Sỹ Đồ Phong Lưu

Không cần giải thích nhiều, người quen thuộc đều biết đây là số điện thoại mới của Dương Phàm.
Rất nhanh điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm mở ra xem, phát hiện tin nhắn của mỗi người khác nhau, đại biểu thân phận của từng người.
Lâm Đốn nhắn về:
- Bí thư Dương, hy vọng tiếp tục được làm cấp dưới của anh.
Tô Diệu Nga nhắn tin về:
- Bí thư Dương, chúc anh luôn thành công.
Ngô Yến nhắn lại như sau:
- Đồ xấu xa, đi mà không báo một tiếng, bao giờ thì xuống.
Hiểu Vân nhắn một tin:
- Yên tâm, nhất định trông nhà cửa giúp cậu. Hì hì, nhớ cậu.
Chu Dĩnh lại nhắn một cái tin đầy kiêu ngạo:
- Hì hì hì, em sắp về, chờ em thu thập anh.
Trương Tư Tề nhắn lại:
- Đi gặp ông em một chút, có tin tức tốt nhưng không nói cho anh.
Hiểu Nguyệt nhắn lại một tin như sau:
- Anh hai, nhớ anh, nghỉ đông em có thể lên thăm anh không?
Dương Phàm nhắn lại hết cho những người này, cũng nhắc đừng nhắn lại, nếu không điện thoại di động của mình nổ mất. Đưa tay vào túi lấy danh thiếp của Vạn Tú Phong ra, Dương Phàm nhắn một tin vào số điện thoại trên đó. Rất nhanh điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, sau đó nghe thấy tiếng cười ha ha của Vạn Tú Phong.
- Ha ha, thằng ranh, ông nói đáng tin đấy. Mai có thời gian không? 8h tối, bạn học cũ ở Bắc Kinh gặp mặt, nhất định phải tới, tôi đã đưa tin tức cậu ở Bắc Kinh cho mọi người.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Vạn Tú Phong, ông đúng là nhanh nhảu đó, xem ra tôi không đi chắc thành kẻ đáng ghét trong miệng vô số người.
Vạn Tú Phong cười đắc ý nói:
- Hiển nhiên, đây là đề phòng ông không chịu đi mà. Ông từ trước đến nay đều không muốn nổi bật gì cả, làm chuyện gì cũng một mình. Đám bạn học cũ ở Bắc Kinh bây giờ muốn gặp cũng càng lúc càng khó. Lần này tôi lấy cớ ông đến để lừa mọi người cùng đến. Đề nói muốn xem tài tử của lớp hôm nay có phong thái như xưa không. Tôi nói với ông, mấy mỹ nữ của lớp ta đều nhớ ông, vừa nghe nói ông cũng đi đều rất nhiệt tình.
Dương Phàm bất đắc dĩ cười nói:
- Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.
Hội quán Bắc Kinh, một tụ điểm giải trí ở Bắc Kinh, nơi này khá xa, không mở ra ngoài. Dương Phàm lái xe AudiR6 màu đen tới, ngoài cửa đã có không ít xe.
Đỗ xe xong, Dương Phàm đi về phía cửa, xa xa đã thấy Vạn Tú Phong đứng ở đó, nhiệt tình chào mừng đám bạn học cũ đi vào. Dương Phàm đang chuẩn bị đi vào thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
- Dương Phàm. Ồ, đúng là ông.
Dương Phàm vừa quay đầu lại, hai cô gái đang xuống từ một chiếc xe Jetta. Dương Phàm không nhớ lắm nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, nếu không người ta nói mình là quý nhân hay quên, chỉ có thể cười cười đứng ở đó chờ.
Hai cô gái này trang điểm hơi quá, đánh phấn rất dày, trên người còn có mùi nước hoa rất nồng. Dương Phàm hít hít mũi, đứng tại chỗ cảm thấy mình cười có vẻ ngây ngốc.
- Ồ, làm tốt quá nên không nhận ra bọn mình rồi. Mình là Lưu Yến, đây là Dương Liễu.
Cô gái Lưu Yến đi đến trước mặt Dương Phàm, mang theo ánh mắt sắc bén nhìn Dương Phàm từ trên xuống dưới.
- Ha ha, tôi làm rất bình thường, chỉ là một chân chạy mà thôi.
Dương Phàm vẫn cố gắng cười cười, bắt đầu hối hận vì hôm nay mình đã đến đây.
Áo đông của Dương Phàm không nhiều lắm, chỉ có hai chiếc để thay đổi. Chiếc áo lông trên người cũng đã mua từ ba năm về trước nên trông hơi cũ. Phụ nữ thường dễ bị mê hoặc vì quần áo trên người đối phương. Hai người trước mặt này cũng là như vậy.
- Dương Phàm vẫn đơn giản như khi đi học nhỉ.
Kết luận này của Dương Liễu coi như khách khí. Dương Phàm cười cười đưa tay ra mời. Dù nói như thế nào thì đạo lý ưu tiên phụ nữ, Dương Phàm hiểu.
Hai người phụ nữ ưỡn cằm đi phía trước. Trên thực tế hai cô làm cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua khi thấy Dương Phàm có chút nghèo, trong lòng lại cảm thấy ưu thế hơn hắn.
Dương Phàm cười cười đi phía sau, thầm nghĩ nếu mình nói với hai cô ta bây giờ mình đang là một cán bộ cấp phó, hai cô này có thể tin không? Vấn đề này Dương Phàm không có ý nói ra, thẳng thắn mà nói, Dương Phàm không muốn so đo với hai cô.
Vạn Tú Phong đứng ngoài cửa khách khí mời hai cô vào, sau đó chặn Dương Phàm lại, nhỏ giọng nói:
- Hai cô này có phải nói khá khó nghe? Đừng để bụng, lúc học đại học bọn họ đã như vậy. Đừng nhìn vẻ ngoài, hai người bọn họ thực tế chỉ là bán bảo hiểm.
Dương Phàm cười nhạt một tiếng, nhún vai nói:
- Nơi này cũng được đó, sao tìm được?
Vẻ mặt khinh thường đó làm Vạn Tú Phong không khỏi thầm bội phục khí độ của Dương Phàm, cười giải thích:
- Đây là trụ sở của một nhà tài trợ đội bóng của tôi, tôi mượn dùng tạm một chút. Vừa lúc hôm nay người đó cũng ở đây, lát nữa tôi giới thiệu cậu một chút.
Từ sau khi Trung Quốc thua mất mặt ở Nhật Bản năm 2002, Dương Phàm đã không xem bóng đá Trung Quốc nữa. Nghe Vạn Tú Phong nói như vậy, trong lòng Dương Phàm nghĩ đầu người kia không biết có phải bị điên không mà đi tài trợ bóng dá. Nhiều tiền cũng không nên phung phí như vậy chứ. Bây giờ trên mạng đều có tin tức về các vụ cá độ.... ai mà không thấy chứ?
- Ha ha, đừng khách khí, tôi không có hứng thú với bóng đá.
Dương Phàm khôn khéo từ chối, từ từ đi vào, bước chân rất vững chắc. Vạn Tú Phong nhìn theo Dương Phàm, không khỏi cười khổ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Giữ được khí chất nho nhã, đúng là đáng quý.
Đi qua hành lang dài năm mét là một đại sảnh hơn 100 mét vuông, bên trong đã có mười mấy người túm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Lúc Dương Phàm đi vào, các ánh mắt lập tức nhìn vào hắn.
Những ánh mắt này rất phức tạp, có tùy ý, có khinh thường, có kích động. Sau một phen khách sáo, Dương Phàm cảm thấy buồn chán, đối diện có người gọi một tiếng.
- Này, Dương Phàm...
Đái Quân là một người kích động vì gặp được bạn học cũ. Hắn đứng lên khỏi chỗ ngồi, giang tay ra, ôm chặt lấy Dương Phàm.
Đái Quân cao 1m95 đúng là cao hơn Dương Phàm nửa cái đầu. Hai người lúc học đại học ở cùng một phòng ký túc xá, quan hệ cũng được. Bên cạnh Đái Quân là một quân nhân, Dương Phàm cảm thấy hơi quen nhưng không nghĩ ra là ai.
- Xem ra ông làm ăn cũng được, sao còn mang binh lính theo?
Dương Phàm cười cười trêu chọc, Đái Quân cười ha hả nói:
- Em trai tôi, đưa nó đi chơi. Về phần tôi, một trưởng phòng ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, không đáng nhắc tới.
Lúc này Dương Liễu và Lưu Yến cũng đi tới, Dương Phàm có thể thấy ánh mắt của hai người này nhìn Đái Quân có vẻ hâm mộ.
- Đái Quân, bây giờ ông làm rất tốt. Bạn học cũ liên lạc với ông rất khó. Lần trước hẹn ông ăn cơm, sao ông không nể mặt hai đứa tôi?
Lưu Yến mặc dù đang hỏi, nhưng trong giọng rõ ràng có ý lấy lòng.
Dương Phàm không tức vì bị cắt ngang câu chuyện, chỉ có chút bất đắc dĩ cười cười với Đái Quân, nhỏ giọng nói:
- Người hâm mộ của ông đến, tôi chuồn đây.
Đái Quân nhìn Dương Phàm với ánh mắt cầu cứu. Dương Phàm không khỏi buồn cười, xem ra thằng này bị hai cô ả phiền toái không ít, bây giờ đang hy vọng mình ra tay giải vây.
Dương Phàm nhìn Đái Quân với ánh mắt chúc phúc, cười ha hả nói:
- Các người nói chuyện, tôi sang bên kia ngồi.
