Sỹ Đồ Phong Lưu

Trương Tư Tề từ phòng đi ra, cười cười nhìn Dương Phàm:
- Sao, anh muốn đi đâu à?
Dương Phàm gật đầu, vào phòng ngủ. Trương Tư Tề vội vàng đuổi theo, nhanh nhẹn lấy quần áo thay cho Dương Phàm.
- Em không hỏi anh đi làm gì sao?
Dương Phàm mặc xong, cười nói với Trương Tư Tề.
Trương Tư Tề thản nhiên nói:
- Đàn ông đi làm việc, phụ nữ không nên hỏi nhiều mà. Ngay cả ông xã của mình cũng không tin, em có thể tin ai nữa chứ? Phụ nữ mà thích chỉ chỉ trỏ trỏ đàn ông, ly hôn cũng đáng đời.
Dương Phàm không khỏi sửng sốt một chút, cười nói:
- Em hôm nay khác à nghe.
Trương Tư Tề thở dài một tiếng, ôm Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Ông xã, tối qua em nói chuyện với Chu Dĩnh cả đêm. Cô ấy không bỏ được anh, trong lòng em rất loạn. Cô bé kia không chịu quên anh.
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Thời gian dài sẽ quên thôi. Cô ấy có tính cách trẻ con mà. Được rồi, không nói nữa, giúp anh đặt vé chiều mai bay về Giang Nam.
Trương Tư Tề nghe thấy thế liền nói:
- Trần gia gia chiều mai sẽ phẫu thuật, có chuyện gì gấp sao?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng, rất gấp.
Trương Tư Tề cắn môi nói:
- Có cần em tìm ông nội không?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Em là vợ của anh.
Trương Tư Tề liền cười cười, ôm Dương Phàm, hôn chụt một cái nói:
- Xin lỗi, em nói sai rồi.
Lái xe Audi, Dương Phàm đi thẳng đến một khách sạn. Xe đến cửa khách sạn, hai người gác cửa chặn xe lại nhưng thấy giấy thông hành trên xe Dương Phàm liền nghiêm người chào.
Chúc Vũ Hàm cười hì hì đứng trước cửa khách sạn, thấy cảnh đó không khỏi có chút cảm khái. Chuyện Dương Phàm được lập thành người nối nghiệp thế hệ đời thứ ba của Trần gia, Chúc Vũ Hàm không khó để biết. Nàng vừa cảm thấy tự hào về người đàn ông của mình, đồng thời lại cảm thấy hai người không thể nào ở bên nhau được nữa. Chúc Vũ Hàm vừa đau lòng nhưng cũng biết kết quả này là hiển nhiên. Bởi vì đây là sự lựa chọn của nàng. Chúc gia là một lực lượng chính trị mới trỗi dậy, cần có người tiếp nhận.
- Chị.
Dương Phàm ôm lấy Chúc Vũ Hàm một chút, lặng lẽ hôn lên cổ trắng nõn của nàng.
Người Chúc Vũ Hàm khẽ run lên, đưa tay vỗ vỗ lưng Dương Phàm:
- Ngoài cửa mà, không sợ người ta thấy sao?
Theo Chúc Vũ Hàm vào phòng, Dương Phàm ngồi xuống, Chúc Vũ Hàm liền cười nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì mà muốn gặp chị gấp như vậy?
Dương Phàm không bao giờ giấu gì Chúc Vũ Hàm, nói tất cả suy nghĩ của mình ra. Chẳng qua giấu chuyện mình đã bàn bạc với Chu Minh Đạo.

- CHị, chị cũng biết tình hình của em bây giờ, em muốn tăng chút lợi thế cho mình.
Chúc Vũ Hàm gật đầu tỏ vẻ hiểu. Nàng đứng lên đi từ từ trong phòng, một lúc sau mới quay đầu lại nói:
- Chuyện này chị ủng hộ em. Cục diện chính trị ở Giang Nam bây giờ không thể nào nghịch chuyển. Bố chị tháng sau sẽ đến làm việc với bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Việt, chuyện này cho em biết trước cũng không xấu. Hác Nam bây giờ đang cần em, cho nên em chỉ cần nói với bố chị, vấn đề sẽ không lớn. Chẳng qua trụ sở Thiên Mỹ ở tỉnh Tô, em lại muốn đào góc tường nhà người ta, không sợ làm người ta mất mặt sao?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, mặt liền nghiêm lại, đứng bật dậy:
- Điền thúc?
Chúc Vũ Hàm gật đầu nói:
- Bên kia đang không ngừng thỏa hiệp, đang ở thời kỳ ở ẩn. Lúc này Điền Trọng bị đẩy ra cũng không có gì kỳ quái. Thân phận của Điền Trọng khá đặc biệt, quan hệ với các bên cũng tốt. Điền Trọng là người mới trồi lên mặt nước, cũng chính là người mà các bên đều có thể chấp nhận. Nói thật chị cũng giật mình, chị cũng mới nghĩ đến Điền Trọng.
- Vâng, em biết nên làm như thế nào.
Dương Phàm gật đầu, tính toán chuyện này nên nói với Trần lão như thế nào. Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm cảm thấy thoải mái hơn, thầm nói chỉ cần đối phó được Hác Nam và Chúc Đông Phong, như vậy lúc mình nói chuyện với ông cụ, ông cụ cũng sẽ không nói gì mình được.
Ra khỏi khách sạn, Dương Phàm đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Cuộc nói chuyện ngắn với Chúc Đông Phong vừa nãy giống hệt như lời Chúc Vũ Hàm đã nói. Chúc Đông Phong không tỏ thái độ gì, chỉ nói:
- Đã biết.
Mấy chữ này đáng giá hàng tỷ.
Sau khi gọi điện cho Trương Tư Tề, Dương Phàm trực tiếp lái xe đến sân bay. Dừng xe ở bãi đỗ xe thì thấy Trương Tư Tề, cầm lấy giấy chứng minh và vé. Trương Tư Tề không nói gì nhưng trên mặt nàng có thể thấy rõ vẻ lo lắng.
- Yên tâm, anh có thể xử lý tốt.
Dương Phàm nói một câu như vậy, ôm lấy Trương Tư Tề, xoay nàng một vòng.
Về đến tỉnh Giang Nam, gặp và nói chuyện với Hác Nam ở trong phòng hơn hai tiếng. Dương Phàm rất cẩn thận nói rõ mọi chi tiết ra. Hác Nam lúc này mới khẽ gật đầu.
- Không ngờ lão Chúc cũng bị cậu thuyết phục. Xem ra tiền đồ của cậu là không thể đoán trước.
Hác Nam thản nhiên nói.
Dương Phàm liền khiêm tốn nói:
- Tôi không phải làm ra thành tích dưới sự lãnh đạo của ngài sao? Lúc này kinh tế Uyển Lăng đang gặp cơ hội rất lớn để phát triển, tôi không thể chờ đợi được.
"Thối lắm" Hác Nam thầm phủ định lời nói của Dương Phàm. Cái gì gọi là kinh tế Uyển Lăng gặp cơ hội phát triển rất lớn? Thằng ranh này bây giờ làm chuyện đó có quan hệ gì mấy với phát triển kinh tế? Đây chính là treo đầu dê báo thịt chó, tự mình đào góc tường người khác còn nói rất đẹp.
Hác Nam đương nhiên hiểu rõ bản chất của vấn đề này. Trong lòng Hác Nam khá thích thằng ranh này. Thích điểm tàn nhẫn của thằng ranh này. Tập đoàn Thiên Mỹ rất lớn, nói đào là Dương Phàm đào ngay, không sợ đám người ở Nam Kinh tối ngủ không ngon. Đáng lẽ tập đoàn Thiên Mỹ sẽ phá sản, như vậy người ta còn có chút nước, chút canh mà uống. Hôm nay thằng ranh này lại làm như vậy, những người đó chỉ có thể đóng cửa giơ chân trong phòng mà thôi. Bọn mày có thể nói gì chứ?
Hác Nam thật sự có chút không biết làm sao, Chúc Đông Phong ở vấn đề này như thế nào lại cho phép Dương Phàm? Sợ Trần lão sao? Khả năng này có thể nói không lớn mấy. Chuyện này trước đó chẳng có quan hệ gì với Trần lão, làm như thế nào mà dính dáng với Trần lão chứ. Khả năng lớn nhất đó là Chúc Đông Phong cũng thích thằng ranh này, còn có hôn lễ của Trần gia và Trương gia. Sau lưng Dương Phàm có bối cảnh bên quân đội. Bất cứ ai chỉ cần có quân đội ủng hộ, tình hình chung nếu không quá đáng, người khác cũng nể Dương Phàm ba phần.
Hác Nam cũng không biết chuyện xảy ra trước khi Chúc Đông Phong gặp Dương Phàm.
Chúc Vũ Hàm sớm đã đi gặp Chúc Đông Phong liền nói một câu:
- Bố, bố không phải muốn biết người đàn ông của con là ai sao? Anh ấy đang chờ trong phòng con đó.
Dương Phàm cũng không biết Chúc Vũ Hàm nói lời này. Kết quả trong suốt quá trình nói chuyện với Chúc Đông Phong, Dương Phàm luôn cảm thấy bị một ánh mắt hung dữ nhìn mình. Chúc Vũ Hàm đang mạo hiểm, đồng thời cũng tỏ thái độ Chúc Đông Phong, đó là cả đời con không có ý lập gia đinh. Chúc gia muốn trông cậy vào con, nhưng khi đó con phải trông cây vào người đàn ông trong phòng đó.
Chúc Đông Phong biết rõ sự thật lúc ấy rất muốn giết chết thằng ranh Dương Phàm này. Chẳng qua sau khi tỉnh táo lại, Chúc Đông Phong nghĩ đến tính cách của Dương Phàm. Chúc Đông Phong đành bỏ đi nỗi căm hận trong lòng. Sau đó với tư cách một ông bố cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Chúc Vũ Hàm. Nhưng trong lòng rất khó chịu Dương Phàm cho nên không cho mặt mũi tốt. Lúc đó Chúc Đông Phong còn muốn ăn thịt Dương Phàm. Sau khi Dương Phàm rời đi, Chúc Đông Phong nói với Chúc Vũ Hàm:
- Thằng ranh Dương Phàm vẫn luôn tốt với con thì còn được. Nếu nó mà làm con bị tổn thương, bố sẽ làm cho thằng Dương Phàm muốn sống không được, muốn chết không xong.
Chúc Vũ Hàm bình tĩnh nói với Chúc Đông Phong:
- Dương Phàm nhiều lần yêu cầu kết hôn với con nhưng bị con từ chối. Con yêu Dương Phàm, là Dương Phàm cho con niềm hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ, cũng luôn tin anh ấy có thể chờ đợi con.

Chúc Đông Phong im lặng hơn 5 phút, sau đó mới trầm giọng nói:
- Con bây giờ đang tương đương cấp cục trưởng. Bây giờ con hãy đi lưu học khoảng hai năm. Sau đó phải có con cho Chu gia, phải sinh con.
Đó là cuộc nói chuyện giữa Chúc Vũ Hàm và Chúc Đông Phong. Trên cơ sở Chúc Đông Phong đã gật đầu. Quá trình có chút hơi khác do với Chu Minh Đạo đoán trước. Chu Minh Đạo vốn phỏng đoan chính là Chúc Đông Phong dù đồng ý, tập đoàn Thiên Mỹ dù không chết cũng bị lột da. Rất nhiều người đều thò tay ra, như vậy sẽ không thu về tay không. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Chúc Đông Phong nói "Đã biết" Nói cách khác mày là một thằng cấp phó nhỏ bé mà dám đến cửa đưa yêu cầu đó ra. Bối cảnh của mày lớn hơn nữa cũng đừng mong tập đoàn Thiên Mỹ an toàn thoát thân. Nếu không sao có thể nói là thò tay mò chỗ tốt trong đống lửa.
Với thái độ của Chúc Đông Phong, Dương Phàm tự nhận đó là do Chúc Vũ Hàm khuyên bảo. Còn đâu Dương Phàm cũng không biết sự thật của chuyện này. Cũng không biết vì giúp Dương Phàm đi lên, Chúc Vũ Hàm phải trả giá bằng hai năm yên lặng. Hai năm sau Chúc Vũ Hàm từ nước ngoài trở về. Mặc dù cấp bậc của nàng không thay đổi nhưng nếu muốn đạt đến độ cáo mà Chúc Đông Phong mong muốn là không thể.
Trong phòng làm việc của Hác Nam vẫn im lặng, không khí khá nặng nề. Hác Nam cũng không biết nói gì với Dương Phàm.
- Nhất định phải làm thật tốt ở Uyển Lăng, chuyện của Tiểu Cường, cậu cũng nên quan tâm hơn một chút.
Những lời này coi như dấu chấm tròn kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Hác Nam chẳng khác nào cam chịu cách chiếm đoạt khéo léo này của Dương Phàm. Mặt khác cũng coi như Hác Nam đang hứa hẹn, áp lực tỉnh ngoài tôi sẽ gánh hết, con tôi thì cậu phải bồi dưỡng cho tốt.
Dương Phàm thức thời đứng lên, cười cười đi về. Sau đó ngựa không dừng vó đi thẳng đến Bắc Kinh. Hơn bốn tiếng sau, cơm tối Dương Phàm còn chưa kịp ăn đã xuất hiện trong một phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp.
Nghe Dương Phàm nói xong, trên mặt bố con Trần gia đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Trần Chính Hòa không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu không phát hiểu. Trần lão không nói gì ít nhất trong mười phút, sờ sờ túi mấy lần nhưng không được điếu thuốc nào. Sau đó ông cụ đưa tay ra với Dương Phàm:
- Đưa thuốc đây.
Trần Chính Hòa cười cười đứng lên nói:
- Con ra ngoài có chút việc.
Trần lão hút hết điếu thuốc mày mới giãn ra. Ông cụ thở dài một tiếng nói:
- Việc lạ. Việc lạ. Việc lạ.
Nói liền ba tiếng, Trần lão lạnh lùng nhìn Dương Phàm, nói:
- Lão Chu hồ đồ, thằng ranh này lại to gan, kết quả nằm ngoài suy đoán của mọi người.
Dương Phàm không dám nói gì cúi đầu chờ ông cụ tỏ thái độ cuối cùng. Trần lão hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Để lão Chu ra mặt nói chuyện với Hiệp hội giám sát chứng khoán, yêu cầu cục Giám sát ngừng điều tra tập đoàn Thiên Mỹ, các chuyện khác cháu không cần quan tâm. Chuyện tiếp theo cháu cứ dựa theo ý định mà làm. Chuyện lớn như vậy sau này không được tự tiện quyết định, cút.
Dương Phàm ít nhiều có chút xám xịt đi ra. Trần Chính Hòa đứng ngoài cửa cười khổ lắc đầu nhỏ giọng nói:
- To gan lớn mật.
Dương Phàm có chút khó hiểu cúi đầu đi ra ngoài, trong lúc nhất thời cũng không biết mình làm gì không đúng. Sau khi bị ông cụ mắng cho một trận, Dương Phàm ngồi ở lan can ngoài phòng bệnh châm thuốc hút, cẩn thận suy nghĩ lại cả câu chuyện.
- Thằng ranh này, chuyện này tại sao nó có thể làm như vậy?
Trần Chính Hòa dở khóc dở cười ngồi trước mặt Trần lão
- Đúng thế, bố cũng không rõ nữa. Vì sao Chúc Đông Phong lại chấp nhận mạo hiểm như vậy. Mặc dù nói chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều đến Chúc Đông Phong, nhưng nhất định sẽ đắc tội với một số người nào đó. Bố chỉ nói thằng ranh này quá may mắn.
Trần lão vừa nói vừa cười, đứng lên đi hai vòng rồi đột nhiên ngừng lại nói:
- Anh đi gặp Chúc Đông Phong một lần, xem Chúc Đông Phong có gì cần hay không?
Trần Chính Hòa cười cười đứng lên nói:
- Có phải là áp lực của quân đội không vậy bố?
Trần lão lắc đầu nói:

- Không có khả năng. Trương đại tướng nhìn thì như vậy nhưng trong lòng lão ta lại khôn khéo hơn bất cứ ai. Chuyện này lão ta tuyệt đối không dễ dàng nhúng tay vào. Cho dù nhúng tay vào thì lão ta cũng đã sớm nói chuyện với bố.
Trần Chính Hòa cười nói:
- Vậy có phải là cô bé Chúc gia kia nhìn trúng Dương Phàm nhà ta không ạ?
- Thối quá. Anh cút ra cho ông.
Dương Phàm ngồi ngoài suy nghĩ hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thể nghĩ ra được. Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cả quá trình hình như mỗi người nói chuyện với mình đều ẩn một điều gì đó không.
Trần Chính Hòa đi ra thấy con trai mình đang ngồi hút thuốc đến ngẩn ra. Trần Chính Hòa liền cười cười đi đến vỗ vào đầu Dương Phàm một cái:
- Thằng ranh này, đi mà cảm ơn con gái Chúc gia kia. Con bé đó đúng là tình thâm ý trọng với con đó.
Trần Chính Hòa mặc dù cũng không nghĩ ra rõ được chân tướng nhưng cách sự thật không quá xa. Trong thế giới tình cảm, Trần Chính Hòa đã trải qua chuyện với Dương Lệ Ảnh nên rất nhiều quan niệm mà Trần lão không thể giải thích. Cho nên Trần Chính Hòa có thể kết luận như vậy. Dương Phàm lần này rất mạo hiểm và người có công lớn nhất chính là Chúc Vũ Hàm. Nếu không Chúc Đông Phong là người như thế nào? Sắp cầm thượng phương bảo kiếm xuống phía nam, lão sao lại nể mặt Dương Phàm như vậy? Nực cười, dù là Trần lão tự mình ra mặt, nhiều nhất người ta chỉ cho chút thể diện, nửa còn lại chưa biết được.
Trần Chính Hòa như đánh thức người trong mộng. Dương Phàm giống như thấy một đốm lửa chập chờn trong đêm đen. Dương Phàm ngẩn ra một chút, vù một cái lao ra ngoài không kịp nói với Trần Chính Hòa một tiếng.
Vừa lao vào xe, Dương Phàm rút điện thoại di động ra gọi cho Chúc Vũ Hàm, vội vàng nói:
- Chị, chị ở đâu? Em muốn lập tức gặp chị.
Chúc Vũ Hàm ở đầu bên kia cười nói:
- Chị đang trên đường cao tốc tỉnh Giang Nam. Em đừng nói gì hết, chị biết mà. Nhớ sau này mọi việc mạo hiểm cũng được, nhưng không được quá mạo hiểm. Chu lão có thế rất cao, nhưng Chu lão lại muốn ép Trần gia toàn lực ủng hộ em, từ điểm này mà nói lão hơi nóng nảy. Đương nhiên lão cũng coi như nhìn ra được dù em không thể thuyết phục bố chị, xảy ra vấn đề cũng không hề lớn.
Dương Phàm mắt hơi ươn ướt một chút, hắn nghẹn ngào nhỏ giọng nói vào trong điện thoại:
- Chị, chị đừng an ủy em. Em biết mình quá xấu xa.
Chúc Vũ Hàm mỉm cười nói:
- Đừng nói mình như vậy, em có thể to gan làm chuyện này đã không uổng công chị vẫn coi trọng em. Hơn nữa lần này nói gì thì nói cũng là em đột nhiên nghĩ đến, cho nên đừng nói mình như vậy. Được rồi, một thời gian nữa là sinh nhật chị, em có thể đến Vu Thành ở vài ngày không?
Dương Phàm thở dài một tiếng dụi dụi hai mắt, nhỏ giọng nói:
- Em nhất định sẽ đi, em luôn đợi chị gọi.
Về đến biệt thự thì Trương Tư Tề vẫn chưa về, Dương Phàm mệt mỏi nằm xuống giường. Cơn buồn ngủ ập đến, Dương Phàm lặng lẽ thiếp đi.
Trương Tư Tề và Chu Dĩnh từ bên ngoài về thấy xe dừng ở trong sân biệt thự. Hai nàng nhìn nhau cười cười lặng lẽ đi lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra. Lúc này nghe thấy tiếng ngáy của Dương Phàm, hai nàng cùng che miệng lại. :
Dương Phàm đúng là rất mệt, bình thường ngủ không ngáy như vậy. Người mệt, trái tim càng mệt hơn.
Ngủ một mạch đến hơn mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại. Dương Phàm thấy người đã đổi áo ngủ, hắn thở dài một tiếng. Trong lòng Dương Phàm rất khó chịu, tắm rửa rồi đổi quần áo, đi vào phòng khách thì phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị xong, bên trên còn có một tờ giấy.
- Em và Chu Dĩnh đi ra phố mua sắm. Anh có việc cứ làm.
Chữ và người Trương Tư Tề giống hệt nhau, rõ ràng và đẹp mắt.
Ăn hết hai bát cơm, thu dọn chén bát rồi xuống lầu. Dương Phàm đang định gọi điện báo cáo thành tích của mình với Chu Minh Đạo, thì điện thoại di động của hắn đã vang lên, là Chu Minh Đạo gọi điện tới.
- Bên phía Hiệp hội giám sát chứng khoán thầy đã nói chuyện. Đầu tiên sẽ thả người. Em bây giờ có thể đi nói điều kiện.
Trong giọng Chu Minh Đạo hiện ra một tia giảo hoạt. Dương Phàm có chút cảm khái, ơn của Chu Minh Đạo thật lớn. Trên thực tế mỗi lão già đối với mình đều rất tốt. Điểm này Chu Minh Đạo rõ ràng có cùng tâm tư với Trần lão. Lúc này Chu Minh Đạo mới đồng ý chuyện Dương Phàm mạo hiểm như vậy. Chuyện thành địa vị của Dương Phàm sẽ khác hẳn. Nếu chuyện không thành thì nhiều nhất Dương Phàm chỉ bị Trần lão bắt lấy mắng cả buổi sáng hoặc tám tiếng. Tinh lực của Trần lão cũng chỉ đủ mắng lâu như vậy mà thôi. Vấn đề quan trọng chính là Trần lão không có sự lựa chọn nào khác.
Dương Phàm bỏ điện thoại di động xuống cười khổ liên tục. Rất nhiều chuyện chỉ khi trải qua mới biết nguy hiểm và lợi hại trong đó.
Sau khi thở dài một tiếng, Dương Phàm gọi điện cho Vương Siêu. Vương Siêu không ngờ Dương Phàm lại chủ động gọi điện tới nên rất kích động nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, phó bí thư có gì phân phó?
- Hiệp hội giám sát chứng khoán sẽ nói với cảnh sát Nam Kinh thả người trước, chắc đã xong rồi. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện, tôi có điều muốn nói.
Vương Siêu còn tưởng rằng mình nghe lầm. Mấy ngày nay ở Bắc Kinh, người có quyền lực một chút đều tránh như gặp ôn dịch. Không ngờ Dương Phàm không nói một câu đã thả được người rồi. Chuyện này cả về tình và về lý đều không còn gì để nói. Chẳng lẽ Dương Phàm có dã tâm lớn sao? Cần tiền? Không thể nào. Năm triệu đặt trên bàn mà không thèm nhìn lấy một lần. Muốn nhiều tiền hơn sao? Hình như không có khả năng. Thu Vũ Yến mọi người còn có thể bỏ ra cơ mà, mà có được Thu Vũ Yến có khác gì có được một nửa tập đoàn Thiên Mỹ cơ chứ?
Vương Siêu nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy khả năng lớn nhất là Dương Phàm coi trọng Thu Vũ Yến, nhưng lại không muốn nhân lúc người ta gặp nguy mà đòi quyền lợi. Lúc này mới ra tay làm giúp rồi mới đòi chỗ tốt. Dù nói như thế nào chỉ cần thả ông anh rể ra, tất cả đều có thể đồng ý. Tiền đáng gì chứ? Trải qua chuyện này Vương Siêu cho rằng tiền là thứ chết tiệt. Trước mặt quyền lực không thể chống lại của nhà nước, nó không bằng một bãi cứt chó.
- Vâng, không vấn đề gì, ngài đến chỗ tôi. Vâng vâng, tôi nói địa chỉ.
Sau khi dập máy, Vương Siêu đứng bật dậy chạy đến phòng Thu Vũ Yến, đập cửa.

Mười phút sau, bà Vương như kiến bò trên chảo nóng ở vũ khí nhận được điện thoại của em trai:
- Đi đón người.
Bà Vương như đang nằm mơ vậy, bà ta lảo đảo đi ra khỏi cửa. Vương Siêu sau khi gọi điện xong liền nhỏ giọng nói với Thu Vũ Yến đứng trước mặt mình:
- Niếp Niếp, cậu về Nam Kinh trước, nơi này giao hết cho cháu. Cháu yên tâm, Dương Phàm nếu đã ra tay như vậy tất cả không có vấn đề gì. Người ở trình độ như Dương Phàm sẽ không ra tay lung tung. Dương Phàm có bất cứ điều kiện gì, cháu đều đáp ứng hết.
Cái gì gọi là có bất cứ điều kiện gì cũng đáp ứng, trong lòng Thu Vũ Yến hiểu rất rõ, cũng hiểu rõ vì sao cậu lại rời đi bây giờ. Không cần biết dùng thủ đoạn gì cũng phải túm lấy người đàn ông này.
Vương Siêu chân trước vừa rời đi, Dương Phàm đã xuất hiện trước cửa khách sạn. Nếu đến sớm một phút là có thể nhìn thấy Vương Siêu rời đi.
Tìm đến phòng, Dương Phàm gõ cửa. Thu Vũ Yến ăn mặc rất đẹp đi ra, tươi cười chào đón Dương Phàm.
Một chiếc váy không che được bộ ngực tuyệt vời. Dương Phàm từ trên cao chỉ cần hơn cúi đầu là thấy nửa quả bóng vừa tròn vừa trắng, còn có hai điểm đỏ hồng như ẩn như hiện. Chiếc váy này rất dễ làm người đàn ông có suy nghĩ khác trong đầu, bên trên không mặc gì, bên dưới thì sao?
Dương Phàm hơi ngẩn ra một chút, cũng không tiếp tục suy nghĩ. Chuyện lúc này sẽ là một bước rất quan trọng, làm không tốt thì tất cả phí công vô ích. Dương Phàm lúc này không có chút ham muốn tình dục nào hết. Thu Vũ Yến mặc chiếc váy như thế này coi như là bốc hơi.
Sau khi ngồi xuống, Thu Vũ Yến bưng một ly trà cho Dương Phàm. Sau khi Dương Phàm ngồi xuống, Thu Vũ Yến cười nói:
- Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ, anh nếm thử.
Vừa nói Thu Vũ Yến lộ ra vẻ cảm kích, một tay cầm lấy tay Dương Phàm, người dán lên, Dương Phàm cúi đầu là thấy hết mọi thứ.
- Cô có thể ngồi xuống nói chuyện không?
Dương Phàm thở dài một tiếng, cười khổ nói. Thu Vũ Yến cười cười, trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng. Người đàn ông này không cần mình làm gì hết mà lại làm chuyện đó. Thu Vũ Yến trước kia thấy Dương Phàm không vừa mắt. Bây giờ thấy Dương Phàm lại càng lúc càng thích.
- Được.
Kéo dài giọng, Thu Vũ Yến ngồi ra ngoài khoảng mấy phân, sau đó nàng nở nụ cười nhìn Dương Phàm:
- Em ngồi hẳn hoi rồi đó. Anh có thể nói.
- Tôi có một điều kiện, mời cô nói lại cho bố cô suy xét.
Dương Phàm nói rất nghiêm túc. Thu Vũ Yến cũng muốn nghiêm túc nhưng thấy khuôn mặt đẹp trai và nghiêm nghị của Dương Phàm, nàng không thể nghiêm túc được. Vì thế Thu Vũ Yến không nhịn được cười nói:
- Vâng, anh nói điều kiện ra đi.
- Tôi chỉ có một điều kiện khi ra tay giúp tập đoàn Thiên Mỹ. Đó chính là tập đoàn Thiên Mỹ chuyển trụ sở chính đến Uyển Lăng, sau đó chuyển các nhà xưởng đến Uyển Lăng. Chỉ một câu nói, tập đoàn Thiên Mỹ biến thành tập đoàn của Uyển Lăng, tôi sẽ ra tay cứu. Nếu không bắt đầu từ bây giờ tôi không nói gì nữa, lập tức rời đi.
Đây chính là điều mà Dương Phàm muốn, hắn muốn chính là tài sản thật lớn. Có thể hấp dẫn một tập đoàn đứng trong năm tập đoàn ssn nhất Trung Quốc đến Uyển Lăng, không phải đầu tư mà là ở hẳn đó. Điều này chính là thành tích có thể kiêu ngạo khắp tỉnh Giang Nam trong điều kiện kinh tế đang khủng hoảng hiện nay. Nếu không phải vì chỗ tốt này thì dù Thu Vũ Yến có trần truồng đưa đến trước mặt, Dương Phàm dù là ra tay giúp cũng không lớn đến mức như vậy. Cùng lắm là giúp người Thu gia không phải ở tù mà thôi.
Sau khi Dương Phàm trầm giọng nói ra. Thu Vũ Yến ngẩn ra nhìn Dương Phàm. Nàng nói:
- Chỉ điều kiện này thôi sao?
Dương Phàm gật đầu. Thu Vũ Yến mở to đôi mắt đủ để hút hồn bất cứ người đàn ông nào, hai tay cầm lấy tay Dương Phàm, cười cười trông như bán nước hại dân:
- Không có yêu cầu gì khác sao?
Dương Phàm lau mồ hôi trán nói:
- Không còn gì nữa.
Thu Vũ Yến bất mãn nói thầm một tiếng:
- Em đi gọi điện cho bố đã, đúng là đồ đầu gỗ.
Dương Phàm nghe thấy thế không còn gì để nói. Chờ Thu Vũ Yến đi sang một bên gọi điện kể lể, Dương Phàm mới lấy lại được tinh thần. Hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện tập đoàn Thiên Mỹ chuyển nhà. Đào tường cuốc góc là vấn đề lớn ở trong chốn quan trường. Nhưng đối với tập đoàn Thiên Mỹ lại không phải vấn đề gì hết. Người kinh doanh đi đâu chẳng làm ăn được? Dù là chính quyền địa phương, người ta muốn chuyển nhà, mày cũng chỉ có thể cố sức giữ lại mà thôi. Nếu thực sự không thể giữ lại thì món nợ cũng chỉ có thể nhằm vào đầu thằng đào tường mà thôi. Hơn nữa tập đoàn Thiên Mỹ gặp tai nạn lớn như vậy, chính quyền địa phương bọn mày có ai ra mặt nói câu gì không?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Phàm chỉ có thể cười khổ một tiếng, đây hoàn toàn là chuyện ở bề mặt. Chỉ cần làm đẹp chuyện này như vậy tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng người ta không thể quá tham lam nếu không dễ rơi vào ngõ cụt.
Vương Siêu ở sân bay nhận cuộc điện thoại của Thu Vũ Yến. Sau khi nghe Thu Vũ Yến nói, Vương Siêu còn tưởng mình nghe nhầm.
- Cái gì? Chỉ có điều kiện này thôi sao? Hai người không làm chuyện kia sao? Dương Phàm cũng không nhắc đến chuyện tiền nong?
Vương Siêu quá kinh ngạc, cho nên lời này mới không dễ nghe như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận