Chu Phàm không đi tới mà đứng ở cầu thang hút thuốc, vẫy vẫy hai cảnh sát lại.
Trương Tư Tề lao tới bên cạnh Dương Phàm, ôm chặt lấy đầu Dương Phàm, không nhịn được nhỏ giọng nói:
- Đừng kích động, đừng kích động. Tuyệt đối không được kích động. Em đã gọi điện cho ông nội.
Dương Phàm thoát khỏi tay Trương Tư Tề, rất bình tĩnh nói:
- Anh bây giờ đang rất tỉnh táo. Anh sẽ không dẫn người lên tỉnh thành chém bọn chúng đâu.
Sau khi Đổng Trung Hoa nhận được điện thoại đã ngồi ngây ra khoảng 5 phút, sau đó mới cười khổ một tiếng, ngửa đầu lên trời Trường Diêu Nguyệt:
- Quá ngu.
Sau khi Nguyên Chấn nhận được tin tức này ngẩn ra một chút, cười khổ nói:
- Trên thế giới này sao còn có người ngu xuẩn như vậy? Mày cho rằng không có chứng cớ là người ta không làm mày chết được sao?
Sau khi chuyện xảy ra nửa tiếng đã truyền lên tỉnh thành. Hà Thiếu Hoa nhận được điện thoại trước một bước. Sau khi nghe được tin tức này liền thừ ra một lúc, rốt cuộc ngửa đầu lên trời cười ha hả nói:
- Ha ha ha, lão không phải giỏi tính mưu lắm sao? Lần này tôi xem lão xử lý như thế nào?
Khi Hác Nam nhận được điện thoại là lúc lão đang đeo kính ngồi xem kỳ phổ. Sau khi nghe hết cuộc điện thoại, Hác Nam liền lật bàn cờ, quân trắng quân đen trở nên hỗn loạn.
Hác Nam trước đây luôn lịch sự mà bây giờ cũng hét lên:
- Cố Tiên Lễ, Giản Phương Đạt, hai người bọn mày là con lợn, dạy con như vậy sao?
Sau một phen tức giận, Hác Nam coi như đã bình tĩnh lại, chẳng qua vẫn xúc động như trước. Hác Nam cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống, bỏ xuống lại cầm lên. Cuối cùng Hác Nam vẫn cầm lấy điện thoại, gọi vào điện thoại di động của Dương Phàm.
- Dương Phàm hả? Tôi là Hác Nam.
Hác Nam đầy bất đắc dĩ nói.
Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Bí thư Hác, ngài đã biết chuyện rồi sao?
Lời này vừa nói ra mang theo ý lạnh như băng. Hác Nam giật mình, thầm nói đã không còn cách cứu vãn nữa rồi. Hác Nam cuối cùng đã khuyên một câu:
- Dương Phàm, cậu phải tỉnh táo một chút, phải lấy đại cuộc làm trọng.
Dương Phàm nhìn thoáng qua Trương Tư Tề ngồi bên cạnh, khẽ dùng sức ôm vai bà xã, thản nhiên nói:
- Tôi bây giờ rất bình tĩnh. Người bạn học cứu mạng tôi đang được cấp cứu. Cô ấy đã gánh thay cho tôi, tôi nhất định sẽ phải có câu trả lời.
Hác Nam cầm điện thoại một lúc lâu không nói gì. Dương Phàm nói như vậy không khác gì thế lực phía sau cũng thế. Lực lượng này lớn đến như thế nào, trong lòng Hác Nam hiểu rất rõ.
Điện thoại di động rơi xuống đất "bịch" một tiếng, Hác Nam coi như bừng tỉnh. Hác Nam thẹn quá hóa giận. Hác Nam đang định cầm điện thoại lên thì tiếng chuông lại vang lên.
- Xảy ra chuyện như vậy, anh nghĩ mình có xứng đáng với chức vụ đó không.
Một giọng nói không quá phổ thông vang lên trong điện thoại di động, sau đó tắt máy.
Sống lưng Hác Nam lạnh buốt, ngồi trên ghế ngây ra một lúc lâu. Một lúc sau Hác Nam vừa xấu hổ vừa giận hét lớn:
- Tạ Trường Thuận, cậu gọi Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt đến đây cho tôi.
Nửa tiếng sau ở trong phòng làm việc của Hác Nam, hai người Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt như như con cháu ngồi trên sô pha, cả người đang không ngừng run lên.
- Việc đồng chí Dương Phàm gặp phải, đây là có người công khai khiêu chiến với quyền lực của Đảng và chính quyền. Đây là nỗi sỉ nhục lớn của tỉnh ủy Giang Nam chúng ta. Tôi và chủ tịch tỉnh Hà đã bàn bạc với nhau, nhất định phải nghiêm khắc xử lý, nhanh chóng phá vụ án này.
Mặt Cố Tiên Lễ xám xanh lại. Thực ra Dương Phàm sống chết không quan trọng, quan trọng chính là bản thân chuyện này. Mặc dù không phải mình phá vỡ quy tắc, nhưng lúc này chẳng khác gì mình và Giản Phương Đạt phá vỡ. Mày đã phá vỡ quy tắc, vậy mày sẽ bị đá bay ra khỏi vòng tròn này. Lúc trước Hác Nam cố gắng duy trì cân bằng. Nhưng sau khi Dương Phàm gặp nạn đã khiến tình hình này mất khống chế. Mất khống chế không chỉ là ở tỉnh Giang Nam mà ngay cả mấy lão già bình thường không hề động ở Bắc Kinh cũng sắp khiến cho thiên hạ đại loạn.
Lúc này hối hận đã không có tác dụng gì, kết quả đã được định đoạt.
Từ Uyển Lăng đến Bắc Kinh, một đường dây đã bị chặt đứt, tất cả đang mất khống chế.
Thấy vợ chồng Dương Phàm ngồi im một chỗ, Chu Phàm lúc này mới dám đi tới, nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, có cần thông báo người nhà không?
Dương Phàm gật đầu khó khăn lắm mới mở miệng nói:
- Anh đi làm đi, tôi đợi ở đây.
Nguyên Chấn và Đổng Trung Hoa vội vàng chạy đến, từ phía xa xa thấy được Dương Phàm, hai người liền dừng lại sau đó mới từ từ đi tới.
- Phó bí thư Dương, bảo trọng.
Nói một câu này, hai người không biết nói gì cho tốt. Dương Phàm cũng không có ý nói chuyện với bọn họ, ngồi ở đó mà không nói lời này. Dương Phàm trông rất bình tĩnh nhưng điều này làm Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn cảm thấy lạnh đến tận xương tủy. Hai người nhìn nhau rồi ngồi xuống đợi. Đợi thì đợi, dù sao cũng tốt hơn là một cơn tức giận trút xuống đầu. Đi thì có thể nhưng hậu quả sẽ không lường trước được. Dương Phàm đã không phải người thanh niên khiêm tốn quân tử, không phải là kẻ luôn tuân theo quy tắc.
Hai cảnh sát đứng ở đầu hành lang. Cục trưởng cục Công an Chu Phàm trước khi về đã dặn dò bọn họ ở đây trông chừng. Hai cảnh sát này đâu dám đi tới liền quyết định đứng đây làm thần giữ cửa. Nếu không đi vào chọc phải vị Phó bí thư Dương lạnh lùng có thể ăn thịt người kia thì đúng là xong đời.
Một chiếc xe jeep quân sự lao đến bệnh viện. Trương Khải Đức mặc quân phục từ trên xe lao xuống, phía sau là hai tên sĩ quan mang súng bên hông.
Trương Khải Đức đi trước, một trung úy và một thượng úy đi theo phía sau, bước đi rất chỉnh tề mang theo sát khí nồng nặc. Lúc đi đến trước mặt hai tên cảnh sát, Trương Khải Đức hừ một tiếng.
Hai cảnh sát thấy rõ một ngồi sao trên vai Trương Khải Đức không khỏi sợ hãi, đứng thẳng ưỡn ngực nói:
- Kính chào.
Trương Khải Đức không thèm để ý đến bọn chúng, quay đầu lại nói với hai sĩ quan:
- Chờ chút khi người tới thì bảo bọn họ đi. Bạn đang đọc truyện được tại
Dứt câu Trương Khải Đức bước vào bên trong, hai sĩ quan đi sát theo. Tiếng bước chân chỉnh tề lại vang lên.
Trương Khải Đức đột nhiên xuất hiện là Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn luống cuống tay chân đứng lên. Đáng tiếc Trương Khải Đức hoàn toàn không thấy bọn họ, trực tiếp đi đến trước mặt Dương Phàm.
Trương Tư Tề kích động nhìn anh trai. Nàng đang định đứng lên thì phát hiện Dương Phàm không muốn động, cho nên nàng giữ chặt tay Dương Phàm rồi cười cười với Trương Khải Đức.
- Anh mang một tiểu đội lập tức đến đây.
Thiếu tướng Trương Khải Đức bất đắc dĩ cười cười trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng giải thích ý đồ đến đây.
Lúc này từ trong hành lang nhìn ra thấy bên ngoài khá náo nhiệt. Một chiếc xe 16 chỗ của quân đội dừng lại, binh lính không ngừng nhảy từ trên xuống xe xuống.
- Anh làm cái gì thế hả?
Dương Phàm rốt cuộc cũng mở miệng nói. Hắn rất bất mãn trừng mắt nhìn Trương Khải Đức:
- Lãnh đạo chủ yếu của thị ủy đều ở đây, bên ngoài còn có cảnh sát, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
- hắc hắc, đây là ý ông cụ mà?
Trương Khải Đức không hề sợ hãi. Dương Phàm tức giận trợn trừng mắt rồi lắc đầu thở dài nói:
- Ông cụ bảo anh làm lớn như vậy sao? Em thấy anh đang mê sảng rồi. Mau bảo mọi người cút đi cho em, anh về thay quần áo rồi lại đây.
Trương Khải Đức lần này đúng là làm theo lời ông cụ. Trương đại tướng đúng là lo lắng đám người kia có thể ra tay lần nữa nên chỉ gọi điện đề phòng bất trắc. Trương Khải Đức vừa nghe Dương Phàm thiếu chút nữa thì chết nên cũng rất lo lắng không kịp nghĩ nhiều.
Trương Khải Đức bị Dương Phàm mắng như vậy liền vội vàng quay đầu lại nói:
- làm theo.
Hai sĩ quan rời đi, Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn mới cười cười đi lên chào hỏi. Trương Khải Đức sau khi bắt tay liền nhăn nhó nói:
- An ninh trật tự ở Uyển Lăng thật đúng là không ai dám khen ngợi cả. Đường đường là phó bí thư thị ủy mà bị người ta ám sát ngay giữa phố. Nếu cần quân đội hỗ trợ, các đồng chí có thể đề xuất.
Bị tát vào mặt nhưng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể nhịn. Người ta là chính ủy kiêm phó tư lệnh quân khu tỉnh, trên vai không phải là bốn sao hai gạch mà là một bông hoa.
- Trương tướng quân, chúng tôi làm việc không tốt.
Nguyên Chấn nhỏ giọng kiểm điểm một câu. Trương Khải Đức vung tay lên nói:
- Cái này đừng nói với tôi, quân đội không quản lý chuyện ở địa phương, đi tìm lãnh đạo tỉnh ủy của các đồng chí mà giải thích.
Lời này làm người ta tức giận. Bên phía lãnh đạo tỉnh ủy, mày dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, bọn tao sao có thể chịu được chứ. Cái khác không nói, vừa nãy nếu không phải Dương Phàm tỉnh táo, thấy binh lính đến đây liền đuổi cảnh sát đi. Như vậy thị ủy và ủy ban Uyển Lăng chẳng phải mất mặt hết sao? Lực lượng cảnh sát nhân dân còn có tác dụng gì chứ?
Trương Khải Đức không cần biết bọn họ đang nghĩ gì, quay đầu lại nhìn Dương Phàm đang ngồi ở đó. Người đi ngang qua đều đưa mắt nhìn về bên này. Mắt cô y tá sáng rực lên, vội vàng chạy vào trong phòng. Mấy cô y tá bắt đầu bàn tán xem người thanh niên kia là ai mà một tướng quân đứng trước mặt nhưng hắn vẫn ngồi im không động đậy.