Sỹ Đồ Phong Lưu

Ngô Yến nghe xong, cười nói:
- Chị còn tưởng chuyện gì. Cái này còn không rõ sao, Lý Quân đang hướng về phía em đó. Hắn đã 54 tuổi, không lâu nữa là về hưu. Hắn làm như vậy không phải hy vọng cậu giúp cho con cháu hắn sao?
Một lời đánh thức người trong mộng. Dương Phàm vỗ đầu nói:
- Mẹ nó, sao em lại ngu như vậy nhỉ. Nói như vậy đứa con cháu trong miệng lão chắc là con trai hoặc con gái lão.
Ngô Yến cười nói:
- Tình báo của em kém quá. Lý Quân chỉ có một cô con gái, đâu ra con trai? Chị nghe nói hắn có một người cháu làm ở cục Thống kê. Lý Quân coi người này như con trai, bây giờ hình như đang là phó trưởng phòng.
Dương Phàm nói:
- Xem ra tối nay lão nhất định sẽ mang một trong hai người đó đến, hoặc cả hai.
Địa điểm Dương Phàm mời khách chính là nhà hàng Tạ Thiếu lúc trưa, trong đó hiển nhiên có ý gì đấy. Đầu tiên là cho Hầu Đại Dũng xem, hai là đồ ăn cũng được, yên tĩnh, nhất là có món mì kia.
Gọi điện cho Trữ Vũ, lấy một phòng, Dương Phàm nhắn tin cho Lý Quân. Lý Quân báo đã biết. Dương Phàm hết giờ liền đến nhà hàng. Đứng ở cửa chờ một lát, Lý Quân cũng đã đến nơi. Xuống cùng hắn còn có một nam một nữ.
Dương Phàm cười cười đi ra đón, nói vài câu khách sáo. Lý Quân giới thiệu với Dương Phàm, một người là Lý Hà, con gái Lý Quân, một người là cháu – Lý Thu Thanh.
Có thể đã biết Dương Phàm là ai, Lý Hà và Lý Thu Thanh mới đầu còn e dè, sau khi uống hai chén mới từ từ thoản mái hơn. Lý Quân hình như không có ý nói chuyện, chỉ xem ba người thanh niên tuổi tương đương nhau nói chuyện.
Lý Hà hình như rất tò mò về Dương Phàm, không ngừng hỏi. Cái này cũng không khó hiểu. Còn trẻ như vậy đã là phó thị trưởng thường trực – thường ủy, có cô gái nào không tò mò.
Nói chuyện một lát, Lý Quân đột nhiên nói:
- Phó thị trưởng Dương, Lý Lập cục Thống kê là em họ tôi, chuyện lần trước cậu ta rất cảm ơn anh. Nói anh đã ngầm giúp cậu ta một lần, còn được biểu dương trong toàn tỉnh.
Nói đến chuyện này, Dương Phàm có chút xấu hổ, chẳng qua hắn bình tĩnh nói:
- Trùng hợp mà thôi.
Lý Quân cười ha hả nói:
- Trùng hợp như vậy, tôi sau này cũng hy vọng nhiều hơn một chút.
Hiển nhiên Lý Quân cho rằng Dương Phàm không muốn nói rõ, không nói rõ cũng là đúng. Kết hợp với tin tức có được từ trên tỉnh, Lý Quân dễ dàng đưa ra kết luận Dương Phàm nhất định đã có tin tức từ trước. Dương Phàm quan tâm đến việc thống kê hiển nhiên cũng xuất phát từ mục đích bảo vệ mình. Nhưng cũng thuận tay giúp cục Thống kê. Chiêu này ai cũng có thể làm được.
Lý Quân là người luôn khiêm tốn giữ mình, giới thiệu con cháu cho Dương Phàm, tự nhiên là có ý nhờ người ta chiếu cố. Vì vậy tự nhiên càng coi trọng Dương Phàm, đồng thời cũng thành lập mối quan hệ này.
Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ, Dương Phàm đưa ba người Lý Quân lên xe. Dương Phàm quay đầu lại thì thấy Hầu Đại Dũng đang đứng ở sảnh cười cười với mình, liền đi tới.
- Phó thị trưởng Dương nhanh tay thật.
Hầu Đại Dũng khen một câu. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Chiều gặp mặt, thuận tiện mời trưởng ban Lý dùng cơm. Dù sao cũng là người quen từ trước, coi như nể mặt tôi.
Dương Phàm nói rất tự nhiên nhưng Hầu Đại Dũng lại không nghĩ như vậy. Trưởng ban Tổ chức cán bộ - thường vụ thị ủy đâu phải ai mời cũng được? Tôi cũng muốn mời Lý Quân dùng cơm, hắn không phải nhiều lần lấy cớ từ chối sao? Thằng ranh nhà tôi sắp ba mươi rồi, cũng muốn đề bạt lên làm trưởng.
Hầu Đại Dũng nhiệt tình mời Dương Phàm đến ngồi một bàn, Trữ Vũ cười cười mang trà lên, đẩy đẩy Hầu Đại Dũng. Dương Phàm coi như không phát hiện ra hành động thân mật của hai người, chỉ quay đầu lại nhìn xem cửa có đóng hay không? Hành động này của Dương Phàm làm Hầu Đại Dũng cũng nhìn theo. Thấy cửa chỉ khép hờ, Hầu Đại Dũng ho khan một tiếng.
Trữ Vũ lập tức đứng lên:
- hai người nói chuyện tôi đi mang hoa quả lên.
Chờ Trữ Vũ đi ra, Dương Phàm mới cười nói:
- Chị Trữ rất thông minh.
Dương Phàm nói như vậy, Hầu Đại Dũng cũng nghe ra, không khỏi cười khổ nói:
- Phụ nữa mà, đều như vậy.
Dương Phàm cười nói:
- Làm cho người dưới xem hay cho người ngoài xem đều không phải hiện tượng tốt.
Hầu Đại Dũng cười khổ nói:
- Sau này tôi sẽ nói với cô ấy. Thực ra cô ấy cũng không dễ dàng gì, theo tôi năm năm mà vẫn không có câu trả lời thuyết phục với cô ấy. Trong lòng có chút bực bội cũng có thể hiểu.
Dương Phàm giật mình nhìn Hầu Đại Dũng:
- Lão Hầu, đừng nói tôi không nhắc anh, chị ta được không ít thứ từ anh. Phụ nữ mà, giữ khoảng cách một chút là tốt nhất. Còn nữa, tuyệt đối không được dễ dàng hứa hẹn điều gì. Mặc dù nói đùa cũng không sao, nhưng phụ nữ đôi khi lại coi là thật.
Hầu Đại Dũng lắc đầu cười khổ nói:
- Không nói cái này, tôi biết mà. Chúng ta đừng nói cái này nữa. Chỉ đạo viên ở Thành Nam sắp rút lui, tôi muốn để Thiếu Cường làm. Nhưng Nam Bình vẫn ngăn cản. Hắn là phó cục trường thường trực kiêm phó bí thư Đảng ủy. Có danh tiếng rất cao trong công an Uyển Lăng.
Dương Phàm nghe xong như vậy, trong lúc nhất thời không tiện tỏ thái độ. Chẳng lẽ nhắm vào không phải hệ thống công an, mà là vị trí phó bí thư thị ủy. Mà vị trí phó bí thư thị ủy này đối với Dương Phàm mà nói, rất có thể sẽ thay thế Triệu Đức Minh.
Dương Phàm không nói lời nào. Hầu Đại Dũng không khỏi hiện ra vẻ nghi hoặc, trong lòng cũng không hiểu Dương Phàm đang nghĩ gì. Còn tưởng rằng Dương Phàm đang cân nhắc thiệt hơn.
- Nếu Triệu Đức Minh xảy ra chuyện, bí thư Hầu nghĩ rằng ai thay thế là thích hợp nhất.
Dương Phàm quyết định thử dò xét Hầu Đại Dũng một chút. Nếu không mọi người vì một vị trí mà tranh chấp, như vậy trong quan hệ xuất hiện một cái khe. Đứng trên lập trường của Dương Phàm, nếu muốn đứng vững ở Uyển Lăng, hơn nữa làm ra chút thành tích, chuyện này tuyệt đối không thể xem thường. Đừng giống như Triệu Đức Minh, đắc tội hết mọi người.
Hầu Đại Dũng thở dài một tiếng:
- Trước kia khi phó thị trưởng Dương chưa đến, tôi còn có suy nghĩ này. Nhưng bây giờ anh đã đến, tình hình đã khác. Trong vòng ba đến năm năm, tôi định yên tâm ngồi ở vị trí này. Đạo lý nước lên thuyền lên, tôi hiểu.
Hầu Đại Dũng đúng là có chút bất đắc dĩ. Không phải hắn không muốn nghĩ, mà là nghĩ cũng vô dụng. Xem tình hình, trưởng ban Chu ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy bên phía Dương Phàm. Hơn nữa còn không thèm ăn trưa với Đổng Trung Hoa, từ đó có thể thấy được vấn đề. Muốn làm phó bí thư thị ủy cũng không thể không qua cửa ban Tổ chức cán bộ.
Giữa được và mất, Hầu Đại Dũng cũng do dự, chẳng qua nếu bỏ qua cơ hội tốt nhất, cũng chỉ có thể chờ đợi. Không có chút kiên nhẫn, kết quả sẽ không là gì cả, làm không tốt còn có kẻ thù khắp nơi. Dương Phàm không nói gì, Hầu Đại Dũng không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:
- Bên công an Uyển Lăng có quá nhiều người cũ, không dễ làm.
Lời này Dương Phàm tin rằng là thật. Lúc trước khi Tào Dĩnh Nguyên ở đây, hệ thống công an nằm trong tay lão. Lý Thụ Đường lúc ấy cũng không làm gì được. Bây giờ Tào Dĩnh Nguyên và Lý Thụ Đường đã đi, Hầu Đại Dũng không lên làm phó bí thư thị ủy được cũng bắt đầu có ý tạo mạng lưới cho mình.
Như vậy phải nắm chặt hệ thống công an. Cho Nam Bình xuống lấy chỗ cho Trầm Ninh tăng lên. Không cần biết vị trí phó cục trưởng thường trực là ai, tóm lại Trầm Ninh nhất định sẽ nắm chắc chức phó cục trưởng. Cục công an Uyển Lăng có sáu phó cục trưởng. Trong đó có bốn kiêm nhiệm chức phân cục trưởng, một thường trực, một kiêm nhiệm chức đội trưởng đội cảnh sát giao thông Uyển Lăng. Trong đó quyền lợi của thường trực là lớn nhất. Triệu Đức Minh chính là ví dụ đó.
- Tài liệu tìm người đưa đi, Vương Thần thì tôi nói chuyện
Dương Phàm rốt cuộc đã nói chuyện. Hầu Đại Dũng thở dài một hơi, ngồi thẳng dậy nói:
- Tài liệu tôi sẽ đi làm.
Một cuộc giao dịch đã thành công. Trữ Vũ bưng đĩa hoa quả vào. Thấy hai người cười cười nói chuyện trên trời dưới đất, Trữ Vũ phát hiện tâm trạng hai người khá được, liền cười nói:
- Lão Hầu, em trai em còn đang ở Đức Quang, có nên nhờ phó thị trưởng Dương giúp không?
Hầu Đại Dũng không hài lòng trừng mắt nhìn Trữ Vũ. Dương Phàm cũng hiểu được đây là do Trữ Vũ vốn được nuông chiều quen. Chẳng qua việc này không phải điều Dương Phàm cần quan tâm. Cần giúp sẽ do Hầu Đại Dũng nói, Dương Phàm mới đáp lại.
Thấy Dương Phàm mặt không chút thay đổi, Hầu Đại Dũng thầm thở dài trong lòng, thầm nói thanh niên này đúng là biết nhẫn nhịn. Mình giả vờ bộ mặt kia chẳng có tác dụng gì.
- Em đi nhờ phó thị trưởng Dương đi.
Hầu Đại Dũng cười cười. Trữ Vũ lập tức cầm chén rượu của Hầu Đại Dũng lên, giơ lên với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, có việc nhờ ngài. Tôi uống trước một chén rồi nói có được không?
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Nói trước đi, uống rượu hay không không quan trọng. Tôi cũng nể mặt lão Hầu.
Lời này của Dương Phàm làm Hầu Đại Dũng rất vui vẻ, thầm nói thanh niên này thật biết làm người. Lúc trước mình không tỏ thái độ, hắn ngồi vững hơn núi Thái Sơn, một chút biến hoá cũng không thấy.
Trữ Vũ theo lời Dương Phàm để chén rượu xuống, nói:
- Em trai tôi đã tốt nghiệp hai năm, được phân đến làm việc ở cục Tài chính Đức Quang. Theo lý mà nói đây là một đơn vị rất được. Chẳng qua hai chị em chúng tôi vốn nương tựa vào nhau mà sống. Tôi muốn chuyển nó đến đây để chị em chăm sóc lẫn nhau.
Dương Phàm giật mình nhìn Hầu Đại Dũng, nói:
- Việc này tìm cục trưởng Mẫn ấy, lão Hầu nói chuyện đùa à.
Hầu Đại Dũng cười nói:
- Em trai Trữ Vũ học kinh tế, ý của Trữ Vũ là muốn mượn việc điều động tăng một cấp. Chuyện này tôi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhờ phó thị trưởng Dương. Mặt mũi anh lớn hơn mà.
Dương Phàm coi như đã rõ ràng. Quan hệ giữa Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng còn chưa đến mức kia. Cho nên Hầu Đại Dũng không tiện mở miệng nói. Một thanh niên mới tốt nghiệp hai năm, muốn được tăng một bậc trong cơ quan nhà nước, nếu là người bình thường thì không bao giờ dám nghĩ đến. Bao nhiêu người làm trong nhà nước cả đời còn không vượt được cái chức phó trưởng phòng.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tôi thử xem xem.
Không nói rõ ràng, chẳng qua với thân phận của Dương Phàm, có thể nói đến nước này đã là rất nể mặt. Hầu Đại Dũng chỉ có thể cười cười nói với Trữ Vũ đang hơi thất vọng:
- Còn không mau cảm ơn phó thị trưởng Dương.
Trữ Vũ uống cạn một chén, sau đó nói:
- Cảm ơn phó thị trưởng Dương giúp đỡ.
Hầu Đại Dũng nói tiếp:
- Việc tòa nhà Vũ Yến cháy, tôi đã nói với đội Phòng cháy chữa cháy. Bọn họ tỏ vẻ sẽ cố gắng chú ý đến việc kính doanh của Thiên Mỹ ở Uyển Lăng.
Dương Phàm cười cười đứng lên:
- Không còn sớm nữa, tôi phải về.
Về đến nhà, Dương Phàm phát hiện cửa phòng đối diện đã mở, bên trong hình như có khách tới. Mơ hồ còn nghe thấy giọng không hài lòng của Hiểu Nguyệt:
- Lúc nhà chúng tôi khó khăn, các người ở đâu? Bây giờ chúng tôi mới sống tốt vài ngày, các người đã đi đến.
Dương Phàm ngẩn ra, thầm nói cô bé Hiểu Nguyệt là người đi đường không đành lòng giẫm một con kiến. Loại người gì mà khiến nàng kích động như vậy. Nghĩ đến đây, Dương Phàm cười cười đi vào cửa.
- Ha ha, nhà có khách đến chơi sao?
Dương Phàm đứng trước cửa phòng, thấy phòng đầy khói, trong lòng rất khó chịu. Phòng khách có bốn nam, ba nữ ngồi, ngồi chặt kín phòng khách. Trong không khí đầy mùi thuốc lá rẻ tiền. Dương Phàm vẫn nở nụ cười, tìm được Hiểu Nguyệt đang đứng trước cửa phòng ngủ, nàng đang rất khó chịu.
- Anh trai của Tiểu Nguyệt đến.
Ông nội Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm vào, vội vàng đứng lên. Ông lão cũng không biết thân phận thật của Dương Phàm. Hiểu Nguyệt chỉ nói với ông bà là anh hai đang làm việc ở ủy ban, chức vụ cụ thể lại không nói.
Dương Phàm mỉm cười với ông lão, nói:
- Ông ngồi đi.
Vừa nói không thèm nhìn những người khác, vẫy vẫy Hiểu Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt, sang phòng anh.
Vừa nói Dương Phàm xoay người đi về phòng mình. Lúc này một người đàn ông trung niên nhìn theo Dương Phàm, nhỏ giọng nói với ông nội Hiểu Nguyệt:
- Đây là người đàn ông có tiền để ý Tiểu Nguyệt?
Hiểu Nguyệt nghe thấy thế lập tức quay đầu lại nói với người đàn ông:
- Ông ba, sao ông lại nói như vậy. Anh ấy là anh hai tôi. Đối tốt với nhà chúng tôi, không có ý đồ gì khác.
Một người phụ nữ đứng tuổi bên cạnh nói thầm một tiếng:
- Không ý đồ gì khác? Bây giờ còn có người tốt như vậy sao? Người ta là thấy cháu trẻ tuổi xinh đẹp đó. Tiểu Nguyệt đừng trách bà trẻ lắm miệng. Bà khuyên cháu nhân lúc còn trẻ, kiếm chút tiền phòng thân là tốt nhất.
Mặt Hiểu Nguyệt sa sầm lại, trừng mắt nhìn người phụ nữ này:
- Bà Ba, lời nói đó sau này tôi hy vọng không nghe thấy. Nếu không nhà chúng tôi không chào đón bà đến.
Vừa nói Hiểu Nguyệt tức giận đi ra cửa.
Vào phòng Dương Phàm, Hiểu Nguyệt tức giận đóng sập cửa lại. Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá thấy thế liền cười nói:
- Có chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên thấy nhà em có nhiều khách đến chơi như vậy.
Hiểu Nguyệt thở hổn hển đứng sau lưng Dương Phàm, đưa tay bóp vai Dương Phàm, nói:
- Nhắc đến em lại tức giận. Trước kia lúc nhà em còn nghèo, em đến nhà tìm bọn họ, mặt ai cũng khó coi. Bây giờ có chỗ tốt, bọn họ đều lên cửa.
Dương Phàm cười nói:
- Nhà em có chỗ tốt gì chứ?
Hiểu Nguyệt nói:
- Nhà cũ của ông bà trong diện quy hoạch. Công ty địa ốc nói không cần phòng có thể được đền bù bốn trăm ngàn. Vì số tiền đó, mấy con ruồi đến nhà.
Dương Phàm cười nói:
- Bọn họ có ý gì?
Hiểu Nguyệt tức giận nói:
- Còn có ý gì được nữa? Chia tiền. Căn nhà đó là của chú nội em. Nhà chú ba mấy chục năm trước đã được phân nhà, bây giờ chạy đến cửa, nói đây là nhà của ông cha, ông ba cũng có một phần.
Dương Phàm cười nói:
- Nếu là như vậy, có thể nhờ pháp luật giải quyết.
Hiểu Nguyệt nói:
- Em đã nói rõ ràng để bọn họ đi kiện nhà em. Nhưng ý của ông nội, ông ba là em trai ông, không nên như vậy. Hết lần này đến lần khác những người này không biết xấu hổ, cứ đến nhà. Đuổi không đi, nước cũng uống hết ba bình.
Dương Phàm nghe thấy thế, liền cười ha hả, chỉ vào Hiểu Nguyệt đang có vẻ đau lòng, cười nói:
- Đau lòng à cô bé.
Hiểu Nguyệt xấu hổ cười nói:
- Đúng mà, một đồng rưỡi một bình.
Dương Phàm cười cười đứng lên nói:
- Anh đi đuổi đám khách xấu này đi.
Vừa nói Dương Phàm mở cửa, sang phòng bên.
- Các vị, phòng này là của tôi. Các người ở đây ảnh hưởng đến các hộ gia đình ở đây nghỉ ngơi, tôi hy vọng các người lập tức rời đi.
Dương Phàm không hài lòng nói. Hiểu Nguyệt đứng phía sau cười trộm.
Bà Ba kia nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Dương Phàm nói:
- Mày là cái gì mà xen vào chuyện nhà tao. Tao nói cho mày biết, con trai tao là cảnh sát đó, bọn tao không sợ mày.
Vẻ mặt này làm cho Dương Phàm nghĩ đến Bao Tô Bà trong một bộ phim, trong miệng chỉ thiếu mỗi điếu thuốc.
Dương Phàm mặt không thay đổi nói:
- Được, các người không đi, tôi báo cảnh sát các người nhũng nhiễu người dân.
Ông bà nội Hiểu Nguyệt vội vàng cười cười với Dương Phàm, sau đó khuyên những người khác. Người trong phòng không có ý rời đi, ngược lại dựa vào nhiều người hung hãn ép Dương Phàm. Dương Phàm thấy điệu bộ đó, nhất là bà Ba kia giương nanh múa vuốt muốn đi lên, lập tức lui ra ngoài. Tranh cãi với những người này đúng là vô dụng.
- Anh hai, không sao chứ?
Hiểu Nguyệt đuổi tới, hỏi Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói:
- Không sao, anh rút rất nhanh.
Vừa nói Dương Phàm không khỏi cười khổ, suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại di động ra, gọi 110. Người ở phòng đối diện đang cười đắc ý vì chiến thắng. Còn có thể nghe thấy tiếng của bà Ba kia:
- Thằng ranh mặt trắng đó dọa chút đã chạy, dám đấu với bà.
Dương Phàm và Hiểu Nguyệt nhìn nhau. Hiểu Nguyệt tức giận nói:
- Anh hai, em ra ngoài mắng bọn họ.
Dương Phàm vội vàng kéo Hiểu Nguyệt, nói:
- Em đừng đi, cô bé không có việc gì tranh cãi ầm ĩ làm gì? Phải học cách dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình.
Không lâu sau hai cảnh sát đi lên, tìm đến cửa phòng Dương Phàm, thấy Dương Phàm, một cảnh sát nghiêm túc hỏi:
- Là anh báo cảnh sát?
Dương Phàm còn chưa nói, cảnh sát trẻ tuổi hơn ở phía sau đã đi lên, cười nói với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, thì ra là ngài báo cảnh sát. Sao không trực tiếp gọi cho sếp Hầu.
Nghe cảnh sát trẻ tuổi nói thế, cảnh sát tuổi lớn hơn một chút từ mặt đen biến thành mặt đỏ. Thay đổi còn nhanh hơn diễn viên đóng phim.
Dương Phàm cười cười nói với cảnh sát:
- Phòng đối diện có một đám người gây ồn ào, làm cho hàng xóm không nghỉ ngơi được.
Cảnh sát trẻ tuổi lập tức lao tới phòng bên mở cửa, phát hiện cửa phòng đối diện đã khóa lại, lập tức đập cửa, hét lớn.
- Mở cửa, cảnh sát.
Dương Phàm cười nói với Hiểu Nguyệt:
- Mở cửa đi.
Hiểu Nguyệt cầm chìa khóa sang mở cửa. Cảnh sát trẻ tuổi là người đầu tiên xông vào.
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
Cảnh sát trẻ tuổi kêu lên thất thanh. Dương Phàm ở phía sau nghe thấy thế không khỏi mỉm cười, từ từ đi vào theo.
Bà Ba thấy là con trai mình, lại thấy Dương Phàm vào theo, liền đắc ý nói:
- Con trai, con đến vừa lúc. Chính là thằng chó này coi trọng Hiểu Nguyệt nhà chúng ta xinh đẹp...
Cảnh sát trẻ tuổi nhanh tay lẹ mắt bịt mồm bà mẹ, không để ý đến mẹ đang ô ô a a, quay đầu lại nhìn Dương Phàm, cười nói:
- Phó thị trưởng Dương, mẹ tôi mù chữ, không biết mình nói gì, ngài đừng để ý.
Cả phòng như có một tia sét đánh vào. Đám họ hàng đang kiêu ngạo lập tức đều hoảng hốt. Vừa nãy bọn họ mắng chửi sướng miệng, bây giờ đang lo lắng tối bị cảnh sát mang về, không biết có bị chăm sóc đặc biệt không.
Dương Phàm sa sầm mặt, ừ một tiếng nói:
- Không sớm, về hết đi. Mọi người còn phải nghỉ ngơi.
Vừa nói Dương Phàm xoay người rời đi. Cảnh sát trẻ tuổi lúc này mới thở dài một hơi gọi theo Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương đi ạ.
Dương Phàm vừa mới đóng cửa lại. Cảnh sát bên này đã sa sầm mặt nói:
- Mọi người đang làm gì thế này? Lập tức rời đi cho tôi. Nếu không tôi mang hết về đồn.
Mặt bà Ba nhăn như khỉ ăn ớt, cầm tay con trai, nhỏ giọng nói:
- Con trai, không phải chứ...
Cảnh sát trẻ tuổi trừng mắt nhìn ả, nói:
- Còn không đi? Bị mẹ hại chết.
Đám người liên quan như con gà thua trận đi ra. Trước khi xuống lầu, cảnh sát lớn tuổi một chút còn trầm giọng nói:
- Đi nhẹ một chút.
Cảnh sát trẻ tuổi nói thầm hai câu với cảnh sát lớn tuổi, cả hai gật đầu. Cảnh sát lớn tuổi đi trước. Cảnh sát trẻ tuổi nói với Hiểu Nguyệt:
- Hiểu Nguyệt, sao em không nói sớm anh nuôi của em là phó thị trưởng Dương?
Hiểu Nguyệt cười lạnh nói:
- Tôi không quen cái thói ỷ thế hiếp người.
Cảnh sát trẻ tuổi cười khổ một tiếng, nói:
- Bên phía phó thị trưởng Dương, anh xin em nói giúp mấy lời hay, bảo phó thị trưởng đừng để ý. Nếu không thằng anh này sống khổ sở cả đời.
Hiểu Nguyệt nói:
- Anh bảo đám người đó đừng đến làm phiền nhà chúng tôi, tôi sẽ nói giúp anh.
Cảnh sát trẻ tuổi vội vàng nói:
- Việc này không có vấn đề.
Vừa nói lại xin xỏ một chút nữa rồi xuống lầu. Đến cửa tiểu khu, đám người kia vẫn đứng đó chờ.
- Con bé Hiểu Nguyệt kia từ lúc nào được phó thị trưởng Dương coi trọng. Khó trách ở trong phòng lớn như vậy. Con mẹ nó, giấu tốt thật, không để lộ tiếng gió.
Bà Ba vẫn còn tức tối. Cảnh sát trẻ tuổi nghe thấy thế liền có lửa giận bốc lên, lớn tiếng quát:
- Mẹ, sao còn không về, ở đây nói cái gì.
Ông Ba lúc này mới nói:
- Đúng thế, phó thị trưởng Dương muốn gái thế nào còn không được?
Một đám người bàn tán một chút, trong giọng có thêm vài phần ghen tị. Đền thầm nghĩ sao mình không sinh một con bé như Hiểu Nguyệt để được phó thị trưởng Dương để mắt đến.
Đêm mùa xuân hơi lạnh, trên đường không có mấy người đi. Dương Phàm đứng ở ban công hút thuốc. Hiểu Nguyệt lén lút đi vào. Nhớ đến chuyện vừa rồi, Hiểu Nguyệt không khỏi buồn cười.
- Anh hai, anh không giận đó chứ?
Hiểu Nguyệt cười cười hỏi.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Tức bọn họ làm gì chứ?
Hiểu Nguyệt xấu hổ nói:
- Bà Ba nói chuyện rất khó nghe, anh đừng để trong lòng.
Dương Phàm cười cười sờ đầu Hiểu Nguyệt, nói:
- Về đi, đừng có suy nghĩ linh tinh, yên tâm mà học, thi vào đại học tốt.
Cuộc sống đau khổ của Thiên Mỹ ở Uyển Lăng đã bắt đầu. Sáng hôm sau, mấy người của đội Phòng cháy chữa cháy đã đến khi bọn họ vừa mở cửa. Trực tiếp tìm người phụ trách Thiên Mỹ, muốn kiểm tra có tồn tại xem có hiểm họa cháy không. Trứng gà còn tìm được xương, người trong quan trường có ai là không thành thục, tra xét một canh giờ, những người này không thèm uống một hớp nước của người.
Sau khi người của đội Phòng cháy chữa cháy rời đi, viết một biên bản, yêu cầu siêu thị Thiên Mỹ hôm nay dừng bán, không đạt yêu cầu không thể mở cửa. Thời buổi này, có mấy người kinh doanh để ý đến phòng cháy chữa cháy chứ, nếu thật sự muốn làm, bọn họ sẽ khổ. Cái gì mà bình cứu hỏa, cửa thoát nạn, tóm lại cái gì cũng thiếu. Bạn đang đọc truyện được tại
Bên phía tòa nhà Vũ Yến càng thêm náo nhiệt. Các cơ quan nhà nước cần đến đều đến, tóm lại tòa nhà Vũ Yến phải dừng thi công.
Dương Phàm vừa đến phòng làm việc, Mẫn Kiến đã gọi điện tới, cười hì hì nói:
- Bên cục Thanh tra xây dựng hôm qua đã đến tòa nhà Vũ Yến một chuyến, tìm được mấy căn bệnh nhỏ, yêu cầu bên kia ngừng thi công.
Dương Phàm cười nói:
- Ý tứ một chút là được.
Thu Vũ Yến như kiến bò trên chảo nóng, mới tốt nghiệp được nửa năm, đến tập đoàn giúp, kết quả bị bố đuổi đến Uyển Lăng, nói học tập kinh nghiệm từ cơ sở. Thời gian đầu còn không có gì, dù sao từ trên xuống dưới ở Uyển Lăng đã được chuẩn bị tốt từ trước.
Ai ngờ được mấy ngày gần đây đúng là hiểm họa đến không ngừng. Đầu tiên là hôm đó gặp Dương Phàm, kết quả lúc lái xe về nhà, xe Mercedes – Benz bị đội cảnh sát giao thông giữ lại, nộp tiền phạt, nộp tiền phí giữ xe, tổng cộng 1500 tệ. Tiền là chuyện nhỏ, đau lòng chính là chiếc xe xịn không biết con cái mất dạy nhà ai dùng đá đập thủng một lỗ. Vì cái này, Thu Vũ Yến đau lòng ba ngày không hết. Sau đó là chuyện xảy ra trước cửa siêu thị, cùng ngày hôm đó tòa nhà Vũ Yến không ngờ lại bị cháy.
Thu Vũ Yến là người phụ trách chi nhánh Uyển Lăng của Thiên Mỹ, thật sự là rất bận và đau đầu. Nếu không phải do lòng tự tôn, Thu Vũ Yến đã lựa chọn rời đi. Tất cả đều bắt đầu khi gặp tên Dương Phàm kia ở núi Kính Đình. Người đàn ông đó đúng là khắc tinh của mình. Sao cứ gặp hắn, tập đoàn lại gặp xui xẻo.
Thu Vũ Yến nhẫn nại ngồi trong văn phòng nghe mấy giám đốc các ngành liên quan báo cáo công việc, tâm lý không ngừng dâng lên. Tòa nhà Vũ Yến bị dừng thi công còn không tính, sao mà siêu thị cũng bị ngừng lại, chuyện này nếu bị bố biết, còn không biết sẽ nói mình như thế nào.
- Không cần biết các người dùng biện pháp gì, dùng bao nhiêu tiền. Trong vòng ba ngày, siêu thị phải hoạt động trở lại. Trong vòng nửa tháng, tòa nhà Vũ Yến phải tiếp tục được thi công.
Thu Vũ Yến sa sầm mặt, lớn tiếng nói với đám cấp dưới.
Lúc này nữ giám đốc phụ trách siêu thị sợ hãi nhỏ giọng nói:
- tổng giám đốc Thu, chị có phải đắc tội với ai không? Tôi tìm người hỏi thăm. Đội Phòng cháy chữa cháy hình như là do lãnh đạo nào đó của thị gọi điện, nhất định phải nghiêm khắc xử lý. Nếu không siêu thị xảy ra chút chuyện nhỏ nhặt kia, nhất định không bị dừng kinh doanh.
Thu Vũ Yến không nhịn được mà nói:
- Tôi có thể đắc tội với ai chứ? Tôi mới đến được mấy ngày? Tôi...
Thu Vũ Yến dừng lại, thầm nói không đúng, mình không phải đắc tội với tên họ Dương kia sao? Không phải hắn ở giữa gây khó dễ mình chứ?
- Chị ở lại, những người khác đi ra ngoài.
Thu Vũ Yến bảo nữ giám đốc siêu thị lưu lại, nhỏ giọng nói:
- Tin tức của chị đáng tin không?
Nữ giám đốc cười nói:
- Tuyệt đối đáng tin. Tôi đã nhờ một người ở ủy ban hỏi thăm. Người này nói Thiên Mỹ đã đắc tội người không thể đắc tội, đây là lời nói của đội Phòng cháy chữa cháy.
Thu Vũ Yến tức giận trong lòng, phất tay với nữ giám đốc, ra hiệu người này rời đi. Ngồi xuống ghế cau mày lại, trong đầu xuất hiện khuôn mặt đáng ghét của Dương Phàm.
Chiều hết giờ làm, Dương Phàm cầm một túi chè và một bao thuốc lá lắc lắc lư lư đi đến nhà Vương Thần.
Gõ cửa, cửa mở, Dương Phàm cười ha hả nói với vợ Vương Thần:
- Chị Vương ở nhà à?
Vợ Vương Thần vẫn có chút ấn tượng với Dương Phàm, nhìn rồi nói:
- Anh không phải bí thư Dương ở Vĩ Huyền sao?
Lúc này Vương Thần từ bên trong đi ra, đứng ở cửa phòng khách cười nói:
- bây giờ đã là phó thị trưởng Dương.
Dương Phàm cười cười đổi đôi dép lê, đi vào phòng khách bắt tay Vương Thần nói:
- Chủ nhiệm Vương, đường đột đến chơi.
Chỉ vào túi trong tay Dương Phàm, Vương Thần cười nói:
- Cái gì thế?
Dương Phàm cười nói:
- Không có gì, đến xin bữa cơm, không tiện đi tay không, mang ít chè và thuốc.
Vương Thần cười nói:
- Vào phòng nói chuyện.
Hai người vào phòng, Vương Thần mời Dương Phàm ngồi xuống, có chút cảm khái nói:
- Chỉ trong nháy mắt mà cậu đã là phó thị trưởng thường trực.
Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Gần đây có tin tức gì của Điền thúc không? Tôi vẫn nhớ đến chú ấy.
Vương Thần cười cười đưa một điếu thuốc cho Dương Phàm, tự mình cũng lấy một điếu, cười nói:
- Bây giờ đang là phó bí thư kiêm chủ tịch tỉnh Tô, có lẽ khóa tiếp theo sẽ là bí thư.
Dương Phàm thấy trong lời nói của Vương Thần có ẩn ý, không khỏi mỉm cười nói:
- Sao, chủ nhiệm Vương có phải cũng nên điều động? Chắc là làm hết nhiệm kỳ này ở Uyển Lăng?
Vương Thần cười nói:
- Bên Ủy ban kỷ luật đâu dễ điều động như vậy. Nhiều nhất chỉ lên tỉnh làm phó chủ nhiệm mà thôi. Tôi bây giờ có thể ngồi trên vị trí này đã đủ để cười trộm, đâu còn nghĩ gì khác nữa.
Giữa người và người khi thân phận thay đổi, giọng nói cũng thay đổi. Vương Thần trước kia mặc dù khách khí với Dương Phàm, nhưng vẫn có ý cấp trên. Bây giờ lúc nói chuyện hoàn toàn là ngang hàng. Vương Thần nói đúng lạ thật. Người như lão, có thể ngồi ở vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh một hai khóa, hơn năm mươi tuổi tăng lên nửa cấp, đã là rất tốt rồi.
Dương Phàm cười cười nói sang chuyện khác:
- Chuyện ở Vĩ Huyền lần trước, cảm ơn chủ nhiệm Vương đã nhắc nhở.
Vương Thần phì cười nói:
- Cậu từ lúc nào nói với tôi với điệu bộ như vậy? Quan hệ giữa cậu và tôi mặc dù ít, nhưng nói trắng ra cũng là người một nhà. Hồi tết, tôi đến tô Tỉnh chúc tết lãnh đạo, chủ tịch Điền còn nhắc tôi về chuyện của cậu. Nói cậu sẽ về Uyển Lăng.
Có thể nói chuyện này với Điền Trọng, tự nhiên là người thân tín, đáng tin cậy. Vương Thần lộ ra tin tức này, vô hình trung đã kéo gần quan hệ giữa hai người. Dương Phàm hiểu rõ ý của hắn, liền cười nói:
- Phép tắc cần có thì nên có. Đúng, hôm qua tôi cùng ăn cơm với bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng Hầu Đại Dũng, nghe nói phó cục trưởng Nam hình như bị người tố cáo. Nghe nói đã nhận được một bản tài liệu, đã chuyển sang Ủy ban kỷ luật.
Vương Thần mặt không đổi sắc cười nói:
- Tin tức của cậu nhanh thật. Tôi còn chưa kịp báo cáo với bí thư Đổng mà. Từ tài liệu có thể thấy, mặc dù là nạc danh, nhưng số tiền không nhỏ. Trong đó có rất nhiều chuyện khiến Ủy ban kỷ luật coi trọng.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Bây giờ rất nhiều quan chức có chút quyền trong tay đều là như vậy.
Vợ Vương Thần lúc này đi vào nói:
- Ăn cơm thôi.
Dương Phàm chủ động đến nhà Vương Thần ăn cơm, đây không thể nghi ngờ là tỏ thái độ. Trong lòng Vương Thần hiểu rất rõ ý phía sau hành động này của Dương Phàm, càng hiểu rõ Dương Phàm quan tâm đến hệ thống công an. Có lẽ đạt thành giao dịch gì đó với Hầu Đại Dũng. Cẩn thận suy nghĩ, Vương Thần thầm giật mình trong lòng. Nếu tính đến các phiếu trong thường vụ Đảng ủy, kể cả phiếu bên quân đội, trong tay Dương Phàm không ngờ đã có bốn phiếu. Chẳng may kiếm được một hai phiếu nữa, vậy là quá nửa.
Dương Phàm ăn tối xong đứng dậy đi về. Vương Thần về phòng không ngừng châm thuốc hút. Vụ án Nam Bình, hắn vẫn đang suy nghĩ nên báo cáo với Đổng Trung Hoa như thế nào. Hệ thống công an muốn rung chuyển, bí thư thị ủy có muốn cài người của mình vào không, vấn đề này sao có thể không muốn tiến vào chứ. Quan trọng là bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng và ban Tổ chức cán bộ đề cử ai.
Nghĩ đến nghĩ lui, Vương Thần không khỏi cười cười, việc này không quan hệ gì nhiều đến mình, việc gì phải phí công suy nghĩ.
Ngày tiếp theo, Dương Phàm tiếp tục cuộc sống bình thường, đi làm, đi họp. Vừa ngồi trong văn phòng được gần tiếng, đang xem công văn, Lâm Đốn vội vàng đi vào.
- Phó thị trưởng Dương, thư ký của bí thư Đổng thông báo mở hội nghị thường ủy đột xuất.
Dương Phàm thu dọn đồ, lập tức đi đến phòng họp của thị ủy. Đến nơi mới phát hiện các thường vụ cần đến đã đến. Dương Phàm là người đến muộn nhất. Hắn cười cười xin lỗi mọi người, ngồi vào vị trí của mình.
- Chủ nhiệm Vương Ủy ban kỷ luật, có thể bắt đầu rồi.
Đổng Trung Hoa nghiêm túc nói. Vương Thần lạnh lùng đứng lên, gật đầu với mọi người, trầm giọng nói:
- Ủy ban kỷ luật nhận được một phần tài liệu, về phó cục trưởng Nam Bình công an Uyển Lăng. Ủy ban kỷ luật đã báo cáo với bí thư Đổng. Đã tiến hành xác nhận chuyện này.
Cả hội nghị, Dương Phàm không nói một câu. Trong đầu hắn đang suy nghĩ. Nam Bình đúng là đen đủi, đen đủi do vẫn ôm lấy chân Tào Dĩnh Nguyên không buông. Người đã điều đi, vậy mà hắn vẫn quá trung thành, kết quả thành một kẻ không ai thích. Đen đủi chính là không ai nói giúp hắn một câu.
Người hưng phấn nhất trong hội nghị là Liễu Chính Dương, em trai hắn – Liễu Chính Khôn hình như là phó cục trưởng phân cục Thành Nam, muốn lên chức phân cục trưởng.
Trầm Ninh gọi điện tới đánh thức Dương Phàm đang dựa lưng vào sô pha hút thuốc.
- Ở đâu? Đến chỗ Lưu Thiết, uống với nhau mấy chén.
Dương Phàm thầm nói mũi thằng béo này thính thật. Chuyện Nam Bình truyền ra đúng là nhanh, thằng ranh nghe tiếng gió mà động. Dương Phàm cười cười dập máy, lái xe đến một câu lạc bộ đêm của Lưu Thiết, lên phòng ở tầng cao nhất.
Đẩy cửa đi vào, bên trong rất yên tĩnh, một đứa con gái cũng không có. Trầm Ninh và Lưu Thiết đang uống rượu, vẻ mặt cũng không vui vẻ cho mấy.
- Ừ? Có chuyện gì?
Dương Phàm cười nói. Lưu Thiết thấy Dương Phàm, vui mừng đứng lên:
- Chờ mày đến đó. Lãnh đạo, lần này mày phải giúp thu thập đám chết tiệt đó.
Dương Phàm cười cười ngồi xuống:
- Chuyện gì mà nhăn nhó mặt mày như vậy?
Lưu Thiết tức giận nói:
- Là bọn chết tiệt ở cục Thuế, từng tháng đều ăn uống, bây giờ lại nói tao trốn thuế, muốn phạt một triệu.
Dương Phàm vừa nghe ngẩn ra, cười nói với Trầm Ninh:
- Mày tức giận cái gì? Cũng không phải phạt tiền mày mà?
Trầm Ninh tức giận hừ một tiếng:
- Tao gọi điện cho Hạ Hiểu Đông cục Thuế, kết quả thằng này không nể mặt. Thằng chết tiệt đó, trước kia lúc muốn làm trưởng, ngày nào cũng đến gần ông già tao.
Dương Phàm hiểu rõ. Cười nói với Lưu Thiết:
- Mày có lậu thuế không?
Lưu Thiết cười khổ nói:
- Làm kinh doanh, có ai mà không có chút động tác nhỏ? Nếu không sao kiếm được tiền chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút liền hiểu rõ điểm quan trọng trong đó, nghiêm mặt nhìn Lưu Thiết nói:
- Mày nói thật đi, đắc tội với ai.
Lưu Thiết tức giận nói:
- Tao đắc tội cái mẹ gì. Hạ Lĩnh, con trai Hạ Hiểu Đông nhờ họ hàng mở siêu thị, cách chỗ tao không xa. Hạ Hiểu Đông muốn tao đóng cửa, con hắn mới vui vẻ. Con mẹ nó, bức người quá đáng, tao cho người đánh gãy chân Hạ Lĩnh.
Dương Phàm trừng mắt nói:
- Đánh rắm mẹ gì đấy. Khó khăn lắm mới làm trắng được, còn nhảy vào bên trong? Đồ con lợn.
Trầm Ninh lúc này lại cười nói với Dương Phàm:
- Mày nói bây giờ nên làm như thế nào?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Có chứng cứ chính xác thì chủ động nộp tiền, còn có thể làm gì chứ? Chính quyền cũng không phải nhà tao mở. Bây giờ lý đang nằm trong tay người ta, nói mẹ gì cũng vô dụng.
Trầm Ninh lại cười cười, nhỏ giọng nói:
- Mày nuốt trôi được à?
Dương Phàm nói:
- Tiền là chuyện nhỏ. Bây giờ còn có chuyện khác quan trọng hơn cần làm. Để thằng Hạ Hiểu Đông đắc ý vài ngày.
Trầm Ninh vừa nghe thấy thế liền ngồi thẳng dậy, nhìn Dương Phàm nói:
- Sao? Chuyện của Nam Bình là do mày nhúng tay vào?
Thằng ranh này phản ứng nhanh thật. Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười, không tỏ thái độ.
Trầm Ninh khẩn trương, đi đến bên cạnh Dương Phàm, nghiêm mặt như hỏi tội phạm:
- Mày khai hay không?
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Ngồi xuống cho tao. Sao lại nói với lãnh đạo như vậy.
Những lời này làm Dương Phàm không nhịn được cười. Lưu Thiết và Trầm Ninh cùng cười. Hai người đến gần Dương Phàm, Trầm Ninh nhỏ giọng nói:
- Rốt cuộc là như thế nào? Mau nói.
Dương Phàm cười cười, chỉ vào chén rượu trước mặt:
- Rót rượu.
Trầm Ninh cười hì hì nói:
- Không vấn đề gì, lãnh đạo.
Vừa nói liền rót đầy chén cho Dương Phàm, còn bưng đến trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm cầm lấy nhấp một ngụm, nhìn hai thằng đang dựng lỗ tai lên nói:
- Thực ra cũng không có gì cả. Sau khi mày về cố làm chuyện gì đó, sau đó chuẩn bị chờ người của ban Tổ chức cán bộ đến nói chuyện.
Trầm Ninh hiểu chuyện này do Dương Phàm làm, không khỏi cười nói:
- Nếu cần tiền, tao bỏ ra.
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Mày có nhiều tiền lắm à? Mẹ nó. Tao làm việc mà phải bỏ tiền ra, tao còn có mặt mũi đi gặp ông già mày sao?
Trầm Ninh coi như ăn được viên thuốc an thần, về chỗ cười nói:
- Nghe theo lãnh đạo.
Vừa nói Trầm Ninh cười cười với Lưu Thiết:
- Đi bố trí mấy em bé, nhất định phải tươi non. Mẹ nó, bà xã mang thai, chạm cũng không được chạm.
Dương Phàm cười giơ chén lên:
- Như vậy chúc mừng, trai hay gái?
Trầm Ninh nói:
- Trai, gái tao đều thích. Hứa Khiết muốn có con trai, tao thì thế nào cũng được.
Lưu Thiết đứng lên ra gọi gái. Dương Phàm đưa tay ra nói:
- Đừng đi, bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, đừng để người nắm được nhược điểm.
Dương Phàm lại nói với Trầm Ninh:
- Mày muốn chơi, tao không cản. Chẳng qua tao đề nghị mày thu liễm một chút, tối phải về nhà.
Trầm Ninh thu hồi vẻ mặt bỉ ổi, thở dài một tiếng nói:
- Mẹ kiếp, về cho bà xã thổi kèn.
Vừa nói liền đứng lên vỗ vỗ mông nói với Dương Phàm:
- Tao về đây, Hứa Khiết gần đây hay tức lắm.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu:
- Tao không tiễn mày.
Trầm Ninh rời đi, Dương Phàm ngồi xuống, nhỏ giọng nói với Lưu Thiết:
- Nói tình hình cụ thể ra.
Lưu Thiết biết không thể giấu được Dương Phàm, thở dài một tiếng nói:
- Mẹ kiếp, Hạ Lĩnh ỷ vào thằng bố nó, tháng sáu năm trước không ngờ muốn đòi 30% cổ phần của siêu thị, còn muốn 30% cổ phần cửa hàng tiêu thụ ô tô. Thằng chó đó là bạn học trước kia của chúng ta. Ông không đáp ứng nó, nó liền chơi sau lưng. Nó đòi một triệu, muốn nhiều như vậy sao không đi cướp đi? Tao không đồng ý, thằng chó lúc ấy không nói gì. Không ngờ tháng trước nó đột nhiên mở siêu thị, có thể do làm ăn không tốt nên xảy ra chuyện đó.
Siêu thị của Lưu Thiết, Dương Phàm có 20% cổ phần, bên cửa hàng tiêu thụ ô tô càng không cần phải nói. Nghe Lưu Thiết nói, Dương Phàm cười lạnh nói:
- Thằng ranh này không sợ chết à.
Lưu Thiết nói:
- Vợ Hạ Hiểu Đông là Mai Tiểu Văn, là phó trưởng phòng gì đó ở cục Công thương, gần đây người của cục Công thương hay đến chỗ tao đi dạo.
Dương Phàm cười nói:
- Nhịn một thời gian, siêu thị của thằng chó đó không có năm sáu triệu cũng chẳng làm mẹ gì được.
Lưu Thiết cười nói:
- Tao gần đây đang định khuyến mại giảm giá, tao cho nó chết.
Dương Phàm không phải người thích gây khó dễ. Chẳng qua xã hội này là như vậy. Rất nhiều lúc mày không muốn gây khó dễ người ta, người ta lại đến gây khó dễ mày.
Giữa chiều, một ngày nặng nề đột nhiên thay đổi, mây đen phủ kín bầu trời kèm theo những cơn gió mạnh, không lâu sau từng hạt mưa to như hạt đậu đổ xuống. Bộp bộp đập vào cửa sổ, tiếng mưa làm cho người ta càng thêm bực bội.
Nghe điện của cậu, tâm trạng Thu Vũ Yến lúc này rất kém. Thiên Mỹ gần đây không tốt cho lắm. Nước Mỹ đột nhiên rơi vào khủng hoảng, khiến cho cả thế giới đều hỏng theo. Nước Mỹ đáng ghê tởm, tự mình kinh doanh kém cỏi mà còn ảnh hưởng đến cả thế giới. Cổ phiếu giảm giá, nhà đất giảm giá, nhưng giá vật liệu xây dựng lại không có ý giảm xuống.
Oán giận một phen, tâm trạng Thu Vũ Yến cũng bình tĩnh hơn một chút. Nhưng cậu gọi điện tới yêu cầu phải bán nhanh khu Hoa Đông để nộp tiền vào quỹ. Thu Vũ Yến đúng là không biết làm sao để bán.
- Niếp Niếp, giá cổ phiếu của Thiên Mỹ đã giảm 60%, các khu nhà cũng không thể bán. Hơn nữa các khu đất mua được không thể bỏ hoang. Thời gian dài không nói, chỉ riêng tiền lãi ngân hàng, chúng ta đã không thể gánh nổi. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, cần phải làm những chuyện đứng đắn, san sẻ lo lắng cho bố cháu.
Thu Vũ Yến vốn định báo cáo chuyện xảy ra ở Uyển Lăng một phen, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt vào.
Bỏ điện thoại xuống, Thu Vũ Yến cau mày, thầm nghĩ những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây. Tòa nhà Vũ Yến – lấy tên mình dừng thi công. Một tuần hoạt động không có chút hiệu quả gì. Mấy cơ quan như cục Thanh tra xây dựng, cục Quản lý đô thị bình thường đều cầm không ít chỗ tốt, nhưng chỉ sau một đêm như thay đổi hết, không ngừng đến tận cửa khi dễ người. Ngày khánh thành Vũ Yến không biết đến bao giờ mới xong.
Thiên Mỹ đang gặp khó khăn trên thị trường, đội Phòng cháy chữa cháy hai lần đến kiểm tra, kết quả lần nào cũng không tốt. Quản lý muốn nhét tiền, kết quả người ta ngay lập tức nghiêm mặt:
- Đừng có làm như vậy, nếu không tôi kiện anh tội hối lộ.
Giám đốc Marketing Hạ u theo lệnh đi tìm hiểu, lúc về bước chân có hơi nặng nề. Một thằng em họ của Hạ u làm trong cục Tài chính, rất được Mẫn Kiến coi trọng. Các đơn vị trong nhà nước, bình thường đều rất nể mặt cục Tài chính. Hạ u liền đến hỏi thăm ông em họ. Kết quả thằng em họ gọi điện nói:
- Chị, thu dọn một chút, chuẩn bị từ chức đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui