra khỏi nhà khách, trực tiếp tìm lãnh đạo thị báo cáo tình hình.
Dương Phàm vừa xuống xã, ngựa không dừng vó lập tức chạy đến con đập. Trên đường nhận được điện của Hồng Thành Cương. Hồng Thành Cương đang trên đường về huyện, đồng thời cũng bố trí các ngành liên quan, tổ chức khí tài, vận chuyển đến xã Liên Hoa.
Dương Phàm không có kinh nghiệm thực tế về mặt này, biết Hồng Thành Cương đã về, trong lòng cũng yên tâm một chút. Xe đi trên con đường núi quanh co, lái xe Tiểu Vương nhìn chằm chằm đường đi.
Lúc này trong lòng Dương Phàm không hề lo lắng mấy. Chống lại cơn lũ, khi còn bé hắn đã nghe nhiều, nhưng đây là lần đầu cô gái lên kiệu về nhà chồng.
Lúc lên đến đê, thấy một con đập khổng lồ, Dương Phàm không khỏi sợ hãi. Đứng đó đợi Khổng Thắng Đông đi tới, vừa thấy liền báo cáo:
- Phó chủ tịch Dương, nửa tiếng nữa là nước sẽ tràn qua đập, hơn trăm dân phòng trong xã đã tới, các lãnh đạo khác đang tổ chức nhân dân vận chuyển vật tư đến hỗ trợ.
Dương Phàm không hề do dự nói:
- Bí thư Khổng, tôi là người ngoài ngành, đồng chí coi tôi như một dân phòng bình thường, cứ việc chỉ huy, cần làm gì, tôi sẽ là người đi đầu.
Máu trào lên đầu Dương Phàm, cái gì mà quân tử... đã vứt lên tận mây xanh.
Khổng Thắng Đông nào dám cho Dương Phàm mạo hiểm, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, anh đến nhà quản lý đập ngồi chỉ huy đi. Chủ tịch Hồng đã ra chỉ thị, huyện đang tổ chức nhân lực và vật lực tăng viện cho xã. Bây giờ tôi lo nhất chính là mưa không ngừng chảy, đập có thể xuất hiện vết nứt, rất nguy hiểm, phải tăng cường.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Bí thư Khổng, anh đi chỉ huy toàn cục đi. Chuyện của tôi, anh không cần lo lắng. Đúng, lập tức cho nhân viên kỹ thuật tập đoàn Vĩnh Thái rút.
Dương Phàm vừa nói xong, một người thanh niên chạy vọt tới, lớn tiếng hô:
- Bí thư Khổng, phát hiện một lỗ thủng lớn, chủ tịch Triệu mời anh tới.
Dương Phàm nghe xong, tóc gáy dựng đứng, trước kia xem trên Tv thì sợ nhất chính là tình hình này. Không hề suy nghĩ, Dương Phàm hét lên:
- Đi, đi tới xem sao.
Đám người Dương Phàm đi theo tiểu tử này, từ xa xa đã thấy một đám người vây quanh, cắt cỏ dại trên mặt đất, bên dưới đang có nước đục ngầu chảy vào.
- Lão Triệu, lập tức tổ chức người giỏi bơi lội, xuống kiểm tra, tìm chỗ thủng.
Khổng Thắng Đông vừa đến liền hô lớn, mồ hôi trên mặt và nước mưa trộn vào nhau.
Dương Phàm cầm ô trong tay nhưng bị cơn gió núi thổi mạnh, tay cầm không vừng đã bay đi. Khổng Thắng Đông vội vàng nói:
- Lấy một áo mưa cho phó chủ tịch.
Không lâu sau đã có người mang áo mưa đến cho Dương Phàm. Lúc này có ba tiểu tử cởi quần áo, một người uống nửa chai rượu trắng, buộc dây thừng vào thắt lưng, nhảy vào trong nước, người bên trên giữ chặt dây thừng, lo lắng chờ đợi.
Dương Phàm cũng lo lắng mà chờ, trong đầu xuất hiện hình ảnh khi đê xuất hiện lỗ hổng, lãnh đạo dẫn đầu nhảy xuống. Cảnh này thật giống trong phim.
Chờ một lát, tiểu tử thứ nhất ngoi lên, lớn tiếng nói:
- Không tìm được.
Vừa nói liền hít sâu mấy hơi, lại lặn xuống. Tìm mấy lần liền cũng không thấy đâu. Mọi người đều rất lo lắng, người bên dưới đê lại hô:
- Nước chảy càng lúc càng lớn.
Dương Phàm từ nhỏ đã sống cạnh dòng Trường Giang, bơi lội rất giỏi. Thấy mọi người không chú ý đến mình, liền cầm lấy một chiếc dây thừng buộc vào eo mình. Vương Vĩ Tân đang chú ý về phía này, thấy Dương Phàm làm thế không khỏi sợ hãi, kêu lên:
- Phó chủ tịch Dương, anh không thể xuống.
Hơn trăm người trên đê lúc này mới phát hiện thấy phó chủ tịch huyện trẻ tuổi đã cởi áo, đang cởi quần.
- Phó chủ tịch Dương, không thể.
Khổng Thắng Đông luống cuống tay chân. Dương Phàm mỉm cười:
- Không sao đâu, mọi người giữ chặt lấy dây thừng, tôi không chỉ huy được gì, lặn xuống nước cũng biết chút.
Vừa nói Dương Phàm dưới ánh mắt chăm chú của trăm người, nhảy xuống nước. Trong nháy mắt khi nhảy xuống, trong đầu Dương Phàm xuất hiện một suy nghĩ, nhảy nước bây giờ an toàn hơn so với trước kia nhiều.
Dương Phàm coi như may mắn, một hơi đã chìm xuống, dùng cả tay lẫn chân để lặn xuống, không lâu sau cảm thấy một lực hấp dẫn rất lớn, giống như có dòng nước chảy. Dương Phàm đi tới gần, một sức hấp dẫn rất lớn làm hắn chút nữa không duy trì được. Dương Phàm vội vàng bơi lên trên.
- Tôi tìm được rồi, thiếu chút nữa bị hút vào.
Thở phào một hơi, Dương Phàm há mồm hét. Khổng Thắng Đông người đầy mồ hôi lạnh đi xuống, lớn tiếng nói:
- Các người mau xuống xác định một chút, kéo phó chủ tịch lên.
Dương Phàm bất đắc dĩ bị người kéo lên bờ. Trong lúc lên bờ, chân không biết va vào cài gì mà đau nhói. Dương Phàm đang không để ý đến cái này, lên bờ cả người ướt sũng, một cơn gió lạnh thổi qua làm người hắn run lên. Vương Vĩ Tân vội vàng đưa một bình rượu tới:
- Phó chủ tịch, làm một ngụm cho ấm.
Cầm lấy chai rượu, Dương Phàm uống một ngụm lớn, cảm giác nóng bỏng chảy vào cổ họng. Lúc này mọi người đã tìm được lỗ thủng, vội vàng lấy bao cát ném xuống lấp. Dương Phàm hắt hơi một cái, Vương Vĩ Tân luống cuống đi tìm quần áo, đột nhiên có giọng một cô gái gọi:
- Dương Phàm.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn, một khuôn mặt xinh đẹp đang cười với mình.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Sao em lại chạy đến đây?
- A, anh chảy máu.
Cô gái vừa nói vừa lấy khăn tay ra, ngồi xuống. Dương Phàm cúi đầu nhìn xuống thấy vết thương trên đùi vẫn đang chảy máu.