Dương Phàm suy nghĩ 1 chút rồi vẫn nhận. Nếu hắn không nhận 2 người này sẽ không yên lòng.
- Ha ha nếu là như vậy thì tôi xin nhận.
Lần này tự nhiên là mọi người đều vui vẻ. Hơn nữa trong phòng con gái Lưu Ba lại truyền ra một tràng cười. Chắc là Trương Tư Tề & con gái Lưu Ba khá hợp nhau. Bữa cơm mọi người đều vui vẻ. Dương Phàm cũng có quan hệ tốt đẹp hơn với cấp dưới của mình. Quan hệ từ trên xuống dưới coi như đã hợp lý, sau này có thể thoải mái làm ra thành tích.
Về đến nhà Dương Phàm liền bỏ bức tranh thêu tay ra. Hắn nhìn không thấy gì nhưng Trương Tư Tề lại kêu thích, nói cái gì mà hoa đẹp, hợp nhà.
Dương Phàm thấy Trương Tư Tề vui như vậy liền để cho nàng muốn làm gì thì làm. Trương Tư Tề vui vẻ một lúc liền nhắc đến chuyện công việc của con gái Lưu Ba. Dương Phàm vừa nghe liền biết tên Lưu Ba này đúng là biết cách nhỉ, chẳng qua thủ đoạn của hắn lại không làm ai chán ghét.
- Ha ha, chuyện này em đã đáp ứng thì em tự lo liệu nhé.
Dương Phàm cười cười trêu 1 câu. Thực ra Trương Tư Tề ra mặt hỗ trợ sẽ tốt hơn hắn nhiều.
- Cô bé đó khá ngoan ngoãn, em lại chỉ hơn cô ấy có mấy tuổi. Bình thường em chẳng có ai nói chuyện cùng nên em muốn cô ấy vào đài truyền hình thành phố, sau này cũng có người trò chuyện.
Suy nghĩ này của Trương Tư Tề làm cho Dương Phàm nghe xong chỉ có thể gật đầu. Làm 1 người phụ nữ ngậm miệng chẳng bằng giết người còn hơn.
Sau đợt điều động nhân sự này, Dương Phàm có được hoàn cảnh công tác rất tốt. Đổng Trung Hoa cũng lấy được một nửa lợi ích từ trong tay Liễu Chính Dương. Việc đề bạt Giang Tâm Hà làm phó trưởng ban thư ký làm Dương Phàm có chút ngạc nhiên, chẳng qua bây giờ Dương Phàm không có ý định so đó với người phụ nữ này.
Hôm đó sau khi kết thúc hội nghị thường ủy, Dương Phàm vừa đến phòng làm việc liền nghe thấy tiếng cười quen thuộc bên trong. Lâm Đốn thấy Dương Phàm trở về lập tức đứng lên cười nói:
- Phó bí thư Dương, có người từ Bắc Kinh đến nói là người nhà của anh. Vì thế tôi mời bọn họ vào trong nhà chờ.
Không đợi Dương Phàm đi vào, Trần Tuyết Oánh đã cười cười thò đầu ra, phía sau còn có thêm Laura. Dương Phàm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Đốn mà nói:
- Anh cũng biết cách nói dối đó nhỉ. Cái gì mà người nhà từ Bắc Kinh đến.
Trần Tuyết Oánh đi tới cười nói:
- Bọn chị đúng là mới từ Bắc Kinh đến. Laura còn mang theo một phần ý tưởng đầu tư, ngày mai còn có 1 tổ đàm phán đến Uyển Lăng.
Dương Phàm thầm nói người phụ nữ này không phải sớm đã bỏ đi rồi sao? Sao bây giờ lại quay lại chứ. Dương Phàm vốn tưởng rằng người phụ nữ nước Mỹ này sẽ không đầu tư vào Trung Quốc.
Laura lại rất sảng khoái đi lên định ôm Dương Phàm:
- Phó bí thư đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau.
Laura đi tới hai bước không hề có ý dừng lại mà mở tay ra. Nụ cười của Laura biến thành xấu hổ. Dương Phàm kịp thời đưa tay ra bắt điều này làm Laura cười cười đón nhận.
- Chào mừng cô Laura.
Dương Phàm tuy cười nhưng vẫn có ý đề phòng. Dương Phàm đã học được nhiều điều trong kinh tế khiến hắn không có ấn tượng tốt với nước Mỹ. Dương Phàm hoan nghênh Laura đến đầu tư nhưng không chào đón cô ta đến để bông đùa.
- Đàn ông Trung Quốc các anh đều rụt rè như vậy.
Laura bất đắc dĩ chấp nhận cách thể hiện tình cảm của Dương Phàm, oán giận một chút.
Laura tóc vàng có dáng người nóng bỏng & nhạy cảm. Điểm này Dương Phàm không thể không thừa nhận. Nhưng Dương Phàm càng tin trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có mối thù hận không duyên cớ. Nếu như Laura quyết định đầu tư ở Uyển Lăng, như vậy điều kiện kiên quyết chính là thành phố Uyển Lăng phải đưa ra điều kiện đủ tốt.
- Ở Trung Quốc chúng tôi, lễ phép là cách thể hiện tố chất và tính cách của một người đàn ông. Cá nhân tôi thích giữa chúng ta có tình hữu nghị. Tôi cũng hy vọng cô Laura đối đãi với thành phố Uyển Lăng như vậy.
Dương Phàm cười vô cùng ấm áp. Trần Tuyết Oánh đứng bên thấy thế có cảm giác như một cơn gió mát thổi vào mặt. Trần Tuyết Oánh không khỏi thầm nói một câu: "Thằng bé này đã tiến bộ không ít, không biết đã lấy trái tim của bao nhiêu cô gái"
Hào phóng, có lễ phép và tự nhiên là cách tốt nhất để hình dung Dương Phàm vào lúc này. Trần Tuyết Oánh là người đứng xem thông qua cuộc nói chuyện giống như hài hòa này lại nhận ra Dương Phàm đang rất đề phòng Laura.
Nói chuyện khoảng nửa tiếng, Laura cáo từ. Trần Tuyết Oánh không khỏi quay đầu lại nháy mắt máy ra hiệu với Dương Phàm. Dương Phàm khẽ lắc đầu không có câu trả lời rõ ràng.
Lâm Đốn cũng nhìn thấy điểm này liền cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, anh hình như không thích cô Laura kia thì phải.
Dương Phàm cầm lấy giẻ lau qua chiếc bàn rồi lạnh nhạt nói:
- Nói chuyện nửa tiếng, người phụ nữ nước Mỹ này không hề lộ ra chút chỗ tốt nào, chỉ muốn được ưu đãi về chính sách và thuế. Anh nói tôi có thể thích cô Laura đó sao?
Lâm Đốn chần chờ một chút rồi nói:
- Cô Laura đó không phải muốn đầu tư vào bên thiết bị y tế sao? Về mặt này kỹ thuật của nước Mỹ hơn xa Trung Quốc chúng ta. Chỉ cần cô Laura đó có thể mang khoa học kỹ thuật vào, điều kiện gì cũng có thể bàn bạc mà.
- Dù là nước Mỹ hay các quốc gia Châu u đều có tâm trạng đề phòng Trung Quốc chúng ta. Đây là quan điểm được hình thành từ lâu đời. Dù đứng trên góc độ lợi ích thì cái nhìn đó cũng không bao giờ mất đi. Chúng ta cần khoa học kỹ thuật nhưng người ta đồng ý cho mình sao? Khi anh đến một cấp độ nhất định sẽ biết các quốc gia như Mỹ đang hạn chế sự phát triển của Trung Quốc chúng ta.
Lâm Đốn cái hiểu cái không gật đầu, hình như hắn cũng hơi hiểu một chút suy nghĩ của Dương Phàm.
Laura đến Uyển Lăng đối với Dương Phàm mà nói cũng không quá quan trọng cho lắm. Dương Phàm gọi Khổng Tốc đến dặn dò một phen rồi giao nhiệm vụ tiếp đón đoàn đàm phán và khảo sát cho hắn.
Công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên rượu Uyển Lăng đã xây xong khu nhà máy mới. Điều này cũng có nghĩa năng lực cạnh tranh của công ty được tăng lên một bước. Xe Audi lặng lẽ chạy đến trước cửa khu văn phòng của công ty. Bảo vệ đứng ngoài cửa liền chạy đến hỏi một câu.
- Làm gì đó?
Lâm Đốn thực ra rất khách khí cười nói:
- Cứ có xe từ bên ngoài vào là các anh sẽ hỏi như vậy sao?
- Đương nhiên rồi, đây là quy định của công ty.
Bảo vệ ưỡn ngực tự hào nói.
Lâm Đốn lúc này mới cười cười xuống xe, cũng không hề yếu thế nói:
- Trên xe là phó bí thư thị ủy Dương, bảo lãnh đạo công ty các anh ra đón đi.
Bảo vệ lập tức biến sắc, Dương Phàm từ trên xe đi xuống cười cười mắng một câu:
- Ra vẻ gì đó.
Nói xong Dương Phàm nhẹ giọng nói với bảo vệ:
- Làm phiền mở cửa, tôi chỉ đến xem qua một chút mà thôi.
Khi bảo vệ lảo đảo xoay người đi mở cổng, Dương Phàm đã đi bộ qua cổng nhỏ tiến vào. Khu nhà máy cách văn phòng không đến năm chục mét, Dương Phàm không gọi người đi theo mà nhằm thẳng đến đó.
Suy nghĩ tìm hiểu và kiểm tra đột xuất của Dương Phàm không thực hiện được. Hắn vừa đi đến cửa khu nhà máy thì đã bị hai bảo vệ ngăn lại.
- Muốn mua hàng thì đến văn phòng, ở đây có gì mà xem chứ?
Một bảo vệ cao to lớn tiếng quát Dương Phàm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Dương Phàm vẫn cười cười không có ý động mà đứng im tại chỗ chờ. Bảo vệ thấy Dương Phàm không làm gì khác nên chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Dương Phàm không nói. Không đầy hai phút sau Vương Hữu Minh hốt hoảng chạy tới.
- Phó bí thư Dương, ngài đến kiểm tra sao không gọi điện báo chúng tôi trước?
Dương Phàm quay đầu lại cười nói:
- Tôi chỉ đến xem tình hình một chút mà thôi, không quấy rầy giám đốc Vương đó chứ?
Vương Hữu Minh vội vàng lắc đầu nói:
- Không có, không có, chúng tôi mời còn không được mà
Vừa nói Vương Hữu Minh liền quay đầu lại nói với hai bảo vệ đang ngẩn ra đó:
- Còn không mau đi mở cửa.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn cửa lớn, lắc đầu nói:
- Thôi không vào nữa, vào phòng làm việc ngồi.
Phòng làm việc của Vương Hữu Minh trông khá xa hoa, giống như một tổng giám đốc lớn vậy. Dương Phàm đi vào liền đánh giá xung quanh, Vương Hữu Minh vội vàng giải thích:
- Việc kinh doanh phải như vậy, nếu không người ta sẽ nghi ngờ thực lực của tôi.
Vương Hữu Minh đang lo lắng điều gì, trong lòng Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ. Dương Phàm cười cười gật đầu nói:
- Nên làm vậy.
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bưng trà lên mời Dương Phàm và Vương Hữu Minh. Đợi cô gái ra ngoài, Dương Phàm liền nói với Vương Hữu Minh:
- Bản kế hoạch lần trước của các anh tôi thấy có thể tiến hành. Vẫn câu nói đó, tôi sẽ tìm cách bên phía ngân hàng, điều các anh cần làm là không ngừng phát triển lớn mạnh và lên thị trường chứng khoán. Uyển Lăng trước đây từng có công ty bản địa lên thị trường chứng khoán nhưng đây đã là quá khứ.
Vương Hữu Minh nghe xong rất kích động liền định mở miệng nói. Nhưng Dương Phàm đã xua tay nói:
- Đừng cao hứng vội, tôi vẫn chưa dứt câu. Thành lập tập đoàn rượu Uyển Lăng và lên thị trường chứng khoán không phải chuyện đùa. Cho nên thị ủy và ủy ban có thể sẽ nghĩ đến việc tăng cường giám sát và bố trí nhân sự. Đương nhiên cũng đảm bảo không can thiệp đến việc kinh doanh của tập đoàn. Điểm này mong anh hiểu cho.
Vương Hữu Minh không hiểu rõ lắm tại sao Dương Phàm lại có ý này. Thực ra Dương Phàm chỉ sớm đề phòng một chút mà thôi. Năm đó nguyên nhân mà tập đoàn Phi Thiên phá sản Dương Phàm đã được đọc một phần. Tập đoàn Phi Thiên là tập đoàn nhà nước. Nguyên nhân phá sản có rất nhiều. Nhưng quan trọng chính là lãnh đạo tập đoàn đều là những kẻ thối nát. Mặc dù rất nhiều tài liệu không công khai ra ngoài. Nhưng Dương Phàm muốn xem cũng chẳng có gì khó khăn.