Từ khi bắt đầu học đại học, Dương Liễu vẫn theo đuổi Đái Quân, đây vốn là chuyện rất bình thường, không thích thì nói "No" là xong. Nhưng thằng Đái Quân này, đừng nhìn hắn to cao, nhưng thực tế lại rất mềm lòng, vẫn không nói thẳng. Vì thế mới khiến Đái Quân ôm hy vọng. Sau khi tốt nghiệp còn mượn cơ hội mình ở Bắc Kinh, không có việc gì liền hẹn Đái Quân.
Ngay khi Đái Quân đang đau đầu, ngoài cửa có một thằng cao ráo đẹp trai cùng với Vạn Tú Phong đi vào, ánh mắt mọi người lập tức nhìn vào hắn. Đái Quân nhân cơ hội bỏ chạy, đuổi theo Dương Phàm.
- Ha ha, bạch mã hoàng tử đến.
Đái Quân cười hì hì nói, sau đó khẽ đẩy đẩy Dương Phàm nói:
- Thằng ranh này đúng là chơi đểu, thấy chết mà không cứu.
Dương Phàm cười cười nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói:
- Mẹ kiếp. Hai cô gái này nhiều lắm chỉ có thể làm ông chết đuối. Hơn nữa ông chỉ cần đừng có chui vào động, thì có hôm nay sao?
Dương Phàm nói đây là có một ý khác. Trong một buổi sinh nhật, Đái Quân uống say nên ngủ với Dương Liễu. Vì thế Dương Liễu mới cứ quấn lấy Đái Quân không rời.
Đái Quân bị nói như thế không khỏi ngẩn ra, định phản bác nhưng không làm gì được đành phải hừ một tiếng. Lúc này gần như tất cả bạn học đều đi đến trước mặt Vạn Tú Phong và Vương Chí. Làm cho hai người giống như siêu sao vậy. Đái Quân nhìn thấy thế không khỏi khinh thường, bĩu môi nói:
- Một thằng cấp phó Hiệp hội giám sát chứng khoán mà thôi, ngưu cái mẹ gì?
Dương Phàm nghe ra giọng ghen tức của Đái Quân, không nhịn được cười mà nói:
- Ghen tị à?
Đái Quân cười lạnh một tiếng:
- Tôi mà phải ghen với nó? Đừng nhìn bề ngoài nó như vậy, thực ra rất nhiều lúc nhờ vả tôi, không xem anh đang làm ở đâu sao?
Dương Phàm đảo đảo mắt, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nhỏ giọng nói:
- Ủy ban Kế hoạch và Phát triển có phải có một phó chủ nhiệm tên Trần Chánh Thuận?
Đái Quân không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Ông biết sếp? Đây chính là một Boss to ở chỗ tôi đó, thằng ranh này, ông làm cái gì?
Dương Phàm cầm chén rượu trên bàn, cười cười đi đến chỗ Vương Chí, giơ chén lên ra hiệu cùng uống, sau đó khẽ nói với Đái Quân:
- Mấy năm qua tôi ở tỉnh Giang Nam, mấy hôm trước mới được điều về Viện khoa học xã hội Bắc Kinh.
Đái Quân "ồ" một tiếng, rất tự nhiên hiểu được việc này. Dương Phàm được điều từ Giang Nam về Viện khoa học xã hội Bắc Kinh. Dù sao thầy dạy Dương Phàm là một người rất nổi tiếng ở Viện khoa học xã hội.
Vương Chí mặc bộ đồ màu trắng, bề ngoài trông khá bình tĩnh nhưng lại có chút ngạo khí xa cách ngàn dặm. Nói mấy câu khách khí với bạn học, Vương Chí thấy Dương Phàm và Đái Quân đứng cạnh nhau, mắt không khỏi sáng lên, cầm chén rượu cười nói với Vạn Tú Phong:
- Đi, sang chỗ Đái Quân nói chuyện.
Vương Chí không thèm thấy động tác nâng chén rượu lên chào của Dương Phàm, thậm chí không thèm gật đầu. Điều này làm Đái Quân ở bên rất khó chịu, nhỏ giọng nói:
- Mẹ nó, đợi nó tới, không để ý đến nó.
Dương Phàm bình tĩnh cười nói:
- Cần gì phải như vậy?
Lúc này Vương Chí đã đi đến trước mặt hai người, hắn cười khách khí với Đái Quân:
- Đái Quân, ông cũng đến? Ông bận quá đó, tôi mời ông ăn cơm mấy lần mà cũng không được, đúng là không nể mặt thằng bạn này rồi.
Dương Phàm lại bị Vương Chí bỏ qua. Vạn Tú Phong ở bên cạnh không khỏi sa sầm mặt, cười cười bất đắc dĩ với Dương Phàm.
