Sỹ Đồ Phong Lưu

Bởi vì phải về đi làm, Dương Phàm gặp Du Nhã Ny liền nói mấy câu, sau đó vội vàng chạy về Vĩ Huyền.
Cuộc hội nghị thường ủy sáng thứ hai đầu tuần, Hồng Thành Cương không còn khí thế như trước, vẫn là cúi đầu. Dương Phàm không vì thế mà buông lỏng cảnh giác. Hắn nghĩ đến lời Điền Trọng nói, không khỏi thầm cười lạnh một tiếng: "Điều tao đi, có lẽ bọn mày không có bản lĩnh đó"
Dương Phàm hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư của Lý Thụ Đường. Một bí thư huyện ủy nghe lời hiển nhiên sẽ được thích hơn một phó bí thư có khả năng. Chẳng qua Lý Thụ Đường có chút e ngại. Là bí thư thị ủy, hắn quan tâm đến người bên dưới có đi theo hắn hay không, nhưng càng quan tâm cái nhìn của bí thư tỉnh ủy đối với mình. Còn có một chuyện, Vĩ Huyền đang là tâm điểm chú ý của cả tỉnh, tỉnh ủy rất coi trọng. Lý Thụ Đường đưa ra bất cứ quyết định gì đều phải suy nghĩ cho chu đáo.
Dương Phàm mặc dù không thể hiện muốn điều Hồng Thành Cương đi trước mặt Điền Trọng, nhưng từ lời nói và vẻ mặt của Điền Trọng, Hồng Thành Cương có thể sẽ bị điều đi. Đương nhiên cũng không loại trừ duy trì tình trạng này. Khả năng này cũng lớn.
Dương Phàm trong hội nghị cũng giống như bình thường, căn bản không thể hiện thái độ. Mấy đề tài thảo luận đều do Hồng Thành Cương đưa ra, đám người Hạ Tiểu Bình tỏ thái độ, cuối cùng đều giơ tay biểu quyết. Về cơ bản chỉ cần Dương Phàm nhấc tay, những người khác cũng nhấc theo. Tình huống này thoạt nhìn thì quỷ dị, nhưng đúng là như vậy. Uy tín của Hồng Thành Cương đã giảm mạnh.
Sau khi hội nghị kết thúc, Dương Phàm vội vàng rời đi. Ra khỏi phòng họp, có tin nhắn đến, Du Nhã Ny gửi đến mặt cười. Dương Phàm nhắn lại:
- Đã biết.
Dương Phàm vừa về phòng làm việc, Dư Phượng Hà đã gọi điện tới, có chút vội vàng:
- Cục Du lịch trên thị và viện bảo tàng lại gọi điện tới, vẫn là chuyện tiền, hơn nữa giọng cũng rất ngang ngạnh.
Dương Phàm thầm cười lạnh một tiếng, giọng rất bình tĩnh:
- Không để ý đến bọn họ, cứ sửa đường trước. Tôi bây giờ phải đến phòng Giao thông.
Gọi Lâm Đốn, Dương Phàm trực tiếp tìm trưởng phòng Diệp. Chuyện này Dương Phàm đã nêu ra ở hội nghị thường ủy, huyện sẽ ủng hộ xã Thỏ Lĩnh làm thí điểm du lịch, phải sửa đường.
Trưởng phòng Diệp do Hạ Tiểu Bình đề bạt, sau khi mời Dương Phàm vào phòng làm việc, liền do dự một chút rồi nói:
- Phó bí thư Dương, không phải phòng chúng tôi không phối hợp, thực sự là không lấy đâu ra tiền. Tiền trên cơ bản đã được đưa xuống, bây giờ tiền ở các xã cũng gần như tiêu hết, cũng coi như đã làm xong.
Dương Phàm nghe thấy thế, hiểu rõ không phải là trưởng phòng Diệp kể khổ, mà là nói tình huống thật. Cái khác không nói, chỉ nhìn mặt hắn đã gầy khá nhiều, chân toàn vết muỗi cắn, là biết hắn gần đây luôn chạy xuống các xã.

Chuyện này Dương Phàm cũng đau đầu. Suy nghĩ một chút thì nhớ đến báo cáo kia. Sở Giao thông vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục về vấn đề Vĩ Huyền muốn sửa đường. :
- Đúng, báo cáo lên tỉnh về vấn đề sửa đường ở Vĩ Huyền, đã có câu trả lời thuyết phục hay chưa?
Dương Phàm vội vàng hỏi chuyện này. Trưởng phòng Diệp nhăn nhó nói:
- Không có, bây giờ rất nhiều đoạn đường đã hỏng nặng, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là phải điều ít tiền sửa tạm.
Dương Phàm cảm thấy mấy lão trên tỉnh không phải là kẻ qua sông chặt cầu, liền cười nói:
- Đồng chí lên cục Giao thông Uyển Lăng giục một chút, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Anh cũng cố gắng thu xếp chút, cho xã Thỏ Lĩnh được khởi công.
Nếu Dương Phàm đã nói như vậy, trưởng phòng Diệp cũng không thể nói gì khác, chỉ có thể chấp nhận. Ra khỏi phòng Giao thông, đang định về phòng làm việc thì điện thoại di động vang lên.
- Dương Phàm, đoàn làm phim đến Vĩ Huyền. Anh có việc mai mới đến.
Trần Xương Khoa xem ra đang rất vui vẻ. Dương Phàm cười khổ, gần đây bận muốn chết. Trần Xương Khoa đến còn phải tiếp đón.
- Anh bảo bọn họ chờ ở cửa trụ sở huyện ủy, tôi lập tức về.
Dương Phàm nói một câu, dập máy, vội vàng chạy về. Trên đường về liền nhớ ra một chuyện, gọi cho Trầm Ninh:
- Mày phái hai người, đi xe cảnh sát, có nhiệm vụ...
Xe Santana của Dương Phàm vừa đến cửa trụ sở huyện ủy. Có hai chiếc xe đã đỗ cạnh hàng cây trước cửa, trong đó có một chiếc chiếm phần ba đường. Một đám người đang đứng dưới tán cây, nam nữ đều có. Dương Phàm đi tới nhìn, không thấy ai quen thuộc.
Một người đàn ông tóc dài ngồi trên ghế dưới gốc cây, ra vẻ đại gai. Thấy Dương Phàm đi tới nhìn quanh, cầm tờ báo chỉ vào Dương Phàm, lớn tiếng nói:
- Anh kia, chính là anh, mau tránh ra, nhìn cái gì mà nhìn?

Hai cô gái trẻ tuổi đứng hai bên hắn, nói nói cười cười, một người cầm quạt trong tay, một người cầm chai nước, như hầu hạ ông chủ vậy. Dương Phàm nhìn điệu bộ của hắn, trong lòng rất tức giận. không phải chỉ là một thằng đạo diễn sao? Ngưu cái mẹ gì. Dương Phàm thật không hiểu người này sao lại ra vẻ ta đây chứ?
- Ai cho các người đỗ xe ở đây? Chắn ngay trước cổng, các người biết không?
Dương Phàm chỉ vào xe, không trả lời câu nói của tên đạo diễn.
- Anh là ai? Đâu đến lượt anh quản chúng tôi? Tôi nói cho anh biết, là phó bí thư Dương của các người bảo chúng tôi đỗ ở đây. Tôi cảnh cáo anh, mau rời đi cho tôi. Đợi phó bí thư Dương của các người ra đây, cho anh đẹp mắt.
Tên đạo diễn nghe Dương Phàm nói, thấy có lẽ là người của huyện ủy, liền uy hiếp, còn lấy Dương Phàm ra dọa người.
Lúc này bảo vệ trong cửa nghe thấy trợn mắt há mồm, nghĩ muốn nói thì bị Dương Phàm trừng mắt nhìn, lắc đầu. Thằng nhãi này lập tức rụt cổ, cười hì hì xem kịch hay.
Lâm Đốn đi theo phía sau dở khóc dở cười, nhìn Dương Phàm ở đằng trước vẫn rất bình tĩnh, biết điều lui ra sau, bảo Tiểu Vương lái xe vào trong trụ sở. Sau đó đứng xa xa xem kịch hay.
Dương Phàm muốn cười đến đau cả bụng, từ từ nói:
- Anh hình như rất quen phó bí thư Dương thì phải?
- Nói nhảm, sợ rồi à? Sợ thì mau cút.
Vừa nói xong câu này, Tần Hinh từ trong trụ sở đi ra, thấy Dương Phàm liền vội vàng đi tới gọi:
- Phó bí thư Dương, cuối cùng cũng tìm được ngài.
Vẻ mặt tên đạo diễn như bị sét đánh, nhảy dựng lên. Hai cô nữ sinh đứng bên cạnh cũng sợ hãi, rơi cây quạt và chai nước xuống đất.
Dương Phàm không để ý đến phản ứng của tên đạo diễn, bắt tay Tần Hinh nói:

- Tôi ra ngoài có việc, xin lỗi, để cho cô chờ lâu. Vậy đi, cô cho xe đi sang bên, đỡ ảnh hưởng đến lối đi.
Lúc này một xe cảnh sát chạy tới, hai cảnh sát đi xuống. Người đi đằng trước thấy Dương Phàm liền vội vàng nói:
- Phó bí thư Dương, cảnh sát Nhã Dịch An, nhận lệnh đến.
Bộ dạng này làm Dương Phàm cảm thấy buồn cười. Cảnh sát Nhã Dịch An này trông khá bỉ ổi, vì thế khi nghiêm túc chào trông rất buồn cười.
- Ừ, dẫn đoàn làm phim đến khách sạn Vân Lĩnh.
Nói với cảnh sát một câu, Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Tần Hinh:
- Trước hết đến khách sạn nghỉ ngơi trước, có chuyện gì để tối.
Tần Hinh có vẻ rất vui vẻ gật đầu. Dương Phàm cười cười đi vào trong trụ sở. Lưu lại đoàn làm phim và cảnh sát. Lúc này đạo diễn mới đi tới, cười nói:
- Tiểu Tần, người này chính là em của ông chủ sao?
Tần Hinh không hiểu gì, trả lời:
- Đúng thế, chính là anh ta, sao vậy?
Đạo diễn lập tức xanh mặt, bốp một tiếng tát mạnh vào mặt mình, lớn tiếng nói:
- Trang Tiểu Lục, mày đáng chết.
Cái tát này rất mạnh, có thể thấy rõ năm đầu ngón tay.
Tần Hinh có chút khó hiểu, không khỏi nhìn xung quanh, không ai dám giải thích với nàng. Tần Hinh không còn cách nào là hỏi đạo diễn:
- Sao thế đạo diễn Trang?
Trang Tiểu Lục lắp bắp nói chuyện vừa nãy ra. Tần Hinh cười nói:

- Ha ha, đạo diễn Trang cố gắng cầu trời khấn phật đi. Tính cách của ông chủ, anh cũng biết đó. Anh làm không tốt chắc mất việc như chơi.
Dương Phàm về phòng làm việc, nhớ đến vẻ mặt của tên đạo diễn là lại muốn cười. Nói thật những người này đều quen như vậy rồi. Giống như những minh tinh được hâm mộ nên cảm thấy mình rất giỏi. Dương Phàm không có hơi mà so đo với hắn.
Dương Phàm nghĩ đến cục Du lịch Uyển Lăng, trong lòng rất không thoải mái. Buồn bực ngồi trong phòng suy nghĩ một chút, quyết định phải giải quyết vấn đề này. Mình chỉ là một phó bí thư huyện, bên trên là lãnh đạo. Làm người không thể quá kiêu ngạo, không thể lại làm chuyện giốn như ở trụ sở thị ủy.
Muốn làm chuyện này, đương nhiên phải tìm ra kẻ muốn nhúng tay vào. Dương Phàm gọi cho Trầm Ninh, nói chuyện này ra. Trầm Ninh nói:
- Tao không quen ai ở cục Du lịch, một cái cục nghèo, không có quan hệ gì.
Dương Phàm cười mắng:
- Không quen, mày chẳng lẽ không tìm được người quen nào hỏi thăm sao?
Trầm Ninh nghe thấy giọng nói của Dương Phàm, liền ưỡn ngực nói:
- Chuyện này để tao.
Dương Phàm dập máy. Điện thoại di động lập tức vang lên, bên trong là giọng nói ngọt ngào của Tần Hinh:
- Giữa trưa cùng nhau ăn cơm được không? Có chuyện muốn bàn với ngài.
Dương Phàm nghĩ đến cô gái giỏi đóng phim, không khỏi cười khổ nói:
- Đừng như vậy, gọi tôi là Dương Phàm đi, mọi người tuổi tương đương nhau.
Tần Hinh ra vẻ cao hứng, nói:
- Vậy em gọi anh là Dương ca.
Dương Phàm thầm nói, cô gái này đúng là biết thuận thế bò lên trên, cho cái lỗ nhỏ liền chui vào trong? Dương Phàm cũng không biết suy nghĩ thật của Tần Hinh là gì. Các cô gái trong làng giải trí đương nhiên không mong lấy được Dương Phàm, chỉ là dùng thân thể đổi lại chút bình yên, tránh trêu chọc cuồng phong bão táp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận