Giọng nói này ngọt đến độ giết được người. Chu Dĩnh nghe xong không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Một đôi gian phu dâm phụ.
Vừa nói liền xoay người đi vào, đóng cửa lại. Chu Dĩnh vừa vào cửa, Dương Phàm liền to gan hơn. Trương Tư Tề cũng đã nổi nóng, nằm lên người Dương Phàm, cái miệng nhỏ nhắn tìm được miệng người đàn ông đó.
Tiếng động vang lên, Chu Dĩnh ở trong phòng mới khẽ mở cửa. Chu Dĩnh thấy hai người đang quấn lấy nhau trên sô pha, trong lòng vừa tức vừa xấu hổ. Không muốn nhìn nhưng chân lại không thể động đậy, trong tai đầy tiếng rên rỉ của Trương Tư Tề, nó giống như chiếc lông gà cù cù bàn chân vậy.
Rốt cuộc hai người bên ngoài đã chuyển chiến trường vào phòng ngủ. Chu Dĩnh cũng giống như sợi mì cho vào nước nóng, dựa vào tường thả mình xuống. Giữa hai chân xuất hiện một dòng nước nóng ấm. Khi con người ta đang giằng xé trong thế giới tình cảm, vừa mất mát vừa ***.
Khi ánh nắng chiếu vào cửa sổ, Dương Phàm bất đắc dĩ mở mắt ra. Trương Tư Tề đã biến mất. Dương Phàm nhìn đồng hồ thì thấy đã là 10 giờ sáng. Cuộc sống ngủ nướng này chắc là không nhiều. Đêm qua lăn lộn mãi mới mơ mơ màng màng mà ngủ. Dương Phàm đang định ngủ tiếp thì thấy bụng dưới hơi tức, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy chuồn vào toilet.
Sau khi giải quyết vấn đề xong, Dương Phàm đã tỉnh ra chút, cảm thấy không khí trong này hình như không đúng. Toilet rất lớn, trong bồn tắm truyền ra tiếng nước chảy. Dương Phàm mở mắt ra nhìn không khỏi ngẩn người. Chu Dĩnh đang ngồi trong bồn tắm, cười lạnh nhìn mình.
- Mẹ nó chứ.
Dương Phàm xám xịt xoay người bỏ chạy. Về phòng ngủ thì phát hiện bên trong còn có một toilet, hắn không khỏi mắng một câu:
- MLGBD, mình đúng là con lợn.
Lúc này muốn ngủ cũng không được rồi. Hắn vội vàng đi rửa mặt, mặc áo ngủ vào rồi đi ra ngoài quan sát một chút. Hắn phát hiện Chu Dĩnh không có ý gây chuyện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Trương Tư Tề bưng nồi mì lên. Nàng thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Dậy vừa lúc, em đang định gọi anh dậy. Mau ăn cho nóng, em đi gọi Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh lúc này cũng đã mặc áo ngủ đi ra, lạnh lùng nói:
- Không cần gọi.
Không biết cô bé này có phải cố ý hay không, mà mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, ngắn tay. Đôi tay thon dài trắng nõn hiện ra trước mặt Dương Phàm còn không nói, hai chấm đỏ trước ngực cũng như ẩn như hiện. Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Dương Phàm không khỏi thầm xấu hổ trong lòng, vội vàng hạ mắt xuống, không dám nhìn ngắm lung tung.
- Căn biệt thự này cái gì cũng có, đáng tiếc trong tủ lạnh chỉ có mì, trứng gà....
Trương Tư Tề thấy hai người có điểm không đúng liều cười cười bắt chuyện.
Dương Phàm vội vàng ăn xong, đứng lên nói:
- Mau ăn đi, hôm nay ông cụ đến bệnh viện, phẫu thuật quyết định vào ngày nào, em biết không?
- Cái này phải đến bệnh viện hỏi bác sĩ mới biết được. Anh yên tâm, việc này sẽ có người đi làm. Chúng ta chỉ cần đến đó lúc ông cụ phẫu thuật là được mà.
Ba người ăn xong, hai cô gái liền dọn chén bát. Sau đó ba người rời đi. Nếu so với các cô gái khác phải chuẩn bị đủ thứ mới đi được thì Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đã rất nhanh. Trương Tư Tề mặc một chiếc váy đến đầu gối. Chu Dĩnh mặc một áo sơ mi và quần ngố. Hai người cứ thế đi ra, đến gần mới có thể ngửi thấy chút mùi kem dưỡng da.
Nói thật Dương Phàm thích phụ nữ không trang điểm. Phụ nữ mặc dù không trang điểm khiến người ta có cảm giác chân thật. Về đến biệt thự Trần gia, bên trong đã có một đống người. Lớn bé đều tập trung đủ.
Dương Phàm đã thay đổi thái độ của mình, lấy tư cách một người con của Trần gia. Cứ như vậy mọi người cảm thấy bớt xa cách với Dương Phàm hơn nhiều.
Trần lão đi theo hai binh sĩ xuống lầu, thấy mọi người đang chờ bên dưới liền nở nụ cười, gật đầu nói:
- Cũng không phải bệnh gì nặng, đi theo đông như vậy làm gì? Đừng đi, tôi thích yên tĩnh.
Thái độ này làm mọi người nhẹ nhõm hơn một chút. Thực ra với y học bây giờ, bệnh của ông cụ rất dễ chữa. Chẳng qua nói là nói như vậy, ông cụ đối với Trần gia mà nói là quá quan trọng. Sự tồn tại của ông cụ như đất nước có chủ tịch, không một ai dám khiêu khích người của Trần gia. Mày cứ suy nghĩ cho kỹ, nhà tao còn có vũ khí hạt nhân đó.
Dương Phàm đứng ở cửa bình tĩnh nhìn ông cụ, trong lòng có chút ngưỡng mộ. Con người khi còn sống có thể làm đến vị trí như ông cụ, như vậy đã không còn gì phải hối tiếc. Trần lão đi đến trước mặt Dương Phàm, đột nhiên đứng lại, nhìn vài lần. Ông cụ vỗ vỗ vai Dương Phàm nhưng không nói, chỉ cười cười mà thôi. - .
Ông cụ vào bệnh viện, một đám người không được vào, chỉ có mình Trần Chính Hòa là được đi theo.
Sau khi xe rời đi, không khí trong biệt thự hơi trầm lại. Mọi người mặc dù biết lo lắng có hơi thừa nhưng vẫn lo lắng. Dương Phàm có một lo lắng, nhưng bây giờ là thừa. Người trong nhà hiển nhiên hiểu rõ việc đoàn kết là sức mạnh.
Đến chiều, Dương Phàm lái xe đưa Trương Tư Tề về nhà, rồi phóng đến trước một biệt thự đề phòng nghiêm ngặt.
Địa vị của Trương Tư Tề ở trong nhà hiển nhiên là rất đặc biệt. Khi hai người đến trước cửa biệt thự, Trương Khải Đức mặt mày nhăn nhó như mướp đắng đứng chờ ở cửa. Đường đường là thiếu tướng lại bị coi là nhân viên tiếp đón, cái này đúng là hơi cao.
- Ông cụ thật bất công, anh ra ngoài đón, chị dâu chú ở bếp hỗ trợ. Cứ như vậy, cả buổi sáng cũng không thấy mặt mũi tốt đẹp gì.
Trương Khải Đức thở dài một tiếng, lắc đầu rồi cầm lấy trà mà Dương Phàm mang đến.
Dương Phàm nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt Trương Khải Đức liền cười nói:
- Chúc mừng, đã đạt được nguyện vọng của anh rồi đó.
Trương Khải Đức bị nhìn thấu, hắn có chút xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Anh cũng chỉ có thể vui thầm trong lòng mà thôi. Nếu mà ông cụ thấy nhất định sẽ mắng anh một trận.
Dương Phàm cười nói:
- Tư lệnh hay là chính ủy?
Trương Khải Đức thở dài một tiếng nói:
- Ông cụ nói anh còn quá trẻ nên tạm thời quá độ một chút. Chính ủy kiêm phó tư lệnh.
Vào phòng khách, Trương Đại tướng đang đeo kính xem tài liệu, bên cạnh còn có một thằng bé đi quanh lão, nghịch hết cái này đến cái nọ mà Trương Đại tướng lại không hề tức giận chỉ không ngừng cười nói:
- Dương Dương ngoan, đi xem Tv đi.
Thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề vào, thằng bé lập tức buông tha cho Trương Đại tướng, vui vẻ mở tay ra lao về phía Trương Tư Tề.
- Cô cô, cô cô, mang con đi chơi, mang con đi chơi.
Trương Tư Tề ôm lấy thằng bé, cười hì hì nói:
- Hôm nay không được, cô cô có khách. Đi nào, chúng ta xuống xem mẹ con nấu cơm.
Vừa nói Trương Tư Tề liền ôm thằng bé đi ra, để Dương Phàm và Trương Khải Đức ở lại trong phòng khách.
Chỉ vào ghế sô pha đối diện, Trương Đại tướng cười nói với Dương Phàm:
- Nào, ngồi đi. Người đâu, mang cờ lên.
- Vâng.
Một binh sĩ rất nhanh đã mang bàn cờ lên, nhanh nhẹn đặt xuống.
Dương Phàm vừa thấy thế liền cười khổ nói:
- Trương gia gia, đánh cờ với ông không dễ chơi.
Trương Đại tướng vừa nghe thấy thế không khỏi khó hiểu hỏi:
- Sao lại không dễ đánh? Chê cờ của ông kém à?
Dương Phàm cười nói:
- Sao có thể thế ạ. Thế cờ của ông đầy khí thế sát phạt. Chẳng qua đánh cờ cũng chịu ảnh hưởng của tuổi tác, năng lực tính toán giảm đi chút.
Trương Đại tướng cười khổ nói:
- Cũng đúng, năm tháng không bỏ qua cho ai. Bỏ đi, không đánh nữa. Chúng ta nói chuyện chút. Đầu tiên nói về hôn lễ của cháu, cháu định làm như thế nào? Làm to hay làm bé?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cháu có thể làm chủ sao?
- Ha ha, lá gan không nhỏ đó. Dám cò kè mặc cả với ông. Chuyện này ông biết con bé Tư Tề có thể nghe lời cháu. Cái này ông cũng không có cách nào. Chẳng qua Trương Đại tướng ông cũng có rất nhiều bà con họ hàng chứ. Cháu gái lấy chồng đâu thể đơn giản được.
Cờ không thể đánh, hai người lại bắt đầu đàm phán. Ý của Trương Đại tướng là làm lớn một lần, có lẽ đây cũng là ý của Trần lão. Là nhân vật tiêu biểu đời thứ ba của Trần gia, trong hôn lễ này sẽ có rất nhiều tin tức và cặp mắt nhìn vào.
- Không thể qua loa chút được ạ? Cháu thực ra không thích ồn ào cho lắm.
Dương Phàm có chút bất đắc dĩ nói, muốn tranh thủ một chút chỗ tốt.
Trương Đại tướng thản nhiên nói:
- Bày hai mươi đến ba mươi bàn thôi. Cũng không có nhiều người đủ tư cách để ông và lão Trần mời. Cháu đã có ý này, vậy mời một trăm tám mươi người đi. Chẳng qua địa điểm hôn lễ do ông và lão Trần định đoạt. Cháu về Uyển Lăng có bày tiệc rượu hay không là chuyện của cháu. Ở Bắc Kinh này trốn không thoát đâu. Tất cả mọi người đều làm như vậy, ông không thể để Tư Tề mất mặt.
Dương Phàm vốn còn muốn tranh thủ thêm chút nữa, chẳng qua nghĩ đây là giới hạn cuối cùng của ông cụ liền cười nói:
- Ông thấy ai nên mời thì mời ạ.
Ăn tối ở Trương gia xong trời vẫn chưa tối. Trương Đại tướng trong bữa ăn bị con dâu và cháu gái quản nghiêm ngặt, một giọt rượu cũng không uống, điều này làm ông cụ rất buồn bực. Dương Phàm lúc lái xe đi ra khỏi nhà nghĩ đến chuyện này không khỏi buồn cười.
Trương Tư Tề ở lại trong nhà không đi. Nhưng thật ra Trương Khải Đức liền chết sống cũng đòi đi theo Dương Phàm. Nói đầy oai phong và chính đáng là đi giám sát em rể thay em gái. Không còn cách nào khác, Dương Phàm đành phải mang Trương Khải Đức theo.
Xe chạy trong màn đêm, Dương Phàm thấy xe đi đã xa liền cười nói với Trương Khải Đức:
- Ông anh, anh sợ không ai mời anh đi chơi ở đất Bắc Kinh này à?
Trương Khải Đức nhăn nhó mặt mày nói:
- Chú không biết đâu, chị dâu chú quản rất chặt. Hôm nay nếu không phải chú đến chơi, anh còn phải ở trong nhà đến ngày kia về quân khu đó.
Xe Audi lướt trong đêm, rất nhanh đã đến điểm hẹn đó là một căn biệt thự. Thực ra hôm nay khi hẹn gặp ở đây, Dương Phàm biết trên cơ bản La Thành đã chấp nhận, lúc này mới coi như chính thức tiếp xúc với vòng tròn của La Thành. Về tình hình của La Thành, Dương Phàm cũng không có thời gian hỏi Trần Xương Khoa, mà biết được chút tin tức từ Trần Tuyết Oánh. Bố La Thành năm bốn mươi tuổi bị bệnh mà chết, nhà cũng hơi suy sụp một chút. Nhưng La Thành là một người rất giỏi, dựa vào quan hệ mà bố để lại, còn có đám bạn cùng học trước kia giúp đỡ lẫn nhau nên bây giờ coi như khá thành công ở Bắc Kinh này.
- Trong tay thằng ranh La Thành có rất nhiều hàng tốt. Hôm nay có anh ở đây, hắn không dám làm loạn với chú đâu.
Lúc xuống xe, Trương Khải Đức ra vẻ ta đây nói. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn thầm nói "Trương Khải Đức anh cái gì cũng tốt, nhưng chỉ riêng vấn đề gái là không biết ý. Chẳng qua so sánh với Trương Khải Đức, mình cũng không tốt hơn bao nhiêu"
Lúc đến cửa biệt thự, La Thành thấy Trương Khải Đức liền gật đầu cúi người đi lên, cười hì hì nói:
- Cơn gió nào thổi Trương ca đến đây thế, khó trách lúc trời tối chim Hỉ tước nó kêu.
Dương Phàm cười nói:
- Chim nhà anh kêu vào buổi tối à.
La Thành cười hắc hắc nói:
- Có ý như vậy là được mà.
Trương Khải Đức cười nói:
- Miệng lưỡi thằng ranh này vẫn vậy, hôm nay có ai đến đây thế?
- Đều là mấy người bạn trong giới làm ăn. Thằng em này chuyên môn giới thiệu bọn họ cho Dương Phàm. Lát nữa hai anh em Trần gia cũng đến, còn có mấy tên bạn khác nữa. Anh nếu không thích nhiều người thì trực tiếp lên lầu tìm một phòng ngồi uống rượu. Thằng em sẽ bảo một cô bé ngôi sao mới nổi lên uống cùng anh, đảm bảo anh cảm thấy vui vẻ.
La Thành rất cung kính với Trương Khải Đức. Dương Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không tiện hỏi La Thành.
Trương Khải Đức suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cứ quyết định vậy đi, tôi lên tầng ba, cậu bảo ai đó dẫn đường cho tôi.
La Thành vội vàng gọi một người đến dẫn đường cho Trương Khải Đức. Lúc này La Thành mới quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Trương ca giúp tôi một chuyện rất lớn. Trước kia cùng bạn làm ăn, nếu không phải Trương ca dùng xe quân đội đưa tôi một đoạn, tôi đã phá sản rồi.
La Thành nói dễ dàng nhưng trong lòng Dương Phàm lại hơi giật mình. Dùng xe quân đội chở hàng, như vậy chắc cũng không phải hàng tốt đẹp gì. Dương Phàm không hỏi đến, một người quá nhiều chuyện sẽ khiến người ta ghé. La Thành giải thích như vậy là được rồi. Từ chuyện này có thể thấy La Thành quan hệ rất rộng.
Cùng La Thành đi vào một phòng, bên trong đang có ba người nói chuyện với nhau. Đó là một nữ hai nam. Ba người thấy La Thành đi vào liền đứng lên nói:
- La tổng đến rồi.
Ba người mặc dù rất khách khí nhưng giống như bạn bè gặp mặt mà thôi, cũng không coi La Thành hơn mình.
La Thành mặc dù không làm trong cơ quan nhà nước, chẳng qua Dương Phàm cũng thấy cách tiếp xúc và quan hệ của hắn. Ba người trước mặt sợ rằng cũng hiểu rõ điều đó. Ba người này có thái độ như vậy với La Thành, như vậy bối cảnh của ba người này tương đương với La Thành.
- Xin lỗi đã làm ba người đợi lâu. Hôm nay thật trùng hợp, có một người anh em từ tỉnh Giang Nam về. Cậu ta là người trong nhà nước, phụ trách thu hút đầu tư ở một thành phố. Mấy người đều là ông chủ nhiều tiền, người anh em này của tôi xem mọi người giúp đỡ.
La Thành không giới thiệu chức vụ của Dương Phàm ra. Chẳng qua nhất định phải là cấp phó thị trưởng. Tuổi còn trẻ như vậy đã là cấp phó, bề ngoài mới khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu. Ba người kia không khỏi chú ý.
La Thành giới thiệu Dương Phàm với ba người này. Một người tên Thi Vận Trường đến từ tỉnh Nam Việt. Một người làm thực phẩm, đến từ Thượng Hải tên Lý Hiểu Thanh. Một người là CEO của công ty tài chính, tên Lạc Vạn Thắng – công ty chứng khoán hàng đầu ở Bắc Kinh.
Dương Phàm phân tích một chút. Trọng tâm giới thiệu của La Thành chính là hai người đầu tiên. Còn đâu tài chính và chứng khoán không có ý nghĩa gì mấy với Dương Phàm.
- La tổng, anh lần trước đáp ứng giới thiệu người của Hiệp hội giám sát chứng khoán với tôi mà. Công ty chúng tôi đang niêm yết trên thị trường chứng khoán, tình hình kinh tế thế giới bây giờ đang khó khăn, nên công ty chúng tôi cũng gặp khó khăn.
Thi Vận Trường cười ha hả đưa một chén cho La Thành, rồi đưa một chén cho Dương Phàm.
La Thành mỉm cười chỉ vào Dương Phàm nói:
- Việc này cứ nhờ Dương Phàm giúp. Mặt mũi của cậu ta lớn hơn tôi.
Dương Phàm thấy người này đẩy mình ra trước, không khỏi thầm bực mình. Chẳng qua Dương Phàm vẫn khách khí nói:
- Tôi không quá quen với Hiệp hội giám sát chứng khoán, chẳng qua cũng có hai người bạn.
Lời này của Dương Phàm đúng là để lại đường sống. Rất hiển nhiên một công ty muốn hoạt động trên thị trường chứng khoán, đầu tiên phải được chính quyền địa phương ủng hộ, sau đó mới là chuyện của Hiệp hội giám sát chứng khoán. Nếu kế hoạch huy động, tăng vốn, phát hành thêm cổ phiếu bị ngăn cản, như vậy gặp phiền phức lớn. Dương Phàm không muốn quá chủ động mua việc vào mình.
Dương Phàm nói không hề có sơ hở gì. Đây là lần đầu tiên Thi Vận Trường gặp Dương Phàm nên không rõ lai lịch của hắn, vì vậy không thể để lộ quá rõ. Thi Vận Trường cho rằng quan hệ phải do thời gian bồi dưỡng ra, đâu thể lần đầu gặp mặt đã đạt được. Chẳng qua Thi Vận Trường hôm nay đúng là hơi khẩn trương, hoặc là cho rằng mình quá cao, ở nơi này cũng có thể nói chuyện này ra sao?
La Thành có chút mất hứng, cho nên mới đẩy Dương Phàm là gương mặt mới ra.
La Thành có thể nghĩ được như vậy, Dương Phàm tự nhiên cũng có thể nghĩ ra. La Thành nếu muốn giúp Thi Vận Trường, có lẽ đã để ả lén gặp Dương Phàm chứ không phải giống như bây giờ.
Nhắc đến Hiệp hội giám sát chứng khoán, Lạc Vạn Thắng liền cười hì hì nói:
- La tổng đúng là có mắt thần, Hiệp hội giám sát chứng khoán cũng có cửa. Hôm nào có tin tức gì tốt nhớ nhắc anh em một chút.
Lời này đúng là có ý giảng hòa, Dương Phàm thầm cười trong lòng. Hắn thầm nói Lạc Vạn Thắng này đúng là tên lả lướt. Chẳng qua thủ đoạn giảng hòa của hắn không cao cho lắm. Có lẽ ý vào mình quan hệ tốt với La Thành nên mới dám nói như vậy.
La Thành lúc này như có lửa đốt trong lòng. La Thành thầm nói tao mang Dương Phàm đến đây chính là tạo cơ hội đầu tư cho bọn mày. Ba đứa này sao không biết điều hả. Cứ nói về Hiệp hội giám sát chứng khoán làm mẹ gì hả? Nghĩ Dương Phàm là rau để ăn sao? La Thành thật đúng là đoán ra như vậy. Thi Vận Trường và Lạc Vạn Thắng đúng là nghĩ thế. Một cán bộ cấp phó còn trẻ như vậy, có lẽ cũng chỉ là người đứng bên rìa của quyền lực. La Thành vừa nãy nói Dương Phàm có cửa ở Hiệp hội giám sát chứng khoán, chỉ sợ là dát vang lên mặt Dương Phàm mà thôi.
La Thành rất mất hứng nên chỉ cười cười không nói. La Thành thấy Dương Phàm đang rất bình tĩnh, ai biết người ta đang nghĩ gì. La Thành cảm thấy mình rất mất mặt, đang định dẫn Dương Phàm sang phòng khác thì Lý Hiểu Khanh đã cười nói với Dương Phàm.
- Dương Phàm, anh ở thành phố nào tại tỉnh Giang Nam? Tập đoàn chúng tôi gần đây có một kế hoạch đầu tư. Nếu như địa điểm thích hợp, tôi có thể phái người đến khảo sát.
Lý Hiểu Khanh vừa nói như vậy, La Thành liền lộ ra vẻ cười cười. Dương Phàm vốn định đứng dậy rời đi, không ngờ người trông rất bình thường này lại lộ chủ động nhắc chuyện đầu tư. Đương nhiên, Dương Phàm cũng biết người ta chỉ hỏi mà thôi.
- Ha ha, tôi ở thành phố Uyển Lăng/
Dương Phàm lễ phép cười cười đáp lại một câu. La Thành thầm nói con mụ kia đúng là có mắt. Thực ra La Thành nghĩ sai rồi. Lý Hiểu Khanh chẳng qua lo lắng đắc tội với La Thành mà thôi, vì thế mới nói một câu mà La Thành mong muốn. Lý Hiểu Khanh cũng cho rằng Dương Phàm là một thiếu gia của nhà nào đó, nếu là như vậy thì tác dụng ở giai đoạn này cũng không lớn. Chẳng qua làm quen một chút, biết rõ chi tiết của đối phương, sau này không biết chừng sẽ có tác dụng.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, mọi người đều nói không đầu không cuối. Dương Phàm cũng chỉ có thái độ đến làm quen mà thôi, không nghĩ sẽ làm được chuyện gì. Vì vậy Dương Phàm cảm thấy rất bình thường.
- Uyển Lăng à, nơi đó chỉ cách Thượng Hải có bốn tiếng đi xe. Nếu điều kiện thuận lợi, tôi cũng muốn xuống xem sao.
Lý Hiểu Khanh cười cười giơ chén lên, nói rõ sau này có cơ hội rồi nói.
Dương Phàm vừa thấy thế liền biết tại sao lại như vậy? Có lẽ vì mình từ tỉnh Giang Nam tới nên không có tác dụng nhiều cho việc đầu tư trong thời gian ngắn. Mọi người chỉ là làm quen một chút, có lẽ đây là thái độ của ba người bọn họ.
Lúc này điện thoại di động của La Thành vang lên, cầm ra liền cười nói:
- Là Trương ca à, tôi đang ở bên trong. Vâng, tôi ra đón ngài.
Bỏ điện thoại xuống, La Thành cười nói với bốn người:
- Có người bạn đến chơi, mọi người không phản đối chứ.
Lúc này cửa mở ra, một người đàn ông cao to khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vào. Vừa vào cửa thấy La Thành liền cười nói:
- Sao lại trốn ở đây, tôi còn tưởng cậu hẹn cô em nào chứ?
Lạc Vạn Thắng vừa thấy người này liền đứng lên cười cười. Chờ La Thành chào xong liền chuẩn bị đến gần. La Thành hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười chào người mới đến:
- Trương ca, hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ tôi chơi vậy.
Người vừa vào cười nói:
- Tôi có tin tức ngầm, biết cậu trốn ở đây...
Lúc này Dương Phàm xoay người lại, cười cười với người vừa vào. Làm cho người này không nói với La Thành nữa, bước về phía Dương Phàm.
- Dương Phàm, sao lại là anh. Ha ha ha, đã hơn năm không gặp, mấy cô em trong cục Giám sát chúng tôi đều nhớ anh đó.
Người đến chính là Trương Uy – cục trưởng cục Giám sát – Hiệp hội giám sát chứng khoán. Thấy Dương Phàm liền vội vàng khách khí nói. Dương Phàm trên danh nghĩa là phó cục trưởng cục Giám sát một năm, chuyện này bình thường hơi quá đáng nhưng lại diễn ra dưới mắt Trương Uy. Trương Uy là nhiệm vụ thành tinh nên không khó để nhìn ra người sau lưng Dương Phàm. Phó chủ tịch Lý Hiệp hội giám sát chứng khoán khi thấy Dương Phàm còn phải cười cười, chứ đừng nói là mình. Một cán bộ cấp bộ đều không dám ra vẻ, mình chỉ là cục trưởng đâu dám ra vẻ ta đây.
Trương Uy vừa có thái độ này, La Thành chỉ hơi ngạc nhiên một chút nhưng ba người kia đều biến sắc. Mặt Lạc Vạn Thắng và Thi Vận Trường thì trắng bệch ra. Lý Hiểu Khanh cũng tái đi, nhưng rất nhanh đã cười cười nói:
- Cục trưởng Trương. Chào ngài.
Lạc Vạn Thắng vội vàng đi lên lấy lòng, chẳng qua Trương Uy hình như không thích hắn, chỉ bắt tay rồi nói với ba người:
- Ba người ngồi đi. Tôi ra ngoài nói chuyện với Dương Phàm mấy câu, đã lâu không gặp.
Trương Uy kéo Dương Phàm ra ngoài, không thèm nói với ai một câu. Đương nhiên La Thành sẽ không so đo. Quan hệ giữa hắn và Trương Uy không cần khách khí.
Sau khi hai người rời đi, không khí trong phòng trở nên nặng nề. Lạc Vạn Thắng và Thi Vận Trường trong lòng muốn biết Dương Phàm là ai. Nhưng vừa nãy có chút đắc tội với Dương Phàm, không dám chủ động hỏi La Thành. Lý Hiểu Khanh vừa nãy thể hiện cũng được, cho nên mới dám mở miệng yêu kiều cười cười một tiếng:
- La tổng, Dương Phàm này làm gì ở Uyển Lăng? Ngài không thể giấu tôi, tôi có một hạng mục đang muốn đầu tư ở mấy tỉnh xung quanh.
La Thành thản nhiên nói:
- Phó bí thư thị ủy, các vị đều là ông chủ có mấy trăm triệu, một cán bộ cấp phó đương nhiên sẽ không để vào mắt.
Lời này quá nặng, không khác gì tát vào mặt.
Lý Hiểu Khanh liền cười cười nói:
- La tổng, ngài không nên nói như vậy chứ.
Ý chính là không nên vơ đũa cả nắm, tôi oan uổng mà.
La Thành cười nói:
- Ha ha, Dương Phàm hình như đã làm ở cục Giám sát Hiệp hội giám sát chứng khoán một thời gian. Đó là chuyện hai năm về trước, khi đó cậu ta là phó cục trưởng. Có lẽ cùng lắm một hai năm nữa là có thể bước thêm một bước.
Đây là chỗ hơn người của La Thành, không nói quá tuyệt, mọi việc đều lưu đường sống. Ba người tối nay đúng là đã tát vào mặt mình. Chẳng qua Trương Uy đột nhiên xuất hiện đã làm La Thành lấy lại thể diện, hơn nữa còn làm mình oai hơn. Ba người bị đánh khá đau nhưng chỉ có thể nhịn ở trong lòng. Nếu đã biết về Dương Phàm, tiếp theo đương nhiên sẽ phải làm lại mục đích cũ. Người buôn bán mà, chỉ cần có tiền, bọn họ không cần biết có mặt mũi hay không.
Dương Phàm và Trương Uy đứng ở hành lang nói chuyện một lát. Trương Uy đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Lạc Vạn Thắng kia chỉ là thằng ở trong vòng tròn đó, là thằng làm trong công ty chứng khoán mà thôi, đừng để ý đến nó.
Dương Phàm cười cười nói:
- Cảm ơn đã nhắc nhở.
Lúc này La Thành từ bên trong đi ra, cười cười đi tới:
- Trương ca, tôi bảo người mang anh lên lầu chơi nhé?
Trương Uy biết mình và Dương Phàm không phải người trong một vòng tròn, cái cần bán thì đã bán rồi, ân tình để lại, ngày sau hiển nhiên không sợ không có cơ hội. Cho nên Trương Uy cũng không muốn xen vào, cười nói:
- Được, cậu dẫn đường.
Dương Phàm đưa mắt nhìn Trương Uy lên lầu rồi quay đầu lại nói với La Thành:
- Anh có phải là có ý gì không?
La Thành cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên rồi. Lầu một là nơi bàn chuyện làm ăn, lầu hai là những người có quan hệ và địa vị vừa phải, chủ yếu là tiếp đón những người bạn bỏ con đường quan lại. Lầu ba, cậu thấy đó, quan hệ tốt, địa vị cao mới có thể đi vào. Hay là cậu lên đó chơi, chỗ tôi thường xuyên có các em nữ sinh trường Học viện Điện ảnh đến phục vụ đó.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Bỏ đi, tôi ở lại tầng một thôi. Nếu đã tới thì làm quen mấy người kinh doanh là tốt hơn cả.