Đái Quân hình như không có ý nói chuyện với Vương Chí, kéo Dương Phàm định rời đi, vừa đi vừa nói:
- Người anh em, tôi mang ông đi làm quen với thằng em tôi.
Mặt Vương Chí không khỏi nghiêm mặt lại. Tất cả mọi người đều bị hành động này của Đái Quân làm ngây ra, cùng nhìn về phía này. Nhưng lại có một cảnh rung động hơn xuất hiện. Em trai Đái Quân, Đái Dũng vẫn đứng ở phía xa xa, bây giờ thấy rõ Dương Phàm, liền chạy đến, đứng nghiêm trước mặt Dương Phàm, giơ tay chào đúng tiêu chuẩn trong quân ngũ.
- Trung úy Đái Dũng kính chào thủ trưởng. Thủ trưởng khỏe.
"Bốp bốp bốp" mấy chén rượu rơi xuống đất. Ngay cả Đái Quân cũng ngây ra, thiếu chút nữa không cầm được chén rượu trong tay. Cách xưng hô này là do Trương Khải Đức dạy. Lúc ở Uyển Lăng, Trương Khải Đức yêu cầu quân của mình gọi Dương Phàm như vậy.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía này. Em trai Đái Quân – Đái Dũng tốt xấu gì cũng là trung úy, tại sao lại gọi Dương Phàm là thủ trưởng? Ngay khi mọi người đang tự hỏi như vậy, Dương Phàm vỗ đầu, suy nghĩ một chút rồi chỉ vào Đái Dũng:
- Tôi nhớ ra rồi, ở Uyển Lăng, cậu là lính của Trương ca.
Trong mắt Đái Dũng hình như chỉ có Dương Phàm, hơi ngại ngùng cười nói:
- Lần trước cảm ơn thủ trưởng chiêu đãi, các anh em đều nhớ đến lần đi ăn uống và mát xa ở chỗ thủ trưởng.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Chuyện nhỏ, cậu và anh cậu giống nhau đó. Ừ, ngày nghỉ mà buồn chán cậu có thể đến quán lần trước, nói là tôi bảo cậu đến, ăn uống, vui chơi đều miễn phí.
- Cảm ơn thủ trưởng.
Đái Dũng lại giơ tay chào.
Lúc này Đái Dũng đã đi tới, kéo Dương Phàm, ra vẻ muốn dùng nhục hình tra khảo, nhỏ giọng nói:
- Nói thật xem, ông rốt cuộc làm gì? Cấp bậc gì? Đừng có mà lừa tôi đó.
Dương Phàm nhún vai:
- Tôi có thể làm gì? Bây giờ là một nhân viên nhàn hạ ở Viện khoa học xã hội, cấp bậc cũng được, phó giám đốc.
Bốp. Lần này Đái Quân đã không thể cầm được chén rượu trong tay, rơi xuống đất. Sau đó lại có hai tiếng bốp bốp nữa. Chén rượu của Vương Chí và Vạn Tú Phong đều rơi xuống đất.
Đái Quân trợn mắt há mồm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ông còn có là người không, 26 tuổi, ông là phó giám đốc. Con mẹ nó, ông còn nhỏ hơn tôi 2 tháng.
Đái Dũng ở bên cạnh rất bất mãn nói với Đái Quân:
- Anh hai, sao anh có thể nói như vậy với thủ trưởng?
Lúc này trên lầu truyền đến giọng của một cô gái.
- Đến đủ rồi chứ? Xin lỗi mọi người, chúng tôi đến chậm.
Đái Quân là người đầu tiên có phản ứng, vội vàng vỗ tay nói:
- Mọi người chào mừng nữ nhân vật chính của tối ngày hôm nay, ngôi sao Trang Tiểu Điệp và Ngả Vân chủ nhân nơi này. Cảm ơn mọi người đã tài trợ buổi gặp mặt bạn học cũ chúng ta.
Trang Tiểu Điệp mặc một chiếc váy màu đỏ dài, Ngả Vân mặc chiếc váy màu trắng, hai người từ từ đi xuống bậc thang. Trang Tiểu Điệp tối nay có thể nói là hào quang sáng chói, rất đẹp.
Dương Phàm không khỏi có chút kỳ quái, hai người này sao lại về Bắc Kinh tổ chức sinh nhật? Đồng thời Dương Phàm lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ 26 của Trang Tiểu Điệp. Đúng ngày này nhiều năm trước đây, tình yêu đẹp của Trang Tiểu Điệp và Dương Phàm đã kết thúc. Dương Phàm không biết, bởi vì Vạn Tú Phong nói mình ở Bắc Kinh nên mới tiến hành cuộc gặp mặt này. Nơi này là do Ngả Vân lấy thân phận giám đốc tập đoàn cung cấp, phí là do Ngả Vân và Trang Tiểu Điệp bỏ ra.
