- Tên này, dù lấy thuốc cao bôi lên da chó mà đuổi đi cũng không được. – Chúc Vũ Hàm bực tức thoá mạ, mở máy tiến lên phía trước. Xe đi với tốc độ cao làm sắc mặt của Chúc Vũ Hàm dần dần tốt lên, thở dài một tiếng nói:
- Chu Tử Dương thật ra không tồi, đối với chị cũng rất cuồng si, nhưng là không chịu đọc sách, làm việc lại thích dùng thủ đoạn nhỏ, nói hắn nhiều lần mà vẫn không chịu nghe! – Chúc Vũ Hàm ngụ ý, ngươi không làm người tốt thì khó thành công được, cũng không hơn gì hắn.
- Ha ha, không phải ngẫu nhiên! – Dương Phàm tiếp một câu tỏ vẻ thông hiểu.
- Ngươi biết lái xe không? – Chúc Vũ Hàm đột nhiên hỏi làm Dương Phàm sửng sốt nói:
- Không phải em đã nói là không có bằng lái sao?
- Không có bằng lái với không biết lái xe là hai khái niệm khác nhau! – Chúc Vũ Hàm liếc mắt giận mắng, Dương Phàm sờ sờ cái mũi nói:
- Lúc ở kinh thành, giáo sư thật sự đã dạy em lái xe nửa năm, cứ nửa đêm khi có ít xe là thầy đều cho em lái thử xe Audi đi một vòng. Giáo sư lo lắng khi em đến Uyển Lăng, không có thời gian làm bằng, nhưng sao chị lại hỏi vấn đề này?
- Ta hơi mệt, em lái đi! - Chúc Vũ Hàm nói xong cũng không đợi Dương Phàm đáp ứng, tìm một chỗ dừng xe bên đường, tháo dây an toàn đổi sang chỗ bên cạnh tay lái.
Dương Phàm đang kinh ngạc thì Chúc Vũ Hàm đã tới trước mặt, thản nhiên đưa cặp mông của mình ép vào mặt Dương Phàm, vừa vặn vẹo cặp mông khiêu gợi của mình vừa cười khanh khách nói:
- Em nhanh lên đi!
Dương Phàm nếu nhúc nhích, tự nhiên chẳng phải giúp Chúc Vũ Hàm nâng đỡ bộ mông đồ sộ của nàng sao, trong nháy mắt Chúc Vũ Hàm cũng không dự tính trước được việc này, cả người nhất thời run lên, hai chân mềm nhũn, thuận thế an vị ngồi xuống trên đùi Dương Phàm. Một cảm giác cứng rắn ngọ nguậy phía dưới. Mặc dù đã cách một lớp quần áo nhưng loại kích thích này cũng là cho tâm tình của Chúc Vũ Hàm dao động, vừa có ý muốn né tránh ra một chút, không nghĩ tới cử động thoải mái này làm cho Dương Phàm không chịu nối, hắn cùng với Du Nhã Ny triền miên mấy ngày liền đã thành thói quen rồi, hai tay không tự chủ đưa hai ôm vào trước ngực Chúc Vũ hàm, hạ thân bất giác hướng lên đỉnh.
Chúc Vũ Hàm nhất thời cảm thấy một cỗ nhiệt khí nơi riêng tư phun ra, mông ấn ấn xuống, dường như muốn thâu tóm cái cột trụ đó, trong miệng không ngừng rên rỉ.
- A!
Chúc Vũ Hàm nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, làm cho Dương Phàm đang trong say mê mà tỉnh lại. Chúc Vũ Hàm không nghi ngờ gì cũng có thể là một mỹ nữ từng trải ham muốn nam nhân, Dương Phàm cũng không dám dây dưa tiếp, vạn nhất nhịn không được mà làm chuyện không hay trên đường cao tốc. Dương Phảm đưa tay nhẹ nhàng nói:
- Làm chị à, chị muốn em lái xe như thế nào đây? Đường phía trước chính là không thể đi rồi.
Ba chữ phía trước Dương Phàm còn tăng thêm một chút ngữ khí, nhất là cái từ " Làm" kia.
- Em thật đáng ghét mà, làm cho người ta không có chút khí lực đứng lên nữa.
Chúc Vũ Hàm có chút xấu hổ không dám quay đầu lại, tiếp xúc trong chốc lát như vậy, không ngờ lại tới cao trào, hạ thân ướt sũng, hai chân một chút sức lực cũng không có, xương cốt toàn thân đều thoải mái tới độ như không có.
Nhìn thấy phía trước hơn hơn trăm mét Chu Tử Dương xuống xe nhìn chung quanh, Dương Phàm cũng dùng hai tay nâng nâng mông của Chúc Vũ Hàm lên, cố gắng cử động thân mình đặt Chúc Vũ Hàm ngồi xuống, sau đó mới chui vào vị trí lái xe.
Chúc Vũ Hàm mặt đỏ như trứng tôm nấu chín, vùi đầu sát vào phía trước không chịu ngẩng lên, trong miệng không ngừng nói với Dương Phàm:
- Em không được nhìn, lái xe đi.
Trên thực tế, Dương Phàm cũng chịu không nối, vừa rồi mới chỉ một phen hành động, tuy rằng chủ yếu là do Chúc Vũ Hàm tạo lên, nhưng mình đã lên đỉnh vài cái, nói trắng ra cũng không phải người tốt lành gì. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cười khổ lắc đầu, vất hết những ý nghĩ tán loạn trong đầu ra, Dương Phàm khởi động xe, nhân tiện thăm dò hướng Chu Tử Dương phất tay ý bảo một chút. Lúc ở Kinh Thành cũng không biết Chu Minh Đạo nghĩ như thế nào, dạy Dương Phàm lái xe nửa năm, tuy rằng không có đi thi lấy bằng lại, bất quá khởi động xe không quá khó với Dương Phàm.
Chúc Vũ Hàm vẫn cúi đầu như người vợ nhỏ không dám nói chuyện, Dương Phàm cũng chuyên tâm lái xe, chính là không dám đi nhanh. Một lúc sau ven đường xuất hiện mấy bảng quảng cáo quán ăn, lúc này Chúc Vũ Hàm mới nói chuyện:
- Phía trước có một quán ăn nhỏ, ta muốn đi toilet.
Dương phàm nghe xong trong lòng khẽ động, nhấn mạnh chân ga vượt qua Chu Tử Dương, giành chuyển tới quán ăn phía trước, Chu Tử Dương ngầm hiểu ý đi theo.
Xe vừa dừng lại, Chúc Vũ Hàm vội vàng tới mở cửa sau xe, kiếm một ít đồ trong túi hành lý tuỳ thân, rồi chạy vội tới toilet như có lửa đốt đằng sau vậy.
Chu Tử Dương xuống xe ở phía sau, đi đến trước mặt Dương Phàm đang hút thuốc nghi hoặc hỏi:
- Chú em, tiểu Vũ ăn cái gì mà đau bụng thế? Làm gì mà cấp bách như vậy?
Dương Phàm cười khổ khoát tay chặn nói:
- Ta làm sao biết được, chúng ta hôm nay ở trên máy bay vô tình gặp gỡ, cũng chỉ là đi chung một đường thôi.
Chu Tử Dương liền lộ ra vẻ mặt yên tâm, cười ha ha lấy ra một bao thuốc Trung Hoa đưa cho Dương Phàm nói:
- Mời chú.
Dương Phàm không nghiện thuốc lá, bình thường cũng chỉ hút một ít, mà thuốc hắn dùng là thuốc Nam Hải, so với giá cả tất nhiên không thể so sánh với Trung Hoa rồi. Dương Phàm đưa tay ngăn Chu Tử Dương cười nói:
- Đừng khách khí em không quen sử dụng cái này!
Chu Tử Dương vỗ gáy nói:
- Ha ha, người ở kinh thành hình như đều có thói quen này, không giống Vu Thành chúng ta, hút thuốc trên đường cũng muốn phô trương một chút, không biết ngượng mà thổi ra một ít khói thuốc!
Dương Phàm không khỏi cười khổ liên tục, thầm nghĩ ta không thích hút loại này. Nhưng hắn lười giải thích cười cười nói:
- Em cũng đi toilet một chút đã.
Trên thức tế Dương Phàm cũng không muốn làm rõ ràng cho lắm, Chúc Vũ Hàm vội vàng chạy vào toilet là phải đi thay đổi nội y bằng không sẽ rất khó chịu. Chu Tử Dương nhìn thấy Chúc Vũ Hàm có vẻ rất thân cận với Dương Phàm, nảy sinh ra ý muốn làm quen, mục đích là hy vọng Dương Phàm có thể giúp hắn nói chuyện. Vì thế Chu Tử Dương liền bước theo Dương Phàm, ở bên cạnh chủ động đáp lời nói:
- Anh nói thật lòng mình, thật rất thích tiểu Vũ, hồi học trung học cũng có không ít người vây quanh cô ấy nhưng chính là cô ấy không thèm để tâm.
Dương Phàm cảm thấy Chúc Vũ hàm là người rất có chủ ý, nói chuyện lung tung có thể làm cho nàng nổi giận, cho nên không có để ý tới bộ dạng của Chu Tử Dương, thản nhiên cười nói:
- Vấn đề tình cảm em không giúp được anh rồi, người chị gái này rất ghét rất ghét người khác quan tâm tới vấn đề sinh hoạt cá nhân của mình. Anh Chu hay là anh đi tìm người khác cao minh hơn đi.
Dương Phàm gần như không có thái độ kiêu ngạo hay siểm nịnh, càng làm cho phán đoán của Chu Tử Dương lúc đầu là chính xác, tâm tư kết giao với Dương Phàm càng thêm kiên quyết.
Dương Phàm ra khỏi toilet một hồi lâu thì Chúc Vũ Hàm với thản nhiên đi ra, trên mặt vẫn lộ vẻ xuân hồng, nhìn qua lại tăng thêm vài phần quyến rũ, có thể nói như hoa đào nở, đôi mắt to như gợn sóng nước làm câu hồn nam nhân, Chu Tử Dương con mắt ngây ra. Chúc Vũ Hàm đi qua trước mặt Dương Phàm thấp giọng mắng vào tai hắn một câu:
- Yêu tinh hại người mà!
Dương Phàm sờ đầu thầm nghĩ ta phải làm sao đây? Dù có bổ đầu hắn ra hắn cũng không biết được, nơi riêng tư của Chúc vũ Hàm là chỗ cực kì mẫn cảm, một phen tiếp xúc dù có quần áo cũng có thế tới cao trào rồi, không phải hắn có lỗi sao?
- Nàng nói gì? Không phải là mắng ta là thuốc cao bôi lên da chó chứ? Người anh em.
Chu Tử dương cũng muốn hiểu được một ít, nhưng là hắn kém suy nghĩ, còn nghĩ Chúc Vũ Hàm vì tiếp đón Dương Phàm mà mắng đuổi mình đi.
- Có thể không tới như vậy đâu, tâm tình không tốt, là mắng chửi người lung tung ấy mà.! - Dương phàm giải thích, Chu Tử Dương nghe xong liên tục gật đầu nói:
- Khó trách để xe cho ngươi lái, khó trách cô ấy nhìn ai cũng không vừa mắt, cô ấy có tật xấu này, ta biết.
Sức tưởng tượng của Chu Tử Dương làm cho Dương Phàm muốn cười mà không dám cười, chạy nhanh lên xe, mới vừa ngồi xuống đã thấy Chúc Vũ Hàm vẻ mặt không vui hỏi:
- Ngươi cùng Chu Tử Dương thì thầm gì thế? Không phải là đang thương lượng tính kế với bà chị này chứ?
Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Em nào dám à? Bất quá hắn hỏi chị có chỗ nào không thoải mái không, em đành phải nói lung tung tại nơi riêng tư í mà.
Chúc Vũ Hàm nghe xong không khỏi há hốc mồm, thật sự không nghĩ được tên tiểu tử có vẻ trung hậu thế này, không ngờ dám nói dối như vậy, còn muốn nghĩ tới một nơi riêng tư nữa chứ, cảm thấy thật dịu dàng ấm áp, không khỏi đưa tay đánh vào ngực Dương Phàm một chút, thật giống như kiểu đùa giỡn bình thường của bạn gái vậy nói:
- Tiểu lưu manh! Ngươi xấu lắm.
Trong nháy mắt Chúc Vũ Hàm biểu lộ tình cảm tựa như một cô gái mười tám mười chín tuổi, giống như vừa đi toilet một cái trở về liền trẻ đi mười tuổi vậy, là Dương Phàm có chút ngây dại nhìn.
- Tiểu lưu manh, nhìn cái gì thế? Ta còn tưởng ngươi là người tốt nữa, đến một chút đứng đắn đều không có à, lái xe đi! - Chúc Vũ Hàm bị nhìn tới ngượng ngùng, uốn éo đầu mắng một câu, lại không nhịn được đỏ mặt bật cười một tiếng.
Dương Phàm hồi phục lại tinh thần, xe tiếp tục đi, Chúc Vũ Hàm quay ra nhìn kính chiếu hậu của xe, sắc mặt khôi phục lại bình thường, lúc này mới đóng cửa sổ xuống nói với Dương Phàm:
- Tiểu tử, ngươi đã gọi ta một tiếng chị, thì bà chị này cũng không thể không nghĩ tới ngươi một chút, khi nào lấy được bằng lái xe, chị cho em một chiếc xe.
Dương Phàm nghe xong không đồng ý cười nói:
- Không cần đâu, chị cho em cái xe chỉ là việc nhỏ, quan trọng hơn là em không có đủ tiền nuôi nổi cái xe đó.
Kỳ thật lúc ở Thủ Đô, Du Nhã Ny cũng đã tặng cho Dương Phàm một chiếc xe lộng lẫy rồi, nhưng hắn kiên quyết cự tuyệt. Hiện tại Chúc Vũ Hàm cũng nói hệt như vậy, Dương Phàm thiếu chút nữa đã bật thốt: " Các ngươi đều là nữ nhân có tiền, đều thích tặng cái này cái nọ à." May mắn lời vừa ra đến cửa miệng hắn đã kịp sửa lại nếu không thì phiền toái to.
Chúc Vũ Hàm liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái nói:
- Cái xe cũ ta mua trước kia, thủ tục đều có rồi, năm ngoái đổi xe mới nên vẫn để đó, cứ để ở nhà cũng không làm gì, đưa cho em dùng cũng tốt, chi phí sử dụng đều là do đơn vị chi trả, ngươi không cần mất một chút tiền nào.
Dương Phàm không muốn bỗng dưng được người ta ưu đãi, mặc dù lợi ích từ bà chị này có nhiều cái tốt nhưng hắn cũng không muốn chiếm, thấy Chúc Vũ Hàm cứ lần nữa mãi, hắn không cần nể mặt nữa nói:
- Không cần mà, giá xăng dầu hiện nay rất cao, em không tiếp thụ nổi.
Kì thật trong lòng hắn còn có một câu, mình còn có huyết thống với người gọi là cha kia, chỉ cần mở miệng xin một con xe không phải chuyện quá đơn giản sao? Giờ phút này, giáo dục từ nhỏ sâu trong nội tâm hắn đã có chút tác dụng.