Nhắn trở lại một tin, động viên học tập cho tốt, sau đó Dương Phàm cầm lấy điện thoại gọi cho Trương Tư Tề.
- Đúng là đàn ông vô lương tâm, sao giờ mới nghĩ gọi điện cho em? Có phải ngập chìm trong đám mỹ nữ rồi quên mất hay không?
Trương Tư Tề mở miệng là như vậy, đây chính là một sự thay đổi so với trước kia. Trước kia chưa đăng ký kết hôn, Trương Tư Tề sẽ không hỏi như vậy.
Dương Phàm âm thầm cười khổ một tiếng, cười nói:
- Bà xã à, đây là quản anh phải không?
Trương Tư Tề đang đi dạo ở chợ, vừa mới tới trước cửa một gian hàng đồ lót liền dừng chân lại cười nói:
- Em nào dám quản anh chứ? Chu Dĩnh ngày nào cũng dũng cảm ở lại nhà mình rồi. Đừng để lúc đó anh lại mang về thêm cho em bà ba, bà tư nữa nha.
- Muốn giám sát anh thì em khẩn trương xử lý thủ tục đi. Ha ha, đang ở đâu mà nghe xung quanh ầm ĩ thế?
Dương Phàm cười nói sang chuyện khác.
Trương Tư Tề cũng thu hồi bình dấm chua, hạ giọng nói:
- Em đang đi chợ, ở trong một quầy chuyên bán đồ lót.
- Ha ha, có phải định mua một bộ đồ lót tình thú mặc cho anh xem không?
Dương Phàm tiếp tục đánh trống lảng sang đề tài khác.
Trương Tư Tề vừa nghe tới đó liền đỏ mặt, hạ giọng nói:
- Em không thèm mua loại đồ lót xấu xa này đâu.
Dương Phàm không kiên trì ở vấn đề này nữa, cười nói:
- Hiểu Nguyệt khai giảng rồi, em có thời gian rảnh thì mang nó đi mua thêm ít quần áo còn thay đổi theo mùa. Con bé này luôn không biết tự yêu quý bản thân, dùng thêm một chút tiền cũng không chịu.
Dương Phàm rất quan tâm tới Hiểu Nguyệt nhưng không hề khiến Trương Tư Tề ghen, ngược lại cảm thấy ông xã mình đối xử tốt với em gái như vậy, sẽ không có lý do gì đối xử kém với mình.
- Vâng, em biết rồi. Bên cạnh anh không có ai chăm sóc, anh cũng phải tự chú ý bản thân, ăn cơm đúng giờ, trời lạnh phải nhớ mặc quần áo cho ấm. - .
Khi còn học đại học ở Bắc Kinh, Dương Lệ Ảnh cũng không ít lần nói với Dương Phàm như vậy. Khi đó hắn còn cảm thấy hơi phiền toái, tuy nhiên hiện tại nghe Trương Tư Tề nói như vậy, trong lòng Dương Phàm dâng lên cảm giác ấm áp, không kìm nổi nhớ tới mẹ.
- Em biến thành nói nhiều như vậy từ khi nào thế? Ha ha, không được nổi giận. Đúng rồi, xem có gì hợp thì mua tặng mẹ một chút.
Sau khi dặn dò vài câu, Dương Phàm ngắt điện thoại. Sau khi ngồi lại vị trí, nhớ tới từng gương mặt trong hội nghị thường ủy, Dương Phàm âm thầm cười lạnh trong lòng. Hắn thầm nhủ, lần này có một số người đã thấy rõ được đại thế rồi nhỉ? Nếu vẫn có người có tâm lý nghi ngờ, vậy đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí.
Hầu Đại Dũng đi vào cửa phòng làm việc của Dương Phàm, tâm tình hoàn toàn khác với trước cuộc họp. Ánh mắt y lộ ra vẻ cung kính và cẩn thận, thậm chí còn khách khí với cả Lâm Đốn.
- Thư ký Lâm, Phó bí thư Dương bận gì à?
Hầu Đại Dũng khách khí khiến Lâm Đốn hơi cảm thấy lạ, tuy nhiên vẫn cười nói:
- Ngài chờ chút, tôi vào xem phó bí thư có rảnh không.
Dương Phàm nghe Lâm Đốn thông báo xong thì thản nhiên nói:
- Cho anh ta vào đi.
Hầu Đại Dũng đi vào trong phòng, thấy Dương Phàm đang ngồi yên không nhúc nhích ở vị trí, tim đập hơi lộp bộp hẳn lên, thầm nói hỏng rồi, trong lòng Dương Phàm đang mất hứng.
- Phó bí thư Dương, tôi…. Thật sự ngượng ngùng.
Hầu Đại Dũng cố gắng cười nói, thấy Dương Phàm không hề có ý bảo mình ngồi xuống, liền nghĩ rằng có lẽ cứ đứng trước đã.
- Đồng chí ngồi đi.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, sự tình tạm thời còn không thể đoạn tuyệt. Chờ sau này có cơ hội mới bắt hết những kẻ thích nhòm ngó lung tung. Đã lên thuyền của tao còn thò tay sang chỗ khác, tưởng tao là tượng bùn sao?
Hầu Đại Dũng ngồi xuống với vẻ không yên. Dương Phàm vẫn thản nhiên như trước, không chút tươi cười, bình tĩnh nói:
- Lão Hầu, có việc gì?
- Phó bí thư Dương, thật sự ngượng ngùng. Cố Đồng ở Uyển Lăng một tuần, mấy lần nhắc tới việc muốn mời ngài ăn cơm, khi đó ngài lại không ở Uyển Lăng. Hôm nay vừa lúc ngài trở lại, tôi nghĩ thầm rằng bố hắn ta là phó bí thư tỉnh ủy Cố Tiên Lễ, ngài gặp một lần có lẽ cũng tốt. Cho nên chưa được ngài đồng ý, tôi đã nói cho hắn tin tức ngài quay trở về.
Tao muốn gặp Cố Đồng hay không còn phải nhờ mày dạy sao? Dương Phàm âm thầm nghĩ trong lòng, thầm nói mày quá ngu, còn không biết ai là kẻ cầm đầu trong ba thằng chúng nó đã không biết xấu hổ muốn dính vào. Thằng khốn Cao Thiên kia là loại người thế nào? Sao mày không nghĩ tới việc điều tra một chút? Người mở sòng bạc ngầm làm sao mà tay không dính chàm? Chưa kể còn dính tới cả thuốc phiện nữa. Tao đang định nhắc nhở mày một chút, xem ra giờ không cần nữa rồi.
- Để hôm khác đi. Gần đây tôi nhiều việc lắm.
Dương Phàm thản nhiên đáp, tay cầm lấy một tập tài liệu. Đây chẳng khác vì với việc cầm ly trà tiễn khách. Trong lòng Hầu Đại Dũng càng cảm thấy cay đắng hơn, thầm nhủ thằng ranh Dương Phàm này không hề cho mình có cơ hội xuống thang gì cả.
Để sau này nghĩ biện pháp vãn hồi vậy. Hầu Đại Dũng nghĩ tới đó liền đứng lên cười nói:
- Vậy tôi về trước.
Hầu Đại Dũng vừa mới đi ra ngoài, Dương Phàm liền ném chiếc bút xuống mặt bàn như thể ném một chiếc giẻ lau. Kỳ thật, nếu hôm nay Hầu Đại Dũng kiên nhẫn ngồi chờ không đi, sự tình có lẽ vẫn còn đường để vãn hồi. Đáng tiếc, người này không thấy được ý tứ của Dương Phàm. Cho mày ngồi chính là đã tỏ thái độ rồi. Nếu tao đã quyết định đá đít mày, việc gì phải cho mày ngồi nữa chứ?