Trang Tiểu Điệp lên Bắc Kinh công tác, thuận tiện tìm được Ngả Vân. Kết quả Vạn Tú Phong liên lạc với Ngả Vân muốn lấy nơi này, thuận miệng cũng nói chuyện mình gặp Dương Phàm trên đường về Bắc Kinh ra. Tin tức này khiến Trang Tiểu Điệp bâng khuâng, sinh nhật hôm nay nàng hy vọng Dương Phàm có thể xuất hiện.
Vương Chí nhìn thấy Trang Tiểu Điệp xinh đẹp động lòng người, không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ, vội vàng đi đến đầu cầu thang đón. Năm đó lúc học đại học, Vương Chí đã từng theo đuổi Trang Tiểu Điệp, nhưng lại thua dưới tay thằng nhà nghèo Dương Phàm. Điều này khiến Vương Chí canh cánh trong lòng, vì thế Vương Chí vừa rồi mới ra vẻ không thèm để ý đến Dương Phàm. Vương Chí vốn không định đến tham gia buổi gặp mặt này, nhưng Vạn Tú Phong nói đây là sinh nhật của Trang Tiểu Điệp, Vương Chí mới mang theo một tia hy vọng chạy đến.
Trước khi đi hắn còn chuẩn bị quà mừng, Vương Chí cười cười đón hai nàng đi xuống, đưa một hộp quà tinh xảo cho Trang Tiểu Điệp:
- Sinh nhật vui vẻ.
Trang Tiểu Điệp nhận lấy, khẽ gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Sau đó rất tùy ý đưa cho Ngả Vân ở bên cạnh. Trên mặt nàng nở nụ cười vui vẻ nhất, nàng từ từ đi đến trước mặt Dương Phàm trong ánh mắt của mọi người.
- Dương Phàm, anh vẫn khỏe chứ? Sinh nhật em hôm nay, em hy vọng nhất là anh có thể đến chúc mừng.
Trong mắt Trang Tiểu Điệp mang theo chút u oán, lời nói này của nàng mang theo vẻ khao khát, mong đợi với Dương Phàm.
Tất cả đám đàn ông đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt ghen ghét. Dương Phàm trở thành tâm điểm của cuộc họp mặt lại chỉ cười cười, giơ chén rượu trong tay lên nói:
- Tiểu Điệp, sinh nhật vui vẻ.
Trang Tiểu Điệp lập tức đầy vẻ hạnh phúc, luống cuống tay chân, nghẹn ngào nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn, cảm ơn.
Dương Phàm vội vàng rút hai tờ giấy trên bàn đưa cho nàng:
- Sao lại khóc? Mau lau đi, không trôi hết phấn đó.
Vương Chí ở cách đó không xa lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu rời đi. Vạn Tú Phong đi theo mấy bước, Vương Chí quay đầu lại hét lên một câu:
- Đi theo tao như con chó làm gì.
Vạn Tú Phong ngẩn ra, quay đầu lại thấy bàn bên cạnh có một đĩa thức ăn, không nói một câu ném về phía Vương Chí. Vương Chí vô thức tránh được, chẳng qua bộ quần áo trắng đã bị dính chưởng. Hắn không ngờ Vạn Tú Phong lại có thể tức như vậy, Vương Chí ngẩn ra.
- Tao cho mày chết.
Vạn Tú Phong tức giận hét lên, chưa hết giận liền tìm cái gì để ném nữa. Vương Chí lúc này mới từ trong cơn sợ hãi tỉnh lại, quay đầu chạy ra ngoài.
Dương Phàm thấy cảnh này không khỏi cười khổ nói:
- Sao lại như vậy chứ? Buổi gặp mặt tốt như vậy mà.
Trang Tiểu Điệp thở dài một tiếng nói:
- Xã hội hôm nay có mấy ai là nhớ đến tình bạn học? Anh cho rằng ai cũng giống anh sao?
Lúc này Ngả Vân đi tới, cau mày nói một câu:
- Vương Chí vẫn như trước kia, đúng là tiểu nhân.
Đái Quân lúc này mới lạnh lùng nói một câu:
- Chó thì vẫn ăn cứt.
Vạn Tú Phong tức giận đến độ mặt trắng bệch, hậm hực quay lại, cười cười xin lỗi mọi người:
- Xin lỗi, thật mất mặt, mọi người đừng để ý.
Ngả Vân là chủ nhân lúc này nâng chén lên với mọi người đang trợn mắt há mồm:
- Các bạn, mình mời mọi người một chén, quên hết các chuyện không vui đi.
Buổi tiệc lại tiếp tục, Dương Phàm bị Trang Tiểu Điệp kéo đến trước cửa sổ.
- Nghe nói anh về Bắc Kinh, ở Viện khoa học xã hội?
Ánh mắt Trang Tiểu Điệp hơi mê đi, thừ người ra nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
- Ừ, về Bắc Kinh. Làm phó giám đốc Viện nghiên cứu kinh tế thuộc Viện khoa học xã hội.
Dương Phàm cười cười đáp lời nàng, không nói chuyện học ở trường Đảng ra.
- Mai em phải về, tối có thể cùng em không?
Trang Tiểu Điệp dũng cảm quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
Dương Phàm không biết nên nói gì, đúng là đau đầu. Trang Tiểu Điệp không khỏi buồn bã, cúi đầu u oán:
- Em biết, anh chê em bẩn, chê em là hoa tàn. Em không có ý đó, chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Tiểu Điệp, em hiểu lầm rồi. Anh không giống như em nghĩ.
Trang Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, nhìn hắn với vẻ mong chờ, nhỏ giọng nói:
- Vậy là sao?
- Ai. Tiểu Điệp, em bây giờ là người dẫn chương trình tiết mục cả thế giới đều biết, chính là mục tiêu của đám săn tin. Anh không muốn em có ảnh hưởng xấu.
Dương Phàm tìm một lý do đầy miễn cưỡng, đây coi như là hắn học từ Tần Hinh.
Những lời này làm cho mắt Trang Tiểu Điệp sáng rực lên như bóng đèn ngoài phố. Trang Tiểu Điệp mừng rỡ nhỏ giọng nói:
- Đáng chết, em đâu phải người dẫn chương trình nổi tiếng gì. Trước mặt anh, em luôn muốn mình là một cô bé đáng thương. Sự nghiệp, tình cảm, em không có gì.
Cách đó không xa, Ngả Vân và Đái Quân đang nói chuyện với nhau.
Đái Quân hỏi Ngả Vân:
- Thằng ranh Dương Phàm này có lai lịch gì? Trước kia không ngờ hắn ngưu như vậy. Ngay cả em trai mình cũng gọi hắn là thủ trưởng. Ông già ở nhà cũng không được đãi ngộ như vậy.
Đái Quân cao lớn đứng cạnh Ngả Vân hơi thấp trông thật giống người đẹp và dã thú. Ngả Vân xua tay cười hì hì nói:
- Cụ thể mình không biết. Hai năm trước khi mình rời khỏi Vĩ Huyền, Dương Phàm là bí thư huyện ủy ở đó. Tại sao em ông gọi Dương Phàm như vậy, ông đi hỏi em trai mình đi.
Đái Quân bất mãn bĩu môn, tiến đến gần Ngả Vân, cười nói:
- Tiểu Ngả, bà đừng giấu, bà nhất định biết gì đó. Tôi đã sớm hỏi thằng em mình rồi, nó sống chết không chịu nói. Mở miệng là bí mật quân sự, tức chết tôi.
Nhìn Đái Quân như một bức tường tiến đến gần, Ngả Vân không khỏi đỏ mặt, muốn tránh ra một chút. Nhưng Ngả Vân lại phát hiện đây là góc rồi, nhìn xung quanh thấy không ai chú ý về phía mình, Ngả Vân coi như có chút dũng khí, đẩy Đái Quân, nói:
- Sao phải tiến đến gần như vậy làm gì? Không sợ người khác thấy sẽ cười sao?
Đái Quân cười hắc hắc nói:
- Nhìn thấy thì sao chứ? Tôi thích bà, hồi học đại học đã thích, chỉ là không dám nói mà thôi.
Dương Phàm hừ một tiếng. Không thể nghi ngờ Trang Tiểu Điệp đã đặt mình ở một vị trí rất cao. Điều này làm Dương Phàm có chút xấu hổ. Lúc trước giúp Trang Tiểu Điệp hình như không phải mình làm mà.
Thấy Dương Phàm xấu hổ như vậy, Trang Tiểu Điệp che miệng cười, sau đó thở dài một tiếng:
- Thực ra trong lòng em hiểu rất rõ, những điều bỏ lỡ sẽ không thể quay lại nữa. Giống như tình cảm giữa em và anh vậy. Em cũng không có hy vọng xa vời, chỉ hy vọng sinh nhật đêm nay có thể ở bên anh.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, đưa tay nhìn đồng hồ nói:
- Không còn sớm nữa, em đang ở đâu.
Trang Tiểu Điệp cười rất vui, nhỏ giọng nói:
- Lát nữa rồi nói, bây giờ chưa đi được.
Một lần nữa trở lại chỗ mọi người, Trang Tiểu Điệp như một bông hoa tuyệt đẹp, giở tay nhấc chân đều đầy vẻ nữ tính thành thục. Dương Phàm tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, chào mấy người bạn học đến gần mình. Hắn có thể thấy vẻ lấy lòng từ trong mắt mọi người.
Lưu Yến dáng người hơi mập cầm chén rượu đi đến ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, sau đó nói với giọng tự giễu mình:
- Dương Phàm, không ngờ ông giấu quá sâu đó? Lúc học đại học vẫn đóng giả? Ôi, Trang Tiểu Điệp đáng thương.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi vốn là như vậy, quá khứ như vậy, bây giờ như vậy, tương lai cũng như vậy.
Lưu Yến bất mãn nói:
- Ông thì hay rồi. Vương Chí chẳng qua chỉ là một tên có chút thực quyền mà đã ngưu như vậy. Ông ở trong đảng Thái Tử nhưng rất khiêm tốn. Con trong gia tộc quyền quý càng ẩn mình hơn. Mấy năm nay ở Bắc Kinh, người như ông, tôi thấy nhiều rồi.
Dương Phàm biết mình có nói gì cô ta cũng không tin. Hắn cũng không muốn dây dưa nhiều với cô ả, không thể làm gì khác là nhún vai nói:
- Ha ha, bạn nói đúng, xin lỗi, tôi sang kia chút.
Vừa nói Dương Phàm liền đi về phía Trang Tiểu Điệp. Dương Liễu lúc này đi tới bên cạnh Lưu Yến, hừ lạnh một tiếng:
- Hắn không để ý đến bà?
Lưu Yến nhìn theo Dương Phàm, cảm khái nói:
- Chúng ta vốn không phải người của thế giới đó, đừng nói để ý hay không. Bạn học cũ với nhau, gặp mặt có thể cười cười một chút đã là nể mặt chúng ta rồi.
Dương Liễu buồn bã nói:
- Hạn mức tháng này tôi còn thiếu 100 ngàn tệ, còn bà?
Lưu Yến cười khổ nói:
- Tôi còn thảm hơn, thiếu 180 ngàn tệ. Xem ra lại phải ngủ với lão già kia một đêm rồi.
Dương Liễu đưa tay lên miệng che, giả vờ nôn mửa, nói:
- Xin bà, cùng lắm không làm nữa, sao phải hạ mình như vậy? Nhìn thấy mặt mấy thằng già đó, tôi chẳng muốn ăn cơm. Vậy mà bà dám lên giường với lão ta.
Lưu Yến cười khổ nói:
- Còn có cách nào khác chứ? Già người nhưng nhiều tiền, quy tắc này bà cũng hiểu mà. Bà đừng nói tôi, quên Đái Quân đi. Hắn căn bản không có ý với bà. Tốt hơn hết nhân lúc còn trẻ kiếm chút tiền đi.
Dương Phàm thấy Đái Quân uống hơi say đang kéo Ngả Vân lên lầu, không khỏi cười cười. Đái Quân thích Ngả Vân, chuyện này Dương Phàm biết. Đáng tiếc người này không cẩn thận lại chơi Dương Liễu, bị quấn quá thảm. Dương Phàm thậm chí nghi ngờ năm đó có phải là Dương Liễu gài bẫy Đái Quân. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trời dần về đêm, buổi gặp mặt cũng đến lúc tan đi. Dương Phàm và Trang Tiểu Điệp cùng đi ra cửa, Trang Tiểu Điệp như đang tìm gì đó, nhìn quanh một vòng nói:
- Ngả Vân đâu?
Dương Phàm không khỏi cười trộm. Điều này khiến Trang Tiểu Điệp tò mò nhìn hắn:
- Anh cười gì đó?
Dương Phàm cố nhịn cười, chỉ vào phòng đang sáng đèn trên tầng hai, nói:
- bọn họ có thể đang làm gì đó trong ấy, cho nên em đừng tìm làm gì.
Trang Tiểu Điệp trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ồ, có gian tình.
Lên xe Audi của Dương Phàm, Dương Phàm cười nói:
- Điều này đối với Ngả Vân mà nói, không biết chừng sẽ có chỗ dựa cho mình.
Những lời này làm Trang Tiểu Điệp đang đeo dây an toàn ngẩn ra, không tự chủ quay đầu lại nhìn lên tầng. Dưới ánh đèn có thể thấy hai thân thể đang nằm lên nhau. Quay đầu lại Trang Tiểu Điệp tiện tay mở đĩa, bài hát: "500 miles" bật lên, không khí u buồn tràn ngập trong xe.
- Đi đâu?
Dương Phàm hỏi.
Trang Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:
- Đến đại học B.
Xe dừng bên đường trước cửa đại học B. Rất may là Dương Phàm tìm được một chỗ cho đỗ xe. Trang Tiểu Điệp đẩy cửa xe đi xuống, ngơ ngác nhìn cổng trường, giống như muốn tìm kiếm ký ức thanh xuân đã biến mất năm nào.
Bên trong cổng trường vẫn còn lại những ký ức ngày xưa. Khi đó nàng còn trẻ, vui tươi, nhưng nơi đây còn lưu lại những vết thương không bao giờ lành.
- Có phải muốn vào không?
Dương Phàm đứng bên cạnh Trang Tiểu Điệp, nhỏ giọng nói. Trang Tiểu Điệp lắc đầu, lúc nàng xoay người lại, nước mắt đã đầy mặt. Nàng ôm eo Dương Phàm, dựa đầu vào vai Dương Phàm, cả người không khỏi run lên.
Bài hát buồn trong xe chính là giai điệu chủ đạo đêm nay.
- Đêm nay không thuộc về em.
Trang Tiểu Điệp rốt cuộc ngừng khóc, lau khô nước mắt, nhìn vào cổng trường trước đây mình đã đi qua vô số lần.
Dương Phàm không nói gì, vô cùng bình tĩnh. Trang Tiểu Điệp không khỏi cười khổ nói:
- Em biết anh không muốn gạt em. Thực ra em lại hy vọng anh có thể gạt em một lần.
Dương Phàm lắc đầu, trong giọng không có chút tình cảm gì, nói:
- Sao phải vậy. Tất cả đã là quá khứ, chúng ta phải nhìn về phía trước. Em có sự nghiệp của em, tương lai em còn có gia đình và tình cảm của mình.
Trang Tiểu Điệp lộ ra vẻ buồn bã, khẽ lắc đầu nói:
- Anh sai rồi, em sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào khác. Thực ra em đã nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi, em muốn thấy anh, lúc đó em mới có câu trả lời cho mình. Ông trời rất công bằng, đã cho em thứ quý giá nhất, nhưng em lại không thể nắm bắt.
Dương Phàm thật sự không muốn tiếp tục đề tài này nữa, không thể làm gì khác là đi lên xe, đi trước rồi nói một câu:
- Đi thôi, không còn sớm nữa.
Trang Tiểu Điệp nghe lời lên xe, lặng lẽ ngồi ở vị trí cạnh tay lái, ánh mắt si mê nhìn về phía trước.
- Anh nên đưa em đi đâu?
Dương Phàm hỏi một câu.
- Về chỗ vừa rồi.
Trang Tiểu Điệp vô thức trả lời một câu. Dương Phàm khởi động xe rời đi.
Xe dừng lại, Trang Tiểu Điệp xuống xe đột nhiên quay đầu lại, nhìn Dương Phàm mới từ cửa bên xuống xe. Tâm trạng Dương Phàm tối nay rất kém, lúc này đã hoàn toàn phát tiết. Hắn cũng quay đầu lại trừng mắt nhìn Trang Tiểu Điệp.
- Em rốt cuộc muốn gì?
Vừa nói Dương Phàm vung tay lên đập vào nóc xe, "rầm" một tiếng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra nụ cười. Trang Tiểu Điệp đi về phía Dương Phàm, kiễng chân hôn nhẹ lên mặt Dương Phàm, sau đó rất tự nhiên chỉnh lại quần áo cho hắn.
- Ngủ ngon. Anh chàng đẹp trai.
Câu này trước kia đã xuất hiện rất nhiều lần. Dưới ký túc xá nữ đại học B, gần như mỗi lần Dương Phàm đưa Trang Tiểu Điệp về, nàng đều nói như vậy.
Trang Tiểu Điệp nói xong liền túm lấy áo ngoài của mình, lặng lẽ quay đầu lại đi vào bên trong, bóng của nàng kéo dài, rất dài dưới ánh đèn.
Dương Phàm lúc này biết rõ chỉ cần mình nói một câu, người phụ nữ trước mặt sẽ không hề do dự quay đầu lại nhào vào lòng mình. Nhưng Dương Phàm không làm như vậy, chỉ đứng đó nhìn Trang Tiểu Điệp dần đi xa. Mặc cho vết son ấm áp trên mặt bắt đầu lạnh đi.
Sáng thứ hai trời nắng đẹp, sương mù bị ánh mặt trời làm tan đi. Ánh nắng rốt cuộc đã làm chủ thành phố này.
Trong một phòng làm việc ở Hiệp hội giám sát chứng khoán, Chu Minh Đạo, Dương Phàm đang ngồi, trước mặt là một người đàn ông 50 tuổi. Người này đang sai thư ký rót nước.
- Phó chủ tịch Lý có việc cứ làm, tôi chỉ mang Dương Phàm đến mà thôi.
Chu Minh Đạo nói rất lạnh nhạt. Phó chủ tịch Lý lại rất khách khí nói:
- Chu lão, ngài không nên khách khí. Ngài đến chỗ chúng tôi, đây là nể mặt tôi. Ngài không cần lễ tiết, nhưng tôi không dám thất lễ.
Vừa nói phó chủ tịch Lý liền cười cười nhìn Dương Phàm:
- Đây là học trò cuối cùng của Chu lão? Quả nhiên là nhân tài, thanh niên xuất sắc.
Nghe đánh giá như vậy, Dương Phàm lễ phép đứng lên nhận chén trà mà thư ký đưa cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận