Tiếp theo cần phải ra sức đánh rắn dập đầu đi chứ? Đại đa số mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.
Chẳng qua Dương Phàm chỉ mỉm cười nói:
- Hay là mọi người chờ một chút đi.
Đổng Trung Hoa gật gật đầu với vẻ mặt khó coi, vội vàng đi ra ngoài. Là Vương Thần gọi điện tới, Uông Ái Dân đã được khống chế. Mặc dù lúc trước Hà Thiếu Hoa đã nói qua là sẽ không liên lụy đến người khác, nhưng Đổng Trung Hoa vẫn không kìm được run run. Lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Phàm vẫn ngồi chỗ kia vững vàng như sơn, lần đầu tiên trong lòng Đổng Trung Hoa sợ hãi tới cực điểm.
Không cam lòng? Có ích gì?
Từ ánh mắt của Hà Thiếu Hoa, Đổng Trung Hoa cũng biết ánh sáng đời người của mình đã đi tới tận cùng rồi. Chỉ còn chờ thằng ranh Dương Phàm này rời khỏi Uyển Lăng thì ngày đó mới lại thấy ánh mặt trời.
- Cố gắng phối hợp với công tác của Dương Phàm.
Những lời này của Hà Thiếu Hoa hoang đường vô cùng, rõ ràng Đổng Trung Hoa mới là người đứng đầu. Nhưng lời này là từ miệng Hà Thiếu Hoa nói ra. Câu nói không thể nghi ngờ, câu nói vô cùng đau đớn.
"Đặt đồng chí ở Uyển Lăng là xét thấy mấy năm gần đây kinh tế Uyển Lăng phát triển rất nhanh, đồng chí đến đó dễ dàng làm ra thành tích".
Lúc mới nhậm chức, lời dặn dò ân cần của Hà Thiếu Hoa còn vang bên tai, bây giờ đã thay đổi toàn bộ.
Biến thành "Đồng chí Dương Phàm làm ra thành tích, thì đồng chí cũng có một phần".
Đổng Trung Hoa dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được đại khái đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng có thể làm gì cơ chứ? Hà Thiếu Hoa đã bị thu phục, cho dù mình là người đứng đầu thì có thể làm như nào đây? Đương nhiên Đổng Trung Hoa còn có một nghi vấn, Dương Phàm không phải là người của Hác Nam sao?
Nghi vấn thì cứ nghi vấn, hội nghị vẫn phải tiếp tục triển khai. Cái ô cũng phải tiếp tục che. Ảnh hưởng thì nhất định phải khống chế.
- Phát hiện bất cứ tài liệu gì có giá trị thì nhất định phải báo cáo.
Sau khi nhắn nhủ một câu rất lo lắng, Đổng Trung Hoa có hơi khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ cần Dương Phàm có thể phối hợp, chuyện này mới có thể khống chế trong phạm vi cấp thành phố. Trong lòng Đổng Trung Hoa cũng chỉ có thể cầu nguyện như vậy.
Dương Phàm biết cú điện thoại này là ai gọi tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi hội nghị kết thúc, bản thân mình cũng có thể nhận được điện thoại. Chỉ mới tiêu hủy tư liệu trên một máy tính cũng không đủ để cho Dương Phàm yên tâm. Vấn đề kiểm tra Uông Ái Dân, tra được tới mức nào, về phương diện này rất đáng chú ý. Cần nắm một thứ gì đó trong tay, hay là muốn cầm một chút an tâm trong tay.
Tâm tình người thắng và kẻ bại không cùng một dạng, đương nhiên Dương Phàm cũng không tự cho mình cái thân phận người thắng, nói cách khác cái vị trí dưới mông của Đổng Trung Hoa là mình cần ngồi lên rồi. Nói cho cùng Dương Phàm cũng rất bất đắc dĩ, muốn làm chút chuyện để gia tăng thể diện thì phải học được đấu tranh, học được thỏa hiệp. Không có đấu tranh sẽ không có người nào có thể phát huy đường sống, không có thỏa hiệp thì cũng không làm được chuyện gì.
Đổng Trung Hoa chỉnh lại tâm tình rồi trở lại trong phòng tiếp tục họp. Mặc kệ khổ sở như thế nào, phải bảo vệ vị trí dưới mông. Sau khi hội nghị bắt đầu trải qua cơn mãnh liệt đã lường trước, khẩu vị mọi người đều xảo quyệt hơn nhiều, rất nhiều đề tài thảo luận lúc sau có phần làm qua loa.
Người nào có ý kiến thì cũng đều phải đi về tiêu hóa.
Trưởng ban thư ký thị ủy Liễu Chính Dương hiện giờ giống như kiến bò trên chảo nóng, như là mặt ghế dưới mông cắm đầy châm.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Vài lần trước tuy rằng chưa dám nói tới đắc tội với Dương Phàm, nhưng Dương Phàm phán bản thân mình không có lập trường vững vàng. Cuối cùng vẫn có đầy đủ lý do đó chứ? Liễu Chính Dương còn cách hai khóa nữa là tới 60 tuổi, không cầu phát triển nhưng cầu vị trí ngồi vững vàng vẫn phải có. Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân còn thiếu một phó chủ nhiệm, rất phù hợp với cấp bậc trưởng ban thư ký Liễu.
Dương Phàm vừa mới ngồi xuống văn phòng, chiếc điện thoại réo lên như đòi mạng.
Cầm lấy điện thoại cũng không thèm nhìn số của ai, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Vị nào thế?
Ngồi ở gian ngoài nghe thấy Dương Phàm đột nhiên thay đổi câu mở đầu, Lâm Đốn không nén nổi mỉm cười, nhớ tới lúc Dương Phàm ở vị trí Bí thư huyện ủy, câu mở đầu cũng là như này.
Đổng Trung Hoa thiếu chút nữa thì ngừng thở. Trên điện thoại có báo tên, thằng ranh này không nhìn à? Trước kia mày không phải như thế này. Bỏ đi, tao còn không nhịn được hay sao?
- Phó bí thư Dương, Uông Ái Dân bị điều tra rồi, công việc tại cục Thuế đồng chí xem có ai thích hợp hay không?
Bí thư thị ủy nói chuyện như vậy với cấp dưới, có thể coi như xưa nay chưa từng thấy. :
- Tôi sẽ suy xét.
Dương Phàm tiếp nhận sự đầu hàng của Đổng Trung Hoa giống như là việc đáng làm thì phải làm, đây là Dương Phàm cực khổ trao đổi quyền lợi với Hà Thiếu Hoa. Nếu không phải lo rằng sẽ đổi một bí thư thị ủy khác tới hầu hạ không tốt thì Dương Phàm sẽ không do dự mà làm cho Đổng Trung Hoa chết luôn.
- Ừ, tôi chờ câu trả lời của đồng chí.
Đổng Trung Hoa gần như là muốn khóc tới nơi rồi. Sau khi bỏ điện thoại xuống hai tay không nhịn mà che mặt, một cán bộ lãnh đạo cấp cao, sự đau xót trong lòng giờ phút này có ai thấu?
Đáng tiếc, không ai nghe được bầu tâm sự của Đổng Trung Hoa hết, cũng không ai thông cảm cho hắn. Thất bại từ trong thể chế, không đáng thông cảm. Thậm chí nói khó nghe một chút, người đều là tự làm tự chịu.
Đặt điện thoại xuống, Dương Phàm bắt đầu cân nhắc vấn đề chọn người làm cục trưởng cục Thuế. Chỉ cần ở trên hội nghị thường ủy mình đề cử và thông qua chọn người này. Sau này tại Uyển Lăng không ai có thể tạo thành uy hiếp với Dương Phàm cả.
- Lâm Đốn, đi gọi Lưu Ba tới đây.
Sau một tiếng đáp, Lâm Đốn nhảy dựng lên như mông bị súng bắn, nói dứt khoát:
- Tôi đi ngay.
Lâm Đốn đi trên hành lang, ngực cũng ưỡn cao hơn so với bình thường khá nhiều. Mới vừa xuống lầu, khi đang định đi tìm Lưu Ba thì Liễu Chính Dương với vẻ mặt tươi cười vẫy tay với Lâm Đốn:
- Thư ký Lâm.
- Trưởng ban thư ký Liễu có việc gì phân phó?
Lâm Đốn coi như là khách khí, Liễu Chính Dương hơi an tâm một chút, xem ra là gió êm sóng lặng.
- Ngày hôm nay phó bí thư Dương đã có bố trí gì khác không? Tôi muốn tìm phó bí thư để báo cáo công tác.
Liễu Chính Dương cười hết sức xán lạn, Lâm Đốn trông thấy mà nổi cả da gà.
- Việc này tôi cũng không rõ cho lắm, phó bí thư Dương thường xuyên bận việc, nếu không để tôi về hỏi một chút?
Tìm lấy cái cớ chối từ, trong lòng Liễu Chính Dương thầm mắng một tiếng "thằng dối trá", nhưng trên mặt thì vẫn cười nói như trước:
- Vâng, phiền thư ký Lâm vậy.
Lâm Đốn cười nói:
- Phó bí thư Dương bảo tôi tìm phó trưởng ban thư ký Lưu một chút, tôi đang vội nên đi trước nhé.
Dõi theo Lâm Đốn đi vào phòng của Lưu Ba, Liễu Chính Dương gần như phát khóc. Đây không phải là điềm tốt gì cả, không thể ngồi chờ chết được. Hai bộ máy thị ủy và ủy ban có rất nhiều ghế bên dưới chuẩn bị bỏ trống, không phải chưa có người nào ngồi vào sao?
Lưu Ba nhận được lời nhắn của Lâm Đốn có phần kích động. Tuy rằng hắn không có tư cách đi vào hội nghị thường ủy, nhưng rất nhiều biên bản ghi chép trên hội nghị lại bày ra trước mặt. Chỉ cần nhìn một cái là biết Uyển Lăng này thay đổi rồi.
Lưu Ba đương nhiên không có ảo tường gì nhiều, có thể ngồi yên ổn trên cái ghế chánh văn phòng thị ủy này thì vận số đã không tồi rồi. Sau khi kết thúc hội nghị lãnh đạo lại gọi mình đầu tiên, chứng tỏ là rất tín nhiệm mình. Không thể lên mặt sao.
Trước khi đi vào phòng của Dương Phàm, Lưu Ba gặp mấy thuộc hạ, tay chắp sau lưng, ngực ưỡn cao, nhận được lời chào hỏi "Chánh văn phòng Lưu" thì khẽ gật đầu. Đứng trước cửa văn phòng của Dương Phàm, Lưu Ba điều chỉnh tư thế một chút, hơi khom người, hai tay để ngay ngắn dán vào đùi, không nhanh không chậm bước vào.
- Phó bí thư Dương, ngài cho gọi tôi?
Dương Phàm thấy vẻ mặt này của Lưu Ba, trong lòng hơi cười cười, chỉ vào sô pha đối diện nhiệt tình nói:
- Ngồi đi, muốn hút thuốc thì tự mình lấy nhé, để trên bàn đó. Đợi tôi xem nốt tài liệu này đã.
Sau nửa giờ, Dương Phàm hài lòng ngẩng đầu lên. Bao thuốc trên bàn Lưu Ba không dám động tới một điếu, Lâm Đốn bưng trà tới cũng không uống một giọt, dáng ngồi đầu hơi cúi cúi, tỏ ra rất kiên nhẫn.
- Hút thuốc đi.
Dương Phàm lấy một điếu đưa cho Lưu Ba, lúc này Lưu Ba tiếp lấy, mặt cười tươi như hoa nói:
- Phó bí thư Dương, thuốc này của ngài thật là tốt.
- Khổng là người như thế nào? Anh thấy có thể dựa vào được không?
Dương Phàm thản nhiên hỏi một câu, Lưu Ba hơi chấn động, tay thoáng run lên một chút, trầm ngâm một lúc nói:
- Lão Khổng này, tác phong làm việc rất kiên định, đối với lãnh đạo cũng rất tôn trọng.
Trọng điểm của câu này là nửa ý sau, Dương Phàm nói rất đồng cảm:
- Ừ, lão Khổng này quả thật là người tôn trọng lãnh đạo. Anh cảm thấy Diêu Kiến Quân bên cục Cựu cán bộ thế nào?
Lưu Ba liếc nhìn Dương Phàm đầy hồ nghi, do dự hồi lâu mới nói:
- Lão Diêu đến tuổi chưa? Người này không tồi.
Đánh giá này có hơi bất đắc dĩ, một người đang ở ban chính lại bị đày sang cục Cựu cán bộ, điều này chứng tỏ có vấn đề. Người này không có căn cơ gì, nếu muốn đề bạt thì cũng có thể yên tâm mà dùng, nhưng không lâu dài được. Lãnh đạo đang trưng cầu ý kiến của mình, mình nên làm hết trách nhiệm với lãnh đạo đúng không?
- Đúng vậy, đó là một vấn đề.
Dương Phàm cảm khái nói, Lưu Ba vừa thấy đã biết qua thời khắc quan trọng, cười đứng lên nói:
- Ngài không còn phân phó gì khác, tôi xin trở về trước.
Lãnh đạo phải suy xét vấn đề, ở lại không phải bất tiện sao? Phải biết đạo tiến thoái.
- Ừ, đồng chí đi trước đi.
Không ngoài dự liệu của Lưu Ba, Dương Phàm gật gật đầu đồng ý. Lưu Ba nhẹ nhàng bước ra ngoài, nhân tiện đóng cửa vào.