Lưu Kiều Kiều thấy thế liền cười nói:
- Xa Đỉnh sao không tiến cháu?
Hà Tiểu Mai cười nói:
- Anh ấy hơi mệt nên ngủ rồi. Cháu bảo anh ấy cứ ngủ.
Hà Tiểu Mai trông rất ngoan ngoãn sau khi lái xe ra khỏi nhà, vẻ tươi cười liền biến mất không còn. Ngồi trên vị trí tay lái thở hổn hển, mắng một câu:
- Cứt chó. Cứt chó.
Xe lướt đi, Hà Tiểu Mai không tự giác thở dài một tiếng, nghĩ đến người đàn ông đẹp trai phong độ kia. Vừa nãy lúc Xa Đỉnh đè lên người mình, trong đầu Hà Tiểu Mai lại muốn đó là người đàn ông kia.
Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đang rất bận. Dương Phàm mỗi ngày cũng có chuyện và các cuộc họp làm không hết. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn không tìm Dương Phàm gây phiền phức. Dương Phàm cũng bận rộn với việc thu hoạch thành quả thắng lợi, cũng không chủ động đi gây chuyện. Dù là vấn đề nhân sự ở dự án đường cao tốc, Dương Phàm cũng giữ thái độ im lặng. Dương Phàm không cho rằng Đổng Trung Hoa đổi tính. Loại người này không thể nào thay đổi, giống chó sói không thể không ăn thịt, mèo không thể không ăn cá.
Dương Phàm lặng lẽ chờ đợi một thời gian, xem tên già Đổng Trung Hoa này muốn làm cái gì.
Sau khi có chìa khóa nhà mới, Dương Phàm liền đưa cho công ty thiết kế. Đàn ông ít khi quá lưu tâm với việc này. Cho nên thiết kế và sửa chữa nhà rất xong là nhanh. Dương Phàm chưa từng đến xem một lần. Chỉ có Trần Tuyết Oánh là đen đủi, cứ mấy ngày là phải đến xem một lần, lần nào về cũng oán giận:
- Lão Tứ, đây là nhà của chú đó, chú cũng không đi xem nó như thế nào sao?
Mỗi lần Trần Tuyết Oánh oán giận, Dương Phàm đều cười hì hì, sau đó trực tiếp không thèm để ý. Trần Tuyết Oánh chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục đi xem tiến độ, sau đó lại về oán giận.
Nửa tháng sau, đấu tranh cho chức phó chủ tịch thường trực tỉnh đã kết thúc. Xa Trường Hà không thể túm được vị trí đứng thứ hai trong ủy ban tỉnh này. Phó chủ tịch tỉnh Vương ngồi vào vị trí này. Chẳng qua Xa Trường Hà cũng không phí công vô ích, ngồi vào vị trí thường vụ tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp và giao thông. Trong lần đấu tranh này Hác Nam không có thu hoạch gì, kết quả này là điều Dương Phàm đã đoán từ trước. Chẳng qua khi thị trưởng tỉnh thành xuất hiện, Dương Phàm mới biết Hác Nam cũng chiếm được gì đó trong cuộc chiến này. Sau đó một tuần, tên thị trưởng thành phố Vu Thành cũng lên mặt báo. Dương Phàm nhìn thấy không khỏi cười cười.
- Nông thôn bao vây thành thị.
Hai người được điều từ đảng ủy bộ nào đó trên Bắc Kinh xuống làm thị trưởng, nói rõ chiến lược của Hác Nam trong giai đoạn này.
Hiểu Nguyệt sắp đi học, Dương Phàm đặt vé máy bay đi Bắc Kinh. Hắn vốn định không đi, nhưng bởi vì Trương Tư Tề gọi điện nũng nịu năn nỉ, Dương Phàm quyết định cho mình nghỉ vài ngày, đưa Hiểu Nguyệt lên Bắc Kinh, thuận tiện đi thăm ông cụ sắp phẫu thuật.
Trương Tư Tề nói với Dương Phàm, khối u của ông cụ là lành tính, sau khi phẫu thuật nhiều nhất một tuần là khỏi hẳn. Trần lão là cây trụ chống cả Trần gia, nói Dương Phàm không quan tâm là lừa người.
Dặn dò người làm chăm sóc tốt ông bà nội Hiểu Nguyệt. Dương Phàm dẫn Hiểu Nguyệt lên đường. Trên tỉnh thành gặp Trần Tuyết Oánh rồi cùng nhau bay đến Bắc Kinh. Sau hơn hai giờ bay, ba người kéo hành lý đi ra sân bay Bắc Kinh.
Cửa ra sân bay, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang đứng chờ ở đó. Sau khi thấy ba người đi ra, Trương Tư Tề cười cười với Dương Phàm, đi lên, đưa tay định cầm lấy hành lý của Dương Phàm.
- Để anh.
Dương Phàm cười nói, ôm lấy tay Trương Tư Tề. Hai người thân mật như vậy làm Chu Dĩnh nhíu mày.
- Còn đứng đó làm gì?
Chu Dĩnh hỏi một câu cắt ngang động tác thân mật của hai người.
- Ha ha, phòng của anh còn không?
Dương Phàm cười hỏi một câu. Trần Tuyết Oánh lúc này đi tới cười nói:
- Về nhà ở không?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, rồi nói:
- Được.
Nghe thấy Dương Phàm nói vậy, Trần Tuyết Oánh thở dài một hơi, nụ cười cũng tự nhiên hơn. Nàng cười hì hì ôm vai Hiểu Nguyệt:
- Em gái, về nhà thôi.
Lúc đến bãi đỗ xe, Dương Phàm thấy Trần Tuyết Oánh đã sớm bố trí. Hai ông anh Trần gia đang cười hì hì đứng trước xe của mình. Bốn chiếc xe hợp thành một đội. Đứng đầu là xe AudiA6 của Chu Dĩnh, một xe mới mua, phía trước dán đủ các giấy thông hành. Xe thứ hai là một xe biển đỏ, lái xe chính là một binh sĩ. Sau đó mới là xe của anh em Trần gia.
Dương Phàm và Trương Tư Tề vào xe biển đỏ. Trần Tuyết Oánh nói đây là ý của ông cụ. Ông cụ bố trí như vậy là có nghĩa gì, Dương Phàm hiểu rất rõ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Lần này về, anh và em cùng xuống, thuận tiện thì chuyển xuống Uyển Lăng.
Xe biển đỏ này được thiết kế đặc biệt, người lái xe không thấy gì ở phía sau. Sau khi xe lăn bánh, hai người hôn chùn chụt, sau khi tách ra, Trương Tư Tề thở hổn hển, nhỏ giọng nói.
- Còn nửa tháng nữa là kết hôn, em xuống làm gì?
Dương Phàm cười hỏi một câu. Ý của hắn là em không ở nhà chuẩn bị hôn lễ, chạy loạn làm gì?
- Việc hôn lễ em căn bản không phải nhúng tay vào. Em đã sớm đề phòng rồi mà, có lẽ chuyện này em và anh không thể làm chủ. Tốt hơn hết là trốn xuống Uyển Lăng, chẳng xen vào làm gì.
Trương Tư Tề vừa nói vừa ngả vào lòng Dương Phàm. Sau khi tiếp xúc da thịt, Trương Tư Tề dính người hơn trước nhiều.
Dương Phàm cười cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
- Đây là xe của ông cụ, không được làm mấy cái đó đâu.
Trần Tuyết Oánh ngồi cùng xe Trần Xương Bình, đây là một xe Pasate đặc biệt. Nghe tiếng động cơ đã biết không đúng, có lẽ chỉ có vỏ là đúng, còn đâu đã đổi hết.
- Tâm lý của anh không thoải mái à? Ánh mắt hơi ngoan ngoãn.
Trần Tuyết Oánh một mũi kim đẫm máu đâm tới. Trần Xương Bình cười ha hả, thở dài một tiếng nói:
- Có gì mà không thoải mái? Anh và lão Nhị cũng đã ở trong vòng tròn đó một thời gian, gặp đủ các loại người, cho nên ghét rồi. Cô không phải cũng như vậy sao?
Trần Tuyết Oánh nhún vai nói:
- Em biết lúc trước anh cố ý, sau này sao còn cố ý tìm phụ nữ thế? Người phụ nữ ở sở Khoáng sản tỉnh Giang Nam kia, anh thực sự định lấy sao?
Trần Xương Bình vuốt mũi, nói:
- Cô này cũng được, dịu dàng, ngoan ngoãn, anh chơi mệt rồi, không muốn chơi nữa. Ngoài ra nói với cô một tin tức tốt. Bụng cô ấy đã có, mới có tháng trước.
Trần Tuyết Oánh vui vẻ cười nói:
- Vậy tốt quá, hôn lễ của em cũng có thể kéo thêm một năm nữa.
Trần Xương Bình nói:
- Cô và Thạch Lỗi không còn nhỏ nữa, kéo thêm làm gì?
Trần Tuyết Oánh cười khổ nói:
- Anh ấy gần đây đang nghiên cứu công trình gì đó. Đề tài này muốn làm xong ít nhất cũng mất một năm rưỡi.
Trần Xương Bình thở dài một tiếng:
- Ông cụ phái xe đó đi ra, lần này là có ý chính thức đỡ lão Tứ lên. Như vậy cũng tốt, mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Có lão Tứ ở phía trước chống đỡ, cuộc sống sau này của chúng ta cũng có thể thoải mái.
Trần Tuyết Oánh nhìn Trần Xương Bình, bĩu môi, không thèm để ý nói:
- Còn không thừa nhận đang khó chịu. Anh đúng là, người nhà mình mà che che đậy đậy. Lúc đầu cơ hội vốn là của anh, là anh tự bỏ nó, không trách được ai hết.
Trần Xương Bình cười hắc hắc, không nói nữa, coi như cam chịu lời Trần Tuyết Oánh nói. Trần Tuyết Oánh thở dài một tiếng, khúc mắc cởi bỏ là tốt, nếu không sớm muộn cũng thành mối họa.
Trong xe Dương Phàm, Dương Phàm đang ôm Trương Tư Tề một lúc lâu không nói, trong đầu hắn đang nghĩ về lời nói của Trương Tư Tề.
Trương Tư Tề dùng tay vuốt ve ngực Dương Phàm, nở nụ cười ngọt ngào. Nàng thấy vẻ mặt của Dương Phàm lúc này, mới khẽ véo ngực Dương Phàm, cười nói:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Dương Phàm cười cười, cúi đầu hôn lên mặt Trương Tư Tề, nói:
- Anh đang suy nghĩ, em thực sự định nghe theo bọn họ bố trí sao? Em cảm thấy bọn họ có thể bố trí như thế nào? Bày một hai trăm bàn, chúng ta phải đi đi lại lại chào hỏi mấy ngàn khách, mời rượu bọn họ. Em có thích không?
Trương Tư Tề mỉm cười, hai tay bá lấy cổ Dương Phàm, kéo xuống, hôn lên mặt rồi tìm một tư thế thoải mái để nằm, nói:
- Em là vợ của ông xã.
Dương Phàm thấy một tia giảo hoạt trong mắt Trương Tư Tề, thầm nghĩ người phụ nữ rất thông minh. Nàng không nói không có nghĩa là không nghĩ đến. Nhưng chỉ cần Dương Phàm có ý kiến, Trương Tư Tề sẽ không hề do dự đứng về phía hắn. Câu nói vừa rồi đã thể hiện như vậy.
- Anh phải nghĩ biện pháp thuyết phục ông cụ. Anh dù sao cũng không phải họ Trần, quá phô trương cũng không tiện.
Xe vào trong biệt thự, ba binh lính ngoài cửa cầm súng đứng thành hàng. Dương Phàm thấy thế không khỏi có suy nghĩ trong đầu, ông cụ đặt mình ở vị trí nào nhỉ.
Trong sân Trần gia, Dương Lệ Ảnh và Trần Chính Hòa đang đứng đó. Bệnh tình của ông cụ đã được xác định rõ, hai vợ chồng cũng yên tâm, dồn hết sức vào việc kết hôn của Dương Phàm. Chẳng qua Trần Chính Hòa vẫn còn lo lắng, Dương Phàm có tiếp nhận sắp xếp của ông cụ hay không, đến bây giờ vẫn không ai biết. Trần Chính Hòa không hề nghi ngờ, Dương Phàm một khi phản đối bố trí của ông cụ, sẽ không có bất cứ thỏa hiệp nào. Điểm này Dương Phàm khác với Trần Chính Hòa, cũng là điểm khác nhau giữa hai thế hệ.
Thế hệ của Dương Phàm, ý thức của bọn họ càng mạnh hơn. Nhất là tính cách của Dương Phàm còn kế thừa sự quật cường của Dương gia. Điểm này làm Trần Chính Hòa rất lo lắng.