Hình ảnh mà Dương Phàm dự đoán chính là: sau một hồi Hầu Đại Dũng chờ đợi, Dương Phàm mới hỏi: "Còn có chuyện gì sao?" Lúc này Hầu Đại Dũng chỉ cần thổ lộ một chút cõi lòng, Dương Phàm sẽ không hạ quyết tâm động chạm tới hắn. Dù sao hắn cũng là một người trong trận doanh của mình, Dương Phàm cũng sẽ không dễ dàng quyết định động tới. Nói trắng ra là, Hầu Đại Dũng không hiểu về Dương Phàm, không biết rằng Dương Phàm là một người cực kỳ nhớ ân tình cũ. Kỳ thật Hầu Đại Dũng cũng khá oan uổng, hắn xử lý sự việc theo quy củ bình thường. Đương nhiên, hắn hành động như vậy là cũng có quan hệ nhất định tới sự sĩ diện của bản thân.
Mặc kệ Hầu Đại Dũng nghĩ như thế nào, kể từ thời khắc hắn đứng dậy, tên của hắn đã bị xóa khỏi danh sách thường ủy thị ủy trong tâm Dương Phàm.
Mẫn Kiến ngồi trong phòng đang trầm ngâm suy nghĩ. Dù cho Trầm Ninh và Lưu Thiết đi vào, Trầm Ninh cũng không hề hay biết.
- Lãnh đạo đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?
Lưu Thiết cười cười trêu một câu. Trầm Ninh lại nghĩ nghĩ gì đó ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Mẫn, xảy ra chuyện gì vậy?
Mẫn Kiến lắc đầu. Hắn nghĩ đến Trầm Ninh gần gũi với Dương Phàm nhất, nhỏ giọng nói cuộc điện thoại buổi chiều ra. Trầm Ninh nghe xong lập tức cười nói:
- Chuyện này cũng không có gì là lạ. Tính cách của Dương Phàm, tôi hiểu rõ nhất. Lão Hầu là một kẻ giảo hoạt, không đi cùng đường với hắn cũng là chuyện bình thường.
Lúc hai người đang nói chuyện thì Dương Phàm cười hì hì đi vào. Vừa thấy vẻ mặt của Trầm Ninh và Mẫn Kiến, Dương Phàm liền cười mắng:
- Thằng ranh lại nói xấu sau lưng tao hả, như vậy sẽ bị sét đánh đấy.
Vừa nói Dương Phàm quay đầu lại nói với Lưu Thiết:
- Thiết tử, bà xã Trầm Ninh sắp sinh. Bắt đầu từ hôm nay cho thằng Trầm Ninh thêm 10 % cổ phần ở cửa hàng tiêu thụ xe ô tô, trừ từ phần của tao.
Trầm Ninh cũng không hề khách khí mà cười nói:
- Lo lắng tao thiếu tiền sẽ mò lung tung hả. Có mày là ông chủ lớn ở đây, tao muốn ăn uống no say còn sợ không có cơ hội sao?
Dương Phàm trừng mắt nhìn Trầm Ninh một cái:
- Tao cho em dâu và cháu bé, có liên quan gì đến mày?
Trầm Ninh ho khan một tiếng nói:
- Phải sửa lại một chút, gọi là chị dâu. Tao lớn hơn mày nửa năm.
Thấy hai người nói năng tùy ý như vậy, Mẫn Kiến thầm than một tiếng trong lòng, thầm nói mình quả thực là quá may mắn. Người trong chốn quan trường là vô tình nhất, vì bản thân mình mà có người không cần cả bố mẹ mình. Hiển nhiên Dương Phàm không phải người như vậy.
- Phó bí thư Dương, bên phía lão Hầu là sao vậy?
Có lẽ có suy nghĩ này, Mẫn Kiến cảm thấy Dương Phàm xa lánh Hầu Đại Dũng không phải đơn gỉan chỉ từ lời nói mà thôi.
- Ha ha, lão Hầu với lên cao, gần đây đi lại rất gần với con trai của phó bí thư tỉnh ủy, nghe nói còn đang bàn chuyện làm ăn gì đấy.
Dương Phàm không nói rõ sự việc ra, chẳng qua trong lời nói có một ý khác. Mẫn Kiến thầm suy nghĩ trong lòng. Chẳng lẽ nói Dương Phàm có thù oán gì với con trai của phó bí thư tỉnh ủy? Xem ra cần phải lên tỉnh hỏi mấy người bạn một chút. Xem có chuyện gì liên quan đến trên tỉnh không, nếu không lại ngu ngốc phạm vào cấm kỵ như lão Hầu.
Thấy ánh mắt Mẫn Kiến hơi khác, Dương Phàm muốn giải thích một chút liền cười nói:
- Ba người Cố Đồng, Giản Minh và Cao Thiên đi lại rất gần với lão Hầu. Trong đó Cao Thiên là cầm đầu của cả bọn. Bọn chúng làm ăn không đứng đắn, tôi lo lắng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Tôi đã ám chỉ lão Hầu một chút, nhưng không biết hắn có hiểu ý tôi không. Nếu hắn cố ý tiếp tục qua lại với bọn Cao Thiên, tôi cũng không có gì để nói đúng không? Chẳng qua đạo lý quân tử không lập nên từ bức tường đổ, tôi vẫn hiểu.
So sánh con trai phó bí thư tỉnh ủy với bức tường đổ? Mẫn Kiến thầm giật mình trong lòng. Thầm nói xem ra… xem ra mấy thằng ranh đó làm chuyện không đơn giản, dây vào không được thì phải trốn thật xa. Nghĩ đến đây, Mẫn Kiến thầm hận Hầu Đại Dũng, thầm nói thằng ranh Hầu Đại Dũng này đã biết rõ bọn Cao Thiên làm gì còn muốn mình hợp tác cùng sao?
Mặt Mẫn Kiến hiện ra một tia tức giận. Dương Phàm thầm đoán được có vấn đề gì, chẳng qua không tiện nói rõ, để Mẫn Kiến tự mình nói ra là tốt nhất. Vì thế Dương Phàm cũng không sốt ruột, rót một cốc trà đưa cho Mẫn Kiến, cười hì hì nhìn Mẫn Kiến.
Mẫn Kiến thấy hành động này của Dương Phàm không khỏi giật mình, vội vàng cười giải thích một câu:
- Lão Hầu muốn tôi tham gia cùng. Lúc ấy tôi nói phải suy nghĩ một chút. Lúc ấy lão Hầu nói chỉ là mở một câu lạc bộ giải trí khổng lồ. Trong lòng tôi nghĩ thì ra làm cùng nghề với Lưu Thiết, nên cũng không có hứng thú cho lắm.
Lưu Thiết lúc này cười cười nói:
- Khó trách thằng ranh Hà Thiếu Cường tìm được một đàn em trước kia của tao. Hà Thiếu Cường muốn thuê cả tòa nhà năm tầng và khu tầng hầm ở thành Bắc. Thằng ranh Hà Thiếu Cường không chịu nói rõ là làm gì, hơn nữa không chịu bỏ tiền ra mà chỉ nói mang theo thằng đàn em của tao đến coi giúp địa điểm, đến lúc đó sẽ được chia cổ phần. Tao cũng nên gọi cho thằng đàn em, bảo hắn từ chối chuyện này.
Dương Phàm nghe xong trong lòng vừa động, vội vàng đưa tay ra cản:
- Đừng làm thế. Để thằng đó làm.
Lưu Thiết vừa nghe đã hiểu ngay ý của Dương Phàm, cười khổ nói:
- Lãnh đạo, đến lúc đó mày phải ra mặt cứu người đó.
Dương Phàm không nói gì chỉ trừng mắt nhìn Lưu Thiết một cái. Lưu Thiết vội vàng giơ tay lên đầu hàng:
- Tao sai là rồi. Tao nhận sai còn không được sao? Tao chỉ thông báo với đàn em, nhất định phải phối hợp tốt với Hà Thiếu Cường, tranh thủ đánh sâu vào tầng trên của kẻ thù.
- Tầng trên thì không cần, thằng đó cũng không có bản lĩnh đó. Làm cho hắn lưu chút chứng cứ là được, tương lai lúc nào cần cũng thuận tiện.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng. Lưu Thiết vội vàng gật đầu đi ra ngoài.
Sắp xếp xong chuyện này, Dương Phàm rút một tờ danh thiếp ra đưa cho Trầm Ninh mà nói:
- Theo địa chỉ và số điện thoại này, mày tìm một người là giáo sư Lưu, tranh thủ thời gian rảnh học tập tiếng Anh. Trong vòng hai năm kiếm tấm bằng thạc sĩ cho tao.
Mẫn Kiến ở bên cạnh liền cười cười đưa tay ra trước mặt Dương Phàm:
- Không nên thiên vị như vậy chứ, tôi cũng muốn.
Trầm Ninh gãi gãi đầu nói một câu:
- Cái này rất khó mà. Tiếng Anh của tao còn không đạt đến trình đột tốt nghiệp cấp hai đó.
Mẫn Kiến cũng vội vàng nói theo:
- Tôi cũng vậy. Nhiều năm rồi không dùng đến cái này. Các người nói xem, bộ Giáo dục sao lại đưa ra chính sách đó chứ? Cái mẹ gì mà tiếng Anh phải đạt năm trăm điểm trở nên chứ...
Dương Phàm lắc đầu cười khổ một tiếng, nói:
- Đúng là kiếp trước có nợ các người hay sao. Bỏ đi, hai người cứ liên lạc theo địa chỉ trên đó. Lúc nào thi sẽ nghĩ biện pháp.
Mẫn Kiến đột nhiên cười nói:
- Cậu còn nhớ Chu Phàm không?
Dương Phàm thầm nói sao đột nhiên lại nhắc đến Chu Phàm. Chẳng qua ngoài mặt Dương Phàm lại lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên là nhớ, sao đột nhiên lại nhắc đến Chu Phàm vậy? Hình như nghe nói được điều lên tỉnh mà.
- Sau khi Quý Vân Lâm bị điều đi, tình hình của Chu Phàm không tốt cho lắm. Có người nhìn chằm chằm vị trí của hắn đứng nên đã vung chân đá sang sở Du lịch tỉnh trông coi hậu cần. Thời gian trước hắn gọi điện cho tôi, ý chính là muốn về làm chức phó thị trưởng phụ trách bên giáo dục và tông giáo.
Dương Phàm có ấn tượng khá tốt với Chu Phàm. Chẳng qua hắn có thể quay về Uyển Lăng làm phó thị trưởng, như vậy nhất định có đường nào đó. Nhưng từ một điểm Chu Phàm về quản giáo dục có thể thấy lãnh đạo mà hắn tìm không quá nhiệt tình. Chẳng qua làm phó thị trưởng vẫn tốt hơn phụ trách hậu cần ở sở Du lịch trên tỉnh nhiều.
- Tên Chu Phàm này có ý gì?
Dương Phàm cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy. Mẫn Kiến chắc chắn có nguyên nhân nên mới nhắc đến chuyện này.
- Chu Phàm đi theo quan hệ với Chu Tử Dương, nên khi được điều đến phụ trách lỗ hổng giáo dục, trong lòng cũng có chút không hài lòng. Vì vậy hắn muốn nhờ tôi nói với anh một câu, xem có thể thay đổi một chút được không?
Mẫn Kiến nói xong liền cười cười nhìn xem Dương Phàm có phản ứng gì. Thầm nói chuyện này Dương Phàm có thể nhúng tay vào không? Thực ra trong lòng Mẫn Kiến có một suy nghĩ khác. Quan hệ giữa Chu Phàm và Dương Phàm mặc dù không tệ, nhưng lại khác so với mình. Nếu ngay cả Chu Phàm cũng giúp vậy huống chi là mình?
- Tên Chu Phàm này không tệ, đáng để quan hệ. Gần đây tôi rất bận, chỉ có thể gọi điện bảo Chu Tử Dương chiếu cố Chu Phàm thêm một chút. Trước mắt các phó thị trưởng chủ quản ở Uyển Lăng đã được phân chia hết ngành ngon. Tôi cũng không phải bí thư thị ủy nên không có quyền trong việc điều chỉnh, chờ cơ hội sắp tới vậy.
Những lời này coi như là có ý mày cứ đến đây trước, xem biểu hiện của mày đã.
Mẫn Kiến tự nhiên là lập tức nghe ra ý trong lời nói của Dương Phàm, liền cười cười tỏ vẻ đã hiểu. Đột nhiên Mẫn Kiến như nhớ đến một chuyện liền cười nói:
- Tối ngày hôm qua tôi có thấy Uông Ái Dân. Hắn cùng với lão Tiền cục Thống kê có vẻ thân thiết. Hai người cùng đi vào một nhà hàng, có lẽ là cùng nhau ăn cơm. Thằng ranh Uông Ái Dân đến cục Thuế làm cục trưởng, mặc dù nói là luân chuyển cùng chức, nhưng danh tiếng của thằng này không tốt cho nên vừa đến nơi đã muốn tiến hành kiểm tra trên quy mô lớn. Có phải là muốn múa kiếm ra oai không?
Dương Phàm thầm bội phục sự nhanh nhạy của Mẫn Kiến, thầm nói nếu không phải Kha Nghiên báo tin cho mình, có lẽ lần này mình đúng là bị thiệt thòi lớn. Huyện Vĩ Huyền mặc dù không có tật xấu gì lớn, nhưng trong nước kiểu gì chẳng có cá. Các công ty, tập đoàn có kiểu gì chẳng có điểm không sạch sẽ. Chẳng may có chỗ nào đó bị người bắt được, Đổng Trung Hoa lợi dụng quyền của mình buộc Tô Diệu Nga xuống ghế vì không làm tròn nhiệm vụ, khả năng này không phải không có. Nếu thực sự xảy ra tình hình đó, mình khổ tâm tạo nên cục diện này có lẽ sẽ bị hủy.
Nhưng lời thật này Dương Phàm không thể nói ra. Dương Phàm chỉ có thể cười cười ra vẻ vô tình nói:
- Uông Ái Dân chẳng qua chỉ là một con chó. Đánh chó thì rất dễ dàng, nhưng phải đề phòng chủ của nó ra mặt vì con chó. Cho nên nếu muốn đánh phải đánh cho con chó không ngóc đầu lên được.
Mẫn Kiến vừa nghe thấy lời này liền cười nói:
- Đúng thế, loại người như Uông Ái Dân sớm muộn gì trên mông cũng dính cứt. Chờ Uông Ái Dân rơi xuống nước rồi đánh cũng không muộn.
Nghĩ lời nhiều sẽ có sơ hở, Dương Phàm không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa. Vừa lúc Lưu Thiết đi vào nói đã chuẩn bị xong mọi việc, vì thế mọi người cùng ăn cơm. Đều là người quen nên không cần có rượu mới dễ nói chuyện. Dương Phàm bảo Lưu Thiết lấy bia, ăn cơm không phải mục đích chính nên mọi người muốn vừa ăn vừa nói chuyện.
Sau khi ăn tối xong, Lưu Thiết đề xuất đến câu lạc bộ giải trí một chút. Dương Phàm cười cười từ chối. Dương Phàm nói muốn về nghỉ ngơi sớm một chút. Nhưng Mẫn Kiến và Trầm Ninh lại không hề khách khí ở lại. Nếu như là một người không quá quen thuộc và đang cần đến gần, Dương Phàm thật ra không ngại giả vờ, nó giống như khi hắn tiếp đãi Tạ Trường Thuận ở trên tỉnh thành vậy. Rất nhiều chuyện là như vậy, trong lòng dù không thích hơn nữa cũng không tiện nói ra. Chuyện này đã thấy nhiều nên càng về sau càng cảm thấy bình thường. Nếu không bây giờ có rất nhiều câu lạc bộ như vậy, có rất nhiều gái làng chơi như vậy; tất cả không phải cùng thất nghiệp sao?
Nhưng nói là như vậy, chẳng qua thời đại ngày hôm nay không phải vì mặt mũi, có ai lại nhìn chằm chằm không tha chứ? Cho nên bất cứ thứ gì tồn tại cũng có vùng đất thích hợp để nó tồn tại.
Mới đi được chưa bao xa thì có một chiếc đột nhiên dừng lại ven đường. Nếu không phải Dương Phàm kịp thời phanh lại có lẽ đã đâm vào xe đằng trước. Dương Phàm sau khi phanh lại đang định xuống xe nói lý với lái xe đằng trước thì thấy một người phụ nữ từ trên xe lao xuống, bịch một tiếng đóng mạnh cửa xe lại.
Cô gái đứng dưới bóng đèn đường nên dù mặt lúc xanh lúc trắng nhưng Dương Phàm vẫn nhận ra đó là Kha Nghiên. Lại nhìn xe phía trước thì thấy nó lập tức rời đi, bên trong còn có người uy hiếp một câu:
- Con điếm thối tha còn giả vờ ngoan hiền, lương thiện. Rồi xem ông sẽ thu thập mày thế nào.
Kha Nghiên đứng ở ven đường mặt tái mét lại, nhìn trông cứ như muốn đuổi theo liều mạng với người đó. Nghĩ đến chuyện Kha Nghiên báo tin cho mình, Dương Phàm liền lái xe chạy đến trước mặt nàng. Dương Phàm thò đầu ra cười hì hì nói:
- Lên xe, tôi đưa cô một đoạn.
Sau khi thấy rõ là Dương Phàm, trên mặt Kha Nghiên lộ ra vẻ mừng rỡ. Từ tức giận lập tức chuyển thành tươi cười, Kha Nghiên mở cửa trước và lên xe.
- Về nhà hay là đi đâu?
Dương Phàm cười cười hỏi. Tâm trạng Kha Nghiên lúc này đã ổn định hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện bực mình vừa nãy, lại nhìn người đàn ông mà mình nhung nhớ trước mặt, Kha Nghiên không khỏi nhỏ giọng nói:
- Tìm một chỗ yên tĩnh, tôi muốn tỉnh táo một chút.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, thầm nói " về nhà không được yên tĩnh sao?" Chẳng qua Dương Phàm cũng không nói gì, lái xe về hướng Vu Thành, đến gần khu Khai Phát liền tìm một chỗ vắng vẻ mà dừng lại.
Trên đường đi Kha Nghiên không nói gì, chờ xe dừng lại nàng mới nhỏ giọng nói:
- Chuyện vừa nãy ngài thấy hết rồi chứ?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Giọng nói kia có vẻ quen quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai.
Kha Nghiên tức giận nói:
- Là lão dâm dê Uông Ái Dân sống chết gì cũng muốn đưa tôi về nhà, tôi không tiện từ chối. Nhưng vừa lên xe lão ta lại giở trò lưu manh. Nói tôi ngủ cùng lão, lão ta sẽ cho tôi lên làm phó trưởng phòng. Tôi lúc ấy rất tức liền hét lên bắt lão ta dừng xe nếu không tôi nhảy xuống. Lúc đó lão mới dừng lại.
Vừa nói Kha Nghiên từ trên xe đi xuống, ngồi ở ven đường ôm đầu không nói gì. Dương Phàm thấy thế trong lòng rất buồn bực, châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống cạnh Kha Nghiên từ từ hút, chờ xem nàng có thể mở miệng nhờ giúp không.
Dương Phàm lấy ra điếu thuốc thứ ba thì Kha Nghiên mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm. Kha Nghiên nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, tại sao người tốt như ngài lại ít như vậy? Tại sao những lão già đáng ghét đó luôn thích những cô gái trẻ tuổi?
Gió hơi lạnh, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Vấn đề này không dễ trả lời. Ngoài trời lạnh lắm, lên xe đi.
Kha Nghiên nghe lời lên xe. Sau khi hai người ngồi ổn định, Dương Phàm cười nói:
- Cô có điểm khó xử tại sao không tới tìm tôi?
Kha Nghiên cũng có nỗi khổ trong lòng, thầm nói mình không dám gặp hắn mà. Vừa nhìn thấy hắn là trong lòng lại nhớ, cả tối, cả đêm đều nhớ đến.
- Tôi đã làm phiền ngài quá nhiều, nợ ân tình của ngài tôi lấy gì đáp lại? Tôi chỉ có mỗi cơ thể này, nhưng chắc gì ngài đã thèm để ý tới.
Kha Nghiên không biết lấy dũng khí từ đâu mà nhỏ giọng nói ra như vậy. Nói xong nàng nhìn nghiêng Dương Phàm trông khá mơ hồ trong bóng đêm.
Lúc này chỉ cần Dương Phàm khẽ gật đầu thì không cần biết do báo ơn hay do ái mộ, Kha Nghiên cũng không hề do dự nhào vào lòng Dương Phàm. Kha Nghiên cũng đã nghe nói chuyện Dương Phàm sắp kết hôn nên nàng biết dù có xảy ra quan hệ cũng chỉ có kết quả kia mà thôi.
- Sau đợt kiểm tra thuế trong phạm vi toàn thành phố Uyển Lăng này, cô nếu muốn đổi lại đơn vị thì gọi điện cho tôi.
Trong bóng tối, Dương Phàm đưa một tờ danh thiếp cho Kha Nghiên, bên trên là số điện thoại di động cá nhân.
Kha Nghiên dùng hai tay cầm tay Dương Phàm, áp vào mặt một lúc. Dương Phàm đầu tiên định tránh ra nhưng nghĩ sao lại nhịn đi, để cho nàng làm như vậy.
- Tại sao ngài không cần tôi chứ?
Kha Nghiên trên cơ bản đã bình tĩnh lại. Bàn tay của người đàn ông này như có ma lực, có thể làm cho tâm trạng của người ta bình tĩnh lại.
- Ha ha, tôi nếu giống như Uông Ái Dân, cô còn có thể cảm thấy tôi là người tốt không? Trên thế giới này có rất nhiều thứ dơ bẩn, có thứ cô thấy, cũng có thứ cô không thấy. Cô rất đẹp, điểm này tôi phải thừa nhận. Đổi lại là 5 năm trước, tôi sẽ không hề do dự chiếm lấy cô.
Dương Phàm vừa nói liền cười khổ một tiếng, lắc đầu nói tiếp:
- Chẳng qua đó chỉ là ham muốn về sinh lý, chỉ là phát tiết tính dục của con người. Nói như thế nào bây giờ nhỉ? Hiện tại tôi không cảm thấy hứng thú với việc đó.
Kha Nghiên nghe xong không khỏi thầm xúc động trong lòng, nàng có một tâm trạng phức tạp không nói thành lời. Kha Nghiên lắc đầu nói:
- Đưa tôi về nhà đi.
Xe đến dưới tầng một khu nhà Kha Nghiên, nàng đột nhiên nói:
- Tôi có một thứ muốn đưa cho anh, có thể lên lấy không?
Dương Phàm ngẩn ra một chút rồi gật đầu tìm chỗ đỗ xe, đi lên lầu. Sau khi mở cửa Kha Nghiên không bật đèn mà cầm lấy tay Dương Phàm, dắt hắn đi trong bóng đêm về phía phòng mình. Vừa đi Kha Nghiên vừa nhỏ giọng nói:
- Mẹ tôi đến nhà một người chị giúp đỡ, không ở nhà.
Thời gian bây giờ cũng chưa quá muộn, bốn phía còn có ánh đèn chiếu vào nên có thể nhìn thấy lờ mờ các vật trong phòng. Kha Nghiên kéo rèm cửa sổ lại rồi mới bật đèn. Thấy đèn đã sáng lên, trong lòng Dương Phàm cảm thấy yên tâm một chút, cảm thấy Kha Nghiên làm như vậy chính là sợ người khác nhìn thấy mình, nàng thực ra rất cẩn thận.
Kha Nghiên mở ngăn kéo bàn máy tính ra, lấy một chiếc USB từ bên trong ra.
- Đây là tư liệu mà tôi lấy từ máy tính của Uông Ái Dân ra, bên trong có tất cả danh sách các công ty, tập đoàn sẽ kiểm tra ở Vĩ Huyền lần này. Còn có một chút tài liệu tôi cũng coppy một bản, không biết có tác dụng hay không.
Dương Phàm không khỏi cảm thấy tò mò, cầm lấy USB rồi nhỏ giọng nói:
- Tại sao cô có thể lấy được tài liệu ở máy tính của hắn?