Sỹ Đồ Phong Lưu

Dương Phàm không khỏi mỉm cười nói:
- Em thật là cẩn thận.
Nói xong Dương Phàm hơi ngưng lại, mắt nhìn thẳng vào Trương Tư Tề, một hồi sau mới nói:
- Cảm ơn em đã quan tâm.
- Đáng ghét!
Trương Tư Tề lườm Dương Phàm một cái, quay người cười vui vẻ đi vào phòng.
Dương Phàm tự mình xuống bếp, sau đó nấu ít rau cùng với chỗ đậu phụ rán mới mua khi nãy. Hai người cùng nấu cơm với nhau xong liền xếp mâm ngồi đối diện ăn. Thỉnh thoảng có lúc Dương Phàm chợt ngơ ngẩn. Hiểu được chồng mình có tâm tư, Trương Tư Tề thở dài hỏi:
- Sự việc rất phiền toái sao?
Dương Phàm ngượng ngùng cười cười nói:
- Hơi khó giải quyết. Không phải anh lo lắng cho bản thân đâu.
Trương Tư Tề cười nói:
- Theo đạo lý thì em không nên hỏi, tuy nhiên nếu anh có thể nói ra được thì sẽ tốt cho thân thể hơn.
Dương Phàm do dự một chút, cuối cùng vẫn kể lại vụ án. Sau khi nghe Dương Phàm kể xong, Trương Tư Tề nhăn mặt lại, bộ ngực căng đầy phập phồng liên tục.
- Thực là quá đáng! Còn có thiên lý nữa không? Ông xã, tuyệt đối không thể buông tha những kẻ xấu đó.
Trương Tư Tề tức giận vỗ mạnh xuống bàn khiến mấy chiếc đũa rơi cả xuống đất.
Dương Phàm thở dài một tiếng. Trương Tư Tề chung quy vẫn không phải là người trong thể chế, không biết được hoạt động trong đó.
- Hầu Đại Dũng là thị ủy thường ủy phụ trách chính trị và pháp luật kiêm cục trưởng cục Công an. Em suy nghĩ một chút xem. Lấy thân phận của hắn, người nào đáng để hắn mạo hiểm che giấu như vậy? Anh lo rằng vụ án này có lẽ sẽ rất khó để làm tới cùng.
Dương Phàm thở dài một tiếng, chẳng còn tâm tư ăn uống nữa. Sự tình đúng là như vậy, càng nghĩ càng sâu, càng phát hiện vấn đề cực kỳ phiền toái. Tuy rằng Cố Tiên Lễ tiếp nhận chức vụ phó bí thư tỉnh ủy không lâu, nhưng hắn cũng đã ở tỉnh Giang Nam này tới gần năm năm. Ngồi ở vị trí phó chủ tịch thường vụ, lại có kinh nghiệm lâu năm như vậy, hiện tại mơ hồ có ý hình thành thế chân vạc. Chỉ cần vụ án này liên lụy tới Cố Đồng, Cố Tiên Lễ tuyệt đối sẽ không ngồi xem. Người của sở Công an tỉnh xuống điều tra cũng sẽ phải e dè. Có lẽ khả năng cuối cùng chính là đẩy ra một kẻ chết thay, rút lui một, hai cán bộ. Mặc dù là Hác Nam và Hà Thiếu Hoa hỏi tới thì kết quả cũng chỉ có thể đại khái như vậy mà thôi.
Trương Tư Tề cũng suy nghĩ cẩn thận lại. Cô cũng không phải người thiếu kiến thức. Quyền lợi là thứ có uy lực lớn tới mức nào? Làm sao mà cô có thể không biết rõ cơ chứ?
- Không có cách nào xử lý đám công tử đó sao?
Dương Phàm thở một hơi dài, vỗ bàn nói:
- Đương nhiên là sẽ có biện pháp. Anh sẽ không thể ngồi nhìn bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được.
Nói xong, Dương Phàm lại tiếp tục thở dài nói:
- Hiện tại chính là thiếu chứng cớ! Không có chứng cớ chính xác là ai làm thì hết thảy nguyện vọng tốt đẹp đều là uổng công.
Trương Tư Tề ngồi sát bên người Dương Phàm, kéo tay chồng mình, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh có từng nghĩ tới việc nếu cứ gắng sức chủ trương thực hiện theo đúng pháp luật sẽ có hậu quả gì không?
Dương Phàm giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên trán Trương Tư Tề nói:
- Bọn họ dám làm gì anh chứ? Đùa à? Anh chỉ cảm giác có rất nhiều thứ không nằm trong phạm vi khống chế của mình mà thôi. Hiện tại mấu chốt chính là chứng cớ. Chỉ cần có được vật chứng, bọn chúng muốn chạy cũng không thoát.
Trương Tư Tề vừa nghe vậy liền khẩn trương nói:
- Bên nhà xác có thể gian lận hay không?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:

- Việc này anh đã sớm có bố trí, không sợ bọn họ làm láo. Mấu chốt nhất vẫn là người phụ nữ kia, cô ta vẫn không hề lộ diện. Hiện tại anh chỉ trông cậy là cô ta có thể chủ động đến tìm anh.
Trương Tư Tề ngẫm nghĩ một chút nói:
- Giám định tử thi chẳng phải cũng sẽ tìm được chứng cớ sao?
Dương Phàm thở dài nói:
- Có lẽ là rất khó, sợ rằng tất cả mọi thứ đã được xử lý. Em thu dọn một chút rồi đi cùng anh tới gặp bố mẹ của người chết.
Trong một căn phòng nhỏ tại nhà ăn của nhà khách thị ủy. Dù trên bàn bày đầy đồ ăn nhưng đôi vợ chồng kia không hề có ý động đũa. Hai người ngơ ngác ngồi tại chỗ, không hề có vẻ gì là muốn ăn cả. Đã có Dương Phàm phái Lâm Đốn tới đón, bên phía nhà khách thị ủy không hề dám chậm trễ chút nào.
Khi xe Dương Phàm tiến vào nhà khách thị ủy thì hắn bấm điện thoại vào di động của Đổng Trung Hoa.
- Ừ, tôi đã biết.
Đổng Trung Hoa buông di động, vừa suy nghĩ vừa mỉm cười. Sự tình càng ngày càng thú vị. Chẳng lẽ Dương Phàm thật sự có tinh thần trọng nghĩa như vậy sao? Đổng Trung Hoa lâm vào trầm tư.
Nguyên Chấn gần như cũng nhận được một cuộc điện thoại cùng một lúc. Sau khi treo điện thoại, Nguyên Chấn một tay chống cằm, vợ hắn ngồi đối diện xuy tay liên tục mà hắn vẫn không hề phát hiện.
- Thật là điên rồ.
Vợ hắn nói nhỏ, cắt đứt sự trầm tư của Nguyên Chấn. Nguyên Chấn bất mãn hừ một tiếng rồi chắp tay sau lưng đi vào phòng làm việc.
Vợ hắn thấy vậy liền hỏi:
- Ông không ăn cơm à?
- Ăn, ăn cái gì? Bà chỉ biết có ăn thôi à?
Phịch một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Đổng Trung Hoa cuối cùng vẫn quyết định cầm lấy điện thoại, sau khi bấm một dãy số thì hạ giọng cung kính nói:
- Thưa lãnh đạo, về vụ án này, ngài cảm thấy thị ủy nên giữ thái độ thế nào?
Ở đầu bên kia điện thoại, Hà Thiếu Hoa trầm mặc một hồi mới nói:
- Phải tin tưởng các đồng chí của sở Công an tỉnh rằng họ sẽ làm việc với thái độ công bằng chính trực, chấp pháp công bằng.
Vụ án này tuy không tính là quá lớn nhưng một khi tra rõ chân tướng, khẳng định là tính chất cực kỳ ác liệt, ảnh hưởng rất xấu. Nguyên Chấn đã sớm nghĩ được điểm này, vấn đề là vị trí hiện tại của hắn rất dở. Tuy rằng bề ngoài có Dương Phàm xung trận tiên phong nhưng chung quy đây vẫn là phương diện mà chính quyền quản lý.
"Nói ít, làm ít, nhìn nhiều, nghe nhiều"
Sau khi Nguyên Chấn viết mấy chữ đó vào giấy xong mới xem như phục hồi được cảm xúc bình thường.
Hai vợ chồng nhìn thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề dắt tay nhau đi vào, đầu tiên là trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó khuôn mặt đau khổ lại có thêm vẻ cảm kích. Cả hai câu nệ đứng lên, muốn tỏ vẻ một chút lại không biết nên làm như thế nào, tay chân cứ luống ca luống cuống. Hai vợ chồng này cả đời chỉ gặp quan chức cao nhất là trưởng thôn, nghe nói Dương Phàm còn có cấp bậc cao hơn trưởng thôn không biết bao nhiêu lần, bởi vậy bọn họ vừa mừng vừa sợ.
- Tôi đại biểu thị ủy đến thăm nhị vị!
Dương Phàm vừa mở miệng nói như vậy thì cả hai vợ chồng đều cùng quỳ cả xuống. Lúc này Dương Phàm đã sớm có chuẩn bị, vội vàng giơ tay đỡ lấy nói:
- Ngàn vạn lần không cần như vậy, để hai ngươi cảm thấy bị oan khuất, vốn chính là chúng ta không làm tốt chức trách của mình. Tôi đến đây là muốn nói với hai người, sở Công an tỉnh đã phái người xuống. Thái độ của thị ủy cũng rất minh xác, nhất định phải điều tra cho ra vụ án này.
Trương Tư Tề đi tới đỡ người vợ ngồi xuống ghế. Cả hai vợ chồng liên tục than thở:
- Cảm tạ Đảng, cảm tạ chính phủ.
Dương Phàm nghe vậy cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang không ngừng quật vào mặt mình. Sáng nay, mình vẫn còn suy xét làm thế nào có thể hạn chế liên lụy tới mức thấp nhất trong vụ án này, thậm chí còn âm thầm thi triển thủ đoạn cho bản thân. Kỳ thật, nếu mình hạ quyết tâm, không sợ áp lực từ các bên, với những gì thị ủy đang nắm trong tay, hoàn toàn có thể từ lãnh đạo thị ủy cưỡng chế tham gia, một lần nữa tổ chức cho người tiến hành điều tra kỹ vụ án này. Nhưng chính mình lại không làm như vậy. Nghĩ lại, quả thật là cực kỳ hổ thẹn.
Nhìn vẻ đau khổ và bất lực của đôi vợ chồng này, trong lòng Dương Phàm cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Mặc kệ hậu quả thế nào, lương tâm và trách nhiệm đã không cho phép chính mình lui bước.

- Trong sinh hoạt có gì cần thì hai người cứ nói với nhà khách, bọn họ sẽ bố trí đầy đủ.
Khi Dương Phàm đang nói chuyện thì một nhân viên nhà khách thị ủy bước nhanh tới bên người Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Bí thư Đổng gọi điện thoại tới, nói là đang trên đường tới, muốn đến thăm đôi vợ chồng này.
Dương Phàm nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức trong lòng thầm mỉm cười chua xót. :
- Tư Tề, em ngồi nói chuyện với cô chú đây, anh đi một chút sẽ trở lại ngay.
Dương Phàm dặn dò xong thì vội vàng đi ra ngoài.
Trương Tư Tề từ nhỏ lớn lên cùng với ông nội, nói đến tinh thần trọng nghĩa thì cô còn mãnh liệt hơn nhiều so với Dương Phàm. Thấy đôi vợ chồng này khổ sở như vậy, trong lòng cô cũng rất thương cảm, cũng nhỏ mấy giọt nước mắt với người vợ kia, sau đó cô lại nhẹ nhàng an ủi, không ngừng đưa khăn tay cho người vợ lau nước mắt, thỉnh thoảng cũng tự lau lệ trên khóe mắt của mình.
Vừa mới đi đến cửa nhà khách, Dương Phàm đã thấy hai chiếc xe một trước, một sau đi vào, sau đó là Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn lần lượt xuống xe.
- Phó bí thư Dương đến sớm nhỉ. Tôi ở nhà ăn ngủ không ngon nên cũng quyết định tới xem.
Nguyên Chấn tiến về phía trước, giải thích với giọng điệu nghiêm túc.
Trong mắt Đổng Trung Hoa hiện lên một vẻ khác thường. Hắn tiến tới bắt tay nói với Dương Phàm:
- Bọn họ đã ổn định tâm tình chưa? Tôi đã cho thư ký tới xem tình hình bên nhà khách này, đồng thời luôn nhấn mạnh phải tiếp đón cho tốt.
Ba người này nói chuyện thứ tự hơi hỗn loạn, cứ như thể Dương Phàm mới là Bí thư thị ủy vậy. Người ngoài nhìn thấy tất nhiên sẽ cảm thấy quái dị, nhưng đây chính là hiện trạng của thị ủy Uyển Lăng.
Dương Phàm lộ ra vẻ đau xót kịch liệt, nói:
- Cần phải tra rõ vụ án này. Tôi cảm thấy có lẽ thị ủy cần phải gây áp lực một chút đối với sở Công an tỉnh.
Đổng Trung Hoa lập tức tiếp lời, dường như sợ Dương Phàm đổi ý:
- Vậy cứ làm thế này nhé, buổi chiều khi người của sở Công an tỉnh tới, Phó bí thư Dương cứ đại biểu thị ủy tỏ thái độ một chút.
Nguyên Chấn âm thầm mắng trong lòng: "Việc này hẳn là tao làm mới phải chứ? Mày coi tao là không khí à?" Tuy nhiên Nguyên Chấn lập tức hiểu cảm xúc bức thiết của Đổng Trung Hoa. Có người xung phong ra trận, vậy là tốt rồi. Cho nên dù trong lòng bất mãn nhưng Nguyên Chấn vẫn gật đầu nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Đổng. Tuy nhiên buổi chiều nên triệu tập một hội nghị thường ủy, đưa ra nghị quyết tập thể có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.
Đổng Trung Hoa hơi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên khi thấy Nguyên Chấn thể hiện vẻ nhiệt tình như vậy. Đề nghị này của Nguyên Chấn tương đương với việc nhắc nhở Dương Phàm: "Phó bí thư Dương, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu nha. Tôi cũng rất tử tế đó." Nếu là quyết định của hội nghị thường ủy, như vậy việc Dương Phàm tỏ thái độ khi gặp người của sở Công an tỉnh đã thay đổi sang một ý nghĩa khác. Hội nghị thường ủy quyết nghị so với việc ba vị lãnh đạo thành phố thương lượng quyết định, về quyền lực thì không khác nhau là mấy, nhưng về ý nghĩa là khác biệt rất lớn. Tiện thể, Nguyên Chấn còn vạch lưng áo Đổng Trung Hoa, tương đương với việc vạch trần tâm tư của Đổng Trung Hoa.
Đổng Trung Hoa ho khan vài tiếng, bất an liếc Dương Phàm một cái rồi hạ giọng bổ cứu:
- Tôi cũng có ý đó.
Hiện giờ Dương Phàm căn bản không quá đặt tâm tư vào việc thành bại cá nhân. Trong nháy mắt vừa rồi hắn đã đưa ra quyết định, tuyệt đối không thể buông tha hung thủ chân chính. Vấn đề mấu chốt chính là người phụ nữ đã mấy lần chỉ điểm cho hai vợ chồng kia.
Ở một góc đường, Hồ Lam Lam đeo kính đen, vẻ mặt thản nhiên cười lạnh nhìn ba vị lãnh đạo thị ủy đang đứng nói chuyện ở cửa nhà khách thị ủy. Chỉ khi nhìn thấy gương mặt hơi nhợt nhạt của Dương Phàm, Hồ Lam Lam mới có thể hơi hơi lộ ra hổ thẹn biểu tình, chậm rãi cúi đầu.
Đối diện Nhà khách thị ủy có một quán trà, Hồ Lam Lam ngồi đó từ sáng sớm. Cổ phần của câu lạc bộ giải trí Đại Phú Hào của Hầu Đại Dũng trên thực tế là ghi dưới tên của Hồ Lam Lam. Ở đó Hồ Lam Lam còn có một chức danh phó tổng giám đốc.
Tuy rằng Hồ Lam Lam không được tận mắt chứng kiến sự tình xảy ra ngày đó nhưng cô ta nghe thấy tiếng cô gái kêu khóc trong phòng liền đứng ở bên ngoài nghe trộm, tiếp đó thấy cô gái kia ngừng kêu gào. Lúc ấy Hồ Lam Lam vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, muốn báo cảnh sát lại không có dũng khí. Một người đã tiếp xúc quá nhiều với phe hắc ám, dù muốn đối kháng cũng không đủ dũng cảm. Hồ Lam Lam chính là một người như vậy.
Đã trải qua một hồi phong ba đoạn tuyệt quan hệ với con gái, thế giới nội tâm của Hồ Lam Lam đã nảy sinh biến hóa rất lớn. Kể từ hôm đập đầu lạy tới mức trán bật máu nửa tháng mới lành, người đàn bà vốn trước đó chỉ nghĩ tới bản thân đã nảy sinh những thay đổi rất lớn trong tâm tính. Tình thân và lương tri lại một lần nữa trở về nội tâm của cô ta, đồng thời chiếm cứ địa vị chủ yếu.
Hồ Lam Lam không hướng dẫn hai vợ chồng tới tòa nhà chính quyền thành phố mà hướng dẫn họ tới tòa nhà thị ủy là có nguyên nhân. Bởi vì trong tòa nhà thị ủy có một người mà Hồ Lam Lam có thể hoàn toàn tin tưởng, chính là Dương Phàm. Ngay cả mình mà anh ta cũng có thể tha thứ, đủ thấy được cách đối nhân xử thế của anh ta. Lý do của Hồ Lam Lam rất đơn giản, thậm chí là hơi mù quáng tin tưởng Dương Phàm.
Trong chiếc di động trong túi Hồ Lam Lam có một đoạn ghi âm đủ để định tội Cố Đồng và Cao Thiên. Cô muốn giao cho Dương Phàm nhưng lại không dám tới gặp một cách trực tiếp, cho nên cô chỉ có thể chờ đợi một cơ hội thích hợp. Hồ Lam Lam cảm thấy Dương Phàm nhất định sẽ tới thăm đôi vợ chồng này, cho nên liền chờ ở đây. Vừa rồi cô vốn tính đi tới nhưng lại nghĩ tới việc sẽ có người giám thị, cô lại do dự. Cuối cùng lương tâm đã chiến thắng lý trí, đang quyết định liều lĩnh thì Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn xuất hiện.

Mấy ngày này Hồ Lam Lam vẫn có cảm giác lương tâm cắn rứt. Lúc đó chỉ cần mình hơi to gan một chút, hơi hô lên một tiếng "Ai đó?" Vậy thì cô bé tuổi dậy thì kia sẽ không phải chết. Nhưng lúc đó mình lại không hô lên, bởi vì cô sợ hãi, bởi vì cô biết trong câu lạc bộ giải trí này hoạt động thế nào.
Đang tính toán tiếp theo nên làm gì thì di động của Hồ Lam Lam đổ chuông.
- Lam Lam, tôi và bạn tới chỗ cô thương lượng một chút chuyện. Cô có tiện không?
Giọng nói của Hầu Đại Dũng có vẻ hơi suy sụp, lộ ra cảm giác rất nặng nề.
- Tôi biết rồi, tôi trở về ngay. Để tôi chuẩn bị một chút rượu và thức ăn. Trong tủ lạnh hình như không có nhiều thứ lắm.
Hồ Lam Lam cẩn thận bổ sung một câu.
Hầu Đại Dũng nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp nói:
- Được rồi, vất vả quá.
Trong những tiếng ngàn ân vạn tạ, ba vị lãnh đạo thị ủy rời khỏi nhà khách. Có lãnh đạo thị ủy cam đoan, đôi vợ chồng kia quả thật đã bình ổn tâm tình lên rất nhiều.
- Lãnh đạo thị ủy cực kỳ coi trọng? Chó má, nếu anh mà không đến, liệu bọn họ có thể xuất hiện không?
Khi lên xe, Trương Tư Tề hung hăng mắng một câu, sau đó thở phì phò ngồi im trên ghế.
Dương Phàm hoàn toàn có thể lý giải được cơn giận của Trương Tư Tề, tuy nhiên Dương Phàm cũng đã trải qua những năm tháng kích động, bởi vậy thản nhiên cười an ủi cô:
- Ở góc độ tích cực mà nói, bọn họ có thể tới đã là không tồi rồi. Tốt xấu gì thì cũng không ngáng chân anh.
- Bọn họ là sợ chịu trách nhiệm, là sợ đắc tội với anh.
Trương Tư Tề liếc mắt một cái là nhìn thấu bản chất sự việc, nói thẳng luôn không chút khách khí, vẻ mặt tỏ rõ sự hiển nhiên.
- Từ xưa người ta đã nói, quan chức đều bảo vệ nhau, kỳ thực cũng không hẳn là toàn diện. Quan chức kiêng kị lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một quần thể lợi ích, bởi vậy dù tự giác hay không tự giác đều phải giữ gìn một số thứ. Đương nhiên, nếu vụ án này không phải liên lụy tới Cố Đồng mà chỉ là con cái của một kẻ nào đó không quá thế lực, có lẽ bọn họ sẽ tranh nhau xông vào làm chuyện này.
Dương Phàm nói quả thật rất thấu triệt. Trương Tư Tề kiến thức rộng rãi, tự nhiên hiểu được hàm nghĩa bên trong những lời này.
- Ông xã, anh sẽ thỏa hiệp sao?
Trương Tư Tề mong đợi nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm thản nhiên lắc đầu, kiên định nói:
- Hiện tại anh cần chứng cớ. Chỉ cần có chứng cớ, anh không cần quản hung thủ là ai, chắc chắn sẽ phải thi hành đúng pháp luật.
Nói xong, Dương Phàm không khỏi để tay lên ngực tự hỏi một câu: "Nếu như giống với trong phim ảnh, gặp phải vụ án dính vào hoàng thân quốc thích thế này, mình chỉ là một viên quan thất phẩm tép riu, liệu có thể không sợ được sao?" Dương Phàm đột nhiên không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Khách mà Hầu Đại Dũng muốn mời đúng là Cố Đồng và Cao Thiên, còn có một người vừa mới vội vàng từ tỉnh thành tới là Giản Minh.
Hồ Lam Lam từ bên ngoài quay về, đầu tiên là chuẩn bị một hồi, tìm một số thứ trước kia thường xuyên sử dụng, sau khi sắp đặt xong thì bấm điện thoại báo cho Hầu Đại Dũng có thể tới.
Khi bốn người đi vào, thấy Hồ Lam Lam đang đeo tạp dề, thậm chí Cao Thiên còn thoải mái trêu ghẹo một câu:
- Lão Hầu quả là diễm phúc, kim ốc tàng kiều (1) cơ đấy.
Hầu Đại Dũng không đưa Trữ Vũ tới đây là bởi vì cảm thấy có thể tin tưởng ở Hồ Lam Lam một chút. Trữ Vũ và Hầu Đại Dũng thuần túy là giao dịch lợi ích, còn Hồ Lam Lam thì khác. Khi Hồ Lam Lam ở thời điểm thê thảm nhất, Hầu Đại Dũng xem như ra tay giúp đỡ một phen. Đáng tiếc, Hầu Đại Dũng không nghĩ rằng Hồ Lam Lam biết rất rõ, mình có thể được thả ra hoàn toàn là do con gái mềm lòng đi cầu xin Dương Phàm.
Suốt cả đêm không ngủ, Dương Phàm ngồi trên sô pha ngoài ban công, nhìn dòng Thủy Dương uốn lượn xa xa, cảm nhận làn gió đêm quất vào mặt, trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ rất sâu.
Người của sở Công an tỉnh đã tới tiếp nhận vụ án này, nhưng có tìm được chứng cớ nào hữu dụng hay không thì thực sự là khó nói. Trong cuộc họp động viên, Dương Phàm không nói chuyện nhiều lắm, chỉ biểu lộ thái độ của thị ủy. Tám người của sở Công an tỉnh phái tới dường như có vẻ hơi mỏi mệt, hoặc là ý chí chiến đấu không cao.
Sau khi giặt quần áo xong, Trương Tư Tề đi tới sau lưng Dương Phàm. Cảm giác chồng mình đang bị áp lực nặng nề, Trương Tư Tề nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Dương Phàm.
Dương Phàm nhẹ nhàng ngửa đầu ra phía sau, thản nhiên thở dài một tiếng.
- Quyền lợi càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Những lời này hiện tại anh mới hoàn toàn thấu hiểu.
Từ trong giọng nói của chồng mình, Trương Tư Tề cảm thấy một chút bất đắc dĩ và mỏi mệt. Cô đau lòng ôm lấy cổ chồng, cằm nhẹ nhàng ấn lên đầu Dương Phàm, miệng thì thầm:
- Đại trượng phu lòng mang thiên hạ, ông xã của em khẳng định là người đầu đội trời chân đạp đất. Anh chỉ cần để ý làm đại sự bên ngoài của anh, khi mệt mỏi thì trở về ngủ một giấc, cánh tay của em sẽ làm gối cho anh.
Đêm nay, nếu là đôi vợ chồng mới cười khác thì sẽ khó mà có được bình tĩnh, vậy mà hai người lại có một đêm rất tĩnh lặng. Trên trời cũng rất phối hợp, lộ ra một mảnh trăng khuyết, lặng lẽ như nước treo trên ban công, chiếu ánh sáng nhàn nhạt xuống hai người đang ngồi cạnh nhau.
Phó trưởng ban tổ chức Triệu bận việc đột xuất, cuối cùng chỉ phái một trưởng phòng đưa Chu Phàm đi. Khi nhận được tin này, trong lòng Chu Phàm hơi khổ sở. Xem ra Trưởng ban tổ chức Chu cũng không quá ra sức. Nếu không có phó trưởng ban tổ chức tỉnh đưa người xuống, bên Uyển Lăng khẳng định cũng sẽ có sự điều chỉnh cán bộ tiếp đón tương ứng. Dù sao Chu Phàm cũng không phải là cán bộ trọng yếu gì, chỉ là một phó thị trưởng chủ quản tôn giáo, lãnh đạo phòng Tổ chức thị ủy Uyển Lăng ra mặt cũng đã là rất nể tình rồi.

Nhìn đội ngũ nghênh đón phía trước, Chu Phàm chỉnh lại quần áo theo bản năng. Dọc theo đường đi Trưởng phòng tổ chức Lam gần như không nói gì. Tuy nói cán bộ phòng tổ chức đều cao hơn ba cấp so với đồng nghiệp nhưng ở trước mặt một phó thị trưởng mà thể hiện vẻ như vậy, quả thực là rất mất mặt.
Hai bên không hẹn mà cùng giữ im lặng mãi cho đến khi xe dừng lại.
Dương Phàm vừa mới tới. Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của các cán bộ bên chính quyền, Dương Phàm trước tiên bắt tay với Lý Quân, cười nói:
- Tôi không tới muộn chứ?
Dứt lời, Dương Phàm mới quay đầu nhìn về phía những người khác, khẽ gật đầu tỏ vẻ đã nhìn thấy mọi người. Dù rằng như vậy hơi kiêu ngạo một chút nhưng Dương Phàm làm vậy là có ý tăng thể diện cho Chu Phàm.
Thấy Dương Phàm cười tủm tỉm đứng ở ven đường, Chu Phàm hơi lảo đảo, dưới chân không ngờ hơi đứng không vững. Dương Phàm tiến tới đỡ Chu Phàm, cười nói:
- Lão Chu, cẩn thận một chút chứ.
Chu Phàm cảm thấy hơi cay mũi, hai mắt cũng hơi ướt liền quay người lên xe rút lấy khăn tay, vội vàng lau thật nhanh ra vẻ bị cảm mạo nghẹt mũi, lau chùi mấy lần mới khôi phục bình tĩnh.
Chu Phàm nắm chặt lấy tay Dương Phàm, nhẹ nhàng lắc lắc, nói nhẹ nhưng rất kiên định:
- Phó bí thư Dương, phiền toái ngài.
Giờ phút này không thể dùng lời để thuyết minh được tâm tình của Chu Phàm.
Dương Phàm mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bạn bè cũ mà, đừng khách khí. Nhiều năm không gặp, ôm một cái nhỉ.
Nói xong, Dương Phàm ôm lấy Chu Phàm ngay trước mặt mọi người.
Cũng không có nhiều người tới đón Chu Phàm. Lý Quân mang theo một chiếc xe của phòng tổ chức, còn lại là Dương Phàm và thư ký Lâm Đốn. Ngoài ra chính là một phó thị trưởng và một chánh văn phòng bên chính quyền thành phố.
Sau khi ôm Chu Phàm, Dương Phàm mới đi tới bắt tay trưởng phòng Lam và nhân viên đi cùng. Tiếp đó, chờ Chu Phàm bắt tay với những người khác xong, Dương Phàm mới cười nói với Chu Phàm:
- Ngồi xe tôi nhé.
Sau khi xe nổ máy, Chu Phàm thở dài một tiếng nói:
- Lòng người quả là dễ thay đổi.
Chu Phàm nói ai, trong lòng Dương Phàm cực kỳ rõ ràng. Bên chính quyền thành phố phái tới một phó thị trưởng và chánh văn phòng, đây chẳng phải là coi thường Chu Phàm sao?
- Lão Chu, hiện giờ chính quyền thành phố do Nguyên Chấn nắm. Hắn ta không mở miệng, muốn điều chỉnh phải chờ cơ hội thôi.
Dương Phàm thản nhiên tỏ thái độ.
Chu Phàm nghe xong liên tục cảm kích gật gật đầu nói:
- Tôi hiểu, ngài cũng đừng khó xử làm gì.
Chú thích:
1. Kim ốc tàng Kiều
Hán Võ Đế
(Sinh năm 156 - mất năm 87 trước Công nguyên)
_ Sáng ngày mồng 7 tháng năm Tiền Nguyên đầu tiên triều Hán Cảnh đế (năm trước Công nguyên), trong điện Ỷ Lan của một bà phi của Hán Cảnh đế vọng ra tiếng rú đau đớn. Không lâu, tiếng rú đau đớn ấy được thay bằng tiếng khóc mạnh mẽ của một đứa bé trai chào đời. Ngoài cung, trong cung, không khí hết sức vui mừng. Hoàng tử thứ chín của Hán Cảnh đế ra đời, có lẽ với ý mong muốn cho đứa con được dễ nuôi, Hán Cảnh đế ban tên đứa bé là "Trư" và tên chính là "Triệt" với ý thông minh thấu triệt sự lý.
_ Thưở nhỏ, Lưu Triệt sống vào thời thịnh trị của Hán Cảnh đế. Được người lớn chiều chuộng, sống trong hoàng gia giàu có và trong điều kiện xã hội an bình, Lưu Triệt đã trở thành hoàng tử bướng bỉnh, thích đùa nghịch nhưng có tính cách thông minh hào phóng. Năm Lưu Triệt sáu tuổi, dưới sự giúp đỡ của mẹ nuôi, cậu được lập lên ngôi thái tử. Mẹ nuôi Lưu Triệt làm việc ấy chính vì mục đích muốn cho con gái mình sau này được làm hoàng hậu. Có lần, bà hỏi Lưu Triệt:
- Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng ?
Lưu Triệt nghịch ngợm đáp:
- Con sẽ cho đúc nhà vàng để cất nàng đấy !
_ Đó chính là nguồn gốc của điển cố nổi tiếng "Kim ốc tàng Kiều" (nhà vàng cất người đẹp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận