Cuối tuần, thấy Hiểu Nguyệt cả tuần học tập vất vả. Nên mới sáng sớm Dương Phàm đã gõ cửa phòng đối diện. Hiểu Nguyệt đang đứng ở ban công phơi quần áo, đi ra cửa thì thấy Dương Phàm đang đeo một ba lô to. Nàng tò mò hỏi:
- Anh hai, anh muốn đi đâu à? Đi công tác à?
Dương Phàm cười nói:
- Không phải đi công tác, mà là mang em đi chơi. Anh thấy em học suốt ngày, quá mệt mỏi. Hôm nay thư giãn một chút. Anh đã chuẩn bị đồ ăn, chúng ta lên núi dạo chơi.
Hiểu Nguyệt nghe thấy ngẩn ra nói:
- Anh hai tối qua về muộn như vậy là vì chuyện này sao?
Dương Phàm cười cười gật đầu. Hiểu Nguyệt vội vàng xoay người, lau nhanh giọt nước mắt không khống chế được, giả vờ đi chuẩn bị, nói:
- Anh hai, anh chờ chút, em xong ngay.
Ông nội bà nội của Hiểu Nguyệt đi ra, nói cảm ơn Dương Phàm. Dương Phàm vội vàng nói:
- Đây là cháu và Hiểu Nguyệt có duyên với nhau. Ha ha, cháu có một hy vọng là có cô em gái để khi dễ.
Dương Phàm nói như vậy làm mọi người cười vui vẻ. Bà nội Hiểu Nguyệt rất khách khí và cung kính với Dương Phàm. Bà lão hiểu rõ Dương Phàm đối tốt với bọn họ, tất cả đều do tình cảm với Hiểu Nguyệt. Người già luôn tự nói với mình, không nên quên thân phận của mình.
Có tâm trạng này, hai người già chỉ có thể cười gượng, nói chuyện một lát với Dương Phàm. Hiểu Nguyệt vui vẻ hẳn lên đi ra. Cô bé rõ ràng đã cố thay đổi bộ quần áo mới. Áo khoác ngoài màu đỏ không kéo khóa lên để lộ chiếc áo trong có nhân vật hoạt hình. Một quần jean để lộ đôi chân thon dài. Rửa mặt sạch sẽ, tóc được thắt lên. Thanh niên thật là tốt, không cần chú ý đến ăn mặc nhiều quá, vẫn rất rực rỡ.
Hiểu Nguyệt ngồi ở ghế tay lái phụ rất vui vẻ, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, luôn nở nụ cười.
Xe đến giữa sườn núi, một bức tượng của Thi Tiên Lý Bạch đứng thẳng trong đồng cỏ.
Phía trước không có đường to, Dương Phàm tìm một chỗ đỗ xe, đeo ba lô và cầm túi đựng đồ uống. Hiểu Nguyệt nhanh tay đoạt lấy:
- Để em mang.
Dương Phàm không vội vàng đi lên trên, đến trước mặt Lý Bạch, pho tượng này đã được làm từ lâu, bởi vì không được tu sửa nên trông đã có vết tróc, vết rạn. Lý Bạch lúc về già từng đến Uyển Lăng, lưu lại không ít bài thơ hay. Trong đó có bài thơ liên quan đến núi Kính Đình, đây là một trong những bài thơ làm người Uyển Lăng rất tự hào.
- Chúng điểu cao phi tẫn, cô vân độc khứ nhàn. Tương khán lưỡng bất yếm, chích hữu kính đình sơn.
(Chim chóc cao bay hết
Vầng mây lững thững trôi
Nhìn nhau không chán mắt
Chỉ núi Kính Đình thôi)
Đi theo con đường núi tiến lên trên, Hiểu Nguyệt đi ở phía trên lớn tiếng ngâm bài thơ này. Uyển Lăng từ xưa đã là vùng đất địa linh nhân kiệt, cũng có không ít nhân vật lừng lẫy một thời.
Đi lên trên, xa xa có thể nhìn thấy vầng mây đỏ rực trên đỉnh núi.
Leo lên được đỉnh núi, Dương Phàm đã rất mệt. Đừng trên đỉnh núi nhìn xa xa, thấy dòng Thủy Dương Giang đang chảy về phía Trường Giang. Quay đầu lại nhìn thì thấy Hiểu Nguyệt đang chạy quanh như bướm vờn hoa.
Đứng trên đỉnh một lát, Dương Phàm cũng đi hái hoa với Hiểu Nguyệt, còn thành thạo kết một vòng hoa đeo lên đầu cho Hiểu Nguyệt. Những năm gần đây Dương Phàm có cảm giác như tâm cảnh mình đã già. Chỉ có ở bên thanh niên như thế này, hắn mới cảm nhận thấy sức sống đang tuôn trào.
- Thanh niên thật là tốt.
Dương Phàm đã gần 27 tuổi, nhìn Hiểu Nguyệt đang tràn đầy sức sống, không khỏi than thở.
- Anh hai, anh cũng không già mà.
Hiểu Nguyệt chạy đến trước mặt Dương Phàm, đắc ý giơ bó hoa trong tay lên đưa cho Dương Phàm. Sau đó lấy chai nước đưa cho Dương Phàm:
- Anh hai, uống nước.
Dương Phàm uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ rồi nói:
- Đi, chúng ta xuống giữa sườn núi ăn đồ nướng.
Đường xuống núi dễ hơn lên nhiều. Hiểu Nguyệt chạy nhanh phía trước, thi thoảng còn quay đầu lại vẫy vẫy bảo Dương Phàm đi nhanh chút. Dương Phàm như một ông già, đi rất chậm, muốn nàng đi từ từ chút. Thấy đã đến giữa sườn núi, giữa đường có ba người đứng, Hiểu Nguyệt chạy quá nhanh, không kịp dừng nên va vào một người phụ nữ trung tuổi.
- A.
Người phụ nữ trung tuổi bị va vào kêu lên một tiếng. Hiểu Nguyệt vội vàng dừng lại, nói:
- Xin lỗi, xin lỗi cô.
Vừa nói Hiểu Nguyệt còn cúi đầu ra vẻ xin lỗi.
Người phụ nữ trung tuổi lấy lại tinh thần sa sầm mặt, lớn tiếng quát:
- Con cái nhà ai mà mất dạy thế?"
Hiểu Nguyệt bị hét đến ngây ra. Dương Phàm lúc này đã đi tới, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung tuổi, nói:
- Sao chị nói lời thiếu văn hóa như vậy? Em gái tôi không phải đã xin lỗi chị sao?
Lúc này người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ trung tuổi nhận ra Dương Phàm, vội vàng kéo tay người phụ nữ, ra hiệu ả không mắng nữa. Kết quả người phụ nữ trung tuổi vung tay lên tránh, chỉ vào mũi Dương Phàm mà nói:
- Mày là thằng ranh nào mà dám nói với tao như vậy?
- Bỏ tay xuống.
Mặt Dương Phàm nghiêm lại, hét lên một tiếng, lạnh lùng nhìn tới. Trong lúc nhất thời Dương Phàm để lộ ra khí thế rất kinh người, giống như lấy núi đè người.
Lúc này người đàn ông trung niên bên cạnh người phụ nữ trung tuổi mặt mày tái mét, vội vàng che trước mặt người phụ nữ trung tuổi. Sau đó cười nói với Dương Phàm:
- Phó cục trưởng Dương, ngài đừng nóng. Chị của tôi hơi xúc động.
Dương Phàm đúng là không nhận ra người này là ai. Chẳng qua từ cách xưng hô của hắn thì biết là người từ Bắc Kinh đến. Bắc Kinh lúc trước ở Hiệp hội giám sát chứng khoán có chức phó cục trưởng.
Trừng mắt nhìn ba người, Dương Phàm kéo Hiểu Nguyệt, nói:
- Đi.
Dương Phàm thực sự không thích người phụ nữ trung tuổi này, đúng là không có văn hóa. Chẳng qua người đàn ông kia, Dương Phàm cảm thấy hơi quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Mới đi được vài bước, Dương Phàm đột nhiên nghe thấy có người hét lên ở phía sau:
- Mẹ. Mọi người đã chuẩn bị xong chưa, lên núi thôi.
Giọng nói này Dương Phàm cảm thấy hơi quen quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ tuổi. Hai người đều ngẩn ra, trùng hợp quá đó chứ?
- Vừa nãy bị một con điên va vào, thiếu chút nữa sụn lưng.
Người phụ nữ trung tuổi vẫn tức giận.
Thu Vũ Yến thấy Dương Phàm, cũng đang nghĩ sao lại trùng hợp như vậy, đi đâu cũng gặp thằng mặt trắng này?
- Hừ hừ, không ngờ thì ra phó cục trưởng Dương là trâu già thích gặm cỏ non.
Thu Vũ Yến vốn không muốn sinh sự, nhưng vừa thấy Dương Phàm, không nhịn được mắng một câu.
Dương Phàm từ từ xoay người lại, nhìn đám người Thu Vũ Yến nói:
- Cô bé Thu gia kia, tôi đã nói đừng chọc vào tôi, chẳng lẽ cô đã quên?
Vừa nói Dương Phàm từ từ đi tới, Vương Siêu vội vàng đi lên, đưa tay ra ngăn lại, cười cười nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, nó chỉ là một đứa bé.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Đã tốt nghiệp đại học hơn nửa năm, còn là trẻ con sao? Đứa trẻ nhà các người đúng là không lớn thì phải. Tôi khuyên anh dạy bảo cô ả cho tốt. Đừng tưởng rằng Thu gia các người có chút tiền thối tha là muốn làm gì thì làm. Ở Bắc Kinh cũng được, ở Uyển Lăng cũng được, có rất nhiều người mà cô ả không thể đắc tội. Đừng bởi vì sướng miệng mà gây tai họa cho gia đình, thậm chí là tập đoàn.
Vì nể mặt Vương Siêu biết lý lẽ, lại nghĩ đám người Thu Vũ Yến rất có thể là nhà đầu tư đến Uyển Lăng khảo sát, cùng với địa vị của mình bây giờ nên Dương Phàm chỉ nói như vậy. Nếu không hôm nay Thu Vũ Yến nhất định phải chịu chút đau khổ.
Nói xong, Dương Phàm kéo Hiểu Nguyệt về xe của mình, mở cốp sau, lấy dụng cụ nướng đã chuẩn bị từ hôm qua.
Lúc này Thu Vũ Yến thấy Dương Phàm dần đi xa, khó chịu dậm chân, oán giận nói với Vương Siêu:
- Cậu, hắn chỉ có một mình, chúng ta còn mang theo A Thất, sao phải sợ hắn?
Vương Hi ở bên cũng khó hiểu hỏi:
- Em trai, sao em lại sợ hắn như vậy? Phó cục trưởng gì?
Vương Siêu trừng mắt nhìn Thu Vũ Yến, sau đó nói với Vương Hi:
- Chị, người ta là phó cục trưởng cục Giám sát chứng khoán, tìm một cái cớ nào đó là có thể đến Thiên Mỹ chúng ta điều tra. Lần trước bọn họ đã điều tra một lần, mặc dù không làm ra chuyện lớn. Nhưng chúng ta làm kinh doanh, không cần thiết thì không nên đắc tội người như vậy. Bởi vì điều tra lần trước, chúng ta mất bao nhiêu tiền. Giá cổ phiếu cũng giảm mạnh. Cổ phiếu của chúng ta bây giờ vẫn đang thấp hơn lúc đó, bài học đó không đủ sao?
Vương Hi kinh hãi nói:
- Hắn mới bao nhiêu tuổi? Sao đã là phó cục trưởng cục Giám sát chứng khoán?
Vương Siêu nhỏ giọng nói:
- Chị, em thực ra đã phái người đi điều tra về hắn, một chút chi tiết cũng không có. Chỉ biết thầy của hắn là giáo sư Chu Minh Đạo, người rất có quyền lực trong ngành kinh tế nước ta.
Thu Vũ Yến lạnh lùng nói:
- Một giáo sư mà thôi, có gì chứ?
Vương Siêu cười khổ nói:
- Niếp Niếp, cháu biết Chu Minh Đạo là ai không? Viện trưởng Viện khoa học xã hội Bắc Kinh đó. Đó là người thường xuyên đến nhà ủy viên Bộ Chính trị làm khách. Người ta muốn xử lý chúng ta thì quá dễ dàng. Cậu xin cháu đừng có mà như ếch ngồi đáy giếng. Cháu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng hủy đi Thiên Mỹ mà bố cháu khó khăn lắm mới làm được đến như ngày hôm nay.
Vương Siêu nói nặng như vậy, Vương Hi lại không cho là đúng, nói:
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Vương Siêu cười khổ nói:
- Không tin chị hỏi anh rể xem.
Đặt cánh gà lên nướng, Dương Phàm suy nghĩ một chút. Thiên Mỹ sao lại đến Uyển Lăng? Uyển Lăng có gì đáng để bọn họ đầu tư chứ? Dương Phàm suy nghĩ một lúc, Hiểu Nguyệt ở bên nhỏ giọng nói:
- Anh, vừa nãy là ai vậy?
Dương Phàm cười nói:
- Nhà đầu tư của tập đoàn Thiên Mỹ.
Hiểu Nguyệt vừa nghe thấy thế, lập tức nói:
- Con phố phía Nam có một tòa nhà Vũ Yến mới xây, không phải là do tập đoàn Thiên Mỹ này làm chứ? Đối diện trụ sở ủy ban huyện Nam Sơn còn có một siêu thị Thiên Mỹ, không phải cũng là của tập đoàn Thiên Mỹ chứ ạ?
Dương Phàm lúc này mới nhớ đến Thiên Mỹ khởi nghiệp từ siêu thị, không ngờ bọn họ cũng có chi nhánh ở Uyển Lăng. Chẳng qua cũng không có gì kỳ quái. Một tập đoàn bán lẻ lớn như vậy, Uyển Lăng là thành phố trực thuộc tỉnh, riêng dân cư nội thành đã là năm trăm ngàn, không thể nào bỏ qua được chứ?
Hiểu Nguyệt nói tiếp:
- người phụ nữ vừa nãy thật hung dữ.
Vừa nói nàng còn đưa tay lên vỗ vỗ ngực vài cái, ra vẻ rất sợ. Dương Phàm đảo đảo mắt, nở nụ cười xấu xa:
- Có muốn anh hai trút giận giúp em không?
Hiểu Nguyệt vội vàng xua tay nói:
- Không cần, không cần. Anh hai nhất định là tìm anh lưu manh Thiết ca đi làm chuyện này. Cái này không tốt cho anh.
Dương Phàm cười nói:
- Không phải, anh chỉ dùng kế mà thôi.
Vừa nói Dương Phàm lặng lẽ đứng lên, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền từ từ về bãi đỗ xe. Quả nhiên thấy một chiếc xe Porsche đỏ chót và một xe Mercedes – Benz, hai xe đều có biển tỉnh khác. Ghi nhớ biển số xe, Dương Phàm cười cười gọi điện cho Hầu Thiếu Cường.
- Alo, phó thị trưởng Dương ạ. Anh sao lại gọi điện cho tôi vậy?
Hầu Thiếu Cường cười ha hả nói. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Có hai xe tỉnh ngoài, đang đỗ ở sườn núi Kính Đình, chủ xe rất tinh tướng, không ngờ cãi nhau với tôi. Tôi rất khó chịu, muốn chọc ghẹo bọn họ một chút, nhưng lại sợ có người báo cáo.
Hầu Thiếu Cường vừa nghe liền vỗ ngực nói:
- Việc này anh cứ giao cho tôi làm.
Dương Phàm cười nói:
- Anh không được. Anh miệng không kín.
Hầu Thiếu Cường vội vàng nói:
- Phó thị trưởng Dương, không nên nghĩ tôi như vậy chứ? Việc này tôi đảm bảo sẽ làm rất tốt, tuyệt đối không liên lụy đến anh.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Được rồi, anh làm đi.
Hầu Thiếu Cường cũng đủ xấu, đi hai xe xuống, một trước một sau chặn xe Porsche. Lúc này Hầu Thiếu Cường mới có thể cười cười với Dương Phàm, ra hiệu mình làm rất tốt. Hầu Thiếu Cường mang đến một tên thanh niên, hắn thành thạo chui xuống gầm xe, làm một chút, cười hì hì rời đi.
Dương Phàm và Hiểu Nguyệt ăn đồ nướng xong, đang thu dọn đồ đạc, thì nghe thấy tiếng Thu Vũ Yến hét lên:
- Xe ai thế này? Sao lại đỗ thế này?
Gọi một lát mà không ai chú ý đến, Dương Phàm cố nhịn cười cùng Dương Phàm lên xe. Lúc đi qua bên cạnh bọn họ còn ra vẻ tò mò nhìn hiện trường một chút, lúc này mới cười cười lái xe rời đi.
Bốn người chỉ có thể lên xe Mercedes – Benz đi xuống chân núi. Mới đến được đường dưới chân núi thì phát hiện mấy cảnh sát giao thông chăm chỉ, ngày lễ tết mà không nghỉ ngơi, đang kiểm tra xe cộ qua lại.
- Anh, dừng xe, lấy bằng lái ra.
Hầu Thiếu Cường nghiêm mặt chặn xe Dương Phàm lại. Dương Phàm cười cười dừng xe lại. Lúc này xe Mercedes – Benz cũng chạy tới. Thấy xe Dương Phàm bị chặn lại, Thu Vũ Yến hưng phấn nói với mẹ:
- Mẹ, thấy không, xe của thằng mặt trắng kia bị chặn lại. :
Thu Vũ Yến còn chưa vui được bao lâu, một cảnh sát đã đi tới, chặn xe lại, sau đó hét lớn qua kính:
- Dừng xe, lấy bằng lái và đăng ký xe ra.
Sau đó cảnh sát đi quanh xe một vòng, đi đến đằng trước rồi nói với lái xe:
- Xe của anh có chuyện gì thế hả? Đèn sau không sáng mà dám ra đường? Lúc đi trên cao tốc thì sao?
Lái xe A Thất không hiểu liền nói:
- Không phải chứ, đèn sau xe tôi vẫn tốt lắm mà.
Hầu Thiếu Cường lúc này đi tới, lớn tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Cảnh sát giao thông kia vội vàng báo cáo. Hầu Thiếu Cường nghiêm mặt nói:
- Gọi đội cứu hộ, kéo xe này về.
Vừa nói Hầu Thiếu Cường đi đến trước mặt lái xe, nói:
- Xe này của anh không thể đi. Lát nữa đến bãi đỗ xe của đội cảnh sát giao thông, mang theo tiền phạt.
Thu Vũ Yến lúc này từ trên xe đi xuống, đi đến trước mặt Hầu Thiếu Cường. Sắc đẹp của nàng làm Hầu Thiếu Cường hơi hoa mắt, thầm nói con đượi này ngon thật. Phó thị trưởng Dương không phải là trêu người ta không được nên sinh hận đó chứ?
Hầu Thiếu Cường cũng chỉ nghĩ mà thôi, không coi là thật. Thu Vũ Yến kiêu ngạo rút hai tờ 100 tệ trong túi ra đưa đến trước mặt Hầu Thiếu Cường, nghiêm mặt nói:
- Không phải chỉ là nộp mười tệ sao? Tôi cho anh hai trăm tệ, cho chúng tôi đi.
Hầu Thiếu Cường ngẩn ra, lập tức cười hì hì vung tay lấy tiền. Thu Vũ Yến lúc này mới đắc ý cười cười nhìn Dương Phàm. Ý của nàng là, thấy không? Không có tiền sẽ không làm được gì. Đúng lúc này Hầu Thiếu Cường đang cười lạnh nói sau lưng Thu Vũ Yến:
- Ghi biên bản, đương sự hối lộ Công an nhân dân làm nhiệm vụ số tiền 200 tệ. Tiền hối lộ nộp lên trên.
Thu Vũ Yến trợn tròn mắt, lúc này Hầu Thiếu Cường mới cười nói:
- Còn trẻ mà xinh đẹp sao không học điều hay lẽ phải? Vốn chỉ định phê bình mấy câu là thả ra. Không ngờ còn tưởng rằng có chút tiền thối tha là được sao.
Một cảnh sát giao thông sau khi xem xong bằng lái và đăng ký xe của Dương Phàm, liền trả lại cho hắn. Cảnh sát giao thông nói với Dương Phàm:
- Anh có thể đi.
Dương Phàm cười ha hả lái xe rời đi. Lúc đi qua xe Mercedes – Benz còn hạ cửa kính xuống lớn tiếng nói:
- Hiểu Nguyệt, nhớ đó, sau này không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.
Nói xong liền tăng ga rời đi. Đám cảnh sát giao thông đều cười cười.
Đúng là trùng hợp, khi Dương Phàm và Hiểu Nguyệt lái xe về nội thành, vừa vặn đi ngang qua siêu thị Thiên Mỹ. Hiểu Nguyệt nhìn siêu thị nói:
- Chính là ở đây, sao ngoài cửa lại có không ít người vậy?
Dương Phàm vội vàng tìm chỗ đỗ xe, chen vào. Chỉ thấy một người đàn ông béo dẫn theo hai người khuôn vác một chiếc Tv LCD to đứng trước cửa cãi nhau với giám đốc siêu thị.
- Mua về mới có một tháng đã hỏng, sao không được đổi?
- Anh có thể gọi điện thoại bảo người đến sửa, nhưng không thể đổi. Đây là quy định của siêu thị.
- Tôi đã gọi đội bảo hành từ ba ngày trước. Vậy mà bây giờ không ai đến sửa. Tôi bây giờ muốn đổi lại, không đổi không được.
- Tv Matushita này của anh, cơ sở bảo hành ở Uyển Lăng là của tư nhân. Có thể do quá bận, anh chờ thêm mấy ngày nữa.
- Chờ cái con mẹ ấy. Tôi chờ đã ba ngày. Cô còn muốn tôi chờ. Lập tức đổi lại cho tôi. Nếu không hôm nay tôi cứ đứng ở đây không đi.
- Anh không thể chặn trước siêu thị chúng tôi như vậy. Nếu không tôi báo cảnh sát bắt anh.
- ****, cô muốn bảo cảnh sát hả, nghĩ tôi sợ cô hả. Tất cả mọi người nhìn xem, một siêu thị, bán TV chưa được một tháng đã hỏng, còn không chịu đổi, còn muốn báo cảnh sát bắt người.
Dương Phàm hỏi thăm một chút mới biết người này ngày hôm qua đã làm loạn ở đây hơn tiếng. Hắn chặn ở cửa khiến siêu thị chẳng có biện pháp nào. Hôm nay lại đến làm loạn gần hai tiếng, khó trách nữ giám đốc kia lại tức điên lên như vậy.
- Các người có đổi hay không? Dù sao tôi cũng có thời gian. Mỗi ngày tôi đều đến chặn cửa các người.
Tên béo lại hét lên. Lúc này nữ giám đốc tức đến độ mất lý trí, lớn tiếng gọi:
- Bảo vệ, đuổi bọn họ đi.
Bảy tám bảo vệ đằng đằng sát khí lao lên, túm tên béo và hai người khuôn vác đẩy đi. Kết quả một bảo vệ dùng sức quá mạnh, một người bê Tv đứng không vững, Tv rơi xuống mặt đất, "bịch" một tiếng.
- Siêu thị đánh người.
Tên béo lớn tiếng hét lên, giọng như lợn bị chọc tiết.
Dương Phàm nghe vừa buồn cười vừa tức. Tên béo này đúng là vô lại, làm khó mấy người làm thuê này làm gì? Chẳng qua nữ giám đốc cũng hơi quá đáng, sao có thể sai bảo vệ ra tay đánh người?
Dương Phàm đoán có lẽ cảnh sát rất nhanh sẽ đến, quyết định không đi mà dẫn Hiểu Nguyệt đi dạo một vòng quanh siêu thị. Ngoài cửa vẫn còn cãi cọ nhau, Dương Phàm cũng không đến đó xem náo nhiệt.
Rốt cuộc ngoài cửa có người lớn tiếng nói:
- Làm cái gì đó? Xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm đi ra cửa thấy hai cảnh sát đi vào. Sau khi hỏi rõ hỏi rõ mọi chuyện, cảnh sát cũng không biết làm gì cho phải. Lúc này điện thoại di động của một cảnh sát vang lên, hắn ra ngoài nghe một chút, lúc về vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cảnh sát chỉ vào tên béo nói:
- Đưa người về đồn, để siêu thị khôi phục hoạt động bình thường.
Dương Phàm thấy rõ, không khỏi cười lạnh một tiếng. Bởi vì nữ giám đốc kia dặn một nhân viên, Dương Phàm thấy rõ nhân viên sang bên gọi điện.
- Chờ chút.
Dương Phàm lúc này đã đứng dậy, đi đến trước mặt hai cảnh sát.
- Anh là ai?
Cảnh sát không nhận ra Dương Phàm, có chút bất mãn nhìn Dương Phàm, hỏi.
Dương Phàm cũng không tức, chỉ cười cười nói:
- Tôi là một người dân đi ngang qua, thấy tận mắt cả quá trình. Tôi có thể làm chứng cho người này. Tv bởi vì bảo vệ đẩy mà rơi xuống mặt đất. Đây là thẻ chứng minh và thẻ công tác của tôi.
Cảnh sát không muốn xem, đẩy tay Dương Phàm nói:
- Không cần.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn cảnh sát nói:
- Anh tốt nhất nhìn xem, tốt hơn đó.
Cảnh sát đã gặp qua nhiều người, thấy Dương Phàm có biểu hiện không đúng. Một người bình thường không dám nhìn cảnh sát như vậy, cũng không dám nói với cảnh sát như vậy. Vô thức nhìn giấy tờ của Dương Phàm, mở ra càng thêm hoảng sợ, đang định hành lễ, Dương Phàm cười nói:
- Xem rồi chứ? Nhất định phải chấp pháp công bằng.
Thấy Dương Phàm nói như vậy, cảnh sát lập tức hiểu ý của Dương Phàm, vội vàng trả lại giấy tờ cho người dân tốt bụng. Dương Phàm cười cười cầm lấy, dẫn Hiểu Nguyệt, cười ha hả rời đi. Trước khi đi còn nhìn tên trên thẻ của cảnh sát:
- Tôi nhớ rõ số thẻ của anh.
Cảnh sát cười khổ nhìn Dương Phàm rời đi. Cuộc điện thoại vừa nãy là do lãnh đạo phân cục gọi tới, ám chỉ là chiếu cố siêu thị một chút. Cảnh sát cũng định làm bất công, không ngờ lại xuất hiện một phó thị trưởng thường trực, còn đưa giấy tờ cho mình xem. Lần này cho hắn mười lá gan cũng không dám bất công. Đương nhiên tình huống ngoài ý muốn này nhất định phải báo cáo với lãnh đạo.
Dương Phàm lên xe, suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại di động ra gọi cho đài truyền hình Uyển Lăng, nói với giọng người dân nhiệt tình, nói chuyện này ra.
Sau khi lái xe rời đi, Dương Phàm cảm thấy buồn cười vì hành vi của mình. Hôm nay làm ra vở kịch này, trên thực tế là vì có Hiểu Nguyệt ở bên nên hắn mới làm như vậy. Nếu không với tích cách của Dương Phàm, còn thiếu gì cách thu thập tập đoàn Thiên Mỹ. Ít nhất chuyện siêu thị hôm nay nhất định phải làm lớn.
Cảnh sát đưa người hai bên về đồn, sau đó hỏi han một lát. Phân cục trưởng công an Thành Tây ngồi trong văn phòng, nói với giọng buồn bã với điện thoại:
- Phó cục trưởng Nam, chuyện hôm nay quá quái dị. Siêu thị Thiên Mỹ xảy ra tranh chấp. Cảnh sát gọi điện báo về nói phó thị trưởng Dương có mặt ở hiện trường, còn làm một người dân nhiệt tình, yêu cầu chúng tôi nghiêm túc chấp pháp.
Nam Bình là người của Tào Dĩnh Nguyên, lúc đầu Thiên Mỹ đầu tư xây dựng siêu thị ở Uyển Lăng, bởi vì Quý Vân Lâm không để ý mọi chuyện nên đi đường Tào Dĩnh Nguyên. Nam Bình hiển nhiên là nghiêng về phía Thiên Mỹ. Bây giờ Tào Dĩnh Nguyên bị điều đi, Nam Bình là phó cục trưởng thường trực, về quyền lực cũng không nhỏ. Hầu Đại Dũng bởi vì kiêm nhiệm bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng, nên bên này ít nhiều do Nam Bình quản.
Chẳng qua nghe thấy phó thị trưởng Dương, Nam Bình ngẩn ra, thuận miệng nói:
- Anh nói phó thị trưởng Dương nào?
Hỏi như vậy là vì ở Uyển Lăng còn có một phó thị trưởng họ Dương khác quản lý bên văn hóa giáo dục. Chẳng qua phó thị trưởng Dương này không thể nào so sánh với Dương Phàm.
Phân cục trưởng cười khổ nói:
- Đương nhiên là phó thị trưởng thường trực. Nếu là người quản lý văn hóa giáo dục kia, tôi cũng không nhất định cần báo cáo với anh.
Ý là nếu phó thị trưởng Dương kia, bên ngành công an cũng không cần nể mặt.
Nhắc đến Dương Phàm, Nam Bình không khỏi giật mình, thầm nói Dương Phàm này không đơn giản. Mới nhận chức có mấy ngày đã hạ chức con gái chủ tịch tỉnh. Dương Phàm nếu muốn dây vào việc này, đau đầu rồi đây.
Chẳng qua Nam Bình lại suy nghĩ, thầm nghĩ không biết chừng đó là do Dương Phàm cao hứng trong lúc nhất thời, chẳng may người ta bây giờ đã quên, như vậy mình không phải uổng công đắc tội với Thiên Mỹ sao? Dù sao Thiên Mỹ rất biết làm người, bình thường cũng hay có hiếu với mình.
Nam Bình trầm ngâm suy nghĩ rồi nói;
- Tôi nghĩ vẫn nên lấy phát triển kinh tế làm trọng, xử lý thỏa đáng chút là được.
Lời này rất sâu, rất hàm hồ. Chẳng khác nào có ý ám chỉ bọn mày linh hoạt chút, nghiêng về phía siêu thị.
Thứ hai đi làm, chuyện đầu tiên Dương Phàm làm chính là bảo Lâm Đốn gọi điện thoại hỏi thăm công an Thành Tây về chuyện xử lý siêu thị Thiên Mỹ. Tối qua vụ tranh cãi trên siêu thị đã lên TV. Dương Phàm lúc ấy không thấy kết quả xử lý.
Xem hết bản báo cáo cuộc họp, Lâm Đốn vội vàng trở về, nói với Dương Phàm:
- Bên phía công an Thành Tây nói Thiên Mỹ định sẽ bỏ tiền ra sửa TV, nhưng vẫn không thể đổi mới.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói với Lâm Đốn:
- Anh gọi điện cho đài truyền hình, nói là ý của tôi, lúc ấy tôi có mặt ở hiện trường. TV của Nhật Bản, chế độ hậu mãi kém như vậy. Thiên Mỹ là một tập đoàn lớn trong cả nước, Thiên Mỹ có trách nhiệm hoàn thiện chế độ hậu mãi. Không thể chuyện gì cũng đổ vào nhà sản xuất. TV rõ ràng do bọn họ đẩy nên mới rơi xuống, sao lại không bồi thường một máy mới chứ.
Dương Phàm nói xong, Lâm Đốn rời đi. Dương Phàm cầm điện thoại di động lên gọi cho Hầu Đại Dũng:
- Bí thư Hầu, có một chuyện tôi muốn phản ánh với đồng chí.
Dương Phàm dập máy, Hầu Đại Dũng không khỏi vui mừng, thầm nói vẫn không có lý do thu thập khúc xương cứng Thành Tây kia. Dương Phàm lập tức đưa cho một mồi lửa. Hầu Đại Dũng sao lại không biết đây là Dương Phàm nhằm vào Thiên Mỹ, không ngờ lại giúp hắn thuận tay dắt bò.
Sau cuộc họp buổi sáng. Hầu Đại Dũng gọi điện tới, nghiêm giọng nói với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, tình huống mà anh phản ánh, tôi đã hiểu rõ. Là do công an Thành Tây cố ý nghiêng về phía siêu thị. Đối với chuyện này, đồng chí có yêu cầu gì không?
Dương Phàm sao không hiểu mình bị Hầu Đại Dũng lợi dụng, nghiêm túc nói:
- Có sai lầm phải lập tức sửa chữa.
Hầu Đại Dũng cười nói:
- Tôi đã có chỉ thị, vụ án này do phó cục trưởng chủ trì xử lý, phân cục trưởng Cổ có thái độ không đứng đắn khi xử lý vụ việc. Tôi dự định cách chức.
Hầu Đại Dũng tính toán như thế nào, hắn không dám giấu Dương Phàm. Dương Phàm nghe thấy vậy liền hiểu rõ, trong lòng hơi bực mình, Hầu Đại Dũng này sao trước đó không nói rõ.
- Ừ, đây là chuyện bên công an Uyển Lăng, tôi khó mà nói.
Dương Phàm nói như vậy để Hầu Đại Dũng biết. Hầu Đại Dũng biết trong lòng Dương Phàm hơi khó chịu, vội vàng nói:
- Chuyện này đảng ủy cục đột nhiên có thể quyết định, nhưng phó thị trưởng làm chứng có vai trò quan trọng.
Dương Phàm nghe Hầu Đại Dũng nói như vậy, bên trong có ý lấy lòng, nên cũng cười nói:
- Nếu là như vậy, tôi thấy siêu thị Thiên Mỹ phải xin lỗi tất cả người dân, còn phải công khai xin lỗi trên TV.
Hầu Đại Dũng nghe như vậy liền hiểu Thiên Mỹ đúng là đã đắc tội với Dương Phàm, đúng là đen đủi.
- Việc này tôi phải tự mình đi một chuyến.
Hầu Đại Dũng coi như đã đáp ứng. Hắn đã đáp ứng, chuyện này coi như đã được định đoạt. Thiên Mỹ nếu mà không phục có thể kiện lên tòa án. Nhưng bắt đầu từ hôm sau cứ đợi cảnh sát đến kiểm tra.
Ở Trung Quốc mày có tiền bao nhiêu cũng không chịu nổi quan chức hành hạ.
Trừ phi Thiên Mỹ mày rời khỏi Uyển Lăng. Nếu không siêu thị Thiên Mỹ và tòa nhà Vũ Yến cứ chờ phiền phức không ngừng. Dương Phàm vừa dập máy, Lâm Đốn cười cười đi vào, báo cáo với Dương Phàm:
- Ý của anh, tôi đã nói với bên đài truyền hình. Ngoài ra tôi cũng hiểu một chút về Thiên Mỹ. Siêu thị Thiên Mỹ là đất thuê, cho nên bọn họ muốn xây một tòa nhà Vũ Yến, sau đó lấy tầng một, tầng hai, tầng ba làm siêu thị, tầng bốn làm văn phòng, từ tầng năm trở nên sẽ bán đi. Thiên Mỹ tính rất đúng, khu phố cửa Nam đó chính là trung tâm của Uyển Lăng.
Lâm Đốn có thể đoán được Dương Phàm đang nhìn chằm chằm vào Thiên Mỹ. Nếu lãnh đạo đã có ý này, Lâm Đốn hiển nhiên làm thêm một chút. Nếu không sao xứng với cái chức thư ký.
Dương Phàm cười cười với Lâm Đốn:
- Ý của anh là gì? Tôi cũng không nên ảnh hưởng đến môi trường đầu tư ở Uyển Lăng chứ.
Vừa nói Dương Phàm liền đuổi Lâm Đốn ra ngoài, nghĩ một chút rồi rút điện thoại di động ra, gọi cho Hầu Đại Dũng:
- Bí thư Hầu, Thiên Mỹ còn có một tòa nhà Vũ Yến phải không? Tôi thấy các ngành liên quan nên tăng cường giám sát. Tập đoàn Thiên Mỹ này không để ý gì đến pháp luật.
Hầu Đại Dũng cười nói:
- Phó thị trưởng Dương, đồng chí không tìm tôi, tôi có chuyện muốn tìm đồng chí. Tôi còn nhớ bạn thân của anh, chính là con trai của giám đốc sở Văn hóa Trầm, bây giờ đang là bí thư đảng ủy công an Vĩ Huyền, kiêm chức trưởng công an, không biết có định điều về không?
Thằng ranh này đang chủ động lấy lòng, Dương Phàm thầm nói sao hắn có tin tức tình báo này. Chuyện về Trầm Ninh, Dương Phàm định tạm thời để sang bên, sao lão hồ ly này lại biết?
Dương Phàm cười nói:
- Chuyện này anh đã hỏi tôi, để tôi hỏi Trầm Ninh cái.
Hầu Đại Dũng thầm nói:
- Không cho anh chút thuốc mạnh, anh sẽ không động tâm.
Nghĩ một chút, Hầu Đại Dũng cười nói:
- Trưa cùng nhau ăn cơm, chúng ta ôn chuyện một chút.
Dương Phàm hiếm khi nhận lời mời dùng cơm của người khác. Quan hệ với Hầu Đại Dũng rất bình thường, nhưng lời nói của Hầu Đại Dũng làm Dương Phàm động tâm. Hầu Đại Dũng là bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng công an Uyển Lăng. Trầm Ninh có thể được điều lên hay không, tiếng nói của hắn là quan trọng nhất.
Trầm Ninh điều về Uyển Lăng, có thể ngồi vào vị trí nào là quan trọng nhất. Từ cấp bậc mà nói, Trầm Ninh về được giữ chức phó cục trưởng thường trực của công an Uyển Lăng là điều mà Dương Phàm hy vọng thấy nhất. Chẳng qua Hầu Đại Dũng có đáp ứng không? Từ lời nói của người này thì thấy hắn có ý khác.
Qua quan hệ xã giao có thể thấy Hầu Đại Dũng là người rất muốn lên chức. Dương Phàm không cho rằng hắn chỉ muốn giữ cái chức ở công an Uyển Lăng mà thôi. Nếu không phải như vậy, dễ dàng có kết luận. Hầu Đại Dũng đang nhớ thương chức vụ phó bí thư thị ủy của Triệu Đức Minh. Vừa lúc trong hội nghị thường ủy lần trước, mâu thuẫn giữa Dương Phàm và Triệu Đức Minh có thể thấy rõ ràng. Hầu Đại Dũng muốn hợp sức với mình làm thịt Triệu Đức Minh?
Có suy nghĩ này, Dương Phàm ngồi trên ghế khoảng nửa tiếng, Lâm Đốn vào nhắc đã hết giờ, Dương Phàm mới có phản ứng. Cùng Lâm Đốn đi ra ngoài, đến chỗ hẹn của Hầu Đại Dũng.