Sỹ Đồ Phong Lưu

Trương đại tướng vỗ bàn nói:
- Vậy sao không tăng Dương Phàm lên một bậc.
Chu Minh Đạo từ từ rót nước từ phích vào ấm trà rồi nói:
- Dương Phàm còn trẻ, rèn luyện thêm hai năm nữa, tích lũy nền tảng, sau này sẽ bớt phải đi đường vòng.
- Mấy lão chiếm chỗ tốt của Hác Nam, thằng đó không trút cơn tức lên đầu Dương Phàm sao?
Trương đại tướng không hài lòng đáp lại một câu. Trần lão lạnh lùng nghiến răng nói ra hai từ:
- Hắn dám.
Lần đầu tiên Tạ Trường Thuận thấy Hác Nam ra tận cửa nghênh đón một cấp dưới. Chẳng qua tên cấp dưới này cũng ghê. Người lái xe lại là thiếu tướng. Trương Khải Đức không vào trong phòng xem trò hay mà ngồi ngoài hút thuốc uống trà, trông rất bình tĩnh.
Dương Phàm ngồi trước mặt Hác Nam, năm phút đồng hồ mà vẫn không chủ động nói chuyện. Hác Nam đợi khoảng năm phút mà thấy Dương Phàm ngồi đó như một khẩu súng, lạnh lõe, không hề có ý chủ động nói chuyện.
- Đồng chí Dương Phàm. Lãnh đạo tỉnh ủy hiểu rõ tâm trạng của cậu. Cậu có suy nghĩ gì cứ nói thẳng ra.
Dương Phàm vẫn ngồi im không động đậy, chẳng qua vẫn mở miệng nói:
- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền.
Tim Hác Nam như muốn người đập, chuyện này xem ra không dễ thu dọn. Chẳng lẽ thằng ranh Dương Phàm này không nhận được tin tức? Hoặc là mấy lão già ở Bắc Kinh bất mãn với điều kiện mình đưa ra? Nghĩ đến đây, Hác Nam không khỏi có chút khó chịu. Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt một khi đi xuống, tên chủ tịch tỉnh Hà Thiếu Hoa nhất định sẽ cùng tranh đoạt với mình. Mấy vị lãnh đạo trên Bắc Kinh đang rất không hài lòng với mình. Bây giờ Dương Phàm còn không có ý bỏ qua, thật sự làm người ta quá đau đầu. Nếu không trấn an được thằng ranh Dương Phàm này, như vậy làm sao có tâm trí để đấu với tên Hà Thiếu Hoa kia chứ.
- Bộ máy lãnh đạo tỉnh ủy rất có thể sẽ được điều chỉnh lớn. Sau đó tỉnh ủy có thể điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thị ủy Uyển Lăng. Cậu có suy nghĩ gì cứ việc nói.
Hác Nam tin rằng Dương Phàm hiểu được ý trong lời nói của mình. Nửa bộ phận trước chính là ám chỉ Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt sẽ rơi xuống, nửa bộ phận sau chính là ám chỉ Dương Phàm có thể tăng lên một bậc.
Món lợi này quá hấp dẫn, bao nhiêu người vì một bậc này mà phấn đấu cả đời nhưng cuối cùng vẫn không lên được.
- Bí thư Hác, ngài cứ làm việc, tôi xin phép cáo từ trước.
Dương Phàm đứng lên chào rồi cung kính rời đi.
Không có câu trả lời, điều này làm cho Hác Nam rất tức tối nhưng lại không tìm được lý do thích hợp nào để thuyết phục Dương Phàm. Hác Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Phàm và Trương Khải Đức ra khỏi cửa lên xe rời đi.
Hác Nam thở dài một tiếng. Lão bây giờ chỉ có thể hy vọng vào lão già trên Bắc Kinh mở miệng nói. Như vậy Dương Phàm mới có thể từ bỏ ý đồ.
Trương Khải Đức lái xe đưa Dương Phàm đến câu lạc bộ Huy Thương. Tề Quốc Viễn và Chu Tử Dương đã ngồi chờ ở trong này từ lâu. Bốn người đi vào một căn phòng. Tề Quốc Viễn biết ý đi ra, thuận tay cũng đóng cửa lại. Thấy hai sĩ quan đứng canh ngoài cửa, Tề Quốc Viễn không khỏi cười khổ một tiếng, từ từ rời đi.
- Đã điều tra được bọn chúng ở đâu nhưng ban ngày không thể ra tay. Hai người nhìn xem.
Chu Tử Dương vừa nói vừa mở một tờ giấy ra. Bên trên tờ giấy có một sơ đồ đơn giản.
- Ngôi biệt thự này do Giản Minh đứng tên mua vào năm ngoái. Tôi tìm người ở cục Đất đai điều tra được địa chỉ, sau đó phái người đến đó theo dõi. Trong hai ngày qua có hai cô gái từ biệt thự ra ngoài mua đồ ăn. Chẳng qua bọn chúng mua cũng không ít, mỗi lần đều bỏ đầy cốp sau xe taxi. Nếu không có gì bất ngờ thì Cố Đồng và Giản Minh đang trốn trong đó. Nguồn: https://truyenfull.vn
Chu Tử Dương vừa nói xong, Trương Khải Đức đã đột nhiên cau mày nói:
- Quái lạ, sao cảnh sát lại không tìm được bọn chúng?
Chu Tử Dương nói:
- Tìm được cũng vô dụng, không phải không có chứng cứ sao? Ai có thể chứng minh bọn chúng thuê người đi ám sát Dương Phàm?
Trương Khải Đức nói:
- Tôi thấy không biết chừng cảnh sát đã tìm được bọn chúng. Nhưng đám cảnh sát đang chờ bọn sát thủ liên hệ với chúng rồi mới ra tay bắt một thể. Tôi cảm thấy cậu tốt nhất nghĩ biện pháp đến sở Công an hỏi thăm tin tức.
Dương Phàm nhìn bản đồ rồi lắc đầu nói:
- Mặc kệ có tin tức hay không, tối nay phải vào đó quan sát một chút.
Dương Phàm nói xong liền quay đầu lại nhìn Trương Khải Đức mà nói:
- Anh tìm người theo dõi nơi đó. Ngoài ra chú ý xem xung quanh có cảnh sát theo dõi không?
Trương Khải Đức đứng lên nhưng đột nhiên lại ngồi xuống. Hắn nhìn Dương Phàm mà nói:
- Tốt nhất là đừng lấy mạng chúng.
Dương Phàm cười cười lạnh nhạt nói:
- Chết không phải quá dễ cho bọn chúng sao?

- Sao vẫn không gọi được điện cho Cố Đồng hả?
Cố Tiên Lễ tức giận mắng một câu. Hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách Cố gia. Hai người phụ nữ ngồi đối diện, mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động mà khóc.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Tạ Thúy Lâm sợ hãi, nhìn Cố Tiên Lễ với ánh mắt đầy thương cảm.
Giản Phương Đạt hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Bị người giết là tốt nhất, đỡ phải lo lắng.
Thạch Vân nghe thấy thế đang muốn trừng mắt nhìn Giản Phương Đạt nhưng lại nghĩ đến trận đòn tối qua nên chỉ dám cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Bọn em cũng vì muốn tốt cho mọi người nên mới bảo các con trốn đi. Ai ngờ bọn chúng lại cùng tắt máy.
- Bây giờ chỉ còn biết chờ bọn chúng chủ động liên lạc với chúng ta mà thôi. Đàn bà đúng là đàn bà, tóc dài đầu óc ngắn.
Cố Tiên Lễ mắng một câu. Mặt lão đang sa sầm lại.
Thạch Vân cố lấy dũng khí đi dến bên cạnh Giản Phương Đạt, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói:
- Bí thư Hác không phải đã nói rõ điều kiện với anh và anh Cố rồi sao? Không phải sẽ không làm khó các con sao?
Giản Phương Đạt đang rất tức giận vì thế vung tay tát vào mặt Thạch Vân. Sau đó lão chỉ vào mũi Thạch Vân mà mắng:
- Nói với bí thư Hác nhưng còn phải chờ người ta đồng ý mới được. Hác Nam đang là ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị nhưng có thể chuyển thành ủy viên chính thức hay không là một vấn đề. Cô biết sau lưng Dương Phàm là ai không hả? Từng là lãnh đạo chủ yếu của Đảng và nhà nước đó. Cô có biết vợ Dương Phàm là cháu gái của ai không? Thôi, không nói nữa vì có nói cô cũng không biết. Cô chỉ biết đi mua quần áo, đồ trang điểm. Bảo cô dạy con cho tốt vậy mà cô dạy như vậy sao?
Tạ Thúy Lâm mặt mày tái mét, nhẹ nhàng đi đến đẩy đẩy vai Cố Tiên Lễ, nhỏ giọng nói:
- Thật vậy sao ông?
Cố Tiên Lễ chán nản nhìn vợ rồi thở dài một tiếng. Mắt trợn trừng lên, cả người lảo đảo co quắp lại, cuối cùng sùi bọt mép.
- Lão Cố, lão Cố, ông đừng làm tôi sợ.
- Mau gọi xe cấp cứu đi, đỡ tốt lão Cố.
Giản Phương Đạt vừa hét vừa lao tới giúp. Quay đầu lại thì thấy Thạch Vân vẫn ngây ngốc đứng ở đó, Giản Phương Đạt liền lớn tiếng mắng:
- Đồ ngu, mau gọi xe cấp cứu.
Lấy nhau hơn hai mươi năm nhưng hai ngày qua Thạch Vân bị mắng nhiều hơn tất cả các lần trước đây cộng lại, hơn nữa còn bị đánh cho một trận. Chỉ riêng điểm này đã làm Thạch Vân biết chuyện rất lớn. Thạch Vân vội vàng gọi điện cho 120 sau đó ngây ngốc đứng đó.
- Tự làm bậy đây mà. Lão Cố trước đây rất khỏe nhưng đều do Tiểu Đồng gây ra.
Tạ Thúy Lâm lại khóc, lẩm bẩm nói.
Trời tối, trăng mười sáu rất tròn chiếu sáng khắp mặt đất. Dương Phàm lẳng lặng ngồi trong xe việt dã. Hắn đang rất kiên nhẫn và bình tĩnh, lặng lẽ ngồi đó mà hút thuốc.
Trương Khải Đức đã thay bộ quân phục để đến đây. Sau khi đi một vòng bên ngoài, Trương Khải Đức về mở cửa xe rồi nhỏ giọng nói:
- Người ở bên trong vẫn không có động tĩnh gì, xung quanh rất vắng vẻ nên ban ngày rất khó đến gần mà không bị phát hiện. Lúc chập tối anh cho người vào đó xem liền nghe được tiếng nói chuyện của cả trai lẫn gái.
Trong biệt thự đèn ở phòng khách được bật lên, rèm cửa sổ bốn phía đang được kéo xuống hết. Trên bàn rất bừa bộn, bên trên có đặt mấy công cụ kích dục. Hai đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên nền thảm. Cố Đồng hít thuốc đang đè lên người một đứa con gái, không ngừng đẩy tới đẩy tới. Giản Minh mặt mê đi, đứa con gái mà hắn chơi cũng đang phê thuốc nằm bẹp xuống ghế sô pha. Giản Minh từ phía sau điên cuồng đánh tới phát ra những tiếng óc ách.
Hai người áo đen lặng lẽ lẻn đến cửa, mở ra một chiếc hộp nhỏ. Bọn họ loay hoay với ổ khóa một chút, cách một tiếng cửa hơi mở ra. Người áo đen quay đầu lại vẫy vẫy, bốn tên đại hán che mặt nhanh chóng lao qua bức tường chạy đến.
Cửa lớn mở ra cho sáu người tiến vào. Bọn họ thấy cảnh trong phòng khách đều ngẩn người, không ngờ hai thằng Giản Minh và Cố Đồng vẫn còn sướng như vậy. Không ngờ bọn chúng có tâm trạng này, đúng là nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
- Hít thuốc phiện, làm bọn chúng tỉnh lại.
Một người che mặt vung tay lên. Bốn đại hán xông lên tách bốn người trai gái kia ra. Hai đứa con gái rất nhanh bị trói lại, bị nhét giẻ vào trong miệng và ném vào phòng bên cạnh. Hai thằng Giản Minh và Cố Đồng vẫn chưa hết phê thuốc. Giản Minh nhìn thấy mấy tên áo đen vào trong nhà nên tỉnh táo đôi chút. Hắn cuộn tròn trên mặt đất không nói một câu. Cố Đồng đang lắc đầu lớn tiếng quát:
- Ai, đừng động vào tao, tao cho mày chết.
Dương Phàm đưa tay lên bỏ miếng vải che mặt ra, đứng trước mặt Cố Đồng, lạnh lùng nói:
- Đứng lên.
Hai người áo đen lập tức đứng hai bên nhấc bổng Cố Đồng lên trên. Dương Phàm vung chân đá trúng vào háng Cố Đồng.
"A...." một tiếng kêu thẩm thiết vang lên nhưng miệng Cố Đồng đã bị bịt kín. Hắn đau đớn đến độ khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
- Đã tỉnh hay chưa?

Dương Phàm hỏi một câu nhưng hắn tự hỏi tự đáp:
- Vẫn chưa tỉnh, vậy thêm lần nữa.
Dương Phàm lại nhấc chân lên, chiếc giầy đá mạnh vào đầu gối Cố Đồng. Cố Đồng kêu ô ô vì đau đớn. Đáng tiếc miệng hắn đã bị bịt kín nên không thể kêu lớn.
Dương Phàm không thèm để ý đến hắn mà nhìn sang xung quanh, lắc đầu nói:
- Không được, hít nhiều thuốc quá nên vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc này Trương Khải Đức đang đeo mặt lại liền đưa tay ra hiệu cho hai người áo đen. Cố Đồng không bị bịt mồm nữa.
- Không, không, tôi tỉnh rồi.
Cố Đồng kêu lên một tiếng nhưng không dám kêu to. Lúc này hắn biết rất nguy hiểm. Sau khi được thả ra, Cố Đồng liền dựa vào ghế sô pha nhỏ giọng xin tha thứ.
Dương Phàm lạnh lùng ngồi xuống ghế đối diện, châm điếu thuốc rồi lạnh lùng nói:
- Mau nói cách liên lạc với hung thủ ra đây, hoặc là mày lừa bọn chúng đến đây. Đừng làm tao tốn thời gian.
- Dương Phàm, tôi không biết liên lạc với bọn chúng như thế nào, tôi.... a......
Cố Đồng còn chưa nói hết câu, Dương Phàm đã châm tàn thuốc vào vai hắn, đồng thời lấy tấm đệm ghế bịt vào miệng hắn. Một mùi hôi thối bốc lên, Cố Đồng không thể kêu được nữa. Dương Phàm lại châm điếu thuốc khác mà hút. Dương Phàm đang cười cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
- Dương Phàm, anh đi hỏi Giản Minh đi. Người là do Giản Minh tìm.
Cố Đồng lúc này đã biết ngoan, vừa lấy lại hơi liền nói luôn. Đáng tiếc Dương Phàm lại thôi không cười nữa mà nói:
- Mày trả lời trước có tốt hơn không.
Nói xong Dương Phàm lại ấn điếu thuốc tới. Nhưng lần này không phải là vai mà là vào mặt. Cố Đồng không kịp hét lên đã bị đệm ghế bịt mồm. Cố Đồng đau đớn chỉ có thể liều mạng co quắp người trên sàn nhà. Hai tay còn đang bị người dẫm lên.
Dương Phàm cười cười vẫy vẫy tay một cái. Giản Minh bị hai người áo đen đưa đến trước mặt hắn, sau đó ấn đầu Giản Minh xuống và trói gô hai tay ra đằng sau. Giản Minh đau đớn cố gắng không kêu. Cố Đồng gặp chuyện gì, Giản Minh có thể thấy rõ.
- Nói đi, sức chịu đựng của tao có hạn thôi đó, đừng để tao bực mình thì mày sẽ nhận lấy hậu quả.
Dương Phàm vừa nói liền châm một điếu thuốc lá, trong khi đó một chân đã dẫm lên vai Giản Minh.
- Đừng hành hạ tôi, tôi có thể gọi điện lừa bọn chúng đến đây.
Giản Minh vừa mở miệng đã ngoan ngoãn nói ra. Dương Phàm có chút khó chịu, bỏ chân ra rồi nói:
- Đưa nó đi dội nước, cho nó tỉnh táo hẳn rồi hãy gọi điện thoại cho hung thủ.
Trương Khải Đức đi tới nhỏ giọng nói:
- Cứ làm như vậy sao? Hai thằng chó này nhát gan quá, không cứng rắn gì hết.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Đừng có gấp, mới thế đã không kiên nhẫn sao anh? Còn lâu trời mới sáng mà. Chúng ta còn có gần chục tiếng nữa cơ.
Rất nhanh Giản Minh được đưa về, lúc này người hắn đã ướt sũng. Hai chiếc điện thoại di động được lấy ra vứt lên bàn. Giản Minh run lên cầm lấy điện thoại di động định gọi. Dương Phàm đột nhiên nói:
- Dùng máy điện thoại bàn đi.
Giản Minh sửng sốt một chút rồi nói:
- Máy để bàn ở trong phòng ngủ, không có ở đây.
Dương Phàm đưa tay ra hiệu cho hai người kia mang Giản Minh vào phòng ngủ. Sau đó Dương Phàm đi vào theo ngồi xuống trước mặt Giản Minh mà nói:
- Bình tĩnh đi, mày mà nói bậy thì sẽ nhận được hậu quả.
Giản Minh vội vàng gật đầu, chẳng qua bị nhúng nước lạnh nên cả người vẫn run lên. Dương Phàm vứt cho hắn một cái chăn rồi nói:
- Làm ấm người chút, chờ lát nữa rồi gọi.
Giản Minh quần chăn quanh người nên cũng đỡ hơn chút. Chẳng qua hắn vẫn hoảng sợ nhìn Dương Phàm, sợ điếu thuốc trong tay Dương Phàm rơi vào người mình.
Khoảng 5 phút sau Dương Phàm thấy Giản Minh đã đỡ hơn mới lạnh lùng nói:
- Bắt đầu đi, hơn 10 giờ rồi.

Giản Minh cầm lấy điện thoại. Tay hắn mặc dù vẫn hơi run nhưng không đến mức như trước, chẳng qua vẻ mặt đang tái nhợt.
Giản Minh biết rõ hậu quả nếu nói năng lộn xộn vì thế cố lấy bình tĩnh nói với đầu dây bên kia:
- Tiểu Lôi, Đao Tử, mau đến biệt thự lần trước lấy tiền mà trốn. Tao ở đó làm gì hả? Còn làm mẹ được gì nữa? Đang chơi gái. Hai con hàng non tơ. Nếu bọn mày muốn chơi gái thì đến đây.
Nói xong Giản Minh dập máy. Dương Phàm không nhìn hắn mà quay sang nhìn Trương Khải Đức.
- Yên tâm đi. Anh đã cho người chặn các con đường, bọn chúng mà tới sẽ không thể thoát.
Gần tiếng sau Dương Phàm ngồi trong phòng khách đã hút hết gần nửa bao thuốc thì ngoài cửa mới có tiếng cốc cốc. Trương Khải Đức đi tới hỏi:
- Sao thế?
- Có một chiếc xe lén lén lút lút đi quanh khu biệt thự một lát, chúng tôi giả làm bảo vệ đến hỏi. Sau đó chúng tôi đã bắt người lại.
Người ngoài cửa nhỏ giọng nói. Trương Khải Đức gật đầu nói:
- Đưa chúng vào.
Hai tên mặt mày hung ác được đưa vào.
- Quỳ xuống.
Hai tiếng hét lớn vang lên, hai thằng này quỳ xuống trước mặt Dương Phàm. Mặt hai thằng đều biến sắc khi thấy rõ Dương Phàm, bọn chúng lập tức cúi thấp đầu xuống.
- Sao, không nhận ra tao à? Tao nghĩ bọn mày phải nhận ra tao chứ?
Dương Phàm cười lạnh nói, không đợi hai thằng trả lời đã nói tiếp:
- Bọn mày rất chuyên nghiệp. Không ngờ nhanh như vậy đã chạy được lên tỉnh thành.
- Đừng nói nhảm, muốn đánh muốn giết thì tùy. Đã rơi vào tay mày rồi chẳng còn mẹ gì mà nói, Tiểu Lôi tao ....
Lời Tiểu Lôi bị cắt ngang, bụng hắn ăn trọn một đạp. Trong tay Dương Phàm đã có thêm một con dao. Dương Phàm đang định giơ lên đâm vào chân Tiểu Lôi thì lại bị Trương Khải Đức giữ lại.
- Bình tĩnh đi Dương Phàm. Không được giết chúng.
Trương Khải Đức khuyên một câu sau đó đoạt lại con dao.
Dương Phàm vội vàng cười lạnh nói:
- Anh bảo em tỉnh táo? Được. Được. Được. Em tỉnh táo. Em tỉnh táo. Bọn chúng giết Tiểu Điệp, anh bảo em tỉnh táo sao?
Dương Phàm vừa nói liền giơ chân lên đạp Tiểu Lôi mười mấy cái rồi mới ngừng lại. Sau đó hắn quay đầu lại nhìn Trương Khải Đức:
- Được, em không làm bọn chúng chết là được chứ gì?
Dương Phàm vừa dứt câu đã chạy đến trước mặt Giản Minh vung chân đá vào mặt làm hắn hét thảm lên một tiếng. Sau đó lại đá mười mấy cái. Dương Phàm thấy một chiếc gậy đánh golf ở đầu tường, Dương Phàm cầm lấy vung lên.
Trong phòng lập tức có màn múa golf, bốn thằng nằm trên mặt đất đau đớn giãy dụa. Đáng tiếc không thằng nào kêu được thành tiếng, miệng chúng đều bị bịt giẻ. Mấy người áo đen nhìn Trương Khải Đức, nhưng đều bị Trương Khải Đức lắc đầu ngăn lại.
Dương Phàm đánh một lúc đã hết sức, lúc này hắn mời ngừng lại và ngồi xuống ghế sô pha thở hổn hển. Bốn thằng trên mặt đất ngoại trừ đầu không sao, những chỗ khác đầy vết thương.
"Bịch" một tiếng vứt gậy golf rơi trên mặt đất, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Giao cho anh xử lý.
Dương Phàm nói xong liền đẩy cửa bỏ đi. Trương Khải Đức thở dài một tiếng nói:
- Đưa đến bệnh viện quân khu, nói phát hiện có người đánh nhau ở trên đường.
Mới tờ mờ sáng ở trước cửa phòng xác bệnh viện, một người lao công đang ngáp dài đi ra khỏi phòng trực. Người này ưỡn lưng nói thầm:
- Chán quá, lại một ngày mới bắt đầu.
Đột nhiên thấy rõ có người thanh niên ngồi xổm trước cửa hút thuốc, người lao công hoảng sợ ngồi sụp xuống há mồm kêu to:
- Ai.
- Gọi con mẹ mày à.
Cảnh sát phải trực ban hôm qua đứng trên hành lang mở miệng mắng một câu.
Dương Phàm đứng lên mỉm cười nói với người lao công:
- Xin lỗi đã làm chị sợ. Tôi vào thăm bạn, có thể chứ?
- Có thể, có thể. Bạn của anh là ai?
Người này vội vàng gật đầu để Dương Phàm đi vào.
- Trang Tiểu Điệp.
Dương Phàm thản nhiên nói tên.

Trang Tiểu Điệp đã nằm trong này một ngày hai đêm nhưng trên khuôn mặt vẫn có nụ cười tươi rói. Mặc dù mặt không chút máu nhưng trông nàng giống như đang ngủ vậy.
Dương Phàm giơ tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Trang Tiểu Điệp. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
- Xin lỗi, anh không thể giết hai thằng súc sinh đó. Nhưng em yên tâm, anh sẽ để bọn chúng sống không bằng chết. Bố mẹ em sau này chính là bố mẹ anh. Anh sẽ phụng dưỡng bố mẹ đến cuối đời.
- Chân gãy làm năm đoạn, có 128 vết thương lớn nhỏ.
Cầm lấy báo cáo mà bác sĩ đưa cho, Ngưu Tử Vân chút nữa thì khóc. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Ngưu Tử Vân quay đầu lại nhìn Trương Khải Đức đang bình tĩnh hút thuốc uống trà, hắn có chút xấu hổ cười nói:
- Trương tướng quân, tôi không biết nên giải thích với cấp trên như thế nào.
- Như vậy đừng giải thích nữa.
Trương Khải Đức cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy vỗ vỗ mông mà nói:
- Lúc người của tôi phát hiện thì bọn chúng đã như vậy. Bọn chúng đã thừa nhận mình thuê hung thủ giết người, khẩu cung và lời khai đang ở trên bàn. Ngoài chuyện này ra, tôi không biết gì hết.
Trương Khải Đức nói xong liền ra khỏi phòng làm việc của bệnh viện, nghênh ngang rời khỏi hiện trường.
Mặc dù Ngưu Tử Vân dùng đầu ngón chân cũng đoán được đây không phải là sự thật nhưng mày không phải không có chứng cứ sao? Hơn nữa nói ra cũng thật buồn cười, pháp luật nói chứng cứ. Cho nên lúc không có chứng cứ và nhân chứng, mày tốt bụng đỡ một lão già ngã trên đường, mày còn bị người tố cáo ra tòa. Hành vi trượng nghĩa có đôi khi là chuyện nực cười nhất trên đời. Cho nên nếu không có chứng cứ, hai thằng Giản Minh và Cố Đồng nói chuyện này do Dương Phàm làm. Nhưng Dương Phàm chỉ cần chối không nhận thì hắn cũng không có chuyện gì. Về phần dấu vết trong ngôi biệt thự đã sớm được dọn dẹp. Còn hai cô gái kia cũng được người dân tốt bụng đưa về nhà. Hơn nữa trước khi đi còn tốt bụng đến thăm hỏi nhà hai cô gái này. Đương nhiên người dân tốt bụng đó khi đưa hai cô gái về vẫn đeo khăn che mặt. Sáng hôm đó, cảnh sát còn tìm được một chiếc xe bị trộm ở ven đường.
Dương Phàm ngồi lảo đảo trên mặt đất rất lâu mới lảo đảo đứng lên. Cảnh sát thấy thế liền vội vàng đi lên đỡ hắn dậy, hỏi một câu:
- Phó bí thư Dương, ngài không sao chứ?
Dương Phàm hít mắt nhìn thẻ của người cảnh sát, thản nhiên nói:
- Anh có thể về, ở đây không cần người canh nữa.
Dương Phàm đi ra thì thấy Trầm Ninh đang ngồi xổm trên cầu thang hút thuốc. Hắn đi tới đá vào mông Trầm Ninh một cái rồi nói:
- Cho tao một điếu.
Trầm Ninh vội vàng đứng lên châm thuốc đưa cho Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Chuyện xong hết rồi chứ?
Dương Phàm không lập tức trả lời mà quay đầu lại nhìn cảnh sát đứng ở phía sau năm bước, cười nói:
- Thằng kia được đó, có tiền đồ. Đúng, tao còn nợ cậu ta tiền rượu và vàng mã, nhớ trả giúp tao đó.
Dương Phàm lảo đảo rời đi. Từ phía sau nhìn lại có thể thấy Dương Phàm trông rất cô đơn. Trời khá âm u nhưng lại keo kiệt không đổ giọt mưa nào. Trầm Ninh thở dài một tiếng không đuổi theo mà nguyền rủa một câu:
- Ông trời đáng chết.
Trương Tư Tề hôm nay không đi làm mà xin phép ở nhà. Mới sáng sớm đã vác ghế ra trước cửa nhà ngồi, lặng lẽ cầm chén trà trên tay. Chén trà nóng bốc hơi mang theo mùi thơm rồi biến mất trong bầu trời khá âm u.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Trương Tư Tề chẳng muốn động. Trước khi nhìn thấy Dương Phàm, Trương Tư Tề cảm thấy cả người yếu ớt, không có một chút sức lực. Trương Tư Tề chẳng muốn làm gì hết. Trương Tư Tề không có ý trách Dương Phàm. Nếu Dương Phàm không làm chuyện mà mình nên làm thì Trương Tư Tề càng xem thường người đàn ông của mình. Trương Tư Tề luôn cho rằng đàn ông phải cứng rắn một chút.
Trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông xuất sắc, nhưng có mấy người luôn giữ được nguyên tắc làm người của mình chứ, không phải bị đủ mọi loại lợi ích hấp dẫn sao?
Khi xe quân sự xuất hiện ở phía xa xa, Trương Tư Tề từ từ đứng lên, đi đến cửa, hai tay đan vào nhau đợi người đàn ông của mình trở về.
Dương Phàm từ trên xe đi xuống ôm chặt lấy Trương Tư Tề, sau đó hôn vào trán nàng mà nói:
- Xin lỗi đã làm em lo lắng.
Trương Tư Tề hôn trả lại Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Nên mà.
- Anh muốn đi ngủ, dù là ai cũng đừng đánh thức anh.
Dương Phàm lúc này trông rất mệt mỏi. Trương Tư Tề nhẹ nhàng sờ sờ mặt chồng rồi nói:
- Đi đi, em để ý mọi chuyện cho anh.
Đóng cửa lớn, rút dây điện thoại và tắt điện thoại di động. Sau khi làm xong mọi chuyện Trương Tư Tề liền nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ. Dương Phàm mặc một chiếc quần ngủ nằm trên giường, không biết hắn đã ngủ từ lúc nào. Dương Phàm ngủ rất say, rất say.
Nhẹ nhàng đắp chăn cho Dương Phàm rồi len lén đi ra, Trương Tư Tề khẽ mỉm cười. Cảm giác đó đã kết thúc, ông xã đã quay về.
Cố Tiên Lễ bị xuất huyết lão nhưng may được đưa đến bệnh viện cứu chữa kịp thời nên mạng sống vẫn giữ được. Ý của các bác sĩ là thời kỳ nguy hiểm vẫn chưa qua hết nên phải ở trong bệnh viện một thời gian. Tốt lắm đó là khỏe lại.
Sáng sớm hôm đó Giản Phương Đạt đến trụ sở tỉnh ủy bộp tờ đơn xin từ chức cho Hác Nam. Lý do xin từ chức đó chính là dạy con không tốt.
Trước hôm đó, Hác Nam đã biết Giản Minh và Cố Đồng đang nằm trong bệnh viện quân khu, tính mạng mặc dù không đáng ngại nhưng bị thương rất nặng. Không nằm trong đó ba tháng thì đừng mong ra được. Ngưu Tử Vân đáng thương lúc báo cáo đã bị Hác Nam mắng cho một câu:
- Vô dụng.
Cùng câu nói đó Hác Nam cũng được nghe trong cuộc điện thoại buổi sáng hôm đó. Cuộc điện gọi từ Bắc Kinh xuống. Phải nói Hác Nam sau khi xuống tỉnh Giang Nam làm rất tốt. Nhưng đáng tiếc lại bị chuyện này liên lụy. Thứ vốn ở trong tay lão nhưng đành bất đắc dĩ bỏ đi.
Khi nhìn thấy Giản Phương Đạt, Hác Nam có cảm giác muốn lao vào bệnh viện bóp chết Cố Đồng và Giản Minh. Đồng thời Hác Nam cũng rất muốn đánh cho thằng đàn ông uể oải trước mặt một trận. Đáng tiếc công việc đánh chó xuống nước không đến lượt Hác Nam. Nhìn Giản Phương Đạt rời đi, Hác Nam có cảm giác đồng tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận